← Quay lại trang sách

Chương 19 TRỜI QUANG MÂY TẠNH

Khi bác sĩ Hyde trở về nhà trọ Victoria, ông được tiếp đón bằng thái độ lạnh lùng. Chẳng tiếng hoan hô, cũng chẳng có bánh kem. Ông không khiến người khác đồng cảm như bạn trọ bất hạnh của ông và cá nhân bà Hobson cảm thấy ông có trách nhiệm với việc Boris Andreyew bị bắt. Người đàn ông Nga phải đi khiến bà chìm trong bể sầu. Người ta thường chỉ thấy bà trong bữa trưa và tối, với đôi mắt đỏ hoe và ngực chứa đầy những tiếng thở dài.

Giới báo chí ngày càng đông đảo hơn, khéo luồn lách hơn. Những kẻ tò mò cũng vậy. Họ bao vây khu phòng trọ như một hàng rào không thể xâm nhập. Và cảnh sát! Họ xuất hiện ở khắp mọi nơi, lục lọi trong tủ, quan sát dưới gầm giường. Một số người nâng từng tấm gỗ sàn, người thì đập vào tường. Hỏi họ đang tìm gì, họ đáp lại bằng tiếng càu nhàu hoặc hỏi ngược lại. Thật ra, dường như họ cũng không rõ ràng. Có lẽ đó là chiếc túi cát mất tích, tiền của nạn nhân và trang sức của bà Dunscombe.

Sự hiện diện rầy rà của họ khiến Thiếu tá Fairchild tức giận.

“Trước đây tôi chưa từng bị bất kính như vậy!” Một hôm, ông nói trong bữa trưa. “Tôi thề, sắp tới họ sẽ hỏi tôi tại sao lại đặt kính mắt đơn lên mắt phải thay vì mắt trái.”

“Đúng vậy!” Cô Pawter đáp lại. “Tôi cũng đang tìm lý do.”

Một điều duy nhất làm thiếu tá cảm thấy an ủi: thái độ hung hăng của các bài báo về vụ việc. Phố Fleet - đặc biệt là khi một ký giả cũng trở thành nạn nhân - phê phán những phương pháp của Scotland Yard và các tờ báo của phe đối lập đã kêu gọi thất vọng với những người đứng đầu cảnh sát.

“Giờ mọi người thường trêu chọc Sherlock Holmes và phương pháp quá đơn giản của ông ấy.” Tờ Clarion đã viết: Không thể phủ nhận nhân vật chính của ngài Conan Doyle thật sự vượt trội hơn nhiều so với chánh thanh tra Strickland... Anh ta luôn đúng.

Tò Despatch cũng đăng: Chúng ta hãy vui mừng rằng nhà trọ Victoria chỉ chứa một nửa tá nghi phạm. Chúng ta phải đề phòng trong tương lai nếu ngài Smith đang ẩn mình trong một khách sạn xa xỉ!

Trời quang mây tạnh

Tuy nhiên, kỷ lục của tính tinh quái cuối cùng thuộc về tờ Fifer , với một hình vẽ của J. J. Travers trên trang nhất. Anh ta đã minh họa một nhóm năm người rời Scotland Yard và được mọi người kính trọng như những người vô tội bị nghi oan và, phía bên kia, có một người, người thứ sáu, đang giết một người qua đường trước vẻ mặt hoang mang của thanh tra Strickland.

Dưới hình ảnh, là một câu mô tả ngắn gọn:

Phải ngài Smith đây không?

Ông Collins đã đầu hàng sau ba ngày rưỡi thẩm vấn.

Bác sĩ Hyde đã im lặng coi thường cho đến khi ông được thả tự do.

Ông Andreyew lại nhận tội ngay.

Vừa ngồi trên chiếc ghế tồi tàn trong văn phòng nghi ngút khói thuốc, đôi mắt bỏng vì ánh đèn sáng rọi, ông đã trả lời khảng khái cho tất cả các câu hỏi.

Phải, ông đã hẹn gặp Ginger Lawson với mục đích đảm bảo ví của anh ta đáng giá cướp. Phải, ông đã giết chết tay ký giả vào buổi tối, dễ dàng hệt như những nạn nhân trước đó của ông. Phải, ông đã...

Nhưng đó là những câu trả lời chuẩn xác cố ý một cách vụng về, thường đi kèm với những bình luận châm biếm, những câu trả lời khẳng định mang ý nghĩa phủ định.

Ví dụ, khi hỏi ông ta đã làm gì với số tiền cướp được? “Tôi quên chi tiết này rồi.” Ông trả lời. Và hung khí ở đâu? “Nó nằm ở nghĩa trang chó trong Hyde Park, giữa mộ của Flocky nào đó và Daisy Belle nào đó.”

Strickland nghe tất cả điều này mà không thèm chớp mắt. Nhưng những người khác không hề dễ chịu. Hiếm khi có tù nhân nào có thể chống lại cuộc thẩm vấn chặt. Tuy nhiên, Andreyew, sau Hyde, dường như đang trêu chọc những người tra tấn ông ta. Hai người trong vòng một tuần, điều này đã vượt quá sức chịu đựng!

Có một điều làm Strickland tò mò: Andreyew luôn cố gắng đáng kinh ngạc để nhìn vào góc bầu trời qua cửa sổ.

“Ông đang chờ đợi trợ giúp từ trên cao phỏng?” Một ngày nào đó, ông ta hỏi.

“Phải.” Người kia trả lời thẳng thắn.

Ông ta chua cay nói thêm: “Collins, bác sĩ và tôi có lẽ là những người duy nhất tại London mong rằng ngài Smith không bao giờ ngừng tay!”

Strickland tham gia vào trò chơi: “Hãy sẵn sàng thất vọng đi, trong trường hợp đó! Trời quang mây tạnh rồi.”

Viên chánh thanh tra nói đúng. Trước ngày 20 tháng Hai không có sương mù. Điều này không thể ngăn cản...

Sáng ngày 12, hai người đối diện nhau lần thứ n. Lần này, họ lại trao đổi mà không có kết quả.

“Chống cự sẽ không đưa ông đến đâu cả.” Strickland kiên nhẫn giải thích, giống như ông đã giải thích với Collins và Hyde, về “phương pháp phản kháng” của họ, tuy rất khác nhau. “Chúng tôi đã có đủ chứng cứ để thuyết phục bồi thẩm đoàn về tội lỗi của ông. Hành động như vậy chỉ khiến họ tức giận với ông thôi.”

“Giả sử tôi khẳng định vô tội. Ông có tin tôi không?”

“Không.”

“Vậy tại sao ông phải tự làm khó mình như thế? Tôi ghét sự cố gắng, đặc biệt là sự cố gắng vô ích!”

Strickland đang định trả lời thì chuông điện thoại reo lên.

“Alô!” Ông nói. “Ừ... Sao cơ? Ngài Smith bị sát hại ư? Không thể nào! Như thế nào? Bởi ngài Smith? Ừ... Ừ, tất nhiên... Rồi, tôi đến đây!”

Khi gác máy, ánh mắt ông di chuyển từ bầu trời xanh đến khuôn mặt cảnh giác của Andreyew.

“Điều bất ngờ đã xảy ra!” Ông ta cáu kỉnh thừa nhận. “Người ta mới phát hiện thi thể của một tay Allan Smith nào đó, nhà môi giới chứng khoán, trong con đường mòn hẹp ở công viên Hyde, gần cổng Grosvenor. Ông ta bị giết và cướp sạch từ kẻ cùng tên khát máu. Theo giám định pháp y, tội ác đã được thực hiện vào tối hôm qua, từ mười đến mười một giờ.”