Chương 04 NHỮNG VỊ VUA THÀNH THEBES
Bạn sẽ khó mà tìm thấy hai người nhìn vào một quốc gia hoặc một thành phố dưới góc độ giống nhau. Ví dụ, với London... Đối với một số người, nó đồng nghĩa với giao lộ Piccadilly [12] và một dãy biển hiệu sáng đèn; với những người khác, nó là một ngôi nhà thân thiện ở Bloomsbury hoặc Belgravia; và đối với những người khác nữa, nó có nghĩa là con đường Rotten Row [13] và những người phụ nữ cưỡi ngựa, Chelsea và những bến cảng lộng gió.
Đối với ông Julie, London là Viện bảo tàng Anh quốc. Thật lòng mà nói, khi ông ta quyết định băng qua eo biển Manche [14] , thủ đô Anh quốc kém hấp dẫn ông ta hơn Ai Cập cổ đại.
Vì vậy, sau khi ăn xong miếng pudding cuối cùng, ông hỏi bà Hobson xem nên rẽ phải hay rẽ trái để đến phố Great Russell [15] , sau đó ông tất tả ra cửa như một người lo sợ bị lỡ chuyến tàu. Ông đã viết thư từ Paris đến người quản lý bảo tàng để được phép tham khảo những tài liệu ông quan tâm ngay trong ngày ông tới.
Ngay khi bước vào bảo tàng, ông đã bị những bộ sưu tập thu hút ánh nhìn. Nhưng tốt hơn hết là nên tập trung vào nghiên cứu của J. K. Stark-Harding trước! Chạy vào thư viện, ông ta điền một tấm phiếu và ngồi vào giữa một ông già đang ngủ trưa, một cặp đôi trẻ được kéo lại gần nhau nhờ các tác phẩm của Shelley [16] .
Ông ta quá mê mải nên không hề chú ý đến một người đàn ông chỉ vào sau ông ta một lúc. Người này chẳng hề ngần ngại rút một quyển tiểu thuyết trinh thám ra khỏi túi, mặc kệ hơn hai triệu tác phẩm ở xung quanh.
Phòng đọc đóng cửa lúc sáu giờ. Vào sáu giờ kém một phút, ông Julie tiếc nuối chia tay cuốn Vua Meiamoun và dân tộc Hitti rồi rời khỏi bảo tàng, theo sau là một đoàn kỵ sĩ hoàng gia mặc thánh giá đeo ngực và đội mũ mitra .
Ông còn chưa đi được mười bước thì một bàn tay của người đàn ông xem tiểu thuyết trinh thám, đặt lên tay ông: “Ông Julie phải không? Tôi là thanh tra Beard, của Sở cảnh sát London.”
Dừng một chút, thanh tra nói tiếp: “Tôi yêu cầu ông đi theo tôi.”
Lúc này, ông Julie tưởng mình bị hiểu lầm nghiêm trọng. Ông lắp bắp: “Theo ông? Đi đâu? Làm gì?”
Thanh tra gọi lại một chiếc taxi và mở cửa. “Lệnh của cảnh sát trưởng.” Ông trả lời ngắn gọn.
Và khi “khách hàng” của ông ấy rụt rè phản đối: “Ông là ông Julie, giáo sư ở Viện Collège de France, đúng chứ?”
“Vâng, nhưng…”
“Thế thì lên xe đi.”
Ông giáo sư đầu hàng. “Mời ông lên trước!” Ông ta máy móc nói.
“Không, mời ông!”
Cả chặng đường thật im lặng. Thanh tra dường như đắm chìm trong suy nghĩ - thực ra, ông ta không nghĩ về điều gì cả - còn ông Julie thì không dám hỏi.
Tuy nhiên, khi chiếc xe dừng lại, ông Julie bỗng cảm thấy bồn chồn: “Các người muốn gì ở tôi? Nếu là về vấn đề giấy tờ…” Ông thanh tra ra hiệu phủ nhận, thanh toán tiền xe và, thậm chí không kiểm tra xem mình có bị theo dõi hay không, ông ta lao vào tòa nhà tối tăm của Sở cảnh sát London.
Ông Julie vội vã theo sau ông ta. Giờ ông đã chạy trời không khỏi nắng rồi, ông sẽ theo sát gót thanh tra bằng mọi giá.
Ông thanh tra lên tầng một, rẽ trái, rồi rẽ phải, rồi lại rẽ trái, cuối cùng dừng lại đột ngột đến nỗi ông Julie đâm sầm vào tấm lưng lực lưỡng của ông ta.
