Chương 15 “BỞI ANH TA LÀ MỘT NGƯỜI TỐT”
Bà Hobson mặc chiếc váy ưa thích của bà, mềm mại và có nhiều bèo nhún nhất, cổ buộc khăn ren, đứng ở giữa phòng ăn dưới tấm tranh của John-Lewis Brown - cánh đồng xanh lẫn những bộ trang phục màu đỏ. Bà luôn bắt khách phải ngắm bức tranh trước khi bắt đầu dẫn họ tham quan các phòng ngủ. Và “những đứa trẻ” của bà - như bà thường gọi những khách trọ tại đây - đứng xếp hàng, ba người bên phải, bốn người bên trái, tạo nên một đội vệ binh danh dự cho bà.
Ông Collins không bao giờ quên cảnh này. Ông vừa mới xuất hiện, mệt mỏi và nhăn nhó, ở ngưỡng cửa, đã có tám giọng ca hòa làm một trong bài For be is a so jolly good fellow [25] . Sau đó, viên thiếu tá tách ra khỏi nhóm, nắm lấy vai Collins và lắc ông như một chú chó làm với một con thú bông, thể hiện rằng không một người bạn nào của ông nghi ngờ ông cả. Các bà các cô đều muốn chào đón ông Collins, mỗi người một cách - bà Crabtree hôn lên hai bên má, cô Pawter cười, cô Holland rụt rè, bà Hobson khéo léo - và ông ta thấy mình ngồi trước một chiếc bánh lớn được trang trí với dòng chữ “Chào mừng” xinh đẹp.
Buổi tiếp đón nồng hậu đã làm ông Collins trở nên tối bời. Đầu tiên, ông liếc xung quanh với ánh nhìn bỡ ngỡ, đầy những câu hỏi đau đớn. Môi ông run rẩy, dường như ông sắp rơi lệ. Cuối cùng, ông đặt tay lên trán như đang cố đuổi đi những suy nghĩ không mong muốn.
“Xin lỗi... Tôi xin lỗi!” Ông lắp bắp. “Nhưng... đây là lần đầu tiên trong đời tôi có... có người thể hiện lòng thương mến thực sự với tôi!”
Ông ta dường như muốn nói tiếp, nhưng ông Andreyew đã ngắt lời ông ấy: “Đừng khóc lóc, anh bạn! Dù sao thì chúng tôi cũng phải trả ơn anh một lần!”
Ông Andreyew nắm chặt vai Collins.
“Tại sao thế?”
“Thật ra, ông đã góp phần khiến nhà trọ Victoria và các khách trọ ở đây nổi tiếng khắp cả lục địa! Bà Hobson có thể tăng giá trọ lên gấp đôi từ giờ trở đi. Sẽ chẳng ai bỏ đi cả.”
“Là tôi thì, tôi sẽ chạy chứ!” Bà Crabtree phản đối.
Mọi người vào bàn ăn. Daphné, vẫn nhớ rằng ông Collins thích món hầm kiểu Ireland, nên đã chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên, người đàn ông nhỏ bé ấy ăn khá ít. Đôi vai gầy yếu của ông dường như đang chịu trọng lượng ngày càng nặng.
“Hãy nói cho chúng tôi...” Ông thiếu tá bất ngờ lên tiếng. “Những thông tin mà chúng tôi nghe về mức độ ba có đúng không?”
Ông Collins giật mình: “Không, không... Tôi... Tôi đã được... được đối xử hợp... hợp lý...”
“Dù sao thì họ đã rọi đèn vào mặt ông và hỏi mãi không thôi phải không?”
“Đúng, đúng... Tất nhiên!”
“Và ông đã chống cự đến cùng?”
“Không, cuối cùng tôi... tôi đã thú nhận.”
Ông thiếu tá nghẹn thở: “Ông có thể thú nhận cái khỉ gì khi ông không phạm tội gì cả?”
“Tôi... Chúng ta luôn luôn có một chút tội… tội và tôi cảm thấy rằng họ chỉ để tôi yên bình nếu tôi chấp nhận nói như họ!”
“Nếu vậy thì ông đã gặp may, vì ngài Smith vẫn tiếp tục gây án! Suýt nữa ông đã không bao giờ được thả!”
Ông Collins cầm ly rượu đưa đến miệng mình và nhún vai to vě bi quan.
“Ây da, dường như ông không quá vui mừng khi trở lại với chúng tôi!” Viên thiếu tá tiếp tục nói.
“Có, có chứ! Nhưng tôi e là... tôi cần một vài ngày để... để hồi phục.”
“Tất nhiên rồi!” Cô Pawter chêm vào. “Thiếu tá Fairchild, ông nên dừng tò mò lại. Nếu không ông Collins sẽ nhớ Scotland Yard đấy! À, ông Jekyll đến!” Cô Pawter nói theo thói quen mỗi khi có tiếng chuông reo.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô ấy rơi vào chiếc ghế trống mà bác sĩ Hyde đã để lại, và cô ấy cắn môi.
Lại là khoảnh khắc im lặng khó chịu tiếp diễn. Ông Collins được thả tự do nhưng trong đàn cừu vẫn tồn tại một con cừu đen lẩn vào, trốn đến tận ngày hôm qua... Và con cừu đó thật là!
