- 4 -
Cơn chấn động đã bao trùm cả chiếc khinh khí cầu, hệt như một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Nhà leo núi đứng ở góc phía xa của chiếc giỏ hành khách, đang hét lên những chỉ dẫn mà không ai có thể hiểu được rõ ràng. Cậu thiếu niên đang dùng điện thoại để chụp những bức ảnh của người phi công đã chết bằng những cử động run rẩy, bồn chồn. Ngược lại, cha của cậu thì đang ngồi như đóng băng tại chỗ. Người mẹ và cô con gái thì như khóa chặt nhau lại, cố gắng tránh người đàn ông đã chết kia càng xa càng tốt.
Natalie bám chặt lấy chồng mình, la hét ầm ĩ đòi xuống, đòi họ phải cho bà ta xuống dưới và rằng bà ta thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa, cầu xin họ cho bà xuống ngay bây giờ đi.
Nhìn xuống bên dưới, trái đất dường như đã mất đi hầu hết sắc màu vốn có, cũng như tất cả ánh mặt trời. Gần như từ hư không, những đám mây nặng nề tụ lại giữa trời, che phủ toàn bộ vẻ đẹp của công viên bên dưới. Lúc này, trông nó trống rỗng và hoang vu. Một nơi không thể tìm kiếm được bất cứ sự trợ giúp nào.
Chiếc khinh khí cầu vẫn tiếp tục bay lên cao, tốc độ tăng dần, cái bóng của nó cũng di chuyển rất nhanh trên mặt đất. Cảm giác háo hức râm ran khi bắt đầu chuyến hành trình lúc này đã nhường chỗ cho sự tê buốt đáng sợ của hầu hết những buổi sáng mùa đông. Lần đầu tiên kể từ khi họ cất cánh, Jessica phải trải qua cơn buồn nôn đến nhức nhối như vậy.
Một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Isabel hỏi.
Ở phía bên kia khoang lái, ba nhà leo núi vẫn đang đứng đó, vẻ mặt họ còn nhợt nhạt nhưng đã điềm tĩnh hơn. Nhà báo kia cũng thế.
“Chúng ta cần một phi công mới.” Jessica nói, cố gắng không để lộ ra nỗi sợ hãi của mình. “Đây không phải là một chiếc trực thăng chiến đấu. Chúng ta chỉ cần điều khiển nó đi lên, đi xuống. Liệu có quá khó không?”
Một trong số những nhà leo núi, người đàn ông có tên gọi Nigel, nói: “Tôi là một kĩ sư cơ khí. Có ai nghĩ rằng mình có đủ chuyên môn hơn không nhỉ?”
“Phải có ai đó làm gì đó ngay đi.” Natalie vẫn khóc. “Tôi không muốn chết.”
“Sẽ không có ai ở đây chết hết.” Nhà leo núi mặc đồ đỏ, Walter, là một người đàn ông ầm ĩ, anh ta thường hay cười nói rất ồn ào. Và khi sợ hãi, anh ta càng nói to hơn nữa.
“Chúng ta còn kha khá thời gian.” Nhà báo Martyn nói. “Chúng ta có thể lên tới độ cao khoảng hơn ba nghìn mét trước khi cảm thấy thiếu oxy. Điều quan trọng là chúng ta không được hoảng sợ.”
Quả là những chỉ dẫn khôn ngoan. Nhưng để thực hiện được mới thật sự khó. Nỗi hoảng sợ cứ thế sà xuống, lao xuống đầu mọi người đang có mặt ở đây hệt như một con chim khổng lồ đang săn mồi. Jessica còn không dám ngẩng đầu nhìn lên. Cô sợ sẽ nhìn thấy “nó” đang đậu trên quả khinh khí cầu ngay trên đầu bọn họ, đầu “nó” cúi xuống, chờ đợi cho đến khi họ mất kiểm soát là lập tức bổ xuống. Thay vào đó, cô liếc nhìn sang bên cạnh, cảnh vật bên dưới dường như cũng chẳng nhỏ bé hơn chút nào.
“Giúp tôi nhấc một chân lên nào, Walt.” Nigel với tay túm lấy thi thể.
Natalie giãy giụa khỏi chồng mình và lại bắt đầu la hét, như thể hét lên như vậy là có thể giúp bà ta vứt bỏ sự hoảng loạn của mình ra ngoài bầu không khí nhàn nhạt ngoài kia vậy.
“Câm miệng!” Người cuối cùng trong ba nhà leo núi, Bob, chỉ thẳng tay vào chồng của Natalie. “Ông, khóa miệng bà ta lại. Tất cả các người, ngậm ngay miệng lại nếu không tôi sẽ ném hết các người ra ngoài.”
