← Quay lại trang sách

Chương 13 CHỈ MARJORIE THÔI

Đưa họ đến gặp tôi theo thứ tự.” Strickland nói, đưa một danh sách gồm năm cái tên cho Fuller.

Sau đó, một lát sau:

“Xin chào, Thiếu tá Fairchild. Mời ngồi. Tôi rất tiếc phải phỏng vấn ông một lần nữa. Điều này do tình hình hiện tại thôi. Ông ở đâu và làm gì vào chiều nay, cỡ sáu giờ ba mươi phút?”

“Tôi ở câu lạc bộ và tôi đang thua bài bridge!” Viên sĩ quan già căm tức trả lời. “Nhưng tôi muốn biết.”

“Xin hãy kiên nhẫn một chút, thiếu tá. Câu lạc bộ của ông tên gì?”

“Câu lạc bộ Colonial... số 10, phố Albemarle.”

“Ông bắt đầu chơi từ khi nào?”

“Khoảng bốn giờ. Và tôi kết thúc vào lúc bảy giờ.”

“Ông chơi với những ai?”

Thiếu tá gượng gạo vùng vẫy: “Hai sĩ quan về hưu giống tôi, Đại tá Wilson và Thiếu tá Gillum, cộng với một ông Todhunter tôi gặp lần đầu... Đủ chưa?”

“Vừa đủ và không đủ. Thật ra, tôi còn có một câu hỏi nhạy cảm cho ông. Ngược lại với những gì ông nói, ông đã ra khỏi phòng khách vào tối ngày hai mươi tám, trong khoảng bảy hoặc tám phút... Để làm gì?”

“Tôi thà chết còn hơn trả lời! Ông không cần biết điều đó! Không phải ông bắt được ngài Smith rồi sao?”

“Không.” Strickland thú nhận. “Chúng tôi đã lạc hướng. Ngài Smith thật sự vẫn còn tự do. Vào lúc sáu giờ hai mươi phút, chiều nay, hắn ta đã sát hại một người phụ nữ ở ga Mornington Crescent.”

“Chúa ơi!” Đại tá kêu toáng lên. “Tôi luôn nghĩ.” Ông chêm thêm. “Người như Collins sao mà là tội phạm được!”

“Mọi bằng chứng đều chống lại ông ta.”

“Nói tóm lại, Collins thật sự có vẻ phù hợp vì ông ấy nói lắp. Nhưng nói lắp không phải là động từ tiếng Pháp duy nhất bắt đầu bằng chữ b! Cáo buộc của ông Julie cũng có thể ám chỉ kẻ khác.”

“Là ai?”

“Lại đây. Tôi không muốn nói to tên của người đó trước mọi người!” Strickland tuân theo. Đại tá nói thầm vào tai Strickland rồi ngả lưng xuống ghế, đôi mắt long lanh.

“Thế nào, ông có cảm động không?” Ông ta hỏi.

Strickland quay trở lại thực tại: “Có, có chứ!”

“Ông không hề nghĩ đến người đó, phải không?” “Có, có chứ!” Ông chánh thanh tra nói. “Tôi đã nghĩ về người đó từ đầu.”

***

“Chào buổi tối!” Strickland nói. “Mời thầy ngồi xuống. Tình hình buộc chúng tôi phải thẩm vấn ông thêm lần nữa. Ông ở đâu và làm gì vào chiều nay, khoảng tầm sáu giờ ba mươi phút?”

“Tất nhiên là tôi đi gặp ông bầu của tôi.”

“Tất nhiên! Tại sao lại là tất nhiên ?”

Giáo sư Lalla-Poor xua tay xin lỗi. Như thường lệ, khuôn mặt ông vô cùng khó đoán. Ông đội chiếc khăn xếp màu xanh nhạt.

“Đó là từ cửa miệng của tôi thôi! Tôi sẽ lên sân khấu nhà hát Palladium vào tuần tới. Cho nên tôi và ông Hathway đã phải dàn xếp rất nhiều việc.”

“Tôi hiểu... Vậy, lúc sáu giờ ba mươi phút, ông đang bàn việc với ông Hathway. Ông ấy ở đâu?”