Bà Hobson đã cứu vãn tình hình bằng cách chỉ trích cô Holland: “Em gái à, hôm trước, tôi đã không nói gì khi họ mang hai con mèo con cho cô, do Night and Day tặng. Tôi cũng không nói gì khi hôm kia, ông Malone từ nhật san Telegraph tặng cô một chú mèo Angora. Nhưng thực sự, sáu chú mèo lông hung mới đến đã hao hết kiên nhẫn của tôi rồi. Có vẻ như các ký giả này đã khám phá ra một nhà máy mèo. Xin vui lòng đáp ứng yêu cầu của họ hoặc bảo tặng cái gì khác đi!”
Sau bữa tối, ông Andreyew tiến lại gần viên thiếu tá “Dường như ông đã đúng khi nghĩ Collins có khả năng vô tội!” Ông ta nói với tông giọng mà người nghe không thể tìm ra chút châm biếm nào. “Anh có tin bác sĩ vô tội không?”
“Vũng như sắt.” Viên thiếu tá trả lời.
Người đàn ông Nga có vẻ suy tư về câu trả lời này một lúc. Sau đó, ông ta gật đầu: “Còn tôi không tin. Ông muốn cá cược không? Tôi sẽ cược cùng ông với tỷ lệ 10 ăn 1.”
“Cược luôn.”
Ở góc nào đó, cô Pawter đang tán dóc với thầy Lalla-Poor: “Liệu ông có cần trợ lý không? Để thoải mái nằm nghiêng trong không trung, cổ gối lên lưng ghế và mắt cá chân tựa lưng ghế khác? Hoặc để đoán tuổi của những khán giả ở hàng đầu khi bị bịt mắt?”
“Không, cô Pawter. Rất tiếc.”
“Ông biết chút tiên tri, phải không? Ừ thì, ông là một nhà tiên tri! Tôi muốn biết xem lần này Scotland Yard có đặt cược đúng không?”
“Ý cô là họ có bắt được tên tội phạm thật sự không ấy hả? Tôi hy vọng là vậy, tất nhiên.”
“Nhưng ông vẫn còn hoài nghi?”
“Phải.” Người đàn ông Ấn Độ tiếc nuối thừa nhận. “Bác sĩ bị bắt do một câu nói dối vụng về. Tất nhiên, ngài Smith không phải là loại người dại để mắc lỗi như vậy.”
Collins rời đi trước, không lâu sau đó bà Hobson cũng rời đi vì có việc cần làm trong phòng.
Ông Andreyew theo sau bà ấy.
“Xin lỗi, bạn thân mến.” Ông ta nói khi bước vào. “Nhưng dường như bà đang lo lắng phải không?”
“Vậy sao? Không…” Bà Hobson uể oải trả lời.
“Hay là buồn rầu, phải không?”
“Không…” Bà Hobson uể oải hơn nữa.
Từ sau lần gặp đầu tiên, bà ấy đã muốn được ở một mình với người đàn ông này, và đã cố gắng thể hiện với ông... Bà ấy ra vẻ hung dữ: “Ông thiếu tá đã kể cho chúng tôi... Liệu có đúng là ông đã kết hôn với một người da đỏ không?”
“Hoàn toàn đúng. Cô ấy hát hay như chim sơn ca và chẳng mấy chốc đã chết đuối. Vai diễn này do cô Elinor Symonds thủ vai.”
Bà Hobson đặt tay lên ngực: “Cảm ơn Chúa đã cứu giúp!”
Người đàn ông Nga quá quen với phụ nữ để hiểu ý họ ngay từ những từ đầu tiên. Tuy nhiên, ông ta nghĩ nên hỏi thêm: “Tại sao?”
Điều này vượt xa khả năng của ông. Ông cần những sự chắc chắn...
Nhưng ông không nhận được những điều đó. “Những sợi tóc bạc này!” Bà Hobson vui vẻ nghĩ. Chắc chắn anh ấy lớn hơn mình ba đến bốn tuổi...
“Tôi đoán là... xưởng phim đầy những người phụ nữ xinh đẹp?”
“Ừ.”
“Họ... Ông có thấy họ đẹp không?”
“Ừ.” Andreyew nói tiếp.
Ông ta đợi chữ “có” tác động đến bà, rồi mới bất ngờ nói thêm: “Rặt một đám bà tám!”
Bà Hobson cảm thấy tim mình đập thật nhanh:
“Thật ư?”
Cho dù bị tra tấn, bà cũng không hé thêm một chữ.
“Và một lũ mặt thớt!” Người đàn ông Nga kết luận bằng giọng điệu giàu tính thuyết phục.
Khoảng hai mươi phút sau, một tiếng động lớn vang lên ở tầng một. Một số khách trọ - gồm ông bà Crabtree, thiếu tá Fairchild và thầy Lalla-Poor - lũ lượt ra khỏi phòng khách và chạy ra xem tình hình.
Cánh của phòng của ông Collins mở toang. Họ nhìn thấy người đàn ông nhỏ bé gian nan đứng dậy với sự giúp đỡ của ông Andreyew, trong lúc vuốt cằm mình.
“Cái khỉ gì vừa xảy ra ở đây thế?” Thiếu tá hỏi.
“Chẳng có gì.” Người đàn ông Nga nói. “Collins bị trượt chân, đầu va phải góc bàn... Đúng không, ông bạn?”
Thiếu tá rống lên: “À! Thế hả? Thế tại sao ông ta lại ngã?”
“Tôi... tôi không biết!” Collins lắp bắp. “Chắc là... hoa mắt...”
Dường như ông ta rất muốn mọi người tin vào điều đó. Điều này có lẽ là lý do tại sao ông ấy không thuyết phục được ai cả.