- 13 & 14 -
Thứ Tư, ngày Hai mươi tháng Chín.
Cô đang ở đâu? Cái nơi chỉ toàn bóng tối và nỗi đau này là đâu vậy? Cô đã không hề biết rằng nó có thể đau đớn nhiều đến vậy. Nó đang xé toạc cô ra từ bên trong và nghiền nát cô thành cát bụi. Cơ thể cô như vỡ nát, chẳng có cách nào để thoát khỏi nỗi đau này, nó như đang ăn mòn toàn bộ thân thể cô.
Cô không thể thở được, mỗi hơi hít vào đều nặng nhọc và đau đớn. Cô nằm đó, hoang mang, sợ hãi, và không thể cử động. Cô cũng có cảm giác rằng mình đã bị thương trong một khoảng thời gian khá dài, bị xoay vần giữa những lần bất tỉnh rồi lại tỉnh táo trở lại.
Bầu không khí xung quanh cô vang lên những tiếng lách cách và sột soạt, giống như ở bên trong một chiếc máy bộ đàm bị lỗi. Bộ đàm. Walter vẫn đang tìm kiếm bộ đàm. Nhưng Walter đã bị rơi khỏi giỏ khi nó va phải cây lần thứ hai. Anh ta bị hất văng ra ngoài rồi hoàn toàn biến mất.
Chuyện quái gì đang xảy ra với cô vậy?
Cô nhớ rõ họ đã ở trên chiếc khinh khí cầu, vượt qua đêm đen của buổi sớm trước khi bình minh lên. Xung quanh cô đều là những khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng đầy phấn khích.
Nigel dũng cảm, Nigel thông minh, đã hét lên giục họ mau chóng cố định mình lại, thậm chí cả trong khi họ đang rơi xuống, ở tốc độ không thể tưởng tượng được, xuyên qua khoảng cuối của bầu trời.
Chiếc khinh khí cầu. Họ đã bị rơi.
Cô cố mở miệng nhưng không thể thốt ra tiếng. Vì vậy, cô đã thử mở mắt, và ít nhất thì chúng vẫn còn có thể hoạt động được. Sau một vài giây chớp mắt cho nước mắt chảy ra, cô đã có thể tập trung được một chút.
Cô đang ở trong một cái cây, xung quanh bao phủ bởi những chiếc lá khô úa vàng. Cành cây nhọn hoắt đang đâm vào người cô. Có một thứ gì đó rất cứng đâm vào một khoảng nhỏ sau lưng cô, và cả thứ gì đó đang chọc vào cổ cô nữa. Khi nằm ở đó, nhìn chằm chằm vào những cành cây và đám lá cây, cô nhận ra cơn đau lan ra khắp cơ thể đang thay đổi, dần tập trung hơn. Lúc này, cô có thể nhận định rõ mình đang bị thương ở chỗ nào và nơi nào trên cơ thể cô vẫn còn lành lặn. Hầu hết đều bị thương cả. Hơn nữa, hiện cô đang nằm nghiêng, một chân vắt cao trên cây, chân kia thì đang treo lủng lẳng.
Có một tiếng đập mạnh ở đâu đó nằm ngoài tầm nhìn của cô. Cô xoay đầu để nhìn, bất chấp việc cái cổ đang mang đến cho cô cảm giác nó không thể nào ngẩng lên được. Quả khí cầu. Nó đang ở rất gần cô, khoảng cách chỉ chưa đầy ba mét. Nó xẹp lép và đang bị mắc lại giữa các nhánh cây, bất chợt căng phồng trong làn gió thổi qua, gần như tuyệt vọng với ước muốn được tự do lần nữa, nhưng các cành cây đã níu chặt nó lại. Sau đó, cô lại bị phân tâm, bởi một giọng nói phát ra ngay bên dưới.
“Có ai ở đó không! Cứu tôi với!”
Vẫn còn người khác sống sót. Cô bắt đầu cảm nhận được xung quanh, biết rằng mình vẫn đang ở cách xa mặt đất, lo sợ rằng tiếng răng rắc này có thể làm cho cành cây ở bên dưới cô cũng bị gãy nát theo. Ít nhất thì đôi cánh tay của cô vẫn có thể làm theo những gì mà cô chỉ đạo. Cô cũng có thể cử động cả đầu nữa. Nhìn lên, cô có thể thấy một nhánh cây đâm thẳng đã gãy. Ngoài ra, cách khoảng vài mét ngay phía trên đầu cô, nhưng quá cao để có thể với tới và hầu hết đã bị che phủ bởi những chiếc lá vàng, là một chiếc vỏ điện thoại màu ngọc lam.
