Chương 12 TRA KHẢO
Đầu tiên là việc một ông Breckinridge nào đó đến tham quan, viện cớ muốn tìm nơi để ở, ông ta đến xem căn nhà từ tầng hầm đến tầng áp mái.
Ông Breckinridge có mái tóc bạc và một vẻ ngoài đáng kính. Khi ông ta ngây thơ hỏi: “Chúng ta đang ở trong phòng nơi giáo sư bất hạnh bị giết, phải không?” Bà Hobson cảm thấy xấu hổ muốn chết. Tuy nhiên, ông Breckinridge nói thêm: “Tôi thực sự rất thích nơi này!” Và sau khi thấy căn phòng nơi nạn nhân đã chết, ông muốn thấy căn phòng nơi kẻ giết người từng ở.
“Sau khi tham quan, hãy để tôi hỏi bà Breckinridge đã.” Ông kết lại. “Tôi sẽ gọi điện cho bà vào buổi chiều.”
Sau khi ông đi, bà Hobson không thể kìm nổi nước mắt của mình.
“Ông ta sẽ không quay trở lại đâu!” Bà nói với thầy Lalla-Poor khi ông trở về sau một cuộc đi dạo ngắn.
“Ôi dào!” Người đàn ông Ấn Độ trả lời. “Rồi sẽ có nhiều người nữa đến. Đường phố, tất nhiên, đầy những kẻ hiếu kỳ.”
Bà Hobson chạy đến cửa sổ và cảm thấy buồn bã hơn. “Tất cả những kẻ này!” Bà nói. “Sao mà khiếm nhã quá!”
Ngay lúc đó, có tiếng chuông cửa. Mary mở cửa và dẫn một người phụ nữ ục ịch vào. “Tôi là Platt.” Người phụ nữ nói. “Tôi đang tìm một nơi ở cho anh rể tôi, không đắt quá và đủ tiện ích. Tôi có thể tham quan nhà không?”
“Có lẽ bà không biết...?” Bà Hobson hỏi.
“Tôi biết chứ! Không thể trách bà vì đã bị một tên tội phạm lừa dối. Nhân tiện, hắn trông như thế nào?”
Cho đến giờ ăn trưa, bà Hobson đã tiếp đãi khoảng mười hai người muốn tìm nơi ở, một số người kiếm cho người thân, một số người giúp bạn bè. Do đó, cảm giác xấu hổ của bà vào buổi sáng đã biến thành tâm trạng phấn khích nhẹ nhàng. Bà tự thuyết phục mình rằng bản thân đang được mọi người yêu mến và quan tâm.
Buổi chiều, dòng người viếng thăm tiếp tục kéo đến với tốc độ nhanh hơn. Trong thực tế, nhà trọ Victoria không chỉ là “ngôi nhà của tội ác”. Nó cũng được giới thiệu như nơi ẩn náu của một trong những tên tội phạm lớn nhất thế kỷ.
Từ những kẻ hiếu kỳ đến đám ký giả, nhiếp ảnh gia, cánh cảnh sát mang theo nhiệm vụ cấp bách, các tay bán bảo hiểm lợi dụng tình hình để xông vào của, những kẻ xin xỏ đủ kiểu. Người ta xúm đông đến mức phải gọi cảnh sát vào để duy trì trật tự và giải tán đám đông.
“Tôi đến kiệt sức mất thôi!” Bà Hobson nói trong bữa tối. “Nếu như những người cảnh sát không bảo tôi từ chối mọi đề nghị và tôi không giữ ý thức về nghĩa vụ chủ nhà, tôi đã cho thuê cho đến cả tầng hầm!”
Bà Crabtree ném một cái nhìn thách thức về những người quanh bàn: “Chuyện này đã xảy ra suốt rồi, tôi thú thực, tôi được người theo đuổi. Nhưng chưa bao giờ bởi nửa chục người cùng một lúc như hôm nay! Tôi đã phải nhờ cảnh sát can thiệp!”
“Điều đó chưa là gì cả!” Đại tá càu nhàu. “Một trong những tên ký giả chết tiệt ấy đã chụp hình tôi khi tôi đang kéo nịt tất. Và một người khác cố gắng biết bằng mọi giá liệu tôi có nghĩ người Úc sẽ thắng trong trận bóng gậy tới không!”
Thầy Lalla-Poor hiếm khi tham gia vào cuộc trò chuyện. Tối đó, nhân cơ hội mọi người yên lặng, ông quyết định lên tiếng.
