← Quay lại trang sách

- 30 -

Theo mỗi bước chân lê qua đám cỏ dài, từ giày đến tất của cô đều ướt sũng. Cô bước đi trên đôi chân gần như đã không còn cảm giác, trong khi đôi giày dính đầy bùn đất chẳng khác nào vật cản nặng trĩu níu đôi chân cô lại. Cô bước đi trong làn không khí ẩm ướt thấm qua từng lớp trang phục mỏng và những lọn tóc quăn xinh đẹp của cô cũng trở nên nặng nề và rối bù, bết vào cổ hệt như đám rong biển bám vào tảng đá.

Trong một lúc, cô cố gắng nhận biết khoảng cách và thời gian, đếm từng bước một, quan sát mặt trời. Nhưng một lát sau, cô từ bỏ tất cả những việc đó, và khi bắt đầu đếm trở lại thì cô không thể nhớ nổi từ khi nào và tại sao những tiếng nói lại bắt đầu vang lên trong đầu cô.

Nó khởi nguồn từ trong yên lặng, một tiếng kêu trầm thấp cất lên từ phía sau, một tiếng thì thầm ngay phía trên vai trái. Cô cố lờ đi tất cả, tự nhủ lòng rằng đó chẳng qua là dư chấn do đầu cô bị va đập mạnh mà thôi, thế nhưng chúng vẫn cứ nài xin sự chú ý của cô. Thanh âm của sự đói khát, của đôi chân sưng tấy, của sự mệt mỏi, của tất cả những người đã đi trên con đường mòn nhỏ trước cô. Đôi khi những giọng nói cất lên bằng một phương ngữ cổ nào đó mà cô chẳng tài nào hiểu được, thỉnh thoảng lại là những giọng nói trong một chương trình truyền hình nào đó đã phát sóng năm ngoái.

Trong một lúc, người chị em đã chết của cô như đã bắt kịp cô, như đang kể lại những câu chuyện khi hai người họ còn nhỏ và sau đó, khi những cảm giác buồn nôn trong dạ dày cô nhường chỗ cho sự đói khát, cô nghe thấy tiếng hát vang lên.

“Sẽ khiến ngài một lần nản lòng,

Thừa nhận ý định ban đầu của chính ngài,

Để trở thành một người hành hương.”[6]

Giờ lại còn thêm cả giọng nói của những bóng ma sao? Cô quan sát hai bên, nhìn xuống dưới ngọn đồi. Trời vẫn đang mưa. Mây càng lúc càng phủ xuống thấp hơn và ánh sáng ban ngày đang dần trở nên u ám. Tuy nhiên, sương mù dường như đã tan dần khi ngày chậm chạp trôi qua.

Một tràng cười lớn vang lên. Theo sau là cả một dàn hợp xướng, không biết là thực hay ảo, bắt đầu cất lên lần thứ hai, dẫn đầu là một giọng nam cao đầy mạnh mẽ.

“Bất cứ người nào vây quanh ngài,

Đều mang đến những câu chuyện buồn sầu thảm.”

Những giọng hát đang càng lúc càng tiến đến gần, theo chân cô trên suốt con đường mòn khúc khuỷu. Thấp thoáng một cái đầu đội chiếc mũ trùm của chiếc áo khoác màu vàng xuất hiện, đang trèo lên đồi hướng về phía cô. Một cái đầu khác đội mũ trùm sặc sỡ cũng theo sau, rồi đến cái đầu thứ ba xuất hiện. Ít nhất thì hai trong số đó là đàn ông.

Đàn ông. Có một gã đàn ông cũng đang tìm kiếm cô. Nhưng đây lại là một đám đàn ông. Liệu gã đó có trong số họ không? Cô không hề nghe thấy tiếng động cơ xe, nhưng đây hoàn toàn có thể là một mánh khóe xảo quyệt hơn của gã.

Tại sao gã ta nhất định phải tìm kiếm cô?

