Chương 24 ENID Ở PHƯƠNG XA
Ông Crabtree bước về phía cầu thang, quét mắt xung quanh bằng ánh nhìn rối bời. Ôi, nếu Enid không đi Chislehurst! Em ấy chắc chắn biết phải làm gì! Ông bước lên hai bậc, sau đó bước thêm bốn bậc, rồi ngồi xuống và ôm đầu. Đôi chân của ông không còn đủ sức. “Không thể nào!” Ông nói với chính mình. “Không thể!” Nhưng thực sự, ông không còn bất kì nghi ngờ nào về ý nghĩa phát hiện của mình; ông đang cố gắng nghĩ ra một lời giải thích.
Sau một thời gian, tiếng loẹt xoẹt của vải lụa kéo ông ra khỏi trạng thái ngơ ngác. Bà Hobson, rời khỏi phòng làm việc của mình, nhìn ông với cái ánh mắt từ mẫu, ánh mắt mà bà chỉ có khi ở bên cạnh Boris Andreyew:
“Ông cảm thấy thế nào, ông Crabtree? Tôi có thể giúp gì cho ông?” Khi đó, ông Crabtree đã trải qua thử thách mạnh mẽ nhất trong cuộc đời mình. Bí mật của ông đang bóp nghẹt ông. Ông đang đứng trước tình huống như người đàn ông nắm một quả bom sẵn sàng nổ trong tay, và không biết ném nó đi đâu để không phát nổ cùng nó... Ông cố gắng kiềm chế mình.
“Đầu... tôi ấy mà.” Ông lắp bắp. “Tôi sẽ ra ngoài một chút.”
“Ông nên đi ngủ và uống một viên thuốc với trà nóng... Ông nghe tôi nói không?”
Ông Crabtree lồm cồm bò dậy và nắm lấy tay vịn bằng cả hai tay.
“Vâng, vâng... Tôi sẽ ra ngoài!” Ông lặp lại với quyết tâm nhẹ nhàng. Nhưng khi ông bắt đầu bước lên cầu thang, bà Hobson nghĩ rằng ông đang rút lui trong danh dự:
“Ông nhanh đi nằm đi. Trong khoảng mười lăm phút nữa, tôi sẽ mang trà đến cho ông.”
Thay vì về phòng của mình, ông Crabtree đến cửa phòng của Thiếu tá Fairchild và gõ cửa.
“Ai thế?” Một giọng khàn khàn vang lên.
“Tôi... Crabtree...”
“Ông đợi gì mà không vào?”
Thiếu tá đang ngồi trong một chiếc ghế, quấn khăn len quanh cổ, chân ấm, và đang hút tẩu thuốc của mình với vẻ tức giận. Má ông ủng hồng giống như búp bê và mắt đỏ lệ.
“Khí hậu ở Anh khốn kiếp thật! Tôi thà bị sốt rét còn hơn là cảm lạnh... Ông đến để hỏi về tình hình của tôi đấy phải không?”
“Không phải!” Ông Crabtree vô tội trả lời. “Tôi muốn mượn ông khẩu súng.”
Một lần nữa, ông kiềm chế không kể ra sự thật. Sự thật rất khó để tin nên nếu ông tiết lộ, viên sĩ quan già sẽ hét toáng lên và cũng có thể gây ra thảm họa.
“Ông định giết ai vậy?”
“Không ai cả. Tôi muốn ra ngoài và... và tôi sợ sẽ gặp phải ngài Smith!”
“À, thế thì ở nhà!”
“Không, anh hiểu nhầm rồi. Tôi cần phải ra ngoài!”
Thiếu tá nhún vai:
“Được thôi. Những tay thanh tra quỷ tha ma bắt đó đã tịch thu khẩu Colt của tôi vô thời hạn ... Nhưng tôi vẫn còn cây gậy kiếm của mình. Ông sẽ thấy nó trong ngăn treo ô.”