“Vụ lùm xùm này thu hút phết.” Ông nói bằng giọng trầm ấm. “Tôi đã gặp quản lý của mình.”
Cô Pawter vỗ tay: “Hurrah! Liệu chúng tôi có được vé miễn phí không? Nếu có, tôi có một ý tưởng quảng cáo tuyệt vời!”
“Tất nhiên, cô Pawter. Cô đề xuất gì?”
“Xé rách các áp phích cũ của ông. Và thay thế chúng bằng những tấm bìa trắng, trên đó chỉ cần một câu đơn giản này: Chữ trên những tấm áp phích này đã bị thầy Lalla-Poor lừng danh của Palladium hô biến! ”
Cô Holland dường như muốn bị lãng quên. Nhưng ánh mắt của bà Hobson vẫn dừng lại trên cô: “Nhân tiện, cô em, họ đã mang đến hai chú mèo con cho cô... Đó có phải là quà không?”
Cô Holland bối rối: “Vâng. Chúng là của một người đàn ông tên Lawson, ký giả tại Night and Day . Ông Lawson muốn tôi viết một loạt bài mang tựa đề: Ngài Smith ngày thường . Con mèo màu đen tên là Night và mèo màu trắng tên là Day. Dễ thương quá nhỉ?”
“Tôi tự hỏi ông Lawson làm thế nào mà đoán được cô thích mèo.” Bác sĩ Hyde châm chọc nói.
“Tôi cũng tự hỏi vậy!” Cô gái lớn tuổi ngây thơ đáp lại.
“Cô định làm gì với chúng?” Bà Hobson hỏi thêm.
“Tôi sẽ... giữ chúng, nếu bà cho phép.”
“Hãy cho thầy Lalla-Poor!” Cô Pawter đề nghị. “Ông ấy sẽ biến chúng thành những ngôi sao.”
Thấy có điềm rắc rối, ông Andreyew can thiệp: “Không, không! Cô Holland sẽ làm chúng hạnh phúc hơn. Đúng không, bạn yêu quý?”
Bà Hobson muốn phản đối. Nhưng người đàn ông Nga nắm chặt cổ tay bà. Bà thích thú thưởng thức thất bại của mình.
Cùng buổi tối, sau khi nghe: Dừng lại! Anh đang làm tan vỡ trái tim em... Lần đầu tiên trong đời, cô Holland đã đưa một thám tử vào câu chuyện của mình.
“Ông ấy thay đổi diện mạo liên tục.” Cô ấy vui vẻ viết. “Với quan điểm rằng một thám tử giỏi có thể đi mọi nơi mà không bị chú ý đến.”
“Ông thật cao lớn!” Mọi người nói với ông.
“Chờ xem đi.” Ông trả lời. “Rồi bạn sẽ thấy tôi là một người lùn!”
Đột ngột, ông Collins ngập ngừng tiến đến cửa sổ và đứng đó như thể ông muốn nhìn xuyên qua lớp sương mù che khuất đê Victoria.
Ông đã bị giam giữ hơn bốn ngày. Gương mặt ông suy sụp, râu mọc lởm chởm che phủ cằm bởi một lớp lông nhung đỏ, ông lảo đảo.
“Vâng!” Cuối cùng, ông trả lời.
Strickland tức giận liếc mắt về phía Storey, người đã chửi thề do không thể che giấu cảm xúc của mình..
“Ý là ông thừa nhận mình là ngài Smith phải không?”
“Vâng!” Ông Collins kiên quyết lặp lại. “Đó là... là ý tôi muốn nói.”
“Và ông thừa nhận mình đã sát hại tám người, gồm ông Burmann, ngày 10 tháng Mười một năm 193x, khoảng hai mươi ba giờ, tại đường Tavistock. Ông Soar...”
“Vâng, vâng!”
“...Ông Soar.” Chánh thanh tra bình tĩnh nói: “Ngày 12 tháng Mười một cùng năm, khoảng mười bảy giờ, tại phố Rackham; Ông Derwent vào ngày 18 tháng Mười một cùng năm, khoảng hai mươi hai giờ ba mươi, tại phố Maple; Ông Trample, vào đêm trước Giáng sinh, khoảng mười tám giờ ba mươi, tại phố Foxglove, và bà Letchworth, cùng ngày, hai mươi phút sau đó, ở ven đường Wormholt Park; Ông Leighton, ngày mùng 4 tháng Một năm 193x, khoảng hai mươi mốt giờ hai mươi, tại phố Goldsmith; Ông Morris, vào ngày 26 cùng tháng, khoảng mười chín giờ, tại phố Sutton; Và cuối cùng, ông Julie, vào ngày 28 cùng tháng, khoảng hai mươi giờ ba mươi, trong một căn phòng ở tầng một của nhà trọ Victoria, số 21, quảng trường Russel?”
