← Quay lại trang sách

- 23 -

Mười lăm phút sau, Ajax cảm thấy cổ mình như sắp ngoẹo đến nơi khi cứ phải ngửa lên nhìn thi thể đang treo lơ lửng trên đường dây điện. “Chúng ta cần phải đưa anh chàng tội nghiệp đó xuống. Mất bao lâu nữa thì người của công ty điện lực mới đến được đây?”

“Một giờ nữa, thưa thanh tra.”

Ajax cáu gắt. “Chúng ta sẽ không muốn những hình ảnh này lan truyền trên internet đâu.”

“Có thể sẽ gây mất điện ở đâu đó.” Mojo cũng đang nhìn chằm chằm đường dây điện đã bị đứt và người đàn ông là nguyên nhân gây ra việc đó. Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ leo núi. Mặt anh ta trông như một chiếc mặt nạ Halloween nhạt nhẽo.

“Thị trấn, làng mạc hoặc thôn xóm gần nhất cách đây bao xa?” Ajax hỏi.

Một trong số các nhân viên cảnh sát có mang theo bản đồ khu vực công viên quốc gia này. “Thị trấn Yetholm cách chỗ này khoảng ba dặm về phía tây nam.” Anh ta nói. “Tất cả những địa điểm khác quanh đây đều rất nhỏ. Những khu vực xa xôi thế này thường xuyên bị cắt điện. Chỉ khoảng một vài giờ nữa là chúng ta sẽ nghe ngóng được về nó.”

Một sĩ quan cảnh sát khác tiến về phía họ. Ajax nhìn qua anh ta, để ý thấy chiếc lều màu trắng vừa mới được dựng lên.

“Natalie và Raymond Hastings, thưa thanh tra.” Viên cảnh sát cầm theo một chiếc kẹp hồ sơ. Công việc của anh ta là đối chiếu các thi thể hành khách tìm được với danh sách do công ty khinh khí cầu cung cấp. “Cả hai đều có mang thẻ căn cước theo người. Tuy nhiên, tôi sẽ nói cho anh biết điều gì đang làm khó tôi lúc này.”

“Là gì vậy?”

“Tôi vừa kiểm tra thông tin với Rob, chuyên viên kiểm kê cơ bản. Kết quả là chúng tôi không tìm được một chiếc điện thoại di động nào.”

“Thanh tra Maldonado!”

Ajax quay lại. Một cảnh sát đang chạy về phía anh từ chiếc xe tuần tra đậu trên cánh đồng. Khi đến nơi, anh ta thở hổn hển. “Người phụ nữ trong chiếc giỏ đó.” Anh ta vừa thở vừa nói. “Helen Carlton. Bà ta chưa chết.”

“Thế quái nào mà chúng ta bỏ lỡ điều đó cơ chứ?” Ajax nhảy xuống khỏi xe khi các nhân viên y tế đang khiêng cơ thể nằm thẳng đơ của Helen Carlton về phía trực thăng cứu thương. “Tôi hiếm khi nhìn thấy người nào lại trông giống người chết hơn bà ta đấy.”

Vị bác sĩ trực hiện trường đi cùng các nhân viên y tế đến chỗ chiếc trực thăng. “Chính tôi cũng đã tưởng là bà ta chết rồi. Nhưng cơ thể bà ta có vẻ ấm hơn cậu con trai, thế nên tôi đã kiểm tra phản xạ thần kinh trong mắt của bà ta.”

“Họ đưa bà ta đến đâu? Bệnh viện Newcastle à?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Ajax lùi lại để nhường đường cho các nhân viên y tế đưa bệnh nhân vào trong trực thăng cứu thương. Sau đó, cả nhóm người lại lùi xa hơn nữa khi các cánh quạt bắt đầu quay.

“Bà ấy sẽ không thể qua khỏi đâu, Aj.” Mojo nói. “Với vết thương như vậy thì không thể nào sống được.”

Ajax quay sang viên cảnh sát đang đứng cạnh mình. “Có chút dấu vết nào về con gái của bà ta không?”

“Chưa tìm được gì hết.” Viên cảnh sát đáp. “Jane hình như muốn thông báo nhanh gì đó.” Anh ta chỉ về phía một nhân viên điều tra hiện trường trẻ tuổi đang lảng vảng bên cạnh mình.

“Có thể là tôi hơi nóng vội.” Nhân viên điều tra hiện trường nói khi Ajax đi theo cô ta về phía cái cây bị đổ gãy. “Nhưng tôi đã quan sát kĩ bên trong chiếc giỏ và tôi không dám chắc rằng chúng ta đã hoàn toàn hiểu rõ về vụ tai nạn này.”

“Ý cô là gì?” Ajax dừng lại cách cái giỏ khoảng chừng một mét.

Jane chỉ vào khoang giữa của cái giỏ liễu gai, nơi phi công đứng lái. “Ở đó có vết máu.” Cô ấy nói. “Với mức độ thảm khốc của vụ tai nạn này thì điều đó cũng không quá ngạc nhiên, nhưng ở đó còn có một loại vật liệu hữu cơ khác nữa. Anh có thấy không, ở bên dưới cái đai da đó?”

Ajax nhìn vào vệt màu hồng xỉn có vẻ lấp lánh. “Đó là thứ gì vậy?”

Nhân viên điều tra hiện trường nhìn có vẻ không tự tin lắm. “Tôi không dám khẳng định, anh biết đấy, nhưng nó có thể là mô não, và không có bất cứ hành khách nào chúng ta tìm được có vết thương ở đầu đủ nặng để khiến mô não văng ra xung quanh.”

“Cho đến giờ thì không có người nào chúng ta tìm thấy ở tình trạng như vậy cả.” Ajax nói.

“Nhưng nếu ai đó có vết thương nghiêm trọng đến mức ấy ở đầu sẽ không thể bỏ chạy được.” Cô ta nói. “Hoặc là đã tự nguyện nhảy ra ngoài.”

“Cô nói tôi mới để ý thấy đấy.” Ajax nói. “Liên tục cập nhật thông tin mới nhất cho tôi, được chứ?” Anh trở lại chỗ chiếc xe của mình. “Được rồi, hiện đang có ba người mất tích, bao gồm cả viên phi công và một cô bé tên Poppy. Vấn đề cấp bách lúc này là chúng ta cần phải tìm được họ. Tôi muốn mọi người làm việc với đội hỗ trợ mặt đất của chiếc khinh khí cầu, dò theo những lộ trình mà nó có thể đi qua trong công viên. Nếu những người này đã nhảy ra ngoài, bị ngã hoặc bị ném ra khỏi khinh khí cầu, tôi muốn chúng ta là người tìm ra họ chứ không phải một gia đình nào đó đang đi dã ngoại.”

Anh đi đến chỗ chiếc xe của mình và quay người lại. “Tên người phụ nữ còn lại là gì nhỉ? Người chị em của nữ tu đó?”

“Jessica Lane, thưa thanh tra.”