- 22 -
Chỉ một giây trước khi Ajax thả phanh xe, Mojo đã mở cửa ngồi vào ghế phụ. Mùi nước hoa của cô lan tỏa khắp xe, khiến anh nghĩ đến rừng thông và mùi gỗ ngọt ngào. Anh khẽ mỉm cười và cảm giác bóp nghẹt nơi ngực cũng vơi đi phần nào.
“Chào em.” Anh ngưng lại một chút, chỉ một giây thôi, để ngắm nhìn cô.
Cô cũng mỉm cười đáp lại, nói: “Em là người đầu tiên đồng ý cả hai tay mà.”
Theo quy định về các vụ việc khẩn cấp ở sở cảnh sát Northumberland thì với mỗi một sự cố lớn hoặc một sự cố có khả năng là sẽ lớn đều cần điều động một sĩ quan cấp cao tham gia hỗ trợ cho đến khi quyết định chính thức được ban hành. Quy định cũng ghi rõ rằng mỗi sĩ quan cấp cao đều cần một thám tử có kinh nghiệm đi cùng để hỗ trợ. Ajax và Mojo đã hợp tác với nhau rất nhiều lần rồi.
“Em đã nắm rõ thông tin rồi chứ?” Anh hỏi cô, cố gắng nói to để át đi tiếng mưa đang rơi trên nóc xe. Thế giới bên ngoài gần như không thể nhìn rõ được qua làn mưa xám xịt. Khu vực rìa phía bắc của công viên quốc gia cách chỗ họ khoảng sáu mươi dặm. Anh hy vọng rằng khi đến đó thì thời tiết sẽ tốt hơn.
“Không hoàn toàn.”
“Công ty quản lý chiếc khinh khí cầu đó có trụ sở ở Kelso.” Anh nói với cô. “Chiếc khinh khí cầu đã cất cánh từ một vị trí cách đó vào khoảng mười dặm về phía tây nam sáng nay lúc gần sáu giờ. Dự kiến sau một giờ, chiếc khinh khí cầu sẽ đáp xuống một nơi nào đó trong công viên quốc gia. Nó đã không đáp xuống đúng như dự kiến, nhưng rõ ràng điều này cũng không có gì quá bất thường, nên ban đầu không có một ai ở công ty cảm thấy lo lắng cho nó cả.”
Mojo nhìn đồng hồ đeo tay, dù cô đã ước lượng gần như chắc chắn rằng lúc này đã gần mười giờ rồi. Những cảnh sát giỏi luôn có nhận thức rõ ràng về thời gian.
“Phi công là người có kinh nghiệm chứ?” Cô hỏi.
“Theo như chủ sở hữu của công ty đó thì phi công là một trong những người giỏi nhất của họ. Nhưng đương nhiên là ông ta sẽ nói vậy rồi, đó là con trai của ông ta mà.”
“Ồ.”
“Khoảng gần chín giờ, khu vực phía bắc nhận được cuộc gọi từ một người nông dân địa phương.” Ajax tiếp tục. “Anh ta đã thấy chiếc khinh khí cầu bay rất thấp ngay trên khu đồng ruộng của mình và cảm thấy rất không hài lòng. Chiếc khinh khí cầu đã khiến cho đàn cừu của anh ta hoảng sợ, hoặc gì đó. Vì vậy, anh ta đã lái chiếc xe địa hình bốn bánh của mình đuổi theo chiếc khinh khí cầu đó, muốn xem viên phi công kia định làm gì. Và sau khi lái xe lòng vòng để đuổi theo được một lúc, anh ta đã thấy chiếc khinh khí cầu đó bị treo trên một vài ngọn cây. Tin là thương vong không ít.”
“Được rồi, hãy kiểm tra xem đã. Phòng phản ứng sự cố đã thành lập?”
Ajax lái xe vào đường chính. “Xong rồi.” Hai bên đường đã hình thành rất nhiều vũng nước.
“Đã điều người đến đó rồi chứ?”
“Ba xe tuần tra. Một xe cứu thương chở theo vài nhân viên y tế đang trên đường đến đó. Và anh cũng đã yêu cầu cả cứu hộ trên không nữa. Thêm ba xe cứu hỏa từ sở cứu hỏa.”