“Tôi e là tôi đã nói không rõ. Tôi đã nói rằng bản thân đến nhà ông Hathway vào buổi chiều, không phải là tôi đang ở cùng ông ấy lúc sáu giờ ba mươi phút. Lúc đó, tôi đang trên đường trở về.”

“Ông Hathway ở đâu?”

“Trong một nhà trọ ở phố Eversholt.”

Strickland nhăn nhó. Từ phố Eversholt đến ga Mornington Crescent nhiều nhất chỉ năm phút đi bộ.

“Ông nói rằng ông đang trên đường trở về. Ông đã đi bộ trở về nhà trọ phải không?”

“Đúng. Khoảng cách không xa, tất nhiên.”

“Ông ra khỏi nhà ông Hathway lúc nào?”

“Tôi không biết chính xác. Có lẽ khoảng sáu giờ hai mươi phút. Hoặc có thể là vài phút sau đó.”

“Hoặc có thể vài phút trước đó?”

Người đàn ông Ấn Độ thoải mái gật đầu.

“Ông đã tìm việc trong bao lâu?”

“Khoảng ba tháng.”

“Nếu tôi hỏi ông, ngày 18 tháng Mười một năm ngoái, khoảng mười giờ ba mươi phút tối, hoặc ngày 4 tháng Một năm nay, khoảng chín giờ hai mươi phút, ông có thể nhớ lại những việc đã làm không?”

“Tôi e là không.”

“Thật đáng tiếc!”

Strickland đẩy ghế ra sau để kết thúc buổi thảo luận. Lúc rời đi, ông thầy tu Ấn Độ quay lại: “Cho đến hôm nay, tôi từng nghĩ rằng vụ việc này đã kết thúc.”

“Bây giờ thì sao?”

“Nếu thế, ông đã không hỏi tôi làm gì trong ngày hôm nay. Ngài Smith thực sự đã vuột khỏi tay ông và đã phạm tội vào buổi chiều nay.”

“Đúng vậy. Hắn đã sát hại một người phụ nữ cách phố Eversholt chỉ có vài bước chân.”

“Một sự trùng hợp không may, tất nhiên!” Thầy Lalla-Poor thừa nhận.

“Ông bà Crabtree à? Mời ngồi... Còn ông Crabtree, ông cũng ngồi đi. Không nhất thiết cả hai ông bà đều phải đến đâu.”

“Ông hiểu nhầm rồi!” Bà Crabtree nhanh nhẹn trả lời, bận áo choàng màu kem và dép bông. “Như tôi đã nói với anh chàng thanh tra dễ thương kia ngày thứ Sáu tuần trước, chồng tôi, khi bị bỏ mặc một mình, giống như con thuyền không có kim chỉ nam... So sánh vậy có ổn không, Ernest?”

“Chắc chắn, em yêu.”

“Nhân tiện, tôi đã nghĩ rằng việc bắt giữ ngài Smith lại khiến chúng tôi thêm rắc rối mới!”

Để đáp lại, Strickland quay sang ông Crabtree:

“Ông ở đâu và làm gì vào buổi chiều nay, khoảng sáu giờ ba mươi phút?”

Người đàn ông nhỏ bé mở miệng, nhưng giọng vợ ông đã át luôn tiếng ông ta:

“Thanh tra, ông đừng nghĩ tôi thường ra lệnh cho chồng mình mang cái này hay cái kia về cho tôi. Nhưng trời mới biết tại sao, tôi bị sổ mũi nên không thể ra ngoài. Vào khoảng hai giờ, tôi đã nhờ Ernest mua cho tôi một cái áo choàng tắm. Tôi không ngờ anh ấy lại vụng về như mọi khi. Tận năm giờ anh ấy mới quay trở lại! Và với cái gì, tôi hỏi ông! Một trong những thứ ghê tởm với diềm ren khiến cho cả những người mảnh dẻ nhất cũng phải phát phì... Tôi đã buộc anh ấy phải đi đổi lại cái váy ấy!”

“Cuối cùng, bà đã có được thứ mong muốn chưa?”

Bà Crabtree quay qua quay lại với vẻ hài lòng.

