← Quay lại trang sách

Chương 07 BUỔI TỐI TUYỆT VỜI

Thầy Lallo-Poor tựa cổ vào lưng ghế bành, ánh sáng từ ngọn đèn rọi xuống đôi mắt khép nhẹ của ông ta. Ông cứ giữ nguyên tư thế bất động như một pho tượng. Ngược lại, ông Collins ngồi trên mép ghế đẩu, dường như sẵn sàng nhảy lên khi có tín hiệu cảnh báo nhỏ nhất. Bác sĩ Hyde chúi mặt xuống quyển từ điển y học. Bà Hobson nhấn khăn mùi xoa thấm nước hoa lên môi và dù không muốn, ánh mắt bà chất vấn từng người đang có mặt. Thiếu tá Fairchild sải bước đi qua đi lại, chắp hai tay sau lưng. Ông Andreyew bỏ dở thêu thùa để xem tờ Times. Còn bà Crabtree vừa máy móc xáo bài, vừa tức giận nhìn ông chồng, người mà bà luôn đổ phần nào trách nhiệm vì những tội ác do cánh đàn ông bất lương gây ra.

Không âm thanh nào thoát ra từ môi họ. Thay vào đó, họ lắng tai nghe mọi tiếng động phát ra từ tầng trên.

Cảnh sát đã kéo đến khoảng hai mươi phút rồi và những bước chân nặng nề rung chuyển sàn phòng người chết.

“Phòng người chết!” Bà Hobson không thể chịu đựng được nữa: “Tôi không hiểu được! Ông ấy vẫn còn sống nhăn, vẫn thật vô hại trong bữa tối... Ông Julie tội nghiệp!”

“Bà đã nói câu này rồi!” Viên thiếu tá càu nhàu.

Phản ứng bất cẩn khiến bà Crabtree phẫn nộ: “Lúc nào tôi cũng thấy ông là kẻ vô tâm, thiếu tá Fairchild! Chuyện lần này đã chứng minh là tôi không hề sai!”

“Tôi có tâm như bất kì ai ở đây thôi, và chắc chắn là hơn cả bà!” Thiếu tá đáp trả, dừng hành trình vòng quanh cái bàn. “Tuy nhiên, tôi đánh giá mọi thứ, kể cả mạng người, theo đúng giá trị của chúng. Đừng quên là tôi đã ở Ấn Độ hai mươi hai năm và…”

“Chúng tôi quên thế nào được? Ông nhắc đi nhắc lại cả trăm lần mỗi ngày!”

Ông Andreyew đặt tờ báo xuống: “Xin hãy ngừng cãi nhau! Chúng ta nên bắt đầu tự hỏi ai là hung thủ đi.”

“Đấy chẳng phải là việc của cảnh sát sao?” Ông Collins hỏi.

“Dĩ nhiên... Nhưng cũng là việc của chúng ta!”

“Tại sao thế?”

“Theo lời khai từ bà chủ nhà thân thiện của chúng ta, không người lạ nào có thể xâm nhập vào đây trong tối nay... Các ông bà tự suy đi!”

“Ý ông không phải là...?” Bà Hobson lên tiếng.

Bác sĩ Hyde xen vào lời bà bằng giọng lạnh lùng và chua cay: “Andreyew nói đúng đó. Tên sát nhân chắc chắn là một trong số chúng ta!”

“Bác sĩ Hyde.”

“Ông đang xúc phạm chúng tôi đấy!” Viên thiếu tá gào lên.

Bác sĩ cười khẩy và mọi người nghe tiếng bước chân đông đảo từ cầu thang xuống. “Trong trường hợp này, ông nên sẵn sàng bị xúc phạm bởi đám cớm đang lục lọi trên kia đi! Giờ họ đang ra kết luận y chang đấy.”

Bác sĩ vừa nói xong thì một thanh tra bước vào nói: “Chánh thanh tra Strickland không cho phép bất kì ai rời khỏi phòng này trước khi được ông ấy thẩm vấn.”

Anh ta nhường chỗ để cho cô Holland và cô Pawter đi vào, những người đã đi ngủ, nhưng rõ ràng họ đã phải vội vã mặc lại đồ: “Còn tôi, tôi được giao nhiệm vụ hỏi về hoạt động của mỗi người sau bữa tối.”