Ngay sau khi thanh tra gõ cửa và một giọng nói cộc cằn hét mời vào, ông giáo sư đứng trước một người đàn ông cao lớn gầy gò, gương mặt góc cạnh. Người này cúi đầu lễ phép khi nhìn thấy ông: “Ngài giáo sư Julie ạ? Mời ông ngồi. Tôi là Prior, phó cảnh sát trưởng.”
Ông Julie ngồi xuống mép ghế. “Tôi xin lỗi về cách thức khiếm nhã khi mời ông đến văn phòng này. Nhưng thời gian đang gấp rút và tôi không có lựa chọn nào khác!”
Ông Prior đan tay, bắt chéo chân và nhìn chằm chằm vào giáo sư với vẻ quan tâm, rồi ngay lập tức trực tiếp hỏi:
“Ông có biết ngài Smith là ai không?”
Ông Julie tròn xoe mắt. “Ông đang nói đến Smith nào thế? Tôi đã nghe nói rằng có hàng nghìn người tên Smith ở London...”
Robert Prior - người thân quen thường gọi là Robin, cúi về phía trước. “Tôi muốn nói đến Smith đã giết người cướp của trong khoảng mười một tuần nay.”
“Ra thế!” Ông Julie nói.
Ông húng hắng ho. “Tôi có đọc một chút về chuyện đó trong mấy ngày gần đây.”
“Đừng nghi ngờ điều đó! Báo chí đang đầy những phân tích về vụ án của hắn, những tội ác mà cho đến nay chúng tôi vẫn đang cố hết sức để ngăn chặn trong tuyệt vọng.”
“Như Jack Đồ tể ấy hả?” Ông Julia gợi ý.
Thái độ của ông thể hiện rõ cảm xúc: ông ta đồng cảm.
“Nếu ông muốn! Ngoại trừ khác biệt rằng ngài Smith dường như hoàn toàn cân đối... Giờ hãy cho phép tôi hỏi thẳng ông điều này. Giả sử ông đối mặt trực tiếp với ngài Smith trên đường phố, ông sẽ làm gì?”
“Trời, tôi... Tôi nghĩ khó mà gặp được lắm. Tôi tưởng tượng xem.”
“Ông sẽ kêu cứu chứ?”
Ông Julie hoàn toàn không nghĩ đến giải pháp này. Tuy nhiên, ông vẫn chấp nhận cơ hội trước mắt. “Tất nhiên rồi, vâng! Tôi sẽ kêu cứu!”
“Ông thật dũng cảm!” Phó cảnh sát trưởng nhấn mạnh. “Và nếu ông ở chung nhà với ngài Smith thì sao?”
“Nếu tôi...? Chuyện này còn khó xảy ra hơn nữa, không phải ư?”
“Tôi sẽ nói rõ hơn. Giả sử ông sống chung nhà trọ với ông ta?”
“Nếu thế thì tôi sẽ chuyển nhà đi thôi!” Đây không hẳn là đáp án Robin hy vọng. Tuy nhiên, ông ta cố gắng không thể hiện điều đó.
“Nhưng ý ông không phải...” Giáo sư cảm thấy lo âu.
“Đúng vậy!”
Một lúc im lặng.
“Không còn nghi ngờ gì nữa. Ngài Smith sống ở cùng chỗ với ông, nhà số 21, quảng trường Russel. Một nhân chứng đã nhìn thấy hắn đi vào đó, sau khi thực hiện án mạng gần nhất.”
Ông Julie lấy một cái khăn tay kẻ caro ra khỏi túi và lau mồ hôi trên trán. “Thật đáng sợ! London có cả hàng nghìn nhà trọ khác nhau và tôi đã chọn chính nơi đó!”
Phó cảnh sát trưởng mỉm cười. “Ông tin vào ý trời không? Tôi tin. Bởi vì ông là người duy nhất có khả năng giúp đỡ chúng tôi.”
“Giúp các ông!”
“Như thế này. Chúng tôi biết rằng ngài Smith đã chọn số 21, quảng trường Russell làm nơi cư trú. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa biết được danh tính thực sự của hắn ta. Chúng tôi cũng thiếu chứng cứ để bắt giữ hắn. Chúng tôi hy vọng ông có thể cung cấp chúng cho chúng tôi.”
“Tôi ư?”
Phó cảnh sát trưởng gật đầu.
“Chúng tôi e rằng nếu gửi bất kì ai đến nhà số 21 đều sẽ khiến tên tội phạm cảnh giác. Ông thì không! Ông đến từ Pháp, không ai có thể nghi ngờ ông có mối liên hệ gì với Scotland Yard. Như ngài Christopher Hunt đã nói, ông chính là người chúng tôi cần!”