Người đàn ông đi ở phía trước, người có giọng nam cao đó, khoảng trên sáu mươi một chút. Ông ta cầm theo một chiếc gậy dành cho người đi bộ trông như được làm từ một nhánh cây dài nhìn chẳng khác nào một thầy phù thủy. Người đàn ông đi phía bên trái của ông ta trông già hơn, gầy gò và thấp bé hơn, còn người phụ nữ đi bên phải ông ta trông đẫy đà và có gương mặt hơi ửng đỏ. Có tất cả mười người trong nhóm đó, không có bất cứ ai trông giống gã đàn ông kia cả, nhưng…

Người đàn ông đi đầu đã trông thấy cô. Ông ta giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng khi họ tiến lại gần. Ông ta có một khuôn mặt lớn với các đường nét đều rất sáng sủa.

“Chào mừng, người hành hương thân thiện.” Ông ta là một người xứ Wales.

“Xin chào.” Cô lào khào đáp lại, đưa mắt nhìn qua gương mặt của từng người. Nếu gã có ở đây thì cô cũng không thể bỏ chạy kịp. Cô cũng không dám chắc mình có thể bước đi được bao xa nữa.

“Nếu cô không phiền thì tôi phải nói rằng cách ăn mặc của cô có vẻ không thích hợp với thời tiết cho lắm. Và có vẻ như cô đã làm rách chiếc áo khoác đáng yêu của mình mất rồi.”

Cô nhìn theo ánh nhìn của ông ta và nhận ra phần ống tay của chiếc áo khoác cô đang mặc đã bị rách tả tơi.

“Có phải cô đã bị ngã không?” Một trong những người phụ nữ hỏi. “Cả người cô đầy những vết bầm tím và vết cứa. Cô đang ướt sũng nữa.”

Họ xúm lại chỗ cô, vây quanh cô như một bầy sói đang vây bắt con mồi. Họ thật ra là có ý tốt, ít nhất thì cô cũng cho là vậy, nhưng cô chỉ ước gì họ…

“Chà, chúng ta có thể làm gì đó cho tình trạng này.” Một người phụ nữ khác bước lên phía trước, hạ chiếc ba lô trên vai xuống.

“Được rồi, mọi người.” Người đàn ông xứ Wales lên tiếng. “Cho cô ấy thở chút nào. Nick, chúng ta còn chút cà phê nào cho cô gái trẻ này không nhỉ? Cô ấy trông như sắp chết cóng đến nơi rồi.”

“Đây.” Người phụ nữ mặc chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu đỏ đưa cho cô một chiếc áo khoác chống thấm. “Đây là áo dự phòng.” Bà ta nói. “Mặc vào đi. Nó không thể giúp cô trở nên khô ráo, nhưng ít ra nó có thể giữ nhiệt.”

“Ôi không, tôi không thể.”

“Đương nhiên là cô có thể.” Người đàn ông có chất giọng nam cao đang đưa cho cô chút cà phê đựng trong một chiếc cốc giấy. “Có khi chúng ta ở trọ cùng một chỗ tối nay ấy chứ, phải không? Ở nhà nghỉ Youth tại Wooler? Cô có thể trả lại chúng tôi sau cũng được.”

“Vết cắt thật kinh khủng quá.” Người phụ nữ mặc áo khoác có mũ trùm màu đỏ nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác của cô. “Cô đã bị va đập vào thứ gì đó à?”

Cô nhắm mắt, hồi tưởng lại quá trình va chạm bất ngờ khi xuyên qua những ngọn cây, bị các nhánh cây nhọn cào xé cơ thể.

“Cô cứ ngồi yên.” Một bàn tay giữ lấy cánh tay cô. “Dùng ít cà phê và mặc áo khoác vào để cơ thể ấm lên một chút đã.”

Chiếc áo khoác khá mỏng nhưng rất rộng, nó có thể che kín cả đầu cô và phủ kín gần hết đùi, có thể giữ cô được khô ráo trong suốt thời gian còn lại trong ngày.

