← Quay lại trang sách

- 24 -

Mười năm trước.

“Bella?”

“Ừm!”

“Chị có nhớ lúc em còn nhỏ, ban đêm, mỗi khi gặp ác mộng em thường chui vào trong phòng chị không?”

“Nhớ rõ ấy chứ.” Giọng của Isabel nghe có vẻ như đó không phải là kỷ niệm thú vị nhất, nhưng cô thì luôn thích trêu chọc em gái mình.

“Em nằm bên cạnh chị, lắng nghe tiếng thở của chị, ngắm nhìn gương mặt khẽ cười của chị nữa.”

“Em có vẻ đã nằm mơ rồi đó. Phòng chị quá tối, em không thể nhìn được đâu.”

Jessica suy nghĩ trong chốc lát. “Không, em nghĩ chắc chắn bên ngoài phải có đèn. Chị có biết cho đến giờ chị vẫn là người duy nhất mà em biết luôn mỉm cười khi ngủ không?”

“Chị hy vọng em sẽ ít phải trải qua những kỉ niệm như thế.”

“Em thường giả bộ rằng nếu em ôm chị đủ lâu, chị sẽ cho phép em được tham gia cùng trong những giấc mơ tươi đẹp đó của chị.”

“Những giấc mơ tươi đẹp đó là của em cả, em gái thân yêu ạ, không phải của chị đâu. Và cái đèn đường bên ngoài đó đã bị vỡ rồi. Chúng ta… ai đó đã làm vỡ bóng đèn và chẳng có ai bận tâm sửa nó hết.”

“Ôi, giờ thì em nhớ ra rồi. Chính Ned đã làm vỡ nó.”

Isabel đứng dậy. “Chúng ta phải đi thôi. Họ sẽ chuẩn bị trà cho chúng ta.”

Jessica nhìn chị gái mình đi đến chỗ cánh cửa chính của thư viện và kéo nó ra. Khi họ ra đến hành lang, Isabel bèn sải bước về phía trước. Chị ấy vẫn rất khỏe khoắn, di chuyển rất nhanh nếu muốn. Mặc chiếc váy bó sát và đi đôi giày cao gót dưới chân, Jessica đã phải rất cố gắng để có thể bắt kịp chị gái mình.

“Khi mẹ mất, em đã rất buồn, nhưng chưa bao giờ sợ hãi cả.” Cô nói. “Em vẫn còn có cha, cha luôn đảm bảo cho em được ăn no và có một ngôi nhà ấm cúng để trở về. Từ từ thôi, Bella, sao phải vội thế?”

Isabel đi chậm lại một chút. “Hilda không thích chúng ta đến muộn đâu. Jess, lối này dẫn đến đâu đó phải không?”

“Vâng. Em biết rõ nơi này mà. Chị có thể chờ một chút không?”

Isabel vẫn rảo bước đi.

“Hơn tất cả, em đã có chị rồi.” Jessica nói. “Mỗi khi đêm về, chị lại giống như mẹ vậy. Em nhớ chị thường dậy rất sớm, đổ sữa vào một cái chai bé xíu làm bữa sáng cho em. Em nhớ chị hay dùng nho khô vẽ một khuôn mặt cười lên chiếc bánh Weetabix[5] của em và luôn đảm bảo trong cặp sách của em đã có sẵn bánh quy sô cô la mỗi khi em đến trường nữa.”

Lúc này, họ đã đến trước cửa phòng giải lao. Isabel quay lại, bàn tay đã siết chặt lấy tay nắm cửa.

“Em nói xong chưa?”

“Sắp xong. Chỉ còn một câu hỏi cuối. Khi nào chị trả lời nó thì coi như em đã xong. Mọi thứ bắt đầu đi trệch hướng từ khi nào vậy Bella? Tại sao cha lại làm thế? Tại sao Ned lại biến mất? Khi nào chị mới nói cho em chuyện gì đã xảy ra với chúng ta đây?”

Isabel kéo cánh cửa mở ra, rồi thả tay để cho nó tự đóng lại. Nếu Jessica bước chậm lại chút nữa, rất có thể cánh cửa đó đã đập thẳng vào mặt cô rồi.

“Bella!” Cô giận dữ kêu lên.