- 31 -
Ajax phóng xe tới trước cổng tu viện Wynding để phát hiện ra chúng đều đóng im lìm và bị khóa. Không có bất cứ một thiết bị liên lạc nào, thậm chí cả chuông cửa cũng chẳng có. Sừng sững hai bên cổng là một bức tường đá trải dài đến mức nhìn qua hệt như một con đường.
“Vậy là cổng thiên đường đã đóng lại trước ngươi.” Mojo nói.
“Đừng có giả vờ như em rất thích đọc kinh thánh.” Ajax bấm còi xe.
“Sẽ chẳng có ai nghe thấy lời anh đâu.”
Anh bước ra khỏi ô tô. Gió từ biển thổi thẳng tới, dường như trong không khí phủ đầy những hạt lưu huỳnh và nước muối trôi nổi khắp nơi. Anh nhắm mắt lại trong giây lát, cảm nhận hơi nước ẩm ướt phả vào mặt và khẽ liếm vị mặn của muối trên môi. Tòa tu viện này nằm cách biển chưa đến nửa cây số, diện tích của nó trải dài tới tận khu vực cồn cát phía xa.
Ở một quận có dân cư thưa thớt nhất nước Anh thế này, Ajax cũng chưa từng tưởng tượng được lại có nơi nào nằm tách biệt hơn thế. Chỉ có vài cái cây thưa thớt, còn lại là cả vùng đất khô cằn, hoang vu vây quanh anh, gần như trải dài đến vô tận.
Con đường mà anh đang đậu xe này còn rất xấu và được biết là thường xuyên bị ngập lụt trong suốt mùa mưa lớn. Trong vòng năm dặm xung quanh, chẳng hề tìm thấy một ngôi nhà hay một tòa công trình nào khác cả. Theo lời người phụ nữ ở bưu điện gần nhất mà anh mới hỏi đường ban nãy thì các nữ tu có sở hữu một chiếc xe ô tô, nhưng người ta hiếm khi nào nhìn thấy nó xuất hiện trong ngôi làng gần nhất ở đây. Khi các nữ tu ra ngoài, họ thường di chuyển bằng xe đạp.
Ánh sáng ban ngày đang tắt dần. Ajax đã bị giữ lại văn phòng lâu hơn dự kiến, thêm việc ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm trên đường nữa. Lúc này đã là sáu giờ tối và anh có cảm giác tu viện đã đóng cửa trước đó cả tiếng đồng hồ rồi.
Anh bước về phía cánh cổng. Tòa tu viện chính cách đó khoảng hai trăm mét, phía trước có một lối đi được lát sỏi. Kiến trúc tòa nhà trông có vẻ như từ thời nữ hoàng Elizabeth, mặc dù anh cũng biết rằng ở khu vực này có một công trình tôn giáo đã tồn tại khoảng hơn tám trăm năm rồi. Tòa nhà bằng đá màu xám đen với mái ngói cũng màu đen. Nhà nguyện kế bên nổi bật với một ngọn tháp nhỏ có gắn một bức tượng Chúa Cứu Thế ở trên đỉnh. Những khung cửa sổ có hình ô vuông nhỏ. Qua ánh sáng yếu ớt đang mờ dần, anh có thể nhìn thấy một chiếc áo choàng màu đen bay phấp phới đang mau mắn tiến về phía mình.
“Ồ, may mắn vẫn đến với những ai còn chút lòng tin.” Anh nói với qua vai.
Một nữ tu với khung người nhỏ bé, khoảng độ tuổi sáu mươi, vừa nở nụ cười vừa lôi từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa lớn và tra vào ổ khóa. Bà ấy còn chẳng hề nhìn thẳng vào Ajax hay chiếc xe ô tô của anh. Ajax tiến lên một bước, định giúp bà mở cánh cổng nặng nề, nhưng bà đã bước lùi lại và giơ cả hai tay lên, ngăn anh lại. Bà lắc đầu, và vẫn không hề nhìn thẳng vào mắt anh.
“Yêu cầu im lặng đấy.” Mojo thì thầm từ trong xe. “Em cá là bà ấy không được phép nói chuyện đâu.”