“Cảm ơn.” Cô nói. Cô nhấp chút cà phê, cảm nhận được độ ấm vừa đủ và hương vị của nó từ từ thấm dần xuống cổ họng mình.

“Bây giờ, cô có cần giúp đỡ gì không?” Người đàn ông có giọng nam cao lên tiếng. “Ý tôi là nhiều hơn những gì chúng tôi có thể giúp cô lúc này ấy. Mặc dù chúng ta đang ở nơi có vẻ như vô định nhưng chúng tôi đều có điện thoại cả. Tôi chắc rằng chúng ta có thể liên lạc với các cơ quan chức năng nếu như cô cảm thấy cần.”

Các cơ quan chức năng ư? Điều đó liệu có ý nghĩa gì kia chứ? Các cơ quan chức năng là ai? Cô phải về nhà, để báo cho người chị em gái của cô biết là cô vẫn ổn. Đường về nhà ở lối này, đúng không nhỉ? Cô nhìn về phía con đường dốc dưới đồi và những cái cây phía xa.

Những cái cây. Một vụ nổ thảm khốc. Chiếc khinh khí cầu rách tả tơi. Những tiếng la hét của mọi người.

Người chị em gái của cô đã chết. Mọi người đều đã chết. Có thể ngay cả cô cũng vậy. Có thể cô chỉ còn là một hồn ma vất vưởng, và thậm chí vong hồn của cô lúc này cũng sẽ nhanh chóng phai nhòa, cô sẽ mờ dần đi trước mắt họ. Đó là lý do tại sao họ lại nhìn cô với vẻ hoảng hốt như vậy.

“Tôi nghĩ cô ấy cần ngồi nghỉ một chút.”

“Jeff, gọi điện thoại đi, xem chúng ta có thể đưa ai đó ra khỏi chỗ này không.”

Ai đó ư? Ai chứ? Họ định gọi điện cho ai? Họ trông có vẻ là người tốt nhưng ai mà biết chắc được chứ?

“Tôi không sao.” Cô nói, ngạc nhiên khi lúc này giọng cô lại to và rõ ràng đến vậy. “Thật đấy, giờ tôi rất ổn. Cảm ơn mọi người.”

Họ có vẻ như không mấy bị thuyết phục trước lời khẳng định của cô, cô có thể đọc được điều đó qua những cái cau mày và cả những cái liếc mắt qua lại giữa họ. Cô không thể để họ gọi điện cho ai đó được. Họ có thể gọi điện cho gã mất.

“Các bạn rất tốt bụng.” Cô nói, đưa trả chiếc cốc lại cho họ. “Chúa phù hộ cho các bạn.”

Người đàn ông có chất giọng nam cao tươi cười rạng rỡ. “Tên tôi là Jeff, còn đây là vợ tôi, Hannah. Tôi muốn nói cho cô biết tên của từng người còn lại trong nhóm, nhưng tôi không muốn làm cô bị quá tải. Chúng tôi đến từ nhà thờ Baptist ở tiểu Crinton tại Buckinghamshire và tôi biết thế này là hơi nhiều thông tin hơn cô muốn biết rồi.”

Từ ánh mắt đầy mong đợi mà ông ta đang nhìn cô, cô có thể đoán được ông ta cũng đang chờ đợi một nụ cười đáp lại từ cô. Cô khẽ nhếch khóe môi coi như lời hồi đáp dành cho ông ta.

“Và cô là…?”

Ông ta muốn biết tên của cô. Tại sao ông ta lại cần phải biết tên cô chứ?

“Maria.” Cô nói, đây là cái tên đầu tiên lóe lên trong đầu cô lúc này. Tại sao cô lại nói như vậy chứ? Maria đâu phải là tên của cô.

“Bây giờ thì, hoàn toàn không có ý gì đâu nhưng cô đang đi đâu vậy?”