“Xem này, thanh tra! Chỉ có điều, tôi phải chờ đợi đến tận bảy giờ.”

“Bộ quần áo này mua ở đâu?”

“Ở cửa hàng Davidson-Davis, phố Wardour.”

Strickland quay lại với ông Crabtree:

“Ông nghĩ liệu có cô bán hàng nào sẽ nhớ mặt ông không?”

“Chắc chắn không!” Bà Crabtree kêu lên với giọng tức tối. “Trả lời đi, Ernest!”

“Không, không! Tôi không phải người sẽ để lại ấn tượng gì cho ai đâu!”

Strickland ra vẻ nghiêm túc: “Đừng đánh giá thấp tình hình, ông Crabtree! Chính ngài Smith đã tự mình chứng minh ông Collins vô tội bằng cách thực hiện một vụ án mạng mới vào buổi chiều nay. Vì thế, tôi không đòi hỏi gì khác ngoài một bằng chứng ngoại phạm. Những cô gái trẻ ông đã gặp có thể nhận ra ông không?”

Ông Crabtree do dự. Nhưng hiển nhiên, lời đe dọa của chính quyền sao làm ông sợ bằng lời đe dọa của vợ. Ông phủ nhận.

“Bà có nhớ ông ấy đã làm việc gì hoặc chơi gì vào tối ngày 10 tháng Mười một năm ngoái và ngày 4 tháng Một năm nay không?”

“Không.” Bà Crabtree trả lời tiếc nuối. “Tuy nhiên, khả năng cao là Ernest đã ở bên tôi.”

“Vậy ông bà không bao giờ rời xa nhau sao?”

“Có chứ. Tôi cho rằng người đàn ông đã kết hôn nên giữ lại ảo tưởng tự do. Thực ra là Ernest cũng không cần, nhưng chúng tôi đã thống nhất từ lâu rằng thỉnh thoảng anh ấy sẽ đi chơi bài với bạn bè của mình. Những người bạn từ thời thơ ấu, ông hiểu không?”

“Chồng bà có thường xuyên gặp gỡ những người bạn đó không?”

“Không. Có lúc tôi phải đi thăm người dì ốm tầm một hoặc hai ngày ở Chislehurst. Ernest thường tận dụng cơ hội này. Tôi cho phép anh ấy đi chơi đến nửa đêm.”

“Lần gần đây nhất, ông ấy có ra ngoài nhiều không?”

“Nhiều lắm! May thay, anh ấy thường than phiền trước.”

“Chào buổi tối, ông Andreyew. Xin mời ông ngồi. Chúng tôi buộc phải hỏi ông lại một lần nữa.”

Strickland không còn dành thời gian để suy nghĩ nữa. Câu từ tự nhiên đến trên môi ông, ông đứng dậy một chút, rồi lại ngồi xuống: “Ông ở đâu và làm gì, buổi chiều nay, tầm sáu giờ ba mươi phút?”

Người đàn ông Nga hít hương hoa cẩm chướng đỏ trên nút áo: “Những điều không thể nói, tôi e vậy!”

“Nghĩa đen hay nghĩa bóng?”

“Theo nghĩa đen... Mà tôi tưởng như ngài Smith giờ thuộc thẩm quyền của Scotland Yard rồi?”

“Ngài Smith thật vẫn đang nhởn nhơ đi lại! Khoảng hai tiếng trước, hắn đã gây ra vụ án mạng thứ chín.”

“Tệ thật!” Ông Andreyew thở dài. “Thật tệ hại!”

Nhưng ông không nói thêm gì nữa.

“Thế sao?” Strickland cố gắng.

“Thế thì... cái gì?”

“Ông có định nói không?”

“Tôi muốn lắm, nhưng…”

Viên chánh thanh tra tiến thẳng vào vấn đề: “Ông đã ở cùng một người phụ nữ hả?”

“Chuyện đó còn phải hỏi sao!”

“Người đó tên gì?”

"Marjorie."

Strickland quan sát người nói. Ông ta dường như thuộc loại người không thể phản bội phụ nữ. Ngoài ra, ông ta đủ khôn khéo để đóng vai một hiệp sĩ danh dự.

“Marjorie... họ gì?”