Nữ tu kéo một cánh cổng mở ra, sau đó kéo tiếp cánh còn lại và ra hiệu cho Ajax lái xe tiến lên trước. Anh lái xe qua cánh cổng rồi lập tức dừng lại, đợi cho đến khi bà đóng cổng vào, khóa lại, rồi mới ra khỏi xe để mở cửa sau, hy vọng là mình đã dọn dẹp sạch sẽ số vỏ túi đồ ăn rỗng và đống giấy vụn.
Nụ cười thứ hai vẫn chỉ hơi khẽ khàng, nhưng có vẻ đã bớt dịu dàng và lịch sự so với nụ cười đầu tiên. Không chút do dự, nữ tu lắc đầu và bước qua chỗ anh, rất điềm tĩnh quay trở lại tòa nhà tu viện, trên lối đi dẫn thẳng đến tòa nhà chính. Chẳng còn lối nào cho anh có thể lái xe vượt lên trước bà ấy được, Ajax buộc phải đi chầm chậm theo sau bà.
“Chắc hẳn em đang cười nhạo anh.”
Mojo cố cười thật nhỏ. “Em nghĩ rằng nhập gia phải tùy tục thôi. Anh nên biết ơn vì chỉ cần đi có nửa dặm đường thôi đấy.”
Ajax khởi động máy và thả phanh xe. Vị nữ tu đi cách họ khoảng hai mươi mét. “Đi thế này thật nực cười!” Anh vừa nói vừa cào tay qua mái tóc mình.
“Bóp còi đi.”
“Anh không thể bóp còi với một nữ tu được.”
“Vẫn còn chỗ trống để anh lách qua bà ấy mà.”
“Lái lên cỏ chắc? Rồi anh sẽ kiếm được một chỗ trống đặc biệt dưới địa ngục mất.”
Thấy chẳng còn cách nào khác, Ajax đành phải lái xe lê từng vòng bánh tiến về phía trước.
Mojo ngồi thẳng dậy. “Em sẽ ra ngoài đi cùng bà ấy. Em cá với anh là em có thể khiến bà ấy mở miệng trước khi chúng ta đến nhà nguyện chính.”
“Em làm ơn đừng ép anh phải kích hoạt khóa an toàn cho trẻ em đấy nhé.”
Ngay khi những lời cuối cùng thoát ra khỏi miệng, Ajax đã lập tức cảm thấy hối hận. Thậm chí là cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có ai dám đề cập đến trẻ em với Mojo, hoặc là khả năng có con cái trong cuộc đời cô. Cô ngồi sụp xuống ghế, và anh biết chắc rằng phải mất một lúc nữa cô mới tiếp tục chuyện trò.
Vị nữ tu đi với tốc độ ổn định, Ajax đành “bò” theo phía sau bà. Khi họ đến trước nhà nguyện, anh dừng xe lại và sải bước ra ngoài. Chẳng hy vọng gì vào việc vị nữ tu này sẽ lên tiếng mời mình, anh chủ động theo sát khi bà đến gần cánh cửa lớn bằng gỗ và mở nó ra. Vị nữ tu biến mất vào bên trong nhà nguyện, vẫn để nguyên cánh cửa mở rộng phía sau, ngay khi một âm thanh gần giống như một tiếng rít chói tai vang lên gần đó.
“Cái quái gì vậy chứ?” Mojo lẩm bẩm, lắc đầu xua đi nỗi sửng sốt.
Ajax lùi lại quan sát xung quanh. Chẳng có gì hết. Ngoại trừ có thể là…
Ở phía bên phải của tu viện, cách đó khoảng hai mươi mét có một bức tường bằng đá rất cao và có thứ gì đó rất to lớn đang đậu trên nóc tường. Không phải là một bức tượng. Chắc chắn không phải là một bức tượng. Thứ đó đang di chuyển dọc theo nóc tường. Tiếng rít gớm ghiếc đó lại cất lên lần nữa, vang vọng khắp các ngọn tháp nhỏ trong tòa nhà cổ.