“Ôi, vì Chúa, Jeff!” Người vợ khẽ huých nhẹ vào cánh tay ông ta.

Cô đã từng đi trên con đường này trước đó rồi. Con đường mòn này lại dẫn đến đâu khác được kia chứ?

“Tôi đang đến Lindisfarne.” Cô nói. “Đảo Thánh.”

“Tuyệt vời! Chúng tôi có thể chăm sóc cho cô suốt cả chặng đường. Mặc dù trong đoàn chúng tôi cũng có một vài người tuổi tác khá cao rồi, đúng không Steve? Và có thể chúng tôi khó mà theo kịp được một người trẻ tuổi như cô, nhưng bất cứ lúc nào chúng tôi cũng rất hoan nghênh nếu cô muốn đồng hành cùng chúng tôi.” Ông ta quay đi đúng lúc như nghĩ lại một chút. “Cô cứ suy nghĩ thêm nhé. Tôi nghĩ lúc này tốt nhất là cô nên đi cùng với chúng tôi. Cho đến khi cô cảm thấy khỏe hơn chút đã.”

Vợ của người đàn ông đó, Hannah, đang ấn một tách cà phê khác vào tay cô. Ngay khi cô vừa uống xong tách cà phê ấy, cả đoàn đã sẵn sàng để lên đường và họ quyết định đưa cô theo cùng.

Họ lên đường. Xuống dốc luôn dễ dàng hơn, cốc cà phê nóng cô mới uống cũng rất hữu ích. Cô bước phía cuối đoàn, miễn cưỡng theo kịp họ, nhưng trong đoàn cũng có hai người phụ nữ tụt lại phía sau để theo sát hai bên cô.

“Tối qua cô có ở thị trấn Yetholm không?” Một trong hai người phụ nữ hỏi. “Tôi không nhớ là đã gặp cô ở Plough. Vô lý nhỉ?”

Cô đáp lời. “Tôi đã ở đó. Nhưng tôi ở cùng một người bạn. Một người đã cùng ẩn dật với tôi vào năm ngoái.” Cô chợt cảm thấy thật bất ngờ. Ai mà biết được cô lại có thể trở thành một kẻ nói dối ngọt đến vậy chứ? Và tại sao cô không nói thẳng cho họ biết những gì đã thực sự xảy ra?

Mà chính xác thì đã xảy ra chuyện gì?

“Họ kể cho chúng tôi nghe rằng nơi đó đã bị ma ám.” Người phụ nữ đi phía bên kia cô lên tiếng. “Nhưng điều duy nhất khiến tôi phải thức giấc giữa đêm chính là tiếng ngáy của Jeff. Toàn chuyện bịa đặt. Bản thân tôi không mấy quan tâm đến những câu chuyện tào lao.”

“Cảm ơn.” Sự bịa đặt đó cũng đang được cái miệng tào lao của cô vận dụng.

Nói cho những người hoàn toàn xa lạ biết rằng cô đã mất tất cả mọi thứ và rằng cô cũng không chắc phải làm thế nào để vượt qua được điều đó trong vài giờ tiếp theo, chẳng còn bận tâm đến cả phần đời còn lại của mình nữa ư? Và rằng có kẻ nào đó đã cố giết cô và sẽ tiếp tục cố lần nữa nếu gã tìm thấy cô sao? Và rằng vụ tai nạn đó là lỗi của cô?

Không, điều đó không đúng, phải không? Sao vụ tai nạn lại là lỗi của cô được cơ chứ?

Cô sẽ trở về nhà. Những người này sẽ giúp cô trở về nhà. Đó là tất cả những gì quan trọng nhất lúc này.

Họ cứ tiếp tục đi, và cô cũng không nói thêm điều gì.

Cô nhận thấy mình có thể dễ dàng theo kịp đoàn người. Hầu hết họ đều ở độ tuổi cuối năm mươi hoặc đầu sáu mươi và tốc độ của họ đã bị chậm lại bởi Jeff thường xuyên khăng khăng dừng lại để chiêm ngưỡng các cảnh quan ven đường, để kể cho họ nghe các câu chuyện về cuộc đời Thánh Cuthbert, hoặc để hát một bài thánh ca ngẫu hứng nào đó.

