← Quay lại trang sách

- 11 & 12 -

Thứ Tư, ngày Hai mươi tháng Chín.

Các hành khách khác đều đã chết. Hẳn là họ đã chết cả rồi. Cô nhận ra một sự im lặng đáng sợ đang dần bao trùm, trườn qua miệng cô và lan dần xuống dưới, giống như một thứ chất nhờn màu đen, dần chiếm lĩnh và lấp đầy từng ngóc ngách trong cơ thể cô.

Thật sự rất tệ, khi cả không gian chỉ là một khoảng lặng trôi qua thế này.

Vụ nổ đã ném cô lên không trung. Cô cảm nhận được một sự nóng rát trên mặt, theo sau là những vết cắt đâm xuyên vào cơ thể từ mọi phía. Cô đã nghĩ đến ngọn lửa của địa ngục, và hàng ngàn con quỷ nhỏ đang dùng những cây đinh ba nhọn đâm vào cơ thể cô. Cô cảm thấy vô cùng nặng nề. Một cơn đau khiến cơ thể cô như tê liệt, như thể cô đang bị treo lủng lẳng trên một độ cao rất khủng khiếp.

Sau đó, chẳng còn gì nữa cả.

12

Hai mươi mốt năm về trước.

Những ngọn nến nhấp nháy theo từng bước di chuyển của mọi người. Buổi lễ đã khép lại. Một vài người phụ nữ còn đưa khăn tay chấm lên mặt mình. Jessica có thể nghe được những tiếng sụt sịt trong suốt buổi lễ, thậm chí thỉnh thoảng còn có những tiếng nức nở nữa.

“Buổi lễ thật là cảm động.” Ai đó lên tiếng ở phía sau.

Jessica, trong chiếc áo khoác màu đỏ mới tinh và đang đội mũ rộng vành, lại cảm thấy thật thản nhiên và lạnh lẽo hệt như những cột đá ngoài kia.

Sau tiếng ngân cuối cùng của chiếc đàn organ, đoàn rước bước xuống lối đi. Với Jessica thì dường như mọi ánh nhìn lúc này đều chỉ đổ dồn về phía chị gái mình. Viền đăng ten của chiếc váy dài trắng muốt mà chị ấy đang mặc phản chiếu lấp lánh dưới ánh nến và gương mặt chị ấy như thể được chạm khắc từ đá cẩm thạch. Chiếc nhẫn cưới mới tinh đang tỏa sáng trên bàn tay trái của chị.

Bella chưa bao giờ trông xinh đẹp đến thế. Dường như chị ấy đang mỉm cười với thứ gì đó phía xa khi mọi người quay sang để quan sát cô gái đáng yêu trong bộ váy cô dâu đang lướt xuống lối đi và ra khỏi nhà nguyện. Jessica cảm nhận được một bàn tay khẽ đặt lên vai mình.

“Thôi nào, cháu yêu.” Dì Brenda lên tiếng. Dì cũng chính là người đã mua cho cô mũ và áo khoác mới nhân dịp này.

Những người đến chúc mừng cũng đang rời đi theo sau đám rước. Jessica nãy giờ vẫn ngồi trên một trong những chiếc ghế cạnh lối đi, cuối cùng cũng nhặt chiếc túi của mình lên và hòa cùng dòng người. Chú và dì của cô theo sát phía sau.

Trong đại sảnh của nhà nguyện, bên ngoài các bậc thang, tràn cả xuống khu vườn, khách khứa tụ tập và tán gẫu, giả lả chúc mừng nhau, ra điều rất hạnh phúc.

Chẳng có ai ở đây thực sự hạnh phúc hết. Tất cả chỉ là một trò hề. Và cả người chị gái thông minh, mạnh mẽ và rất khôn ngoan của cô kia hẳn cũng là một phần của cái trò hề này.

Jessica tách khỏi đám đông và bước ra cửa chính. Chỉ có sáu bậc cầu thang và cô chạy thật nhanh xuống. Cô đã nhìn thấy những con công trên nền đất, và mặc dù rất sợ chúng nhưng lúc này cô đã nghĩ mình cần phải xua chúng đi ngay lập tức.

Hoặc có lẽ cô nên vặt cổ một trong số chúng.

“Jess!”

Cô quay lại. Bella đang đứng ở bậc cầu thang trên cùng, dùng một tay để nâng váy và cẩn thận bước xuống, tiến về phía em gái mình. Chị ấy trông thật đẹp. Và cũng rất, rất buồn.

“Trông chị thật thảm hại.” Jessica nói. “Đây đúng là một trò hề. Tệ hơn nữa, thật là kinh tởm.”

Bella thở dài. “Đây là việc mà chị cần phải làm. Em phải chấp nhận nó. Em được làm chủ cuộc sống của riêng mình. Tại sao em không để chị tự làm chủ cuộc đời riêng của chị chứ?”

Jessica bước lại gần hơn, để cô có thể rít vào mặt chị gái mình. “Bởi vì đây không phải là chị. Nhìn chị đi, trưng diện hệt như một cô dâu nhưng mặc bộ váy bằng ni lông chắp vá, rẻ tiền. Chú rể của chị đâu rồi, Isabel? Một người phụ nữ kết hôn nhưng lại chẳng có người đàn ông nào ư? Thật là nực cười.”

“Chị rất tiếc khi em cảm thấy như vậy. Giờ chị phải đi đây. Chị phải thay đồ.”

Những viên sỏi phát ra tiếng lạo xạo theo từng bước Isabel rời đi. Chị ấy trông thon thả một cách khó tin trong chiếc váy dài bó sát dọc theo sống lưng chị. Jessica biết rõ đây sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy chị gái mình trong trang phục thế này. Khi chị ấy và những người khác quay lại từ phòng của họ và tiếp tục tụ tập bên trong nhà nguyện, tất cả họ sẽ bị bao phủ bởi một màu đen vốn dĩ.

“Chị không thể ở đây được.” Jessica gào lên. “Em không biết chị đang trốn chạy điều gì và em cũng chẳng quan tâm chị đang sợ hãi điều gì, nhưng chuyện này thật sự rất quái dị.”

Isabel vẫn không quay đầu lại.

“Chị có nghe em nói không, Bella. Chị sẽ không bao giờ trở thành một nữ tu được đâu.”

Những người đứng trên bậc thang - những chủng sinh khác - những người vừa mới chính thức thề nguyện với Chúa, gia đình của họ, và cả một vài chị em mặc bộ đồ đen thuộc Dòng Cát Minh đều đang dõi theo hai chị em Isabel.

Jessica quay đi và bước ra khỏi tu viện. Cô đã không hề biết rằng điều này có thể gây đau đớn đến thế.