“Đừng để ý đến đám chim công đó.” Một giọng nói êm tai vang lên rất khẽ từ trong nhà nguyện. “Chúng sẽ sớm ngủ lại thôi. Mời vào!”
Con công xòe rộng cái đuôi xen kẽ hai màu đen và ngọc lam tuyệt vời của mình và nhảy khỏi bức tường. Nó bắt đầu sải bước tiến về phía họ khi mùi thức ăn ôi thiu phả ra qua cánh cửa, gợi cho Ajax nhớ đến những bữa ăn tối ở trường và khoảng thời gian mà anh bị buộc phải ăn món củ cải vàng trước khi nôn thốc nôn tháo lên đôi giày của một người phục vụ bữa tối.
Có một nữ tu khác đang chờ sẵn ở hành lang. Ajax giơ thẻ cảnh sát ra và tự giới thiệu mình. Phía sau anh, Mojo cũng làm tương tự, thái độ lặng lẽ một cách lạ thường. Vị nữ tu khẽ đẩy nhẹ gọng kính nặng trịch lên cao quá mũi và kiểm tra thẻ của anh. Bà không hề có ý định bắt tay anh.
“Ta là Mẹ Hildegard. Hoan nghênh các vị đến với tu viện Wynding.”
Mẹ Hildegard có dáng người cao và rắn rỏi, bà có lẽ là đã hơn bảy mươi một chút nhưng gương mặt gần như chẳng có mấy nếp nhăn hằn rõ. Đôi mắt bà mang màu xám nhạt phía sau cặp kính dày. Đầu bà đội một chiếc khăn trùm màu trắng sữa, gần như ôm trọn gương mặt và bà mặc một bộ áo choàng màu đen chấm đất. Trên cổ bà đeo một sợi dây chuyền có gắn cây thánh giá bằng vàng, to hơn và có vẻ được trang trí kỳ công hơn cây thánh giá mà họ đã nhìn thấy trên cổ của xơ Maria Magdalena. Lúc này bà đang nhìn Ajax với vẻ dò hỏi. Anh quan sát vẻ mặt nghiêm trang của bà, thấy cái miệng có vẻ hơi xệ xuống của bà, sau đó, bà tiến lên phía trước. Bà nâng tay trái, nhẹ nhàng đặt lên trán anh, tay phải làm dấu thánh và bắt đầu lẩm bẩm khấn truyền.
Anh quá sửng sốt đến mức không thể thốt nên lời.
“Hy vọng cậu không phật ý.” Bà lùi lại và nhìn sâu vào đôi mắt anh. “Ta làm vậy chỉ là theo bản năng thôi. Ta cũng không chắc tại sao nữa. Có vẻ như cậu cần đến điều đó.”
Ajax cảm thấy một sự rung động lạ kỳ dấy lên trong lòng. “Tôi đã phải trải qua những ngày tháng không lấy gì làm tốt đẹp lắm. Và tôi không thấy phiền gì đâu. Tôi đã được một gia đình Công giáo nuôi lớn.”
“Ta biết.”
Hildegard chuyển hướng và họ theo bà băng qua sảnh lớn, đến một cầu thang bằng gỗ rất rộng có lan can được chạm khắc tinh tế. Bà bước lên cầu thang, họ theo sát phía sau. Lên đến tầng một, bà dẫn họ vào một căn phòng lớn, được bài trí giống như một phòng làm việc. Trong phòng có một cái bàn gỗ, tuy trông đã cũ nhưng cũng không phải bàn cổ, được kê ngay cạnh cửa sổ. Các giá sách được ốp thẳng vào những bức tường. Bên cạnh bàn có một cuốn Kinh thánh đặt trên bục chuyên biệt. Trong phòng còn có bốn chiếc ghế bành, phủ ngoài bằng một lớp vải hoa trông kiểu cách có vẻ từ những năm 1980, cùng với một tấm thảm nhỏ được dệt hoa văn trải trên sàn gỗ trong phòng, cả căn phòng đều tràn ngập một thứ mùi như trong nhà của những người già, và chính xác là của một bà già.
Mẹ Hildegard ra hiệu cho các vị khách của mình ngồi, rồi ngồi xuống theo họ.