Khi họ chuẩn bị đi tiếp lần nữa, Jeff đã kêu cả đoàn dừng lại. “Có một nhóm người đang đến đây từ một con đường khác.” Ông nói. “Điều này không bình thường. Một chuyến hành hương ngược.”

“Những kẻ thờ cúng quỷ Satan.” Người phụ nữ không tin vào những câu chuyện bịa đặt ban nãy lẩm bẩm, cười toe toét trong khi dõi mắt nhìn về phía một nhóm gồm sáu người đang đi trên con đường hướng về phía họ. Không giống với những người hành hương khác, họ không đi thành nhóm người tập trung lại mà dàn trải ra cả con đường, mỗi người cách nhau khoảng vài mét.

“Trông họ giống như đang tìm kiếm gì đó.” Người đàn ông đi bên cạnh Jeff nói.

“Một đội tìm kiếm không chính quy.”

Họ có khả năng là nhóm tìm kiếm tồi tệ nhất. Họ đang tìm kiếm cô.

Người đàn ông dẫn đầu đoàn đội một chiếc mũ phốt mềm kết hợp với chiếc áo khoác da mỏng. Gã có mái tóc xoăn đen chấm vai. Bất chấp thời tiết lạnh giá, chiếc áo khoác da của gã vẫn để mở, lộ ra chiếc áo ghi lê trắng trễ cổ. Ngay cả khi không có bộ trang phục đặc biệt đó cô vẫn biết rõ khung người lùn, mập, biết rõ cách di chuyển chậm rãi và cách bàn tay gã nắm chặt thành quyền rồi sau đó mở dần ra thành những cái vuốt sắc nhọn mỗi khi gã bước đi. Gã đang ở đây. Chính là gã đàn ông đó.

Gã đã tìm thấy cô.

Chạy theo sát bên cạnh gã là con chó chăn cừu Đức. Ngay cả khi bộ lông của nó đã ướt sũng, cô vẫn có thể nhận ra thân hình khổng lồ của nó. Khi nhóm người đó đến gần hơn, cô có thể nhìn thấy gã đeo một sợi dây chuyền có treo một cây thánh giá lớn bằng vàng nặng trĩu trên cổ. Gã mang theo một thứ gì đó trông như một cây gậy chống, nhưng theo như cái cách mà gã vung nó lên, trông nó lại giống một cái dùi cui hơn. Theo ngay sau gã là một người đàn ông có mái tóc ngắn và bộ râu đen rậm. Người này mặc một chiếc áo khoác bông, hai tay đút sâu vào túi. Ngoài ra còn có một người phụ nữ với mái tóc vàng rất dài cùng mấy người đều là những chàng trai trẻ.

Gã đàn ông đó có đồng bọn. Gã không đến một mình.

Cô liếc nhìn lại phía sau. Không có nơi nào để lẩn trốn cả. Chạy trốn thế nào cũng là vấn đề.

Cô nhắm mắt và lần nữa lại nhìn thấy cảnh tàn sát ghê rợn tại nơi vụ tai nạn xảy ra, nghe thấy tiếng hộp sọ của người đàn bà nọ bị đập vỡ. Chỉ bằng việc còn đi cùng với những người này thôi là cô đã có thể đẩy họ vào mối nguy hiểm khủng khiếp rồi. Cô hoàn toàn dự đoán được những gì gã đàn ông này có thể gây ra.

Vẫn chưa ý thức được mối nguy hiểm đang cận kề, Jeff tiếp tục dẫn đoàn người đi xuống dưới đồi, vừa ngẩng cao đầu vừa trò chuyện với Nick. Những người khác, mặc dù vẫn giữ im lặng, nhưng dường như sự lo lắng đang dần len lỏi vào trong lòng họ.