“Vâng, tôi... nhận tội.”
“Tốt lắm. Ông đã gây án với động cơ gì?”
“Ông biết rồi mà! Lợi... Lợi ích!”
“Lần nào cũng thế?”
“Vâng, tất... nhiên!”
“Khi ông tấn công ông Julie cũng vậy sao?”
“Đúng vậy.
“Ông đã từng gặp ông Julie trước khi ông ta thuê phòng ở nhà bà Hobson chưa?”
“Không, tôi chưa bao giờ!”
“Vậy ông không thể làm điều này vì mối hận thù cá nhân chứ?”
“Không.”
“…”
“Tại sao ông lại đặt một tấm bưu thiếp bên cạnh thi thể của các nạn nhân?”
“Vì... vì muốn thách thức!”
“Đối với cảnh sát sao?”
“Vâng... Và... xã hội.”
“Ông có biết nhà trọ bị theo dõi không?”
“Không... Nếu có tôi đã... đã không giết ông Julie.”
“Tuy nhiên, ông vẫn ký nhận tội ác này!”
“Thó... Thói quen cả!”
“Túi cát của ông đâu rồi?”
“Tôi... Tôi đã vứt rồi.”
“Ở đâu?”
“Xuống….. sông Thames.”
“Khi nào?”
“Ngày... ngày 27 tháng Một.”
“Tại sao?”
“Tôi... tôi nghĩ giữ nó càng lâu càng nguy hiểm.”
“Vậy ra đó là lý do ông giết ông Julie bằng dao phẫu thuật à?”
“Đúng.”
“Lẽ ra ông phải nghĩ rằng bác sĩ Hyde sẽ báo cho chúng tôi biết về chuyện ông ghé qua phòng ông ấy chứ?”
“Tôi... Tôi hy vọng ông ta sẽ không nghĩ đến điều đó.”
Strickland dừng lại một chút. Điều lạ là trong những ngày trước đó, Collins khiến ông càng không thể tin tưởng được, khi ông ta cứ kiên quyết chối tội.
“Đống danh thiếp của ông bị giấu ở đâu?”
“Tôi... Tôi đã hết danh thiếp rồi.”
Tất nhiên, cũng có khả năng Collins đã áp dụng cách phòng thủ mới, những tuyên bố nhận tội không khéo léo thường mang lợi cho bị cáo.
“Vào ngày 26 tháng Một, sau khi tấn công và cướp của ông Morris tại phố Sutton, ông đã trực tiếp về nhà trọ phải không?”
“Vâng, tôi... tôi nghĩ vậy.”
Ngay trước đó bốn ngày, Toby Marsh đã khẳng định ngược lại.
“Đi từ đâu?”
“Tôi đi qua quảng trường.... Bedford và quảng trường Montague Place, tôi đoán vậy.”
“Ông có mặc áo mưa hoặc áo khoác không?”
“Tôi không nhớ nữa.”
“Nhưng ông sở hữu cả hai thứ đó chứ?”
“Vâng.”
“Ông đã làm gì với số tiền ông ăn cắp từ nạn nhân của mình?”
“Nó... Nó đang ở nơi an toàn.”
“Ở đâu?”
“Điều này... để tôi xem đã.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Strickland bắt máy và trả lời bằng những từ cụt ngủn, với giọng vô cảm. “Tại sao ông lại thú nhận vụ án vô lý này, Collins? Ông muốn bảo vệ ai đó phải không? Hay ông nghĩ rằng như vậy sẽ mang lại yên bình cho mình?”
Người đàn ông nhỏ bé làm cử chỉ phản đối. Sau đó, ông run lên. “Tôi... Tôi không thể nữa!” Ông thú nhận.
Strickland nắm nhẹ vai ông một cách tế nhị: “Chúng ta đi thôi! Storey, cậu hãy đến ga Mornington Crescent. Họ mới tìm thấy xác một người phụ nữ trẻ ở đó, áo ngực của cô ấy có ghim một tấm danh thiếp mang tên ngài Smith. Không ví tiền, không trang sức. Mordaunt và Fuller, theo tôi nào! Có vẻ như ngài Smith thật sự vẫn đang ở nhà trọ Victoria!”