Trong số nhiều cảm xúc đang hoảng loạn từ ông Julie, phẫn nộ chiếm ưu thế hơn cả.
“Người nào việc nấy! Tôi rời khỏi Paris là để hoàn thành một tác phẩm sẽ ghi dấu trong lịch sử Ai Cập học: Những vị vua thành Thebes ... Chứ không phải để săn lùng tên giết người!”
“Chúng tôi không yêu cầu ông phải làm gì đó bất thường hoặc nguy hiểm. Ông chỉ cần quan sát những người ở cùng nhà trọ với ông và cung cấp cho chúng tôi một báo cáo hàng ngày. Ông hiểu ý tôi chứ: giờ đi, giờ về của từng người, các chủ đề trò chuyện chính trong suốt bữa ăn,...”
“Nói cách khác, ông muốn tôi thành người chỉ điểm cho các ông sao?”
Phó cảnh trưởng có vẻ bị sốc. “Tôi sẽ không nói thế. Nhìn chung, các vụ án của ngài Smith gây ra hậu quả nghiêm trọng cho xã hội. Vậy nên chúng tôi không thể để ông đứng ngoài cuộc được.”
Ông Julie lấy hết can đảm từ nỗi sợ để ra vẻ cương quyết. Ông đứng dậy. “Các ông nhầm rồi. Một vụ án như vậy hoàn toàn là việc của cảnh sát.”
Robin đành phải rút lá bài tẩy.
“Hãy xem xét, thưa giáo sư... Tôi có cần nêu lên mối quan hệ thân thiết giữa hai quốc gia của chúng ta, và mối tương hỗ vững chắc trong ba mươi năm qua không? Tôi có cần nhấn mạnh rằng...” Ông phó cảnh trưởng cân nhắc từng từ. “Nếu ông giúp đỡ cảnh sát Anh, chính phủ sẽ trao tặng cho ông thứ gì đó xứng đáng, ngoài khoản tiền thưởng to lớn?”
Ông Julie có vẻ ấn tượng với lập luận cuối cùng này. Ông hình dung mình sẽ gặp lại đồng nghiệp, khuy áo được điểm thêm dải ruy băng mới. Nhưng suy nghĩ đó không tồn tại lâu. “Tôi... tôi sẽ cân nhắc!” Ông nói. “Tôi không giỏi tiếng Anh và...”
“Ông chỉ cần nói và nghe đủ để bắt được cụm từ nào đó có thể gây rắc rối cho người nói hoặc chỉ dẫn phương hướng điều tra cho chúng tôi là được. Hãy nhớ là nhà số 21 đang bị cảnh sát bao vây. Ông chỉ cần nói một lời, làm một hành động nhỏ, nếu ông thấy ông đang ở trong tình huống... khốn khó, chúng tôi sẽ đến cứu ông.”
Ông Julie lặng lẽ tiến lại gần cửa.
“Tôi sẽ cân nhắc!” Ông ta nhắc lại. “Nghiên cứu về J. K. Stark-Harding và Cellie sẽ mất tầm tám ngày, sau đó tôi sẽ đi tham quan các bộ sưu tập trong tầm bốn, năm ngày nữa. Tuy nhiên, kỳ nghỉ của tôi...”
Ông phó cảnh sát trưởng cũng đứng dậy, từ tốn đi vòng qua bàn làm việc, e sợ người nói chuyện với ông chạy trốn. “Xin thứ lỗi vì phải nhấn mạnh. Tôi cần câu trả lời ngay lập tức. Tên sát nhân - nếu không được giám sát - có thể vuột khỏi tay chúng tôi bất cứ lúc nào, và tiếp tục giết người.”
“Tôi sẽ cân nhắc!” Ông Julie nói.
Ông ta lên taxi , suy đi nghĩ lại về lời ông phó cảnh trưởng. Càng về gần quảng trường Russel, ông càng thấy thật khó bị thuyết phục.
Trong hành lang nhà số 21, ông tình cờ gặp bà Hobson. Bà đang đi về phía nhà bếp. Ông đã ngăn bà lại. “Tôi rất lấy làm tiếc, thưa bà Hobson, nhưng vì nhiều lý do ngoài ý muốn nên tôi buộc phải rời khỏi đây.”
“Thế à! Bao giờ vậy?”
“Tôi... chỉ ngay tối nay thôi.”
Bà Hobson không thể tin vào tai mình. “Ông không hài lòng về điều gì à?” Bà vội vã hỏi.
“Không, không…”
“Hay về ai, chẳng hạn?”
“Không, không!” Ông Julie nói tiế
Và ông ta chạy đi thu dọn hành lý... cho chuyến đi cuối cùng của mình.