Cô lặng lẽ hát thầm:

“Ai sẽ là người thực sự can đảm để thông tỏ,

Hãy mang anh ta đến đây nào.”

Cô thấy được một vài ánh mắt liếc qua, một vài nụ cười đưa lại. Cô vốn là người có giọng hát rất hay. Nỗ lực bước đi gần như đã cướp mất toàn bộ hơi thở mà cô đang rất cần, nhưng dường như có gì đó thôi thúc cô nên tiếp tục hát.

Nhóm người đang đi lên đồi sắp sửa bắt kịp họ.

“Người ở nơi đây sẽ một lòng không đổi.” Jeff cũng đã tham gia cùng cô, tiếp ngay sau đó là Hannah và tất cả những người khác.

“Gió đến đây, nắng đến đây.”

“Chào buổi chiều.” Jeff bước tránh sang bên cạnh, lịch sự nhường đường cho những người khác đi qua. Những người còn lại trong đoàn cũng làm theo ông. Cô cũng làm như vậy, nép sát mình vào người phụ nữ ban nãy, ngón tay kiểm tra vành chiếc mũ trùm trên đầu để đảm bảo rằng tóc của cô không bị lộ ra ngoài, rồi nhanh chóng đút lại tay vào túi để không ai có thể nhận ra được rằng cô đang run rẩy.

“Anh đến từ đảo Thánh phải không?” Jeff hỏi người đàn ông trong bộ ba đó.

Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào Jeff khoảng một giây. “Chúng tôi đang tìm kiếm vài người.” Gã lên tiếng, bằng tông giọng trầm khàn, cứ như gã đang bị đau họng vậy. “Hai người phụ nữ trẻ. Ông có nhìn thấy ai không? Chỉ có hai người họ thôi? Có thể bị thương nữa?”

Cô chờ đợi đoàn người quay lại phía mình, tố giác cô bằng ánh nhìn vô thức. Nhưng không một ai làm vậy.

Khoan đã, hai người phụ nữ trẻ ư? Vậy là vẫn còn ai đó sống sót? Hay đây có thể chỉ là một mánh khóe để thử xem phản ứng của cô như thế nào, khiến cô nghĩ rằng người chị em gái của cô vẫn còn sống. Liệu có thể nào như vậy được không?

“E là chúng tôi không giúp gì được rồi.” Jeff trả lời rõ ràng và dứt khoát. “Chúng tôi khởi hành từ thị trấn Yetholm vào buổi sáng ngày hôm nay cùng với một nhóm con chiên đến từ Liverpool. Họ rất đáng mến, nhưng họ đi nhanh hơn chúng tôi rất nhiều và chúng tôi đã bị bỏ lại phía sau. Ngoài ra, tôi có thể thề với Chúa rằng tôi không hề nhìn thấy bất kỳ ai khác ngoại trừ nhóm người chúng tôi đây.”

Điều đó là không thể nào. Cô đã nhìn rõ gương mặt vô hồn của người chị em gái mình. Gương mặt của một người đã chết, cảm nhận mạch đập nơi cổ tay cô ấy cũng đã tiêu tan.

Gã đàn ông trong bộ ba kia nhìn chằm chằm vào Jeff trong chốc lát, sau đó bước qua, ánh mắt quét ngang qua những gương mặt đang vây xung quanh ông. “Có ai trông thấy gì đó không?” Giọng gã là của người vùng Scotland, nhưng dường như trong đó còn ẩn chứa điều gì khác nữa. Điều gì đó khiến cô liên tưởng đến những quốc gia vừa nóng vừa đầy bụi bặm, một nơi rất xa xôi. Có vẻ như gã cũng đang hít thở rất sâu, bằng mũi, như thể gã đang cố đánh hơi ra một mùi hương nào đó vậy.

Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực.