Ông Crabtree, không nói một lời, quay gót ra khỏi phòng. “Mà này, tôi hy vọng ông biết cách sử dụng nó?”
“Chúa ơi... Chỉ cần chọc vào tim của đối thủ, phải không?”
Thiếu tá bắt đầu họ và suýt ngạt.
“Đúng thế! Đúng thế! Cố gắng đừng làm hỏng nó là được.”
Ông Crabtree nhanh chóng rời khỏi, về phòng khách. Khi ông lấy áo khoác ra khỏi móc treo, một giọng nói làm ông giật mình: “Ông bạn, ông định ra ngoài à?”
Người đàn ông nhỏ bé cố kiềm tiếng hét. Dẫu cho ông đã giấu giếm, ý định của ông đã bị lộ rồi.
“Không….. À, ý tôi là có... Tôi cảm thấy không khỏe lắm...”
“Kỳ quái! Tôi cũng thế... Có lẽ do dạ dày phỏng?”
“Có lẽ là đau đầu...”
“Còn tôi thì đau dạ dày!”
Một khoảng tạm dừng ngắn ngủi. Rồi: “Ông mặc quần áo đi, chúng ta cùng ra ngoài thôi.”
Ông Crabtree, trán ướt mồ hôi, có ý muốn phản kháng thoáng qua. Nhưng tầng trệt giờ đây đã trống rỗng, người còn lại đang theo dõi nhất cử nhất động của ông... Ông cài khuy áo khoác, quấn chiếc khăn mà ông đã đeo cả mùa đông với cớ là họng nhạy cảm. Ngăn treo ô có một cái ô và hai cây gậy. Ông ngập ngừng duỗi tay về phía chúng.
“Ông đang tìm cái gì vậy?”
Ông Crabtree mạnh dạn nói: “À, tôi tìm cây gậy của thiếu tá!”
“Xin lỗi. Tôi vừa mới mượn nó của ông ta. Nhưng dù sao thì một cây gậy vẫn là một cây gậy. Hãy lấy của tôi đi.”
Khi cửa mở ra, ông Crabtree cảm thấy mình bị cuốn vào trong sương mù. Ông cố gắng để tìm thấy hình bóng quen thuộc của một thanh tra hoặc một viên cảnh sát. Nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu.
“Đừng mong đợi vào những thiên thần hộ mệnh của chúng ta! Họ đang bận ở nơi khác rồi.”
“Nơi khác?” Ông Crabtree nói, cổ họng nghẹn lại.
“Phải, cách đây chưa đến năm phút, một tiếng ồn lớn vang lên từ phía bên kia quảng trường. Tiếng la hét, kêu cứu. Đủ để kích thích sự tò mò của người ít tò mò nhất...”
Ông Crabtree không cần hỏi thủ phạm của trò đánh lạc hướng này là ai. Ông biết.
“Tôi có việc ở ga Oxford Circus!” Ông nói với giọng thiếu tự tin.
Trong đám đông, ông sẽ an toàn.
“Thật hả? Còn tôi, tôi phải đến phía công viên Regent...”
“Vậy thì chào ông nhé!”
Ông Crabtree xoay người để đối diện với người nói chuyện cùng mình. Khuôn mặt mà ông nhìn thấy thật lạ lẫm. Kính râm, ria giả, má phình to khác thường.
Tuy nhiên, nụ cười không thay đổi. Giọng nói cũng vậy. Lạnh lùng, sắc bén, mỉa mai, nó làm bạn lạnh đến xương tủy: “Tôi nghĩ phải cảnh cáo ông... Trong trường hợp chúng ta gặp nhau... Vì chúng ta sẽ không chia tay!”
Ông Crabtree rùng mình: “Ông định làm gì tôi?”
