- 18 & 19 -
Thứ Tư, ngày Hai mươi tháng Chín.
Thi thể người chị em gái của cô chỉ cách chỗ cô vài mét.
Cái nhìn chằm chằm đó, nhợt nhạt, vô hồn, không thể nào nhầm lẫn được. Người mà cô yêu thương nhất trên đời này đã ra đi. Phải chăng, đây cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời của cô?
19Patrick cố gắng hồi tưởng lại trong đầu mình vị trí thi thể của viên phi công khi rơi xuống đất. Những bãi đất mấp mô, con suối hẹp về phía tây nam, bãi cây thường xanh[1] nhỏ ở hướng bắc. Dù vậy, gã cũng phải mất đến hơn một giờ mới có thể tìm được thi thể.
Thi thể viên phi công đã bị rơi xuống khu vực đầy bụi rậm. Những thân cây độc cần và ngưu bàng khổng lồ cao quá đầu người là một trở ngại rất lớn khiến gã phải vật lộn mới có thể băng qua. Những cây tầm ma trải dài ngang mặt đất, thân cây leo bò dài níu chặt lấy bánh xe của gã. Khi tiến đến gần địa điểm đó, gã đã có thể nghe được tiếng động cơ chiếc xe Land Rover của mẹ gã theo sát phía sau, tiếp đó là cả tiếng chiếc Mercedes của hai ông anh gã nữa.
Gã suy nghĩ trong giây lát, rồi quyết định rẽ trái. Mặt đất ở đây mềm hơn và bị mắc kẹt giữa đám cây rậm có thể sẽ là cọng rơm cuối cùng làm bùng lên ngọn lửa bên trong bà mẹ vốn đã nóng tính sẵn của gã. Gã điều khiển chiếc xe đi vòng qua một bãi đá và trông thấy thi thể của viên phi công. Chiếc áo khoác chống thấm nước phối màu trắng, xanh lam và vàng của anh ta rất nổi bật trên sườn đồi, cực kì dễ nhận ra. Viên phi công đang nằm ngửa mặt lên trời, hoặc trông có vẻ là ngửa mặt lên trời nếu như hắn ta vẫn còn nguyên khuôn mặt. Gã lái xe đến gần anh ta và tắt động cơ. Ở phía sau, mẹ và các anh trai của gã cũng làm tương tự.
Mary làm dấu thánh khi bà ta tiến đến gần thi thể. Ngay lập tức, Charles và William cũng làm theo. Sau giây lát suy nghĩ, gã cũng làm như vậy. Đôi khi, cứ làm theo thế thì dễ dàng hơn. Họ cùng nhìn chằm chằm xuống phần thi thể không đầu nằm trên mặt đất.
“Chúa phù hộ cho chúng ta, thế này thì ngay cả mẹ của hắn cũng không thể nào nhận ra hắn được.” Mary nói.
“Rồi cảnh sát vẫn tìm được ra danh tính của hắn thôi.” Charles nói. “Bằng dấu vân tay. Hồ sơ nha khoa, cả DNA nữa.”
“Hay ta chặt các ngón tay của hắn đi.” William gợi ý.
“Đừng có ngu ngốc thế chứ. Rồi bọn họ vẫn có thể tìm ra được hắn thôi. Chúng ta nhất định phải tống khứ hắn đi. Pat, kiểm tra các túi quần áo của hắn xem.”
Patrick làm theo. Gã đã tìm thấy chiếc điện thoại và ví của viên phi công ở túi áo trong. Tên của viên phi công là Sean Allan.
William, người có cái đầu cạo trọc lóc màu hồng nhức nhối vì bị cháy nắng cả mùa hè, đang nhìn xuống thi thể người đàn ông đã chết với ánh mắt như thể ai đó đã tè bậy lên đôi giày của hắn vậy. “Điều mà con muốn biết là, cái đầu chết tiệt của gã này ở đâu rồi?”
Patrick chẳng cần phải quay đầu lại nhìn mới có thể biết được vẻ mặt của mẹ gã lúc này trông như thế nào. Đương nhiên là bà yêu thương tất cả các con trai của mình, nhưng như bà vẫn thường nói đấy, một số đứa luôn giỏi giang hơn những đứa khác.
“Em đã bắn rơi nó.” Patrick nói, di chuyển về phía bên kia thi thể để tiếp tục kiểm tra các túi quần áo của viên phi công.
“Tất nhiên, nhưng nó hẳn là phải rơi xuống đâu đó chứ. Nó toàn xương, máu và… bộ não được làm từ gì nhỉ?”
“Não.” Charles nói.
“Ừ, nhưng những gì mà em muốn nói là chúng cũng không thể cứ thế biến mất chỉ vì bị bắn được.”
“Không có gì là chắc chắn cả.” Mary lẩm bẩm. “Vẫn còn dấu vết của người đàn ông này trên chiếc khinh khí cầu kia. Cảnh sát rồi sẽ tìm ra những dấu vết đó. Thậm chí là cho dù họ không hề có ý định tìm kiếm.” Bà ta đá vào thi thể viên phi công. “Họ sẽ biết là có thứ gì đó đã rơi xuống.”
“Có lẽ.” Patrick tiếp tục kiểm tra các túi quần áo. Trang phục của viên phi công quả thật có rất nhiều túi. “Nhưng họ sẽ không thể biết được là thứ gì. Và chờ đến khi họ tìm được thứ gì đó chắc chắn để có thể điều tra, thì đã chẳng còn thứ gì sót lại nữa. Với lại, con là một người rất may mắn đấy.” Gã giơ cao thứ vừa mới tìm thấy được: Bộ đàm liên lạc của chiếc khinh khí cầu kia.
“Chúng không thể cầu cứu được.” Gã nói. “Đám ngu đần đó đã ném cái bộ đàm đi. Mà ở đây lại chẳng có sóng điện thoại. Chúng chẳng thể kể cho ai nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Charles có đôi tai thính nhất ở đây, hắn bước tránh sang một bên. “Có ai nghe thấy gì không?”
Ba người còn lại lắng nghe trong giây lát.
“Tiếng máy bay trực thăng.” Mary nói. “Mẹ kiếp, mau vác cái xác lên xe.”
Bà ta sải bước về phía chiếc Defender và mở cốp xe phía sau. Ba đứa con trai của bà ta nâng khối thi thể lên và chuyển nó lên xe. Họ nhét thi thể viên phi công vào cốp, ném tấm bạt che xe lên trên thi thể và đóng cốp lại.
“Về nhà thôi nhỉ?” Mary hỏi.
“Con sẽ gặp mẹ ở nhà sau.” Patrick nói. “Con còn chút việc phải làm.”
Chú thích:
[1] Thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là mười hai tháng trên thân chính.