“Đã thông báo cho phía bệnh viện và nhà xác chưa?” Cô hơi cúi đầu về phía trước để phủi đi mấy giọt mưa còn đọng trên mái tóc đen dài của mình. Tóc cô hiện đang nhuộm màu tím nhạt, không phải màu yêu thích của anh.
“Bệnh viện Berwick và bệnh viện đa khoa Borders đã sẵn sàng. Anh cũng đã thông báo cho bệnh viện đa khoa Newcastle. Bọn anh đã tính là số lượng tối đa các thi thể có thể lên tới con số mười ba.”
“Ban quản lý công viên đã hành động rồi chứ?” Mojo gập gương phụ dành cho khách xuống, rồi hơi nghiêng người về phía trước.
“Rồi. Các đội tìm kiếm của họ đã được lệnh hành động. Anh cũng đã yêu cầu hỗ trợ từ đội cảnh khuyển. Ít nhất cũng phải mất khoảng một giờ mới có thể huy động nhân lực. Và, tại sao em không thể chuẩn bị sẵn sàng ở trong nhà vệ sinh nữ như các cô gái khác nhỉ?”
Điện thoại trong xe chợt reo vang, Mojo khẽ nhăn mặt khi trông thấy tên người gọi đến. Cô và Stacey chưa bao giờ đồng quan điểm với nhau.
“Cứ nói đi, Stacey.” Anh lên tiếng.
“Thanh tra, trên Twitter đã xuất hiện tin tức về vụ này. Mặc dù hiện tại từ khóa này vẫn ở mức quan tâm thấp, nhưng anh cũng biết những tin tức kiểu này sẽ lan truyền như thế nào rồi đấy. Từ những thông tin mà chúng ta thu thập được, một trong những hành khách đó đã đăng tải dòng tweet này ngay khi còn ở trên chiếc khinh khí cầu đó và nó đã được đăng tải lại khoảng vài lần.”
“Gì cơ?” Ajax nói. “Họ đã nói gì?”
“Anh chờ chút. Đây rồi. Chiếc khinh khí cầu đang bị mất kiểm soát trên bầu trời tại công viên quốc gia Northumberland. Khí cầu có những sọc xoắn ốc mà u đỏ, vàng và xanh dương. Làm ơn hãy gọi 999. #SOS #Cứu. Phía công viên quốc gia đã nhận được dòng tweet này và bắt đầu yêu cầu các nhân viên của họ và cả các du khách tìm kiếm một chiếc khinh khí cầu đi lạc trên bầu trời. Bây giờ thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể phát hiện ra nó đã bị vỡ ở đâu đó. Khi đến nơi, có thể anh sẽ phải xử lý cả một đám đông vây quanh đấy. Ôi, chúng tôi đang nhận được khá nhiều cuộc điện thoại gọi đến rồi đây này.”
“Người thân của các nạn nhân hay là cánh nhà báo?”
“Lúc này là cánh nhà báo, chúng tôi có thể tạm thời không trả lời họ, có điều sẽ không thể duy trì được lâu đâu.”
Không lâu sau đó Ajax phải sớm ngắt cuộc gọi với Stacey vì lại có một cuộc gọi khác đến.
“Ajax, chúng tôi đã có những số liệu cuối cùng từ Milan. Họ đã bán ra tổng cộng là mười nghìn tấm vé, dự kiến có thêm khoảng hai nghìn tấm vé du lịch nữa. Cố gắng huy động được khoảng năm mươi sĩ quan, nỗ lực cao nhất mà họ có thể làm được.”
“Tốt lắm. Giúp tôi chuyện này nhé, Gaz. Báo với sếp rằng chúng ta sẽ cần huy động toàn bộ hai trăm người mà chúng ta đang có và hy vọng rằng từ giờ cho đến tối mai sẽ không còn bất cứ chuyện gì xảy ra nữa vì các công dân lương thiện của Northumbria này sẽ phải tự lo liệu thôi.”
Thêm một cuộc gọi khác. Lại là Stacey.