“Nói thẳng, tôi chưa biết chắc. Ông đã khiến tôi bị bất ngờ. Một điều chắc chắn: tôi sẽ không để cho ông phá hủy kế hoạch của tôi như cách ông đánh đổ tháp bài đâu! Nhưng chúng ta nên nhanh chóng... Ông sẽ bị cảm lạnh mất.”
Ông Crabtree bị thuyết phục, bắt đầu đi... về hướng công viên Regent. Chống cự, kêu cứu chỉ làm tăng nguy cơ mất mạng.
Dù sao, ông còn một cơ hội! Có thể là ngài Smith không biết về vòng giám sát của cảnh sát quanh ngôi nhà số 14 phố Ridgmount? Có thể hắn muốn lấy lại vũ khí ưa thích của mình khi đi ngang qua?
Vì vậy, khi gần đến phố này, ông Crabtree bắt đầu kéo lê chân.
“Mệt rồi à?” Người kia trêu chọc. “Hay ông muốn tôi rẽ trái?”
Cặp kính đen và hàm răng trắng ởn sáng lên làm khuôn mặt ẩn sau màn sương của hắn trông thật chết chóc.
“Đừng mong đợi, ông bạn thân mến! Cảnh sát ở phố Ridgmount sẽ thấy cây cam mọc trước cả khi tôi bước chân vào đó!”
Hắn thấy hả hê khi bạn của mình thất vọng, rồi nói: “Đúng là công bằng khi ông là người đầu tiên biết. Ngài Smith đã qua đời. Trong London sẽ không còn xác chết gãy xương lưng nữa... của ông cũng thế!”
“Đó có nghĩa là... ông định sử dụng… thanh kiếm này?”
“Có thể thôi!”
Ông Crabtree phản đối bằng chút dũng cảm còn sót lại từ nỗi sợ: “Nếu ông giết tôi, cảnh sát không sớm thì muộn sẽ tìm ra sự thật!”
Người kia lắc đầu: “Ngược lại chứ! Sự biến mất của ông sẽ giải quyết mọi vấn đề! (Hắn dường như đang thảo luận về khả năng này với chính mình) Họ sẽ suy ra rằng thanh tra Hapgood đã nói dối vì sợ mất việc, khi anh ta xác nhận ông vô tội trong vụ án tại cổng Grosvenor, và họ sẽ coi ông là kẻ sát nhân! Tất nhiên, xác của ông sẽ không bị phát hiện.”
Ông Crabtree tựa vào bức tường, nín thở. Ông không nhớ nổi có cơn ác mộng nào khủng khiếp bằng cuộc trò chuyện này.
“Họ sẽ hỏi ông đã làm gì trong buổi tối hôm nay!”
“Và sau đó sao? Ông biết rất rõ rằng tôi có những nhân chứng sẵn sàng thề rằng họ không rời tôi!”
Nhưng thật đáng tiếc là điều đó quá đúng! Ông Crabtree đã ngã nếu người kia không đỡ lấy ông:
“Can đảm chút đi, đồ chết tiệt! Tôi sẽ phải cảnh báo ông một lần nữa. Chúng ta sẽ gặp một số người qua đường, có thể là lũ cớm! Nếu ông có bất kì cử chỉ bất cẩn nào, bất kì tiếng kêu nào, tôi sẽ đâm thanh kiếm này qua người ông!”
“Ông... ông không dám! Họ sẽ bắt ông ngay lập tức!”
“Chưa chắc chắn gì! Tôi chạy nhanh lắm. Còn việc tìm thấy tôi sau đó? Đừng quên khuôn mặt giả của tôi... Hãy xem điều tồi tệ nhất! Trước khi tôi bị bắt, ông đã chết ngắc!”
Ông Crabtree không chút nghi ngờ người bạn đồng hành sẽ thực hiện những đe dọa trên. Chỉ có phép nhiệm màu mới giữ ông đứng vững. “Nếu mình kêu, hắn sẽ giết mình ngay lập tức! Nếu mình im lặng, hắn sẽ giết mình trong một giờ!”