Dường như có điều gì đó rất, rất quan trọng liên quan đến chiếc điện thoại ấy.
14Patrick điều khiển chiếc xe địa hình bốn bánh leo lên con dốc cuối cùng và khẽ mỉm cười. Chiếc khinh khí cầu đang phủ quanh một cái cây trông giống hệt gói quà Giáng sinh được bọc cẩu thả, cái giỏ của nó treo lơ lửng trên cây, chỉ cách mặt đất có vài mét.
Gã thả một tay để rút điện thoại ra xem. Vẫn không có chút tín hiệu nào, nhưng nó cũng cho gã biết là đã ba mươi phút trôi qua kể từ khi chiếc khinh khí cầu này bay qua nóc tòa nhà cổ đó. Nếu như tên phi công đã liên lạc được với đội hỗ trợ dưới mặt đất thì rất có thể họ đang ở gần đây rồi. Gã còn rất ít thời gian.
Nhảy qua bãi đất trống, gã gần như không trông thấy người đàn ông đang nằm úp mặt trong khóm thạch nam. Ở độ cao lớn nhất trước khi sương giá của mùa đông ập đến, thảm thực vật này có thể che phủ phần lớn cơ thể anh ta, và nếu không phải nhờ cái áo choàng ngoài sáng màu của anh ta thì gã đã lái chiếc xe thẳng qua chỗ của anh ta rồi. Gã tắt động cơ xe, lần nữa cách điểm đích một khoảng, và chạy qua.
Gã cố gắng kiềm chế cảm giác lo lắng, hoang mang, biết đội hỗ trợ mặt đất luôn theo sát tình hình bay của những chiếc khinh khí cầu kiểu này.
Anh chàng này đã bị văng ra ngoài, nếu không thì anh ta không thể nằm ở khoảng cách xa đến thế này được. Chân trái của anh ta đã gãy, bẻ ngoặt sang một bên. Không nghi ngờ gì là anh ta sẽ không thể qua khỏi với một chấn thương tồi tệ đến vậy. Anh ta vẫn còn sống. Cách vài bước chân cũng đã có thể thấy được vết thương rất nặng và tiếng hít vào thở ra đầy nặng nhọc do lá phổi bị tổn thương. Máu trào qua miệng anh ta, nhuộm đỏ cả khóm thạch nam.
Patrick đứng phía trên người đàn ông bị thương khoảng một giây, chẳng biết anh chàng này có biết gã đang đứng đó không nữa. Sau đó, gã đập xuống rất mạnh, đầu gối ấn chặt lên lưng của người đàn ông kia, xoay mặt người đàn ông úp xuống nền đất. Gã nắm lấy đầu người đàn ông, hít một hơi thật sâu, rồi kéo đầu người đàn ông lên xoay thật mạnh.
Một tiếng rắc vang lên khiến gã vô cùng thỏa mãn, cổ người đàn ông đã gãy.
Gã đã phải lục cả ba túi quần áo trước khi tìm thấy chiếc điện thoại của người đàn ông. Gã bỏ nó vào trong túi của mình, cùng chỗ với chiếc điện thoại mà gã đã lấy được từ cặp đôi đã chết và cả chiếc gã nhặt được bên dưới đường dây điện. Vậy là đã “chăm sóc” xong bốn hành khách, vẫn còn tám người nữa. Gã đoán là có một bà mẹ và hai đứa con tuổi mới lớn. Thêm vài gã cục mịch.
Và cả người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh lục. Gã sẽ để dành cô ta cho đến phút cuối.
Gã quay trở lại xe và lái nó đến gần chiếc khinh khí cầu hơn. Vẫn còn tiếng nổ phát ra ở đâu đó. Chỉ ở một phần rất nhỏ là không bị lửa bén vào nhưng gã vẫn có thể nhìn thấy phần chiếc giỏ đã bị cháy thành than. Những vòng khói mỏng bốc cao len lỏi qua các nhành cây.
Gã xuống xe lần nữa, cẩn trọng tiến lại gần. Nếu những người đó vẫn còn sống và có thể phản kháng lại gã thì nhiều khả năng bọn họ vẫn còn ở bên trong cái giỏ. Gã có thể nghe được tiếng ai đó đang kêu lên khi gã cách khoảng vài mét.
“Có ai ở đó không? Cứu tôi với!”
Chắc hẳn bà ta đã nghe thấy tiếng xe của gã.
