Chương 20 ĐỐT CHÁY NGÀI SMITH
Lịch sử lặp lại, người ta nói vậy. Trường hợp của Vụ án Smith , sau vụ việc ở công viên Hyde, đã xuất hiện như một sự tái diễn không ngừng. Lần thứ ba, tên hung thủ trơn như chạch, bị cảnh sát khôn ngoan nhâ thế giới truy đuổi, đã để cho một người vô tội bị bắt giữ thay mình. Lần thứ ba, hắn đã buộc Scotland Yard phải thừa nhận sai lầm của bản thân bằng cách gây ra một vụ án mới.
“Chúng ta đang đối diện một bức tường!” Ngài Christopher Hunt nói một cách u ám trong cuộc họp chiều ngày 12. “Một bên là bốn người vô tội đã được chứng minh. Một bên là hai nghi phạm dường như không liên quan đến dòng chữ của ông Julie. Ông có lý do gì đó để nghi ngờ người này hơn người kia không?”
Đốt cháy ngài Smith
“Không.” Strickland thừa nhận. “Nếu họ không thể chứng minh họ vô tội, tôi cũng không thể chứng minh họ có tội.”
“Họ có khả năng sát hại ông Allan Smith không?”
“Bằng tất cả dấu hiệu, thì là không.”
Ngài Christopher không có tính điềm tĩnh như cấp dưới của ông.
“Ông đang nói nhảm gì vậy?” Ông ta hét lên.
“Đây là bản báo cáo của Hapgood, thưa ông. Hapgood đã theo dõi nhà trọ vào tối qua cùng với Flower. Ông Crabtree ra ngoài lúc mười chín giờ bốn mươi tám phút, lên xe buýt ở góc Southampton Row và xuống ở quảng trường Piccadilly Circus. Sau một lúc đi dạo ngắn ngủi, ông ấy đã vào một rạp chiếu phim trên đường Regent, rạp New Gallery. Tôi đã mua một ghế gần ghế của ông ấy. Sau khi buổi chiếu phim kết thúc, ông Crabtree đã trở về nhà, cả đi bộ cả đi xe buýt.”
“Một bằng chứng ngoại phạm ấn tượng!” Ông Christopher đồng ý.
“Phải.” Robin xen vào, khi đang vẽ hai chú chó săn chạy trên một phong bì cũ. “Miễn là Hapgood nói thật...”
“Và tại sao cậu ta nói dối?”
“Cậu ta đã để vụt đối tượng vào ngày mùng 1 tháng Hai. Ai mà thừa nhận hai lần thất bại như vậy?”
“Vào ngày án mạng của bà Dunscombe xảy ra.” Ngài Christopher nói tiếp. “Ông Crabtree khai là đã đi dạo trong các cửa hàng gần như cả buổi chiều. Đã tìm thấy người bán hàng giao dịch với ông ấy chưa?”
“Rồi, thưa ngài. Ít nhất là hai trong số họ. Thật không may, lời khai ấy chẳng giúp chúng ta được nhiều. Người đầu tiên không xác định được thời điểm cô ấy phục vụ người đàn ông này, người còn lại đã giao dịch với ông ấy khá lâu trước khi tội ác xảy ra.
“Còn Lalla-Poor?”
“Hiện ông ấy đang biểu diễn, có thể ngài đã biết, trong chương trình của Palladium đấy. Flower đã theo dõi cho đến khi ông ấy vào rạp, và theo dõi các nghệ sĩ xuất hiện suốt buổi tối. Theo lời Flower, gã Ấn Độ không rời đi cho đến nửa đêm. Tuy nhiên, tôi dự định tới Palladium vào tối nay để đo thời gian mà giáo sư biểu diễn trên sân khấu. Gã Ấn Độ có thể làm nhiều thứ.”
“Nhưng không thể đi xuyên tường, tôi nghĩ thế?” Robin hỏi.
Một bầy chó độc ác đang cố gắng bắt kịp hai con chó săn.
“Không, thưa ông.” Strickland trả lời một cách nghiêm túc. “Nhưng nếu ông ta là hung thủ, có thể ông ấy đã lén lút rời khỏi rạp sau khi hóa trang để lừa Flower. Chương trình bao gồm nhiều tiết mục của người Trung Quốc và những người da màu khác.”
Ngài Christopher dùng hết viên aspirin mà Phu nhân Hunt đã đặt trong túi áo. Cơn đau đầu đang nhức nhối xung quanh trán ông.
“Chúng ta không có tiến triển gì!” Ông bực bội. “Tại sao ngài Smith khỉ gió lại ra tay vào ngày nắng?”
“Bởi vì sương mù còn lâu mới tới!” Robin nói.