“Thanh tra. Chúng ta đã có danh sách hành khách trên chiếc khinh khí cầu đó.” Cô nói. “Tổng số mười ba người, bao gồm cả viên phi công, đúng như những gì chúng ta suy đoán.”
“Trên đó có trẻ em không?” Anh hỏi, khẽ liếc mắt nhìn sang Mojo.
“Phía công ty khẳng định sẽ không cho phép bất cứ trẻ vị thành niên dưới mười bốn tuổi nào lên khinh khí cầu.” Stacey nói. “Nhưng ở đó cũng có hai đứa trẻ ở độ tuổi thiếu niên là Nathan và Poppy Carlton, đi cùng cha mẹ là Harry và Hellen.”
“Tệ thật đấy. Còn thông tin về người nào mà tôi cần phải chú ý nữa không?”
“Mấy nhà leo núi, một cặp đôi độ tuổi trung niên, một anh chàng đi một mình. Ồ, ở đó còn có một nữ tu nữa.” Stacey nói. “Thánh nữ Maria Magdalena. Cô ta đi cùng em gái. Rõ ràng đây là món quà dành cho sinh nhật tuổi bốn mươi. Là cho nữ tu sĩ đó, chứ không phải cho em gái của cô ta.”
“Tôi có thể hiểu.” Mojo ngồi ngay ngắn lại ghế, không còn quan tâm đến cái gương phụ nữa. Mười phút trước, họ đã rời khỏi con đường phía sau và tiến vào bãi đất hoang để đến địa điểm xảy ra tai nạn mà hệ thống định vị GPS đã chỉ sẵn. Ngay khi vừa quay xe rẽ vào con đường, Ajax đã có thể nhìn thấy chiếc khí cầu đó, bị xì hơi và sụp xuống các ngọn cây, màu sắc sặc sỡ của nó thật chẳng ăn nhập với cơn mưa dông mùa thu này chút nào. Xa hơn một chút, anh có thể trông thấy những phương tiện cứu nạn khẩn cấp. Một vài chiếc xe cảnh sát dòng Land Rover. Một xe cứu thương. Có rất nhiều người đứng vây quanh quan sát, trong số đó còn có một vài dân thường nữa. Cảnh sát đã phong tỏa khu vực bằng băng keo cảnh báo thành một vòng tròn rộng xung quanh nhóm cây. Giỏ hành khách đã bị rách và cháy sém. Nâng một đoạn nhỏ băng cảnh báo lên, Ajax cùng Mojo trèo xuống hiện trường. Một cảnh sát trong bộ đồng phục đến chào họ.
“Thanh tra, không ổn lắm.” Viên cảnh sát nói khi họ bước trở lại chỗ dải băng cảnh báo. “Chúng tôi không tìm thấy nạn nhân nào còn sống sót.”
Ở vị trí khoảng hai mươi mét phía trước nhóm cây, có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe địa hình bốn bánh. Anh ta mặc bộ trang phục trông khá bụi bặm và đội chiếc mũ lưỡi trai. Hai con chó giống Collie đang nằm rúc vào nhau ngay bên cạnh anh ta.
“Chuff Reynold.” Viên cảnh sát nói với Ajax. “Là nông dân địa phương. Anh ta tình cờ phát hiện ra vụ tai nạn này. Có vẻ như anh ta đang bị sốc. Có lẽ anh ta cần được chăm sóc y tế nhưng việc đó vẫn chưa phải là ưu tiên hàng đầu ngay lúc này.”
Ajax sải bước về phía trước trong khi các sĩ quan cảnh sát vẫn tiếp tục đóng những chiếc cọc xuống đất và chăng thêm dải băng cảnh báo để dựng lều phía trên các thi thể. Anh đã nhìn thấy thi thể đầu tiên khi vẫn còn cách nơi xảy ra tai nạn ba mươi mét. Đó là một người đàn ông, mặc một chiếc áo khoác vải dầu màu xanh lam, mặt úp xuống đất.
Anh khom người ngồi xuống bên cạnh thi thể, đặt ngón tay lên cổ ông ta. Làn da ông ta lạnh ngắt và ẩm ướt, đã chuyển sang màu sắc giống với màu của các ngọn nến trong nhà thờ. Anh cảm nhận rõ mạch của ông ta đã không còn đập nữa. Anh nhấc vạt áo khoác của ông ta lên, lấy ra chiếc ví đút trong túi áo.