Một khuôn mặt đỏ bừng giận dữ lườm lại anh ta. “Không cần thiết phải như vậy.”
“Tất cả chúng ta cần cố gắng bình tĩnh lại.” Jessica nghe thấy tiếng chị gái mình cất lên. “Tôi biết, hiện giờ chúng ta đều đang rất sợ hãi, nhưng chúng ta còn có nhiều việc phải làm.”
Mọi người lắng nghe Isabel nói. Những tiếng la hét đã không còn, cả những tiếng nức nở cũng ngừng lại. Tuy nhiên, sự bình tĩnh tạm thời này chẳng khác gì bong bong xà phòng, rất mỏng manh và có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Nigel, người đàn ông hung dữ ban nãy, lảo đảo bò qua thành giỏ vào khoang lái. Ngay khi ngã xuống thành khoang, vẻ mặt anh ta liền tái nhợt. “Chết tiệt!” Anh quay lại nói với hai người bạn của mình. “Tôi không thể chịu nổi khi thấy thứ máu me thế này ở đây. Chúng ta phải tống khứ Sean đi.”
Walter nhìn anh ta. “Ý cậu là gì, tống khứ anh ta đi?”
“Nhìn anh ta xem!”
Những người đứng gần nhất đã tiến lên và Bob đã làm một việc táo bạo đầy ngu ngốc. Anh ta túm lấy những sợi dây cố định quả khí cầu với chiếc giỏ và nhảy lên ngồi trên vành giỏ. Mọi người cùng nhìn xuống. Không gian bên trong khoang lái trung tâm quả thật rất nhỏ, chỉ đủ cho một người có thể đứng thẳng mà thôi. Viên phi công có thân hình cao to, khi đã chết, người anh ta sụp xuống, gần như chiếm toàn bộ khoảng không gian trên sàn giỏ.
“Chúng ta phải ném anh ta đi.”
“Chúng ta không thể làm thế. Cứ để anh ta nằm đấy.”
“Không được đâu, để thế thì chúng ta sẽ không có chỗ mà di chuyển.”
Walter lên tiếng: “Chuyển anh ta vào khoang này.”
Natalie khẽ thốt lên. “Đừng mang anh ta đến chỗ chúng tôi. Tôi không thể chịu đựng được.”
Nhà báo kia quay sang nhìn bà ta. “Nhưng chúng ta không thể thả anh ta xuống.”
“Lạy Chúa, anh ta đã chết rồi, anh ta không thể chết thêm lần nữa được đâu.”
Jessica nghĩ mình phải nói gì đó. “Chúng ta không thể lên cao hơn chút nào nữa.” Cô kêu gọi mọi người. “Thực tế là độ cao của chúng ta bị hạ thấp hơn một chút rồi. Bất kể chúng ta muốn làm gì thì cũng phải làm nhanh lên.”
Bob nhảy xuống khỏi vành giỏ. “Natalie nói chuẩn đấy. Giờ không phải là lúc cho chuyện tình cảm. Chúng ta buộc phải tống khứ anh ta đi.”
Walter tán đồng. “Tôi sẽ trèo qua đó. Nigel, để tôi giúp anh một tay.”
Nigel gật đầu. “Martyn, anh cũng sẵn lòng giúp một tay chứ? Các quý cô, tôi rất xin lỗi khi phải yêu cầu điều này, nhưng tôi cần các cô giúp đẩy phần chân của anh ta.”
“Không thành vấn đề.” Jessica nói.
Ngay khi Walter trèo sang để giúp Nigel, Jessica đã không nhịn được mà liếc nhìn sang bên một lần nữa. Mặt đất càng lúc càng gần. Đó là một điều tốt, hay là…
“Đừng nhìn.” Chị gái của cô thì thầm bên tai cô. “Chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Anh ta đúng là một gã thô kệch khổng lồ.” Trong khoang lái, Nigel và Walter đã cúi người xuống. “Martyn, nắm lấy cánh tay anh ta. Khi nào tôi bảo thì kéo lên nhé. Được rồi, mọi người, nâng lên nào.”
Ba người đàn ông ráng sức nhấc lên. Sau khi chết, cơ thể của người phi công rất nặng, nhưng họ chỉ cần nhấc cơ thể anh ta quăng qua thành giỏ là được, sau đó thì trọng lực sẽ lo nốt phần còn lại.
Ôi không! “Đợi đã!” Jessica hét lên. Nhưng đã quá muộn! Cô chỉ kịp thấy cái chân của viên phi công lướt qua thành giỏ mây rồi rơi mất hút ra ngoài.