“Chỉ Marjorie thôi.”

“Cô ấy đã kết hôn chưa?”

“Tất nhiên là rồi.”

Người đàn ông Nga mỉm cười. Nhưng dưới vẻ ngoài hiền hòa, là bản tính kiên quyết sắt đá. Kẻ cứng đầu bơn cả! Strickland nghĩ.

“Điều này có thể khiến ông khó khăn đấy, ông Andreyew!”

“Ôi chao!”

“Ít ra ông có thể cho tôi biết bà ấy sống ở khu nào của London không?”

“Bà ấy sống ở Belgravia, có một phòng khách và pha trà bằng ấm samovar [23] ... khi tiếp khách Nga.”

Lúc này, có người gõ cửa và Storey bước vào.

“Cảm ơn ông Andreyew. Chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện sau.”

Storey chờ người đàn ông Nga bước ra rồi mới lên tiếng.

“Tôi quay lại từ hiện trường vụ án. Nạn nhân là bà Dunscombe, đến từ Carlisle và đang đi ngang qua London. Chồng bà ấy là chủ nửa tá nhà máy bia ở Carlisle.”

“Xinh không?”

“Trang nhã. Bận đồ lông và cả tá thứ nữa. Lúc bà ấy bị sát hại, bà ấy vừa ra khỏi nhà người bạn, bà Rooksby, người đã khuyên ngăn bà ấy không nên đi lại trong tiết trời mù sương và đề nghị bà qua đêm tại nhà mình.”

“Sao bà Dunscombe lại ra đi?”

“Tôi không rõ. Theo lời bà Rooksby, bà ấy liên tục nhìn đồng hồ.”

“Cậu biết số tiền bị cướp là bao nhiêu không?”

“Không, nhưng hẳn là khá nhiều. Theo điều tra, nạn nhân mang theo toàn bộ số tiền trên người.”

“Có mất trang sức không?”

“Có, trừ một viên miêu nhãn thạch.”

“Theo lời cậu, bà Dunscombe có vẻ vội vã chia tay cô bạn. Liệu cô bạn có cảm tưởng như bà ấy có hẹn ai đó không?”

“Có. Bà Rocksby còn đùa nạn nhân về việc này.”

“Được rồi! Hãy cố gắng xác định những người mà nạn nhân đã liên hệ trong thời gian lưu trú ở London. Ngài Smith có thể đã tán tỉnh để dụ bà ấy gặp mặt.”

“Chào buổi tối, bác sĩ Hyde! Mời ông ngồi... À, chờ chút, không! Ông có thể đủ hào phóng mà đi vài bước không?”

Bác sĩ Hyde đã tựa lưng trên ghế, cười khúc khích: “Vậy là cuối cùng ông cũng nhận ra rồi à?”

“Ông đang nói gì thế?”

“Cái chân cà nhắc của tôi!” Hyde nói tiếng Pháp.

Strickland gật đầu: “Tối thứ Sáu tuần trước, lúc tôi thẩm vấn ông, ông chỉ chuyển từ ghế này qua ghế nọ nên tôi không nhận ra.”

“Ví dụ thế! Giờ ông muốn gì? Muốn tôi đi vòng vòng trong phòng để ông chú ý đến cái chân bất hạnh của tôi hả? у Ông cần một nghi phạm! Tôi tưởng ông đã bắt được hung thủ thật rồi!”

“Collins không phải thủ phạm chân chính! Ông đã ở đâu và làm gì lúc sáu giờ ba mươi phút?”

“Tôi đi dạo.”

“Vào lúc này ấy hả?”

“Tại sao không? Tôi thích sương mù. Có thể tìm thấy mọi thứ trong đó: những người phụ nữ sầu bi, bầy ma mãnh và lũ điên. Phiêu lưu, tình yêu...”

“... và cái chết.”

“Đúng vậy!”

Hai người săm soi nhau, không chút ngại ngần giả dối.

Mary bỗng mở cửa và thò cái đầu vàng hoe của mình qua khe cửa, phá vỡ im lặng: “Thanh tra, có người gọi điện cho ông! Bác sĩ Hancock nào đó. Ông ấy bảo là khẩn cấp.”