“Rồi sao?” Strickland hỏi.

Bác sĩ Hancock vuốt mắt người chết sau khi ông kiểm tra kết mạc, ông tháo kính và dùng miếng da sơn dương trong túi quần lau mắt kính. “Ông muốn biết gì?”

“Trước tiên là thời điểm diễn ra án mạng.

“Hãy hỏi những người trong nhà này để xác định thời gian. Theo tôi, án mạng diễn ra vào khoảng giữa tám, chín giờ, chắc tầm tám giờ rưỡi.”

“Chết tức thì hả?”

“Tôi có đủ bằng chứng để nghĩ vậy.”

Strickland chỉ vào hung khí mà chuyên gia vân tay đang cẩn thận cầm: “Ông phải biết thứ đó chứ nhỉ?”

Bác sĩ Hancock lại đeo kính: “Tất nhiên. Đó là một trong những con dao sắc bén được sử dụng để phẫu thuật, tên là dao catlin .”

“Khó mua lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, nếu không phải người của Viện.” Strickland bỏ qua bác sĩ.

“Vân tay sao rồi, Harris?”

“Sạch trơn, thưa ông. Thủ phạm chắc chắn đã lau sạch hung khí và chỉ chạm vào nó khi đeo găng tay.”

“Để tôi...” Bác sĩ Hancock lầm bầm. Ông ta lại gần bồn rửa tay, nơi con dao phẫu thuật được đặt và cúi xuống để nhìn kĩ hơn.

“Loại vũ khí này gợi cho tôi suy nghĩ, hung thủ sử dụng găng tay cao su y tế mỏng.” Ông ta đứng dậy. “Hãy lục soát căn nhà nếu cần, Strickland, nhưng hãy tìm ra chúng! Chúng có thể dẫn ra được kẻ thủ ác.”

“Như thế nào?”

“Các tuyến mồ hôi của một người trong trạng thái cảm xúc mãnh liệt - ví dụ như phẫn nộ, sợ hãi, ham muốn, giết người - sẽ hoạt động mạnh hơn và các lỗ chân lông ở đầu ngón tay sẽ tiết ra mồ hôi axit. Những chất dịch này có thể để lại dấu vết trong găng tay.”

“Được thôi, bác sĩ!”

Strickland gọi người chụp hiện trường đang thu dọn thiết bị: “Xong chưa, John?”

“Rồi ạ, thưa ông.”

“Bao nhiêu tấm?”

"Tám ạ."

Hiện giờ, người chết ngồi ngả sang bên. Strickland cúi xuống và lục túi nạn nhân. Ông ta tìm thấy một chiếc khăn tay kẻ caro , một cuốn lịch ghi chú bằng tiếng Pháp, một cây bút chì kém chất lượng đi kèm với nắp bảo vệ, một chùm chìa khóa, một con dao nhỏ, mớ tiền xu Anh và tiền xu Pháp, một hộp viên ngậm ho.

Khi ông ta tiếp tục tìm kiếm với hy vọng tìm ra ví nạn nhân, một tấm danh thiếp rơi xuống thảm.

“Tốt!” Ông ta nghĩ khi nhanh chóng nhặt nó và liếc nhìn qua. “Tội ác đã được ký tên!”

Đến đây, một tâm trí bình tĩnh có thể tự hỏi nếu như, do một sự trùng hợp đáng chú ý, nhà số 21 quảng trường Russel chứa chấp cùng lúc hai gã tội phạm không quen biết nhau. Tấm danh thiếp của ngài Smith và chiếc ví mất tích đã loại bỏ giả thiết này.

“Chúng ta sẽ bắt đầu lục soát từ phòng nào?” Thanh tra Fuller hỏi.

Ánh mắt của Strickland rơi xuống con catlin đẫm máu: “Phòng bên cạnh đi. Phòng của bác sĩ Hyde.”

Thanh tra Mordaunt đã ngồi trong phòng đọc hướng ra đường. Sau khi ghi lại câu trả lời của bà Hobson, cô Holland và cô Pawter, anh ta gọi thiếu tá Fairchild vào.