“Hắn có thể sống bằng thu nhập…”
“Đúng, nếu hắn không phải hóa thân của tội ác! Lần trước, Strickland đã giải thích khá tốt cho tôi. Ngài Smith, tự mãn với sức mạnh của mình, giết người hôm nay để thách thức chúng ta hơn là để cướp tiền...”
“Điên rồi! Ba lần, cơ hội đã xuất hiện trước mặt hắn để bắt ai đó gánh nợ thay mình.”
“Tội phạm kiểu của hắn thường thích khẳng định hành động của bản thân. Và có thể hắn có kế hoạch khác chăng?”
“Nhưng là gì mới được? Mỗi vụ án mới lại giảm khả năng thoát tội. Chúng ta chỉ còn lựa chọn giữa hai nghi phạm!”
Mọi người im lặng. Ba người đang cảm nhận rõ sự bất lực của họ. Bóng ma đe dọa của ngài Smith đang vây quanh khắp cả.
“Có một giải pháp!” Robin bất ngờ nói. “Một trò chơi thì đúng hơn. Đưa cả Crabtree và gã Ấn Độ vào tù. Sau đó, chúng ta chờ đợi.”
“Chờ đợi cái gì?” Ông Christopher cộc cằn. “Chờ đợi họ thoát hả? Trong hai ngày qua, mỗi khi xe của tôi đi qua đê Victoria, tôi đều nghe những lời chửi rủa. Nếu ngài Leward Hughes không từ chối đề nghị từ chức của tôi...”
Ông giơ tay lên: “Ông đã không làm được gì nữa, Strickland! Ông chẳng thể tự hào về những gì ông đã làm cho tới bây giờ. Tôi nghi ngờ những người đồng nghiệp của ông cũng không làm được gì. Chúng ta phải...”
Lần thứ hai, có tiếng gõ cửa không ngại ngần. Strickland đi mở cửa. Đó là Storey, Storey đỏ mặt và rối bời, cà vạt lệch hẳn.
“Rồi sao?” Storey ra dấu cho viên chánh thanh tra tiến lại và nói nhỏ, đầy phấn khích.
“Chúng tôi đã tìm được hung khí, thưa ông!” Strickland thông báo sau một lúc. “Thuộc hạ của tôi đã tìm thấy nó trong tầng hầm của một căn nhà không có người ở, tại số 14, phố Ridgmount, treo trên một sợi dây, nối với một thanh sắt trên cửa hầm. Ngài Smith, khi hắn tấn công bà Dunscombe, Lawson và ông Allan Smith, chỉ cần lấy nó... Đợt trước, ông có thể nhận ra cách tương tự được dùng để che đậy tiền lẻ ăn cắp của ông Julie.”
“Tôi muốn tin rằng mọi thứ vẫn như cũ chứ?”
“Vâng, thưa ông. Bao tải cát vẫn đang lủng lẳng ở cuối sợi dây, căn nhà trông vẫn hoang tàn... Tóm lại, cái bẫy đã sẵn sàng hoạt động!”
“Có bao nhiêu người đang ở đó?”
“Sáu, họ sẽ theo dõi cả ngày lẫn đêm, cứ bốn giờ lại đổi ca và duy trì liên lạc chặt chẽ với tôi.”
Strickland đột ngột kết thúc: “Như các ông đã biết, tôi đã thu thập dấu vân tay của tất cả những người khách trọ. Không có ai, ngoại trừ bác sĩ Hyde, từng xuất hiện trong hồ sơ của chúng ta. Tôi đã tạo lý lịch sơ lược tương đối chi tiết cho mỗi người và thu thập thông tin từ nhiều nguồn khác nhau. Tôi cuối cùng đã quan tâm đến số tiền Allan Smith mang theo. Nó thật ít ỏi. Một bảng, chín shilling và ba penny ... Tôi còn có thể làm gì nữa?”
“Thuê một thám tử!” Robin đề xuất.
Vào lúc đó, hoặc gần lúc đó, Toby Marsh, đang chơi cờ hải chiến [30] với người trông coi gã, dùng tay lau bàn.
“Không thể nào, chúng nó cố ý!” Gã hét lên trong cơn giận dữ. “Mười lăm ngày trong tù và vẫn chẳng có gì! Mười lăm ngày trước đây tôi đã nói với họ: “Thằng cha đó ở đường này, số nhà nọ!” Chúa ơi! Lũ cớm đó, đấy hả? Tôi thành hòa thượng mất!”
“Làm ván nữa không Marsh?”
“Quỷ tha ma bắt ông và cái tàu ngư lôi chết tiệt đi! Ông sẽ thắng sạch số tiền thưởng của tôi trước khi tôi được chạm vào nó mất!”
Trong khi đó, cô Holland vẫn đang viết: Công chúa Váy bồng nhẹ đến nỗi cô sẽ bay đi khi cơn gió thoảng qua...