Bị mất đi một phần trọng lượng đáng kể, chiếc khinh khí cầu lập tức phản ứng ngay. Nó bay lên cao rất nhanh, hướng về phía những đám mây dày đặc bên trên.
Những tiếng thét đồng loạt vang lên. Họ đang bay vút lên cao.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Có ai đó gào lên.
“Vì chúng ta đã mất đi trọng lượng của người phi công.” Jessica hét lên. “Anh ta rất cao to nên chiếc khinh khí cầu đã bị níu xuống. Khi anh ta không còn ở đây nữa, nó đã tự bay lên. Đừng hoảng sợ, cứ giữ chắc vào!”
Đúng là nói thì rất dễ, khi mà chiếc khinh khí cầu đang bay nhanh đến nỗi ngay cả màu sắc sặc sỡ của nó cũng dần trở nên to hơn và sáng hơn ngay bên trên họ thế này.
Trong khoang lái, Nigel nhìn chằm chằm vào chiếc kim đang chỉ theo phương thẳng đứng của máy cảm biến. Anh ta cứ nhìn chằm chằm nó như thể làm vậy thì nó sẽ ngừng việc chỉ vào các con số cao hơn nữa vậy. “Chúa ơi, tôi chưa từng nghĩ đến điều này.” Anh ta đưa một tay lên ôm mặt, để lại phía sau những vết máu đỏ của viên phi công. “Chúng ta đang ở độ cao hơn sáu trăm mét.” Anh nói.
“Đó không phải là vấn đề.” Jessica hét lên. “So với những ngôi nhà dưới kia, chúng ta vẫn đang ở độ cao rất thấp. Bầu trời phía trên vẫn còn rất xa, nó có thể tự điều chỉnh được.” Nói rồi, cô quay lại nhìn những gương mặt vẫn đang tái mét vì sợ hãi. “Chúng ta vừa có một bài học bất ngờ trong môn Vật lý thôi. Tôi nghĩ nó sắp chậm lại rồi.”
Nhưng không. Chiếc khinh khí cầu vẫn đang bay lên rất nhanh, lại thêm những con chim hoét đen đang sải rộng đôi cánh bay lượn ngay trên đầu họ. Jessica có thể cảm nhận được những cái bóng của chúng đang lượn lờ xung quanh, cả cái mùi hôi thối rất khó chịu của chúng nữa.
“Cô ấy nói đúng.” Nhà báo về hưu hét lên. “Chúng ta sẽ không thể bay lên cao mãi thế này đâu. Tôi đã đọc qua một số kiến thức trước khi lên chuyến đi này. Ngoài ra, theo tôi thì vận tốc tối đa của khinh khí cầu dạng này vào khoảng hơn hai trăm bốn mươi mét mỗi phút.”
“Những cái đó thì liên quan quái gì chứ?” Bob nói.
“Việc này giống như chơi trò nhảy dù vậy.” Nhà báo về hưu nhìn sang những người phụ nữ. “Thế có nghĩa là chúng ta sẽ không chết đâu, các quý cô ạ. Có thể chúng ta sẽ bị gãy mấy cái xương thật đấy, nhưng dù vậy thì tất cả những gì chúng ta cần làm bây giờ là “dạt” về lại trái đất, như vậy chúng ta sẽ ổn cả. Chúng ta thật sự không cần phải hoảng loạn. Và không được phép nhảy ra ngoài, bất cứ ai, bất cứ lúc nào, nếu không muốn chiếc khinh khí cầu lại bay lên cao thêm nữa.”
Khắp các khoang xung quanh, tất cả mọi người đều khẽ nhăn mặt. Dường như họ đều đang tập trung suy nghĩ để có thể hiểu được những thông tin mà mình vừa nghe.
“Cảm ơn, Martyn.” Nigel nói. “Walt, anh đi lấy cái bộ đàm và thử tìm hiểu xem có cách nào sử dụng nó được hay không. Chúng ta cần thông báo cho mọi người biết chuyện gì đang diễn ra và cần sự trợ giúp từ họ nữa. Họ có thể chỉ cho ta cách hạ độ cao. Chắc cũng không khó khăn gì.”
“Có ai có tín hiệu không?” Jessica giơ điện thoại lên, cố gắng thu hút sự chú ý của những người khác. “Nếu có thể, chúng ta cũng cần phải tìm người giúp đỡ người phụ nữ dưới mặt đất kia. Chúng ta phải tìm cách báo cảnh sát nhanh chóng tìm được gã đó. Gọi điện thoại sẽ nhanh hơn là đợi Walter xử lý xong cái bộ đàm kia. Phiền mọi người cùng kiểm tra xem, được chứ?”