Viên sĩ quan già vào phòng bằng những bước chân vững chãi, những sợi ria mép đe dọa kẻ thù.

“Xin thứ lỗi cho những câu hỏi hoàn toàn mang tính công việc của tôi, thiếu tá Fairchild.” Mordaunt thân thiện nói. “Ông đã làm gì sau bữa tối?”

Viên thiếu tá nghiến răng chửi thề: “Chẳng gì cả! Ba lần không có gì! Trừ khi cậu coi việc đọc Times là một công việc nghiêm túc!”

“Tôi có thể hiểu là ông không hề rời khỏi phòng khách?”

“Cả phòng khách lẫn ghế bành của tôi! Ngay cả khi tôi làm điều đó, những danh hiệu của tôi cũng sẽ bảo vệ tôi khỏi những hoài nghi của cậu!”

“Rất xin lỗi, thiếu tá Fairchild! Ông sẽ là người cuối cùng tránh cho tôi vì tuân thủ mệnh lệnh từ cấp trên của mình.”

Viên thiếu tá dịu đi: “Xem cậu nói gì kìa, chàng trai trẻ! Tôi có thể giúp đỡ cậu, hãy nhớ điều đó!”

“Vâng thưa ông! Ông có thể tình cờ chú ý điều gì mà mọi người khác đã bỏ qua không?”

“Nếu không muốn chú ý, chỉ có thể che mắt bịt tai lại thôi! Lúc dùng món tráng miệng, ông Andreyew đã khoác lác mình là ngài Smith và mới cách đây chưa đến mười lăm phút, bác sĩ Hyde đã nói kẻ giết ông Julie đang ẩn giữa chúng tôi!”

“Thú vị đó! Những khách trọ khác - trừ cô Holland và cô Pawter - có ai rời khỏi phòng khách trong tối nay không?”

Viên thiếu tá bắt đầu xoắn ria mép mình: “Đợi chút! Ông Collins có lên phòng, nếu tin được lời ông ta, để tìm gói thuốc lá... Andreyew cũng rời đi một lúc, tôi chẳng biết để làm gì. Bà Crabtree đã bảo ông chồng đi lấy ba bộ bài cho bà ta chơi cái trò ngu ngốc gì đó. Cuối cùng, cái ông hề với ông bác sĩ cũng ra ra vào vào. Tại sao ấy hả! Chắc họ chỉ đơn giản bị cuồng chân thôi?”

“Ông bảo ông hề là ai thế?”

“Thầy Lalla-Poor ấy. Tên thật của ông ấy là Brown hay Miller gì đấy và nếu ai đó bảo tôi ông ta sinh ra ở quận Putney thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu! Tôi đã nói chuyện với ông ta bằng tiếng Hindu, tiếng Gujarati và tiếng Punjab [17] ... Ông ta không hiểu một từ nào cả!”

Thanh tra Mordaunt cảm ơn nồng nhiệt và ông Andreyew là người kế tiếp.

“Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Mordaunt hỏi.

“Tôi nghi lắm.”

“Giọng của ông nghe khá quen thuộc với tôi.”

Ông Andreyew đưa hộp thuốc đang mở cho thanh tra: “Có thể ông đã nghe thấy giọng tôi ở rạp Capitol, Empire hay bất kì rạp nào khác. Tôi giữ giọng của tổ tiên để lồng tiếng cho diễn viên Nga trong phiên bản tiếng Anh của các bộ phim nước ngoài. Hẳn cậu nhớ phim Chú chim én ? Tôi lồng tiếng cho nhân vật hoàng tử.”

“Chính nó!” Mordaunt reo lên. “Và ông lồng tiếng cho Pierre Avila trong phim Vương Miện Biến Mất ! Xin hãy để tôi bày tỏ lòng ngưỡng mộ.”

“Cảm ơn nhiều. Cậu thích Vương Miện Biến Mất hả? Tôi thì không. Nó cứ giả tạo, từ đầu đến cuối.”

“Ngoại trừ, có thể là, cảnh kết phim...”

“Quá lạc quan. Những tình yêu mùa hè chết cùng mùa hè.”

