- 17 -
Mười hai năm trước.
Hai người phụ nữ, một người mặc chiếc áo len màu xanh lá quá khổ, người còn lại khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen của các nữ tu Dòng Cát Minh. Họ cùng nhau bước đi trên con đường phủ đầy những chiếc lá rơi. Ở vùng đất Northumberland này, mùa thu đến muộn, kéo dài cho đến tận tháng Mười và chỉ đến thời điểm cuối tháng thì những chiếc lá mới bắt đầu rụng xuống. Lúc này đã vào tuần đầu tiên của tháng Mười một, thời tiết vẫn ấm áp một cách bất thường với những quả táo vẫn còn trĩu nặng trên cành cây trong khu vườn tu viện.
“Bella.” Jessica lên tiếng khi cô giơ chiếc giỏ được đan bằng những cành liễu nhỏ lên.
“Ừm?” Chị gái cô đáp lời, hái quả táo bỏ vào trong giỏ.
“Chị có biết bất cứ khi nào em có việc gì đó cần phải giải quyết, hay phải vật lộn với một vấn đề nan giải nào đó, em sẽ làm thế nào không?”
Isabel đi vòng qua phía bên kia gốc cây. “Chị có cảm giác em sẽ nói cho chị biết. Đưa chị cái thang gấp nào.”
Jessica đặt cái thang nhỏ bằng nhựa tựa vào thân cây, kiểm tra xem nó đã chắc chắn chưa rồi mới để chị gái của mình sử dụng. “Em thường tưởng tượng ra việc hai chị em mình cùng trò chuyện.” Cô nói. “Em sẽ đưa ra lý lẽ của mình, còn chị thì sẽ phản bác lại.”
Isabel giờ đã bước lên cao hơn trên chiếc thang, cô dành ra một vài giây để suy nghĩ về câu nói này. “Chị có cho em lời khuyên nào hữu ích không?” Cô hỏi.
“Chị chủ yếu đều nói những điều mà em muốn nghe cả.”
“Nghe có vẻ không giống chị chút nào.” Khi đã hái được ba quả táo cầm trên tay, Isabel nhảy xuống đất. “Chị thích chiếc áo len này của em đấy. Em mới mua à?”
“Vâng. Mua ở Hobbs. Chị giải quyết nó thế nào?”
Isabel đang bắc thang sang cây tiếp theo. “Gì cơ?”
“Làm thế nào chị có thể giải quyết các vấn đề nan giải? Chị có tưởng tượng là sẽ trò chuyện với em không? Hoặc với Hildegard? Hoặc với… em cũng không biết nữa…”
“Chúa ư?” Isabel gợi ý. “Em gọi đó là màu gì nhỉ?”
“Xanh lá.” Jessica nói. “Phải không?”
“Nếu chị biết những bài “thẩm vấn” trong các kỳ thi thám tử của em sẽ diễn ra như thế nào, chị không chắc sẽ muốn đưa ra lời khuyên đâu.”
“Em đang nghiêm túc đó, Bella.”
Isabel trầm lặng trong một lúc, rồi chị lên tiếng: “Chị có rất ít vấn đề nan giải để mà phải nỗ lực giải quyết. Và màu xanh lá cũng không phải màu của công lý. Cái áo len đó có màu của một chiếc cỏ ba lá. Hoặc của ngọc lục bảo. Chị đã thử nhưng…” Cô hất đầu về phía bên kia khu vườn, nơi có rất nhiều nữ tu đang làm việc tại vườn rau. “Em biết đấy.”
Jessica cảm thấy lòng mình thắt lại. Isabel luôn làm như vậy. Isabel luôn như vậy. Chị ấy sẽ lắng nghe, rất kiên nhẫn lắng nghe cô tâm sự hàng giờ đồng hồ về những chuyện của cô, nhưng nếu cô hỏi lại chị ấy việc gì đó của chị, thì…
“Khi em làm tốt công việc của mình.” Jessica cố thử lần nữa. “Khi em đạt được những thành tích ấn tượng trong công việc, hoặc khi em được khen thưởng vào hồi cuối năm ngoái, em luôn tưởng tượng rằng chị đang đứng đó nhìn em qua một chiếc camera giấu kín, rằng chị luôn âm thầm cổ vũ cho em.”
“Đương nhiên rồi, chị sẽ luôn luôn làm như vậy. Cho dù chẳng có một chiếc camera giấu kín nào hết cả. Em đang muốn ám chỉ điều gì vậy, Jess?”
“Với chị, em chẳng là gì cả, đúng không?”
Chị gái cô không còn bình thản được nữa. Và nếu như những gì chị ấy thể hiện ra là sự thật thì có vẻ chị ấy đã thực sự bị sốc. “Jess!”
Jessica ra hiệu cho chị gái rằng họ vẫn nên tiếp tục hái trái cây đi. “Ôi chao, em biết là chị rất yêu thương em. Tất nhiên là chị sẽ luôn thế. Nhưng em lại chẳng thể tạo ra được điều gì khác biệt cho cuộc sống của chị cả. Chị vẫn luôn tự mình làm được mọi thứ một cách rất hoàn hảo, bất kể có em hay không.”
Khi đáp lại lời nói của em gái mình, giọng của Isabel trở nên trầm thấp và sâu lắng hơn nhiều, cô đang cực kỳ nghiêm túc. “Điều đó hoàn toàn không đúng.”
“Em không hề trách chị. Thực lòng là không hề. Cả hai chúng ta đều có những lựa chọn của riêng mình, nhưng em không thể nào ngừng nghĩ về những sự khác biệt. Nếu như chị mất em, chị vẫn có thể xoay xở tốt. Nhưng em thì ngược lại, nếu như mất chị, em nghĩ là cuộc đời em cũng sẽ chấm hết.”