Bản năng tự vệ đã chỉ cho ông ta thực hiện hành động duy nhất hợp lý: kéo dài thời gian, chờ đợi cơ hội để trốn thoát. Đường từ quảng trường Russel đến công viên Regent khá dài. Có thể...
Một va chạm mạnh khiến ông quay lại thực tại. Một người đi dạo, bị mê hoặc trong màn sương mù, đã lao vào ông và xin lỗi, giơ ngón tay lên mũ: “Thứ lỗi cho tôi!”
“Ông có thể cho tôi chút lửa không?”
Ông Crabtree tưởng như đang mơ. Ông vừa mới nói chuyện, ông vừa giơ gói Gold Flake ra để chứng minh yêu cầu của mình!
Người qua đường bỏ điếu thuốc hút dở trên môi mình.
“Thời tiết tệ quá!” Ông ta lịch sự nói.
Ông Crabtree châm điếu thuốc trong khi do dự giữa hai tiếng kêu: “Cứu tôi” và “Ngài Smith đây rồi!”
Trước khi ông kịp thốt ra một trong hai câu, một người đi dạo thứ hai lại tiếp cận người đi dạo đầu tiên và hỏi ông ta đường đến Long Acre.
Người đàn ông có điếu thuốc bên môi quay đi. Ông Crabtree tiếp tục đi theo người đồng hành của mình.
“Nếu còn một lần phản bội kiểu này, tôi sẽ đập ông vào cánh cửa đầu tiên xuất hiện đấy!”
Người đàn ông nhỏ bé nghĩ ra một cách tự vệ mới: “Nếu tôi là ông thì tôi sẽ dè chừng đấy!”
“Vì sao...?”
“Trước khi rời nhà trọ, tôi đã ghé qua phòng thiếu tá Fairchild và tiết lộ bí mật của ông. Nếu tôi không trở lại trước nửa đêm, ông ta sẽ báo Scotland Yard!”
“Không tệ! Tôi sẽ tin ông nếu lúc đó tôi không đứng ở cửa, sẵn sàng để cắt đứt cuộc trò chuyện của ông... Hãy nghĩ ra cái cớ khác đi!”
Ông Crabtree nghĩ ra cái khác. Một vài phút sau, khi bước xuống lề đường, ông ta ngã vật ra và kêu đau. Ông ta phát hiện ra một chiếc taxi dừng lại do sương mù và tài xế đang giậm chân và châm thuốc.
“Đứng dậy!” Ngài Smith ra lệnh. “Hoặc là, trời ạ...!”
“Tôi không thể!” Ông Crabtree biểu tình. “Ôi! Ôi! Ôi! Mắt cá chân tôi!”
Và ông ta bắt đầu rên rỉ đến xé lòng.
Tài xế taxi không bỏ lỡ vụ việc. Ông ta từ từ lại gần: “Thưa sếp, ông bị thương ở đâu à?”
“Xin hãy thương xót!” Ông Crabtree nài nỉ. “Đưa tôi đến bệnh viện!”
Nhưng giọng của ông bị giọng ngài Smith bao phủ: “Cảm ơn ông nhiều... Bạn tôi say quắc cần câu ấy mà!”
Người tài xế có vẻ không thấy thuyết phục lắm: “Tôi giúp ông dựng bạn ông đứng dậy vậy.”
Ông ta đang cúi xuống thì ngài Smith chạm tay ông: “Có người gọi ông kìa!”
Thật vậy. Một “khách hàng” mở cửa xe và thét: “ Taxi !”
Người tài xế tiếc nuối nói: “Không đi được trong điều kiện thời tiết thế này đâu, thưa ngài!” Họ nghe thấy vị khách phàn nàn. “Tôi chỉ có thể đưa ngài đến tu viện Westminster được thôi!”