Nigel lục tìm túi, lấy ra một chiếc điện thoại mỏng dính. Jessica thất vọng lắc đầu. “Giống hệt của tôi. Có ai còn loại nào khác không?”
Mọi người đều lấy điện thoại của mình ra, giơ lên, vẫy vẫy và cả gõ nhẹ chúng vào thành giỏ hành khách nữa.
“Phiền mọi người tiếp tục cố gắng. Biết đâu chúng ta có thể bắt được chút sóng nào đó.”
Nigel vẫn nhìn chằm chằm vào cái cảm biến, thở hồng hộc như thể vừa mới tham gia một cuộc chạy đua. “Được rồi.” Anh ta nói. “Một trong những điều cuối cùng mà Sean nói với chúng ta là chúng ta sẽ hạ cánh trong khoảng mười lăm phút, vì thế có lẽ chúng ta đang ở rất gần rồi.” Anh ta liếc nhìn sang bên. “Nào các bạn, điều mà tôi cần các bạn làm lúc này là giúp tôi quan sát. Hãy tìm kiếm những nhân viên hỗ trợ mặt đất, tìm kiếm một nơi thích hợp để hạ cánh, một nơi có nền đất rộng và bằng phẳng. Và quan trọng nhất là phát hiện ra các chướng ngại vật. Tôi không muốn bị đâm vào một cái cây to hoặc một ngọn núi đâu.”
“Tôi không thể tìm được cái bộ đàm nào cả.” Walter làu bàu. “Có ai biết nó trông như thế nào không?”
Jessica liếc nhanh chiếc điện thoại của mình. “Ngôi nhà cổ có thể làm điểm mốc tốt nhất cho chúng ta. Dinh thự cũ của dòng họ Harcourt. Không thấy có điểm mốc nào khác quanh đây cả. Bây giờ, cần phải tìm hiểu xem chúng ta đã đi được bao xa rồi.” Cô xem đồng hồ. “Đã mười hai phút trôi qua kể từ lúc chúng ta bay qua ngôi nhà ấy. Tôi đoán chúng ta có thể đã đi được khoảng hơn ba ki lô mét.”
Nigel đang đặt một tay trên cái van kim loại sơn đỏ. “Nếu tôi đoán đúng, cái này sẽ giải phóng khí đốt và đưa chúng ta bay lên.” Thấy không có ai phản đối, anh ta quyết định xoay cái van. Một ngọn lửa bùng lên, bắn vào không trung.
“Đừng! Đừng lên cao nữa. Chúng ta cần đi xuống.”
“Tôi phải tìm ra cách thức hoạt động của nó đã.” Nigel tiếp tục đốt lửa lần nữa.
“Dừng lại! Mau đưa chúng tôi xuống.”
“Tôi quẫn trí rồi hay sao mà không thấy cái bộ đàm nào thế này?” Walter quỳ sụp xuống và chỉ có hai chị em nghe được lời anh ta nói. Họ khẽ nhìn nhau.
“Suỵt, thôi nào em yêu, anh ta biết mình đang làm gì mà.” Chồng của Natalie nói.
“Không, không. Anh ta chẳng hề biết mình đang làm gì. Không một ai trong chúng ta biết.”
Trong chiếc khinh khí cầu này không có cái bộ đàm nào. Jessica lẩm bẩm những lời đó mà không thành tiếng, nhưng cứ có cảm giác như những lời đó đang vang vọng khắp xung quanh đầu cô vậy. Phía trên, những con chim đen hôi hám lại lần nữa mở to cái mỏ và rít lên với họ.
Chiếc khinh khí cầu bắt đầu phản ứng với luồng không khí được đốt nóng và từ từ bay lên cao.
“Trong chiếc khinh khí cầu này không có cái bộ đàm nào.” Walt khẽ liếc nhìn hai chị em, lặng lẽ nhắc lại những lời cô nói.
“Chắc chắn phải có.” Jessica nói. “Tất cả chúng ta đều đã nghe thấy Sean sử dụng nó.”
“Cháu có chút tín hiệu rồi!” Cậu thiếu niên giơ điện thoại của mình lên cao, lắc vòng vòng trên không, như thể đang cố gắng bắt lấy tín hiệu. “Dù hơi yếu một chút, chỉ có một vạch sóng thôi.”
“Gọi cấp cứu nhanh.” Jessica cuống cuồng nói. “Hãy nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra. Họ sẽ biết cần phải làm gì. Nếu cháu không biết phải nói gì, cứ đưa điện thoại cho cô. Walter, trên đó là gì vậy? Bên dưới tấm vải bạt đó?”