“Con trai tôi đang bị thương rất nặng. Và tôi nghĩ chân tôi cũng bị gãy rồi. Tôi không biết chồng và con gái tôi đang ở đâu nữa. Anh có thể giúp tôi được không, làm ơn?”
Ồ, đương nhiên là gã có thể giúp chứ. Gã có một ý tưởng khá hay về việc chồng bà ta đang ở đâu. Đó là cái thi thể đang nằm cách cái giỏ khoảng gần hai mét, vắt ngang trên một đống sỏi đá lởm chởm. Năm tên đã gục rồi. Anh chàng này có vẻ đã phải gánh chịu hậu quả của vụ nổ.
Gã tiến lại gần, nhìn xuống làn da đỏ ửng và cháy sém của người đàn ông đã chết.
“Chồng bà đã bị bay mất khuôn mặt rồi.” Gã gọi lớn tiếng. “Ông ta bốc mùi như miếng thịt bị cháy ấy. Và có vẻ như một trong những chiếc xương sườn của ông ta còn lòi ra khỏi áo nữa.”
Theo sau đó là một khoảng lặng. “Anh là ai?”
“Đừng lo lắng. Tôi đến để giúp đỡ. Tôi sẽ khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.”
Người phụ nữ kia không trả lời.
Gã bước về phía chiếc giỏ và nghe thấy tiếng rên rỉ của bà ta.
“Xin chào.” Gã ngó qua thành giỏ.
Bà ta ngước nhìn lên trước khi vươn người chắn ngang giỏ, như thể đang cố gắng che chắn cho đứa con trai ở bên cạnh. Đôi chân của bà ta đã bị gãy gập và không thể di chuyển được nữa.
“Con trai tôi chỉ mới mười lăm tuổi.” Bà ta nói. “Xin đừng làm hại chúng tôi.”
Con trai bà ta đã chết. Làn da cậu bé đã dần chuyển sang màu trắng nhợt.
“Đưa điện thoại của thằng bé cho tao.”
Bà ta đờ đẫn nhìn gã. “Tôi không biết nó ở đâu.”
Gã túm lấy tóc bà ta và kéo giật lên, nghe rõ tiếng xương gãy cọ xát vào nhau. Bà ta khóc nấc lên từng tiếng đứt quãng.
Gã xoay đầu nhìn quanh, trông thấy một hòn đá có kích cỡ phù hợp, bèn cúi xuống nhặt nó lên.
Bà ta có vẻ cứng cỏi hơn vẻ bề ngoài. Gã phải mất ba lần đập mới có thể kết liễu được bà ta. Thế là bảy kẻ đã gục. Chỉ còn lại năm.
Một gã cục mịch rõ ràng tưởng mình là phi công đang bị buộc chặt bằng một sợi dây nịt ở vị trí trung tâm của cái giỏ. Đầu hắn ta gần như đã bị cắt lìa khỏi cổ bởi một sợi dây kim loại từng có nhiệm vụ cố định lò đốt ở đúng vị trí. Máu vẫn đang tuôn ra từ cơ thể, nhưng đã chậm hơn nhiều. Đó cũng chính là người đã thực hiện vài vụ đốt lò trên chiếc khinh khí cầu kia.
Vẫn còn bốn tên mất tích. Trong số chúng là một cô bé mới lớn và người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh lục.
Liếc mắt nhìn về phía đường chân trời, gã bắt đầu trở nên cảnh giác. Gã di chuyển vòng quanh, kiểm tra từng khoang giỏ một. Chỉ có một người đàn ông đang rúc trong một góc của chiếc khinh khí cầu. Toàn thân anh ta bao phủ bởi máu. Khi tiến lại gần hơn, gã trông thấy rõ những mẩu xương trắng nhô ra khỏi cái cổ của người đàn ông. Gã cũng đã tìm thấy một chiếc điện thoại bên trong túi áo khoác. Mọi việc đều đang tiến triển thuận lợi. Nhưng có lẽ thời gian của gã cũng sắp hết rồi.
Ánh mắt gã bất chợt bắt gặp một mái tóc màu nâu sẫm ngay khi đang nghĩ có lẽ gã cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, và tưởng rằng không còn ai sống sót nữa. Một người phụ nữ đang nằm bên dưới gốc cây sồi lớn.
Gã đứng im phăng phắc, ngắm nhìn và tận hưởng khoảnh khắc này. Gã thực sự chưa muốn cô ta chết. Rồi, gã lại nghe thấy gì đó. Một tiếng xào xạc. Đến từ ngay trên đỉnh đầu mình.