“Thanh tra Maldonado phải không?”
Ajax đứng dậy, thấy một người đàn ông mặc chiếc áo khoác có in hình logo của công ty quản lý khinh khí cầu. Khuôn mặt ông ta xám xịt và quai hàm lúc này đang nghiến chặt.
“Tôi là Richard Allan.” Ông ta giới thiệu. “Chúng ta đã trao đổi qua điện thoại. Tôi là chủ sở hữu của công ty.”
“Ông có ý kiến gì về việc đã xảy ra ở đây không, ông Allan?”
Allan nhìn chằm chằm vào cái cây đang phủ trên mình một “bộ trang phục” có màu sắc sặc sỡ kia, rồi cụp mắt xuống. “Chắc chắn tai nạn này không phải ngẫu nhiên. Không thể là ngẫu nhiên với tình trạng tồi tệ đến thế này.”
“Ý ông là một vụ hạ cánh bất ngờ do va chạm?”
Allan lắc đầu. “Hạ cánh bất ngờ do va chạm cũng không thể tệ đến thế này. Mọi người vẫn có thể sống sót trong một vụ tai nạn như thế. Va chạm sẽ chỉ khiến nó rơi thẳng xuống mà thôi.”
Họ tiến thêm vài bước đến gần hiện trường hơn, Allan có vẻ hơi chùn bước.
“Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là có ai đó đã vô tình kéo phải RDL.” Allan nói.
“Cái gì cơ?”
“Dây giảm tốc nhanh[4]. Nó là một sợi dây màu đỏ ở trong khoang lái chuyên dụng dành cho phi công. Sợi dây này có tác dụng xả hơi nhanh cho buồng khí khi giỏ khinh khí cầu đã tiếp đất. Nếu khinh khí cầu vẫn ở trên cao mà kéo dây này, quả khí cầu sẽ sụp xuống hoàn toàn và toàn bộ chiếc khinh khí cầu sẽ rơi thẳng xuống đất như ta ném xuống một viên gạch vậy.”
“Thế quái nào mà lại có người làm việc này cơ chứ?”
“Nhất định là phi công sẽ không làm vậy.” Allan nói. “Dù cho có một người nào đó muốn tự sát, đã nghiêng người qua và kéo sợi dây màu đỏ, thì Sean chỉ đơn giản kéo một sợi dây khác, chính là sợi có các sọc màu sặc sỡ kia, là chiếc khinh khí cầu sẽ lại bay lên. Thậm chí là cho dù sợi dây màu đỏ đã bị kéo, thì nếu Sean ở đó, nó vẫn có thể cứu vãn được tình hình.”
Lúc này, họ đã đến rất gần cái giỏ rồi.
“Nhưng tôi cho rằng ở đây đã xảy ra chuyện gì khác nữa. Hãy nhìn những vết cháy sém này xem.” Ông ta chỉ vào những vệt màu đen trên chiếc giỏ đan bằng cây liễu gai. “Những dấu vết này khiến tôi cho rằng có thể cái giỏ đã chạm phải đường dây điện một vài lần. Và một trong những lần đó đã khiến bình nhiên liệu phát nổ.”
Họ quay đầu và nhìn về phía các cột điện phía xa. Dường như ở đó có điều gì không đúng cho lắm.
“Tôi sẽ cử người lái xe đến đó xem thử.” Ajax nói. “Giờ tôi sẽ kiểm tra cái giỏ. Có thể ông cũng muốn ở lại đây.”
Ajax bước lên phía trước. Anh thường là người đầu tiên chứng kiến quá nhiều hiện trường của các vụ thảm họa. Điều đó chưa bao giờ là dễ dàng. Anh có thể cảm nhận được hơi thở của Mojo ngay sau gáy mình, và cảm nhận được bàn tay cô khẽ chạm nhẹ vào anh.
“Có mười ba người trên chiếc khinh khí cầu này.” Anh lẩm bẩm. “Tại sao anh lại chỉ có thể nhìn thấy một trong số họ?”