Nigel nói với anh nhà báo về hưu. “Martyn, ngay bên cạnh anh có bình chữa cháy. Khi chúng ta hạ cánh, một trong những mối nguy hiểm lớn nhất là chiếc khinh khí cầu này có thể bốc cháy, vì vậy, tôi muốn anh tìm cách sử dụng chiếc bình cứu hỏa đó. Nhưng đừng sử dụng nó quá sớm.”
“Anh nói đúng.” Anh chàng nhà báo trả lời.
“Ôi Chúa tôi, chúng ta sẽ không bị thiêu cháy đâu, đúng không? Nó không thể bốc cháy được.”
“Ai đó làm ơn bịt miệng bà ta lại cho tôi.”
Chồng Natalie một tay ôm chặt lấy cái trụ, nói: “Bà ấy chỉ đang sợ hãi thôi, được chứ? Tất cả chúng ta đều như vậy.”
“Cháu lại bị mất tín hiệu rồi.” Cậu thiếu niên nói. “Xin lỗi mọi người.”
“Cứ cố gắng tiếp đi.” Jessica cũng làm như vậy với chiếc điện thoại của mình. “Mọi người hãy cùng cố gắng. Lúc nào đó có thể chúng ta sẽ có sóng.”
“Chúng ta đang ở quá cao.” Người mẹ và cô con gái nhỏ đang ôm chặt lấy nhau.
“Đừng có đưa chúng ta lên cao hơn nữa.”
“Được rồi, tôi sẽ không làm thế.” Nigel nhìn họ, cười lo lắng. “Tôi nghĩ, tôi đã tìm ra cách hoạt động của cái lò đốt này rồi. Tôi chỉ cần kéo cái dây sặc sỡ này là bây giờ chúng ta có thể hạ thấp hơn. Chỉ khi nào tôi nghĩ chúng ta đang hạ độ cao quá nhanh thì tôi mới sử dụng lại khí đốt.”
Anh ta quấn một sợi dây thừng nhỏ có màu sặc sỡ quanh bàn tay, do dự trong giây lát, rồi kéo mạnh. Mọi người nín lặng trong giây lát, sau đó ngẩng đầu lên để nhìn thấy một vòng tròn ở vị trí trung tâm của khí cầu đột nhiên rơi xuống, để lộ ra một vòng tròn ánh sáng trên đỉnh. Khi Nigel thả tay ra, vòng tròn lại đóng vào. Jessica bắt đầu nhẩm đếm đến mười trong đầu, và khi cô đếm đến tám, chiếc khinh khí cầu bắt đầu hạ độ cao.
Trong buồng lái, Nigel khẽ lẩm bẩm với vẻ nhẹ nhõm. “Tất cả mọi người, tôi muốn các bạn tiếp tục quan sát xung quanh. Đừng nhìn tôi. Cũng đừng có nhìn quả bóng này. Chúng ta cần tìm kiếm đội hỗ trợ dưới mặt đất. Nếu các bạn có điện thoại, tôi muốn các bạn hãy sử dụng nó. Nathan, sao rồi? Có chút may mắn nào chưa?”
“Chưa có gì.” Cậu thiếu niên liếc nhìn sang. “Sóng cứ chập chà chập chờn ấy. Để cháu thử gửi một tin nhắn xem sao.”
“Còn bộ đàm thì sao, Walt? Tôi thực sự cần một số lời khuyên từ đội hỗ trợ mặt đất.”
“Cha ơi?” Cô gái vị thành niên gọi.
“Cố gắng lên, Nathan. Có ai chụp được bức ảnh của tên khốn ở sau ngôi nhà đó không?”
“Cha ơi?” Cô gái lại gọi, giọng lớn hơn.
“Tôi có.” Martin giơ cao điện thoại của mình.
“Tốt lắm. Hãy đăng nó lên Twitter, Instagram hay bất cứ thứ gì đó đi. Cần phải để cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Em đang làm gì vậy?” Jessica nghe thấy tiếng chị gái mình vang lên.
“Gửi Neil mật khẩu máy tính xách tay của em.” Cô trả lời. “Trong đó có rất nhiều thứ quan trọng.” Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn gương mặt đang lo lắng của chị gái. “Chỉ là để phòng hờ thôi, chị biết em rồi mà.”
“Nigel, tôi thực sự không nghĩ ở đây có cái bộ đàm nào đâu.”
“Cha! Mọi người!”
Lần này thì mọi người đã chú ý đến cô bé. Cô bé chỉ về phía mà họ vừa mới đi qua.
“Gã cầm súng đó đang đuổi theo chúng ta kìa!”