Mordaunt buồn rầu nhớ lại nhiệm vụ của mình. “Rạp chiếu phim có thể đã giúp ông làm quen với phong cách của chúng tôi.” Anh vui vẻ nói. “Vậy nên, xin đừng trách tôi khi tôi hỏi ông có rời khỏi phòng trong buổi tối không.”

“Tôi có ra khỏi đó trong vài phút.”

“Để làm gì?”

“Tôi cũng không rõ nữa! Ngồi yên một chỗ khó chịu lắm. Thật lòng thì mấy khách trọ khác ở đó cũng làm tôi thấy vậy. Nhưng tôi cũng không muốn ra khỏi đó. Nên tôi lên phòng với mong muốn tìm thứ gì khác để làm. Tôi đã xử lý hết thư từ rồi, máy sưởi cũng hoạt động kém. Chỉ một lúc sau là tôi đi xuống.”

“Trong lúc ở tầng trên, ông không nghe thấy gì à?”

“Hình như không... Không, chẳng gì hết...”

“Thế ông không gặp ai ở cầu thang à?”

“Không... Ý tôi là có! Ông Collins vào nhà tắm ở gác xép lúc tôi xuống”

“Lúc đó là mấy giờ?”

“Sao tôi biết được! Chúng tôi rời bàn ăn tầm tám giờ kém mười lăm. Cô Pawter và cô Holland lên phòng ngủ lúc gần tám giờ. Thiếu tá Fairchild rời phòng khách...”

Mordaunt giật mình: “Ông chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn. Ông ấy chối à?”

“Không, không!” Thanh tra cứng nhắc nói. “Rồi sau đó?”

“Người đàn ông Nga thở dài: “Cậu muốn tôi nhớ thế nào đây? Ông Collins bảo là cần hoa cúc, rồi... Tôi nhớ rồi! Bà Crabtree luôn thích nhắc chúng tôi số giờ trên đồng hồ của bà ta, mỗi khi đồng hồ trên tường reo... Tôi có nghe bà ấy nói: Thân mến, tôi đảm bảo giờ là ba mươi lăm phút! Khi tôi rời khỏi phòng khách.”

“Ý kiến hay đó, ông Andreyew. Lúc đó có những ai ở trong phòng?”

“Ờm... Bà Hobson, bà Crabtree, ông Crabtree, thiếu tá Fairchild..."

“Ông thiếu tá trở lại rồi à?”

“Vâng, ông ta chỉ đi đâu tầm bảy, tám phút là cùng. Còn cả ông thầy tu của chúng tôi, bác sĩ Hyde... Không, không có bác sĩ Hyde! Tôi thề là tôi không biết gì nữa!”

“Không sao, ông Andreyew! Ông đã cung cấp đủ thông tin cho chúng tôi rồi. Bây giờ tôi muốn hỏi ông một điểm nhạy cảm hơn. Ông đã tự nhận mình là ngài Smith với mọi người trong bữa tối. Ông thừa nhận điều đó không?”

“Có chứ.”

“Tại sao ông lại làm thế?”

Ông Andreyew cười kiểu của người Kozak [18] : “Cậu cứ trọ ở đây khoảng ba ngày đi, cậu trai, rồi chúng ta sẽ thấy cậu muốn nói gì với họ!”

Mordaunt chăm chú nhìn người đối diện. “Tôi hiểu rồi!” Anh ta đáp lại. “Ông có thể gọi thầy Lalla-Poor vào không?”

“Sẵn lòng. Nhân tiện, tôi đoán cậu đang đeo nhẫn cưới thì phải?”

“Vợ tôi cứ khăng khăng bảo vậy.” Mordaunt nói.

“Thế thì giấu nó trong tất đi! Lalla-Poor đã tráo nhẫn của tôi với cái bọc trà!”

***

“Túi dụng cụ đây.” Fuller nói.

Strickland vươn tay ra: “Đưa đây.”

Ông ta mở nó ra và chuyển sang cho bác sĩ Hancock: “Bác sĩ, theo ông, thứ gì đã bị lấy đi?”

Một khoảng trống nằm giữa hàng dao phẫu thuật sáng loáng.

“Một con dao catlin !” Hancock nói.