Chương 16 KẺ KHIÊU KHÍCH
"Tin tưởng tôi đi, anh bạn, Night and Day vui mừng khi thấy ký giả xuất sắc nhất của chúng tôi chuẩn bị kết hôn với cháu gái của một lão tướng!” Percy Megan nói. “Và tôi sẽ không phủ nhận vai trò của một vị hôn phu đi kèm nhiều nghĩa vụ. Nhưng sau tất cả, công việc của một nhà báo cũng có những trách nhiệm riêng. Đã ba ngày tôi không thấy anh xuất hiện ở ban biên tập.”
“Không thể sao?”
“Vì vậy tôi mạo muội đưa anh lời khuyên thiện chí. Hãy kết hôn nhanh lên! Ít nhất là hãy dành thời gian buổi tối cho chúng tôi.”
Ginger Lawson tỏ vẻ tức giận: “Đừng lôi cô Standish vào việc này! Lý do tôi vắng mặt nếu không nghiêm túc hơn thì cũng khẩn cấp hơn. Tôi dự định sẽ tự mình vạch trần mặt nạ của ngài Smith.”
“Mẹ kiếp và... anh đã quên một điều, Sherlock! Ngài Smith đã bị vạch trần rồi!”
“Không.” Ginger nói.
Và anh ta đưa ra lập luận phản đối tương tự như thầy Lalla-Poor vào hai ngày trước: “Họ đã bắt Hyde vì họ tin là ông ta nói dối. Ngài Smith sẽ không bị bắt như thế này!”
“Những tên tội phạm khéo léo nhất cũng mắc lỗi.”
“Không phải là lỗi nghiêm trọng như thế đâu! Hãy nhớ rằng tên này đã đối mặt với cảnh sát từ tháng Mười một.”
“Đúng! Anh tính bắt hắn như thế nào?”
“Anh có bao giờ săn bắn con thú lớn chưa?”
“Chưa.”
“Tôi cũng chưa. Nhưng ông nội của tôi, vào một thời kì mà mọi người chỉ nghĩ đến khiêu vũ, đã giết chết nhiều con sư tử ở Colorado hơn cả số câu chửi thề cả đời của anh.”
“Phản đối, Ginger! Colorado không có sư tử.”
“Đúng vậy, không còn sư tử nữa! Quay lại câu chuyện về Philibert-C. Lawson, anh có biết bí mật của ông tôi là gì không?”
“Ông ấy sử dụng súng máy, tôi đoán vậy?”
“Không, ông ấy sử dụng mồi!”
Percy Megan cố kiên nhẫn: “Câu chuyện này liên quan gì đến...?”
“Nhìn tôi đi!”
Ginger đang mặc một cái áo khoác. Anh ta nhấc cổ áo lên và để lộ một chiếc khăn da lớn màu vàng ẩn sau lưng, cắn một điếu havana và từ từ đi xung quanh bàn làm việc: “Giả sử anh là ngài Smith... Anh có muốn giết tôi không?”
“Dù sao thì tôi cũng muốn giết anh, dù làm gì đi chăng nữa! Đi ra khỏi đây!”
“Tốt thôi. Công lao chân chính luôn bị coi thường.”
“Và dù anh gặp ngài Smith hay không, hãy ở đây vào buổi sáng ngày mai, lúc chín giờ!”
“Tôi sẽ cố gắng... Tất nhiên là trừ khi lại có sương mù.”
Trên đường ra, anh ta bị hỏi liệu anh đã được hưởng của thừa kế hay là anh đang chuẩn bị cho chuyến đi đến Bắc Cực, hay cái khăn da của anh phình to do bài báo gần đây nhất của anh ta. Không quan tâm đến lời trêu chọc, Ginger băng qua phòng biên tập bằng những bước nhỏ, chỉ dừng lại một nửa phút trước bàn làm việc của mình để mở ngăn kéo đầu tiên bên phải và lấy ra khẩu súng tự động. Ngoài kia, không ai thấy gì trong vòng một mét trước mắt. Nên thận trọng thì hơn.
***
“Chào buổi tối, ông Lawson.”
“Chào, Wilks.”
“Chào buổi tối, ông Lawson.”
“Chào, Stokes.”
Bây giờ anh ấy đang trên vỉa hè trong màn sương mù dày đặc. Con đường, trơn trượt và nhớp nháp, lấp lánh như chiếc áo vải dầu của cảnh sát. Anh có cảm giác như đang mắc những triệu chứng ban đầu của bệnh điếc, và va vào những bóng ma.
“Nực cười!” Ginger nghĩ.
Và thực ra anh ta thậm chí còn không có một phần nghìn cơ hội bắt gặp ngài Smith. Có lẽ anh là người duy nhất ở London muốn gặp hắn!
Dù sao đi nữa, anh ta vẫn tiếp tục đi về phía quảng trường Russel bằng cách men dọc theo những ngôi nhà và rít một hơi sâu từ điếu havana. Sau khi Percy trách móc, chắc anh sẽ phải chịu nghe Priscilla mắng vì lang thang không mục đích chính đáng trên đường phố...
Khi anh tiến gần tới quảng trường Lincoln's Inn Fields, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Anh Lawson phải không?”
Ginger quay lại nhanh chóng, trái tim đập mạnh. Không có tiếng bước chân nào cảnh báo anh ấy về sự hiện diện gần kề.