“Hầu hết họ đều đã thắt dây an toàn rồi.” Mojo đáp lời. “Nên họ vẫn còn ở trong giỏ. Cảnh tượng trong đó sẽ chẳng dễ coi chút nào đâu, Aj.”
Anh dừng lại, hơi chùn bước trước cái giỏ và nghiêng người nhìn qua vành giỏ. Có hai thi thể ngay bên dưới tầm mắt anh. Một cậu thiếu niên tên gì đó mà anh đã quên mất và một người phụ nữ, có thể là mẹ của cậu ta.
Viên phi công vẫn ở trong khoang lái. Vẫn như đang tiếp tục công việc. Đầu của anh ta đã bị ngoẹo sang bên. Nếu phi công vẫn ở đúng vị trí thì việc quái gì đã diễn ra ở đây?
“Người này không phải Sean.” Một giọng nói vang lên ngay sau lưng Ajax. Không một tiếng động, Allan đã theo sát anh từ lúc nào.
Ajax nhìn viên phi công, rồi rời mắt nhìn sang người mà anh cho là cha của anh ta. “Ông chắc chứ?”
“Sean rất cao lớn. Cao hơn một mét tám, nặng hơn chín mươi lăm ki lô gam và có mái tóc màu đỏ. Người này chỉ là một trong những hành khách, nhưng anh ta đang làm gì trong khoang lái của phi công, làm phận sự của một phi công, thì nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.”
Vậy là lại có thêm một hành khách nữa, cũng đã tử vong, ngay trong cái giỏ này. Đó là một người đàn ông trung niên bệ vệ.
“Còn những người khác đâu rồi?” Mojo hỏi.
Allan nhìn lên những lùm cây. Ajax cũng nhìn theo.
“Trên ấy hình như có gì đó.”
“Tôi có thấy.” Allan nói. “Dù vậy không phải là một thi thể. Là một mảnh quần áo.”
“Có rất nhiều cành cây gãy. Tôi đoán đã có ai đó ngã từ trên đấy xuống.”
Họ bước tránh ra khỏi phạm vi cái giỏ để quan sát các thành viên đội điều tra hiện trường trèo lên trên đó.
“Hiện đã tìm thấy năm người.” Ajax nói. “Vẫn còn tám người nữa.”
Một sĩ quan mặc đồng phục đang chờ để trao đổi với anh. “Thanh tra, phát hiện thêm một thi thể nữa. Cách hai mươi mét về phía đó.”
Người phụ nữ trên mặt đất nhìn như đang ngủ, không giống đã chết chút nào. Cô nằm ngửa, mắt nhắm lại, hai tay đặt hai bên người. Cơ thể cô trông gần như không có chút tổn thương nào cho đến khi bạn đến gần hơn để có thể nhìn thấy trên cổ cô có một đường viền trông có vẻ không đúng lắm.
Chiếc váy màu đen cô mặc trên người đã sờn rách và khá bẩn, thế nhưng cây thánh giá cô đeo trên cổ lại được đặt rất ngay ngắn giữa khuôn ngực nhỏ nhắn. Nếu cô đứng thẳng, có lẽ tóc của cô sẽ chạm đến cằm. Mái tóc xoăn phá cách với những sợi màu bạc càng thêm nổi bật giữa màu nâu sậm. Chỉ có chiếc khăn trùm đầu của cô là không thấy đâu.
“Thánh nữ Maria Magdalena.” Mojo nói. “Cô ấy thật là xinh đẹp.”
Ajax bước đến và nhìn xuống nữ tu đã chết. Một bên gương mặt cô trông thật hoàn hảo, xương gò má cao, hàng mi đen nhánh hình bán nguyệt dưới đôi lông mày lá liễu. Khuôn miệng tròn trịa và đầy đặn. Nửa bên kia thì gần như không còn nhận ra được diện mạo của khuôn mặt nữa. Thánh nữ Maria có vẻ đã tử vong do vụ nổ.
“Sáu người đã chết.” Anh nói. “Nghe có vẻ không ổn lắm, đúng không?”
“Là chín người.” Viên cảnh sát nói. “Chúng tôi đã tìm thấy ba người khác.”