- 16 -
Patrick quay trở lại dinh thự Harcourt đổ nát vào khoảng hơn chín giờ một chút. Chiếc Land Rover Defender màu thép xám của mẹ gã đang đậu ở phía trước, sát bên cạnh chiếc Mercedes của anh trai gã. Ngay khi vừa tắt máy xe, gã mới nhận ra rằng mình đang nín thở. Hai anh trai của gã đã bước xuống ô tô và tựa vào thành xe.
Người phụ nữ mập mạp có mái tóc màu đỏ rực cố ních người xuống khỏi chiếc Defender, đôi ủng Wellington mà bà ta đang đi để lại những dấu chân in sâu trên mặt bùn. Chiếc váy ngắn thít chặt vòng hông rộng và hơi bị kéo lên một chút khi bà ta ngồi trong xe, để lộ ra đôi chân béo núc ních trong chiếc quần tất bó sát màu đen. Bà ta mặc một chiếc áo khoác bông màu bạc có khóa kéo màu vàng và đeo một đôi khuyên tai khổng lồ không ngừng lắc lư bên quai hàm chảy xệ. Bà ta bước tới, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc đang hút dở. Khi đã đến đủ gần, bà ta lập tức nhảy chồm lên người gã. Cú đập bất chợt và đau điếng lên bên má trái của gã, gần như đã hất văng cái mũi của gã ra khỏi mặt.
“Mẹ, xuống đi!” Ít nhất thì gã cũng đã có thể hít thở trở lại. Chờ đợi luôn là điều tồi tệ nhất.
“Thế quái nào mà mày lại không nghe thấy tiếng chiếc khinh khí cầu chết tiệt đó hả? Cô ta đâu rồi?”
Gã chỉ về phía sau, xuyên qua ngôi nhà, hướng về phía khu vườn. Mẹ gã sải bước về phía đó, đôi ủng của bà ta phát ra những tiếng kêu lép bép theo mỗi bước chân. Các anh trai của gã cũng theo sát phía sau. Gã đi sau cùng, ngay khi Shinto nhảy lên xe của mẹ gã và ngồi vào ghế sau.
Cô gái vẫn nằm tại nơi mà gã bỏ cô ta lại. Mẹ gã bước đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái và đặt những ngón tay múp míp của bà ta lên cổ cô gái. Tay kia lần đến vị trí chuỗi tràng hạt mà bà ta đeo trên cổ.
“Cô ta còn sống không?” William hỏi.
“Còn.” Bà ta đứng thẳng dậy. Hai anh trai của gã cúi xuống và nhấc bổng cơ thể vẫn còn đang bất tỉnh của cô gái lên. Cả bốn người bọn họ cùng quay trở lại phía trước tòa dinh thự.
“Kể lại tao nghe xem nào, thằng ngu!” Mẹ gã nói.
“Con đã bắn hạ tên phi công.” Patrick nói. “Số còn lại đã chết khi chiếc khí cầu đó gặp nạn.” Gã dán mắt xuống đất, từ khóe mắt, gã có thể thấy mẹ mình khi bà ta đi ngang qua, cây thánh giá bằng vàng treo trên đầu chuỗi tràng hạt vẫn nắm chặt trong tay phải. “Cầu Chúa hãy phù hộ và cứu lấy chúng con.” Bà ta lẩm bẩm.
“Bọn chúng đã ném tên phi công ra khỏi chiếc khinh khí cầu đó.” Gã kể. “Con biết hắn bị rơi xuống chỗ nào. Chúng ta có thể tìm được hắn, giấu xác hắn đi và thế là chẳng còn ai biết được rằng đó không phải là một vụ tai nạn nữa.”
“Mày tưởng lũ chúng nó sẽ không mang theo điện thoại ư, thằng đầu đất. Hẳn là chúng đã gửi hình ảnh và cả tin nhắn đi rồi.”
“Ở đây làm gì có chút tín hiệu nào. Và con đã lấy tất cả những chiếc điện thoại mà con có thể tìm được rồi.” Gã mở túi áo, trưng ra những chiếc điện thoại đã đè nặng lên gã suốt quãng đường về đây. Gã tìm được tổng cộng là tám chiếc.
“Chà, làm vậy lại càng khiến người ta tò mò hơn thôi, cả đống người cùng trên một chiếc khinh khí cầu mà lại chẳng có ai mang theo điện thoại à?”
“Có cả đống thứ trên Twitter.” Charles nói khi William mở cửa sau của chiếc Mercedes và nhét cô gái vào bên trong. “Nhưng cũng chỉ có vài dòng phản hồi và bình luận thôi. Chẳng có gì liên quan đến chiếc khinh khí cầu ngoại trừ cặp đôi đầu tiên đó. Và không thấy chúng có liên hệ gì đến mày đâu.”
“Chúng ta sẽ cực kỳ may mắn nếu như không có ai gửi được tin nhắn đi, và không ai chụp được ảnh của mày. Còn nữa, sao mày biết là đã tìm được hết bọn chúng?”
“Con đã đếm mà, không phải sao, khi con đuổi theo chúng? Tổng số mười hai người. Con đã tìm thấy mười. Tất cả đều chết hết.”
“Mày tìm được mười?”
“Con không kịp thời gian mà. Mẹ đừng lo, chắc chắn chúng đã chết hết rồi.”
“Chúng ta phải tìm ra gã phi công.” Charles nói.
“Tao biết.” Bà mẹ nói. “Trước khi khu đồng hoang chết tiệt này phủ đầy những thứ rác rưởi. Chúa Jesus phù hộ chúng ta. Chúng ta không cần chuyện này. Không phải trong tuần này.”