“Những cô gái này có thể đã bị thương.” Gã đàn ông nói tiếp. “Có thể cần được trợ giúp.” Lúc này, gã đã di chuyển đến giữa đoàn người. Có vài giây gã đã nhìn thẳng vào mặt cô. Có thể gã sẽ nhận ra cô.

Con chó đi theo gã đang ở ngay cạnh chân cô, nó để ý đến cô hơn bất kỳ người nào khác, gần như đang chào hỏi một người bạn cũ vậy. Gã sẽ để ý thấy cử chỉ đó mất thôi. Con chó hếch mũi, và khụt khịt đánh hơi túi áo khoác của cô. Cô ước mình có thể đẩy nó ra, nhưng bất cứ hành động nào lúc này cũng có thể thu hút sự chú ý.

Cô không dám chắc mình có thể trụ được bao lâu nữa.

“Chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ bất cứ người nào mà chúng tôi gặp gỡ trên đường.” Jeff nói. “Chúc các vị may mắn.”

Jeff lại tiếp tục lên đường, đi xuống dưới đồi. Những người khác theo sát phía sau. Đoàn người tìm kiếm lại quét qua từng gương mặt của họ thêm lần nữa. Cô cố gắng giữ cho mắt nhìn thẳng và đầu ngẩng cao. Cô đi ngang qua người đàn ông trong bộ ba đó, và cô thề rằng mình đã nghe thấy tiếng hít hà khi cô vừa bước qua.

“Chú chó này của cậu có ăn bánh quy không?” Người phụ nữ nói mình không tin chuyện bịa đặt cho tay vào trong cái túi khổng lồ của mình. Con chó, có thể là đã phản ứng với từ bánh quy, hoặc là đang muốn ngửi thứ gì đó nằm sâu trong túi, nhảy chồm về phía bà ấy.

“Chúng tôi không cho nó ăn khi đang làm việc.” Người đàn ông trong bộ ba kia đã tiếp tục di chuyển, bị con chó của mình làm mất tập trung. “Nó không phải là thú cưng đâu.”

“Ôi, mày đúng là một cậu bé ngoan, phải không nào, một cậu bé rất ngoan ngoãn?”

Qua khóe mắt, cô có thể nhìn thấy người phụ nữ kia dũng cảm cúi xuống cưng nựng con chó và con chó kia cũng vẫy đuôi đáp lại. Người đàn ông mặc chiếc áo khoác bông bước ngang qua, sau đó đến người phụ nữ với mái tóc màu vàng. Có sự tương đồng nào đó giữa những người này, vẻ ngoài tương đồng giữa họ, như thể họ là người một nhà vậy.

Lúc này, đoàn người hành hương đã tiếp tục lên đường, trỗ lại lối mòn, băng qua đám người đang tìm kiếm kia. Tuy vậy, cô vẫn không thể yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm được. Sự việc sẽ chỉ khiến cho người nào đó trong số họ nói rằng: Anh biết không, người phụ nữ mặc cái áo khoác có mũ trùm màu xanh lam kia có vẻ gì đó rất kỳ lạ. Hãy để mắt đến cô ta.

Đi tiếp đi. Trước mặt những người khác phải vững vàng. Tiếp tục bước đi.

“Đừng để ý quá nhiều.” Khi họ đã đi đến một khoảng cách an toàn, không sợ bị nghe lén, người phụ nữ đi bên cạnh cô nói.

“Tốt nhất là đừng nhìn lại phía sau.” Jeff nói, giọng chỉ vừa đủ để những người đi theo sau ông nghe được. “Nó thường bị coi là dấu hiệu của một sự gây hấn công khai, và chúng ta thì không hề mong muốn điều này, đúng không?”

Cô không nhìn lại. Nhưng trong suốt cả chặng đường lên xuống đồi tiếp theo, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt vẫn đang dán chặt lên người mình. Gã đang tìm kiếm cô. Gã biết cô vẫn sống sót sau vụ tai nạn đó. Gã sẽ tiếp tục tìm kiếm cô.