Ngài Smith đã rút kiếm ra khỏi bao tre. Ông Crabtree cảm thấy đầu nhọn của nó đang chọc vào eo mình.
“Đứng lên!”
Ông đứng thẳng, tái mét, tuyệt vọng... Một lần thử chạy thoát nữa sẽ tương đương với tự sát!
Quần và phần dưới áo khoác của ông đã bị bẩn đen. Nếu Enid thấy tôi... , ông nghĩ. Sau đó: Tốt hơn hết là đợi cho nó khô đi! Bóng người lướt qua trông như đang bị truy đuổi đôi khi vẫn xuất hiện từ xa. Nhưng ông không còn để ý đến điều đó nữa. Thậm chí ông còn chẳng nhận ra cảnh sát Summers nếu ngài Smith không nắm cánh tay ông và nói: “Chú ý! Một gã cớm! Nhìn thẳng!” Ông Crabtree nhìn thẳng. Nhưng khi đến gần viên cảnh sát, ông nhằm một phát nước bọt dài lên đôi giày của anh ta... Tiềm thức của ông đang hành động thay ông!
“Ô hay! Ông kia! Ông có biết cái giá phải trả của trò đùa như này không?”
Ngài Smith dừng lại trước:
“Xin lỗi, sĩ quan! Ông ấy không có ý muốn xúc phạm anh... Thú thực với anh, mai là ông ấy phải kết hôn và đêm nay là đêm cuối cùng trong cuộc đời độc thân của ông ấy.” Cảnh sát Summers luôn khoe khoang về việc hiểu biết nhiều thứ. Anh ta quyết định cho ông Crabtree một cơ hội để thoát khỏi tình huống này: “Chắc hẳn ông không nhìn thấy tôi hả?”
“Làm sao có thể... hức... không nhìn thấy anh?” Ông Crabtree trả lời lúng búng. “Tất cả đều là lỗi của Harry gây ra! (Ông ta chỉ vào người đồng hành của mình.) Ông ấy ghét cớm! Nhìn kìa thằng béo kia kìa! Ông ta nói với tôi. Tôi cá một đồng ông không dám nhổ nước bọt lên mặt gã này! Dạ, tất nhiên, tôi có lòng tự trọng! Vì một đồng, tôi đã trả lời, tôi sẽ nhổ nước bọt lên cả thị trưởng! ”
Khuôn mặt đỏ bừng của Summers trở nên tím ngắt:
“Nhổ lên...? Chúa ơi! Đi theo tôi, cả hai người!” Ngài Smith không di chuyển chút nào: “Chờ một chút, xin ông! Rõ ràng là ông ấy nói dối! Anh sẽ không...”
“Tôi đã nói: Đi theo tôi, cả hai người!”
Một lần nữa, ngài Smith nhẹ nhàng nói: “Đi đâu?”
“Ông sẽ biết sớm thôi!”
Ông Crabtree chuyển từ tâm trạng tuyệt vọng sang vui mừng: ông đã nói đúng điều cần nói!
Sau đó, từ niềm vui chuyển về tuyệt vọng: chỉ trong một tích tắc, ông ta đã tưởng tượng ra điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, không còn do dự. Người bạn còn đang giữ tay trái ông. Ông liền giật mạnh tay, rồi bỏ chạy thật nhanh như một con thỏ đánh hơi được mùi chồn.
Những tiếng thốt ra bối rối, có ai đó ngã xuống. “Kẻ tội nghiệp!” Ông nghĩ. “Chúa phù hộ linh hồn anh ta!” Nỗi sợ hãi, khiến ông từng bước hụt cầu thang ở nhà trọ, giờ đã biến thành đôi cánh đưa ông bay cao. “Cứu! Cứu với!” Ông hét lên khi đang chạy. Nhưng ông nhanh chóng nhận ra rằng điều này chỉ làm ông khó thở. Sương mù làm dập tắt tiếng gọi, xung quanh không một bóng người.
