← Quay lại trang sách

- 21 -

Ajax Ajax! Ở đây! Này, Ajax!”

Thanh tra Ajax Maldonado dừng bước, thở dài, quay một trăm tám mươi độ để xoay mặt lại. Người phụ nữ Tây Ấn nhỏ bé với làn da nhăn nheo đang băng qua khu vực lễ tân, tiến về phía anh với tốc độ mà đáng lẽ là một điều không thể xảy ra được với độ tuổi, dáng người và cả cái xe đẩy tập đi mà bà ấy đang sử dụng cho mỗi bước đi kia.

“Teresa, làm thế nào mà bác đến được đây vậy?” Bà ấy sống rất xa nơi này và theo như anh biết thì bà không hề có xe hơi.

“Xe số 17.” Bà ấy nói với anh. “Những tên khốn đó lại làm vậy nữa. Trét những dòng chửi thề lên bức tường rào sau nhà ta. Lần này chúng còn sử dụng cả sơn màu đỏ.”

“Teresa, sao bác không đến phố Clifford báo án như cháu đã bảo bác rồi đấy? Hoặc là điện thoại cũng được? Đây là trụ sở chính. Chúng cháu không giải quyết…” Anh đã định nói mấy lời khó nghe một chút, nhưng những từ đó không thích hợp để nói với Teresa, khi mà bác là người có bản tính nóng nảy.

Cơ mặt bà ấy căng ra. “Đám ngu ngốc đó! Đúng là lũ đần độn chẳng biết là cái giống gì, cậu thông cảm, dân Jamaica chúng ta vẫn hay thẳng tính như vậy. Ta đã nói cho họ rằng ta quen biết cả sếp đấy. Ta nói cho họ rằng cậu đã cùng đến trường với Clark nhà ta. Vậy mà họ lại nói rằng chưa bao giờ nghe nói về cậu, rằng sếp mới của họ là một người tên Jones. Cảnh sát trưởng John Jones. Tại sao cậu lại nói với ta rằng cậu là người đứng đầu nơi này hả?”

Chẳng có lý do gì để đề nghị bà ấy nhỏ tiếng lại lúc này cả, nó chỉ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn mà thôi. “Cháu chưa bao giờ nói rằng cháu là người đứng đầu ở đây cả, Teresa.”

Bà ấy bước tới gần hơn. Cứ ngước lên nhìn anh hồi lâu như vậy khiến cho cổ bà đau nhức, nhưng dường như bà ấy chẳng quan tâm. Teresa phủi vài giọt nước mưa còn rớt lại trên áo của anh. Suốt từ nãy đến giờ, bà đều ước gì mình có thể rút chiếc khăn tay ra, nhổ toẹt vào đó một ngụm nước bọt, lau đi cái vết bẩn còn sót lại trên mũi anh. “Thế cái gã Jones đó có bao nhiêu cái thứ huân huy chương lòe loẹt hả?” Bà hỏi.

“Nhiều hơn cháu.” Anh nhấc cái xe đẩy của bà ấy lên, nhẹ nhàng xoay bà lại, hướng về phía quầy lễ tân. “Nào, giờ cháu sẽ cử ai đó đưa bác về nhà. Một quý cô trẻ đẹp nhé, được không?”

“Một chàng trai trẻ đẹp.” Bà nói với anh, đôi môi vẫn mím chặt. “Và tối nay ta sẽ quay lại đây để gặp cậu nữa.” Bà liếc cái nhìn sắc lẹm sang bên. “Khi nào thì được đây?”

“Chúng ta sẽ cùng thưởng thức một tách trà trước, rồi cháu sẽ cố gắng xóa cái dấu sơn đó.”

“Cậu sẽ làm ư?” Khuôn mặt nhăn nheo của bà ấy sáng hẳn lên. “Tối nay ư?”

“Vâng ạ, cháu không có nhiều thời gian lắm.” Anh nói, trong lòng thầm hy vọng mình sẽ không bị xui xẻo cả ngày. “Nhưng chỉ khi bác hứa với cháu rằng sẽ không bao giờ đến đây nữa.”

“Tại sao chứ?” Giọng nói bà ấy lại vút lên. “Cậu lo bọn họ sẽ nghĩ ta là mẹ của cậu à?” Bà hất đầu về phía sau và lảm nhảm y hệt một bà phù thủy làng Endor[2]. “Cậu bé à, cậu sẽ còn đẹp trai hơn nhiều nếu thật sự là con trai của ta đấy.”

Năm phút sau, sau khi đã tiễn Teresa ra khỏi trụ sở, Ajax bước lên tầng hai.

