- 3 -
Xóa sổ được tên phi công chỉ bằng phát bắn duy nhất là một trong những trải nghiệm khiến gã thỏa mãn nhất trong cuộc đời của mình. Patrick cảm thấy toàn thân râm ran một cảm giác phấn khích, năng lượng tràn qua từng tĩnh mạch như thể nó đã cuốn cả vào trong cơ thể gã vậy. Mặc dù lúc này, tầm ngắm của gã đang nhắm thẳng vào người phụ nữ có mái tóc màu đen mặc chiếc áo khoác màu xanh lục. Gã hít sâu một hơi, nín thở, và cảm nhận đầu ngón tay đặt trên cò súng nóng ran lên. Cô ta cũng đang nhìn chằm chằm vào gã, nín lặng như một con thỏ nhát cáy, và chỉ trong chốc lát nữa thôi, não của cô ta sẽ bắn tung vào không trung, giống hệt như một chùm pháo hoa rực rỡ. Cảm giác kích thích đầy quen thuộc len lỏi qua từng thớ cơ khi gã nghĩ tới cuộc săn đang dần đi đến hồi kết, và giữa ngực gã, từng đường gân của cây thánh giá nóng hừng hực, hằn qua chiếc áo sơ mi, như thiêu như đốt mà in sâu vào da thịt.
Nhưng cái giỏ dị hợm đó cứ quay mãi, khiến đầu của người phụ nữ kia trật ra khỏi tầm ngắm của gã, khuất mất một phần phía sau những chiếc dây căng của khinh khí cầu kia, và cứ mỗi giây trôi qua, chiếc khinh khí cầu đó lại bay lên cao hơn trên bầu trời. Những cái đầu khác lại bắt đầu xuất hiện và sụp ngay xuống vành giỏ một lần nữa khi bắt gặp ánh nhìn của gã. Gã đếm được sáu, tám người và có thể là còn nhiều hơn nữa. Lúc này, gã còn rất ít thời gian.
“Shinto, câm miệng!” Gã đá con chó của mình. Có vẻ đã quá quen thuộc với việc này, con chó né tránh dễ dàng.
Gã có thể bắn rơi cái giỏ. Những món đồ làm từ gỗ không thể chống lại sức công phá của súng đạn. Chỉ cần bắn rơi nó là gã có thể lấy mạng tất cả bọn họ. Và đó sẽ là cú bắn gọn gàng nhất, sạch sẽ nhất mà gã từng thực hiện. Cô ta vẫn đang nhìn thẳng vào gã, như thể cô ta đã biết rõ gã là ai. Gã khẽ kéo cò.
Và dừng lại. Gã không thể bắn thêm bất cứ ai trong đám người đó nữa. Thậm chí thêm một người nữa thôi có lẽ cũng đã là quá nhiều. Việc này cần phải làm cho giống một vụ tai nạn. Những người còn lại phải chết vì tai nạn.
Không thành vấn đề. Thực ra, như vậy sẽ càng thú vị hơn.
Patrick hạ súng xuống, dõi theo chiếc khinh khí cầu bay xa dần khỏi tầm mắt mình, rồi rút điện thoại ra. Không có tín hiệu. Nơi này chẳng bao giờ có tín hiệu. Sẽ không một ai trong đám người đó có thể nhanh chóng gọi điện cầu cứu được.
Từ phía sau vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp, nhắc nhở gã rằng ở đây gã vẫn còn có việc cần giải quyết. Gã quay lại khu vườn, con chó cũng nối gót theo sát phía sau.
Cô gái nằm trên mặt đất vẫn còn đang thoi thóp, nhưng hơi thở rất yếu. Vết cắt trên đầu, hoặc có thể từ một bên tai của cô ta vẫn không ngừng chảy máu. Gã cầm một lọn tóc đen của cô gái lên, cúi thấp đầu xuống và áp lọn tóc vào mặt mình. Gã hít hà mùi dầu gội và mùi mồ hôi còn vương trên những sợi tóc và khi vẻ mặt gã hiện lên những biểu cảm đầy ghê tởm thì cô gái bỗng mở mắt ra. Đôi mắt cô gái có màu đen nhưng đã không còn tia sáng nữa. Cô rên rỉ, nhưng không hề di chuyển.
Gã quan sát cô khoảng ba phút, và cũng chẳng để mình rảnh rỗi chút nào. Gã xếp lại mái tóc dài của cô cho đến khi nó che phủ toàn bộ khuôn mặt cô nhưng cũng không hít hà những ngón tay mình thêm nữa. Màu tóc này rất ổn, đúng màu gã thích, nhưng cái mùi đó thì không phải. Gã lùi lại một chút, ngắm nhìn đường nét của cơ thể mảnh mai bên dưới bộ trang phục bẩn thỉu. Trong đầu gã lúc này tràn đầy những suy nghĩ, mà theo lời mẹ gã nói, có thể khiến gã bị đày xuống địa ngục.
Thời gian cứ thế trôi đi. Vác theo khẩu súng, gã băng qua khu vườn, chạy qua ngôi nhà đổ nát và quay trở lại phía trước. Chiếc xe địa hình bốn bánh của gã đang chờ sẵn ở đó. Gã nhét chiếc mũ vào trong túi, nổ máy và lái vòng qua khu vực phía trước ngôi nhà. Shinto theo sát phía sau. Nếu cần thiết, nó có thể theo sát chiếc xe suốt cả ngày.