Ban đầu, ông chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình và nhỏ hơn là nhịp tim đập loạn của ông. Sau một khoảng thời gian ông cảm thấy rất ngắn, âm thanh này dường như nhân lên vô hạn... Ông không chỉ bị truy đuổi, mà người ta còn đuổi kịp ông.
Ông cố gắng tăng tốc. Con đau ở hông cản trở ông. Và cơn đau đớn nhanh chóng trở nên không thể chịu nổi khiến ông gập cả người.
May mắn thay, một con phố nhỏ chạy ngang xuất hiện bên phải ông. Ông lao vào đó, lo lắng xem xét tất cả các ngôi nhà...
Tất cả đều rất đáng sợ và đen tối. Nơi này có cửa sổ đóng kín, nơi khác có cửa sổ không rèm cửa. Xa hơn là một ngôi nhà xuống cấp. Nơi mà ông đã nghĩ đó là một con đường nhưng thực ra lại là ngõ cụt. Tất cả người dân ở đây dường như đã bỏ đi.
Một ngõ cụt không thân thiện, nơi mà con người có thể bị rạch họng mà chẳng ai giúp đỡ.
Trước đây, vào thời điểm mà Ernest Crabtree vẫn ngồi trên ghế nhà trường, không ai có thể ngờ rằng một ngày anh sẽ cảm ơn Jones lớn.
Và thế là...!
Trong những phút quyết định này, ông nhớ về người đó.
Không phải về những lời dọa nạt, những đòn đánh hàng ngày. Mà về cách gã huýt sáo nhưng không cần bất kì nhạc cụ nào:
“Mày đặt một ngón tay như thế này... Một ngón tay như thế kia...”
Có tia sáng trên vỉa hè. Một giọng nói lớn phát ra từ lòng đất: “Chuyện gì thế?”
Trái tim căng phồng những cảm xúc của người đối diện với cái chết như sắp nổ tung, ông cúi xuống. Trong căn hầm bếp của căn nhà mà ông đang tựa vào, một cửa sổ mở ra, một cảnh sát đang mặc áo khoác ngoài áo sơ mi, đội mũ.
“Nhanh! Nhanh lên!” Ông Crabtree van xin. “Ngài Smith muốn giết tôi!”
Ông nghe thấy tiếng thì thầm, một tiếng reo nhỏ, sau đó là tiếng bước chân từ sâu trong nhà lại gần. Cuối cùng, cánh cửa chính mở toang, để một người đàn ông cường tráng cao hơn sáu feet đi ra. Anh ta có đôi má ửng hồng, tay cầm khẩu súng lục, và một cô gái mập mạp với chiếc áo lót tuột ôm lấy anh ta, thút thít: “Đừng đi, Bert! Đừng đi! Hắn giết anh mất!”
Anh “Bert” lực lưỡng nhìn vào ngõ cụt và quay lại, ngạc nhiên, đối diện ông Crabtree: “Này.”
Ba người đàn ông dừng lại, do dự, bên rìa màn sương mù. Người đầu tiên cầm một thanh kiếm trần, là Boris Andreyew. Người thứ hai, chưa đầy mười phút trước đó đã thu hút chú ý của người đang hút thuốc bằng cách hỏi đường đến Long Acre, ông Collins. Người thứ ba, người đã tán đồng tài xế taxi , bác sĩ Hyde.
“Ai là người muốn hại ông?” “Bert” hỏi. “Tôi nên ngăn ai lại?”
Ông Crabtree, đôi chân mất cảm giác vì kích động liên tục, ngã vật ra, mất ý thức: “Ngăn cản cả ba! Ngài Smith không phải là một người... Hắn là ba người!”
Con ngõ cụt - hòn đảo tĩnh lặng - giờ đang hứng chịu một cơn bão tiếng còi thực sự.
“Mọi người chạy mau!” Boris Andreyew nói.