"Ồ! Chào buổi tối!” Anh nói khi nhận ra người đang nói chuyện với mình. “Ông làm gì ở đây?”
“Anh thấy đó. Tôi đang đi dạo."
“Đám cớm để ông ra ngoài sao?"
“Lũ đó nên xuống địa ngục! Một trong số họ muốn đóng vai thiên thần hộ mệnh... Cuối cùng thì hắn nhảy thẳng vào một cây đèn đường.”
Câu trả lời này, mặc dù không hiểu tại sao, nhưng anh ký giả không hài lòng.
“Ông định đi đâu?” Anh ta đột ngột hỏi.
“Anh đi đâu, tôi đi đó.”
“Vậy nếu tôi định tự tử nhảy xuống sông Thames chết đuối thì sao?"
“Thì tôi sẽ giúp anh."
Ginger dừng lại để quan sát kĩ người nói chuyện với anh... Lúc còn là đứa trẻ, anh ta sống trong một ngôi nhà lớn tối tăm, nằm ở sau một khu vườn tràn đầy các hang động nhân tạo. Những hang động này khiến anh ta vô cùng kinh sợ. Tuy nhiên, mỗi khi anh đi qua một trong số chúng, anh đã buộc bản thân mình chui vào đó... Anh ta thường không hút thuốc - điếu havana hút trên phố Fleet làm anh ta buồn nôn, nhưng anh ta sẽ hút thuốc trong một nhà máy đạn dược. Percy gọi anh ta là “kẻ khiêu khích”.
“Tốt thôi, ngài Smith!” Cuối cùng, anh ta trả lời, nhìn người đàn ông không rời mắt, cố gắng quan sát phản ứng ngạc nhiên hoặc sợ hãi trên khuôn mặt.
Anh ta thất vọng.
“Anh bực tức gì thế?"
Giọng nói chỉ thể hiện lòng quan tâm yếu ớt.
“Tôi quyết định tiếp cận tất cả các khách trọ ở nhà bà Hobson theo cách đó. Ít nhất là tôi có thể chắc chắn tên thật của hung thủ!"
“Một trò đùa khá ngớ ngẩn, anh Lawson, nếu anh muốn biết ý kiến của tôi! Và nguy hiểm... Giả sử rằng tôi là ngài Smith. Tôi đã có thể tiễn anh đến thế giới tốt đẹp hơn ngay lập tức.”
Một bản năng bí mật cảnh báo Ginger nên cẩn trọng với giọng nói đường mật của người đàn ông tự tin này. Vì vậy, anh ta cười thách thức, điệu cười giả dối đến nỗi anh cũng phải ngạc nhiên.
“Đừng nghĩ gì! Túi áo khoác phải của tôi chứa một khẩu súng tự động và ngón tay tôi đang nhấn trên cò.”
Người kia tiếp tục ý tưởng của mình: “Thực ra, nếu anh đọc báo thay vì viết báo, anh sẽ biết ngài Smith đang ở trong tay cảnh sát.”
Ginger ném lại cây sào người kia đưa: “Liệu ông có coi Hyde là kẻ giết người không?”
Câu trả lời khiến anh ngạc nhiên: “Không.”
Hai người đi vài bước trong im lặng.
“Ông nên nghĩ vậy!” Ginger nói tiếp. “Khi Collins được công nhận vô tội, khi thiếu tá Fairchild có chứng cứ ngoại phạm và mọi người hoài nghi bác sĩ vô tội, phạm vi tìm kiếm chỉ còn lại ba khách trọ nam của bà Hobson chưa bị bắt... và ông là một trong số đó!”
Đến lượt người đi dạo cười, một tiếng cười kiềm chế và dữ dội kết thúc bằng một trận ho. “Liệu anh Lawson có hối hận khi có tôi ở bên cạnh không? Đường phố vắng tanh. Sương mù bao phủ chúng ta từ tứ phía...”
Thực sự, Ginger sắp hối hận đến nơi. Anh ta cứng miệng: “Không. Cuộc trò chuyện này thực sự khiến tôi say mê.”
“Nhưng anh càng lúc càng đề phòng tôi hơn!”
“Không.” Ginger nhắc lại. “Tôi chỉ nghi ngờ chung thôi, cũng như hai khách trọ tôi vừa đề cập.”
“Thế thì anh nhầm rồi!”
“Nhầm gì?”
“Vì đã nghi ngờ hai người đó...”
“Điều gì khiến ông nghĩ vậy?”
“Bởi vì họ vô tội!”
Ginger cảm thấy yếu ớt lạ. Hang động đen tối đối diện với anh. Anh đã có thể tránh xa nó... Nhưng anh lại chui đầu vào: “Điều đó có nghĩa là...?”
"Ừ."
Người kia nói với giọng bình thản: “Có một tên cớm kìa, ngay bên kia quảng trường. Gọi gã đi, nếu trái tim anh mách bảo!”
Anh ký giả nhìn về phía được chỉ.
Vào giây đó, người bạn đồng hành của anh đút tay vào túi, lùi sau một bước, nhấc cánh tay lên và đập xuống.
Không một tiếng hét, Ginger đổ gục, mặt chấm đất. Nguyện vọng sơ suất của anh đã thành hiện thực.
Anh đã gặp được ngài Smith.