“Chào buổi sáng, thanh tra.” Stacey, người mà anh thề rằng cô ta đã hối lộ cho các nhân viên lễ tân để họ thông báo cho cô ta biết thời điểm anh đến văn phòng mỗi sáng, đang ngồi đợi sẵn ở đầu cầu thang. “Tôi muốn “tóm” được anh trước khi anh lại vướng vào một vụ nào đó.”

“Tôi hoàn toàn là của cô đây, Stacey.” Anh bước xuống hành lang, băng qua cửa kính phía trước dãy phòng làm việc, hướng đến văn phòng của mình nằm ở cuối cùng.

“Thanh tra!” Cửa văn phòng mở ra và một sĩ quan cảnh sát mặc sơ mi dài tay xuất hiện.

“Hai phút thôi, Chappers.” Ajax nói với cậu ta. “Stacey có việc cần trao đổi.”

Anh vẫn đang sải bước vì ý thức được rằng thám tử Steve Chapman đang theo sát mình.

“Manh mối quan trọng gửi về từ Cheltenham.” Stacey nói, nhanh chóng bắt kịp anh. “Tôi đã phát hiện ra điểm đầu tiên, đó là email mà chúng đã chặn đến từ một máy chủ không hề có lịch sử tương tác với bất cứ người nào mà chúng ta đang nhắm tới, và có thể không quan trọng lắm.”

“Đánh lạc hướng à?” Ajax đẩy cửa phòng làm việc đi vào và ném chiếc mũ của mình về phía giá treo đồ. Đáng tiếc, chiếc mũ đã bị trượt đi.

Stacey cúi người nhặt chiếc mũ lên. “Ngoài ra, thêm vào tình trạng rối ren này là sự can thiệp gần đây của nước Anh vào khu vực Trung Đông, góp phần làm tăng sự tồn tại phù hợp với lỗ hổng trong ngôn ngữ lập trình.”

“Thanh tra.” Thám tử Chapman đang đứng do dự ngoài ngưỡng cửa. “Việc này thực sự…”

Ajax giơ ngón tay ngăn lại. Tối mai, câu lạc bộ Newcastle sẽ có một trận đấu giao hữu với câu lạc bộ AC Milan tại công viên St James và GCHQ[3] đã nhận được thông tin về một vụ ném bom khủng bố có thể xảy ra. Tuy nó chưa được liệt vào diện ưu tiên hàng đầu nhưng sở cảnh sát vẫn cần phải cảnh giác tối đa.

“Một chiếc khinh khí cầu đã phát nổ tại công viên quốc gia.” Chapman gần như hét vào mặt anh. “Mười ba hành khách đã có mặt trên đó. Tất cả được cho là đã chết.”

Đúng như dự đoán, Ajax đã im lặng trong giây lát sau khi nghe được tin tức đó, rồi gục đầu xuống hai bàn tay. Khi anh ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một đám đông nhỏ tập trung ở bên ngoài ngưỡng cửa. Ngay lập tức, anh liếc mắt nhìn về phía một tấm ảnh đặt trên bàn làm việc của mình. Một người phụ nữ trẻ với nụ cười rạng rỡ và mái tóc xoăn đen.

“Được rồi, mọi người!” Anh ngẩng đầu lên. “Phòng 201 sẽ là phòng chuyên xử lý các sự cố phát sinh. Chúng ta cần một tên miền chính thức và càng nhiều đường truyền rảnh càng tốt để mọi cuộc gọi có thể chuyển hướng sang đó. Chappers, gọi điện báo cho Alan phòng IT đi.”

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, thưa thanh tra. Tôi đã kiểm tra rồi. Và các đường truyền cũng đã sẵn sàng.”

“Tốt lắm, chàng trai. Giờ tôi cần cậu, Stacy, Becks và George đến thẳng phòng 201. Tôi cần tất cả máy tính đã được bật sẵn, bảng viết sẵn sàng sử dụng và chuẩn bị sẵn những tấm bản đồ của công viên quốc gia nữa. Stacy, cô chịu trách nhiệm về những dữ liệu tương tác ban đầu. Ngay sau khi chúng ta đưa ra phát ngôn chính thức, hãy đăng nó lên trang chủ, đồng thời kèm theo cả số điện thoại liên hệ khẩn cấp nữa. Chúng ta cần có một thông cáo báo chí càng sớm càng tốt. Tôi cần cô phác thảo sơ lược nội dung gì đó cho tôi nhé.”

George đang giơ chiếc điện thoại của mình lên. “Chủ sở hữu của công ty chịu trách nhiệm về chiếc khinh khí cầu kia.” Cậu ta nói với cấp trên của mình. “Richard Allan.”

Ajax tiếp nhận cuộc gọi. “Richard, tôi đang trên đường đến gặp ông. Phiền ông ở yên trong văn phòng và không tắt điện thoại. Tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng một giờ nữa.”