“Ta đoán là cậu đến đây để nói cho ta nghe về cái chết của xơ Maria Magdalena, đúng không? Đó là công việc mà cậu phải làm. Ta chắc rằng cậu hẳn đã phải trải qua một ngày vô cùng bận rộn.”
Chà, câu nói này có vẻ sẽ giúp cho mọi việc trở nên dễ dàng hơn một chút. “Hẳn là Mẹ đã xem tin tức rồi?” Ajax nói. “Ý tôi là về vụ tai nạn khinh khí cầu ấy.”
Bà lại mỉm cười, một nụ cười kiên nhẫn vô tận. “Chúng ta có một cái ti vi được đặt ở phòng thư giãn, nhưng các xơ thường thích dành hàng giờ đồng hồ, hoặc có khi còn quá thời gian quy định để xem các chương trình hài kịch. Họ rất thích xem Cha Ted[7]. Và Thuyết Big Bang[8] là chương trình được yêu thích nhất do một trong số các xơ của chúng ta trước đây là giáo viên dạy Vật lý, những người còn lại rất thích nhìn xơ ấy la lớn phản đối mỗi lần xem các trò đùa liên quan đến khoa học trong chương trình ấy. Thế nhưng chúng ta thường không xem tin tức thời sự. Thời gian phát sóng chương trình thời sự là lúc chúng ta thường đang tham gia buổi cầu kinh chiều hoặc buổi lễ cuối ngày.”
“Vậy thì tại sao…?”
“Xơ Maria Magdalena lẽ ra đã phải trở về tu viện vào lúc mười hai giờ trưa. Chúng ta rất hiếm khi cho phép các nữ tu tham gia các chuyến đi chơi bên ngoài tu viện, do vậy họ sẽ phải tuân thủ nghiêm ngặt về mặt thời gian. Trong trường hợp buộc phải về muộn, xơ ấy sẽ phải gọi điện về văn phòng cho ta. Trong trường hợp ta vắng mặt tại văn phòng, máy trả lời tự động sẽ được kích hoạt.” Bà nhìn vào chiếc đồng hồ của mình. “Trong khoảng gần bảy tiếng đồng hồ qua, ta có nhận được một vài tin nhắn từ các đồng nghiệp của cậu. Ta biết là có điều khủng khiếp nào đó đã xảy ra.”
“Tôi rất tiếc khi phải nói rằng Mẹ đã đúng. Chiếc khinh khí cầu đột ngột bị rơi. Chúng tôi đã tìm được thi thể của xơ Maria Magdalena gần vị trí xảy ra vụ tai nạn. Tôi rất lấy làm tiếc vì sự mất mát của Mẹ.”
Hildegard nhắm mắt lại trong giây lát, tự mình ổn định lại tinh thần. “Ta đã cảm thấy rất bất an về chuyến đi đó. Nhưng ta luôn ghét phải nói lời từ chối Jessica.” Đôi mắt bà đột nhiên lại mở to đầy hoảng hốt. “Còn Jessica thì sao?” Bà hỏi. “Em gái Jessica của xơ ấy?”
“Mẹ cũng biết Jessica sao?”
“Đương nhiên rồi. Cô ấy thường ghé thăm nơi này trong suốt nhiều năm trời. Hầu như tháng nào cô ấy cũng đến đây một lần, đôi khi còn đến hai lần một tháng. Ta cảm giác như mình đã chứng kiến cô ấy dần trưởng thành. Quả là một cô gái rất ngọt ngào. Vậy… Ôi, Chúa tôi!”
Nữ tu già gục mặt vào hai bàn tay mình. Ajax lại cảm nhận được ánh mắt đó của Mojo, ánh mắt khiến anh nghĩ rằng cô sắp cắn thứ gì đó. Hoặc ai đó.
Phải rất nỗ lực, Hildegard mới có thể tự bình tâm lại. Khi bà hạ bàn tay mình xuống, chúng đã ướt đẫm nước mắt. “Xin thứ lỗi cho ta.” Bà nói. “Con người vốn chẳng thể nào xóa bỏ sự yếu đuối của mình, bất kể chúng ta có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa. Ta rất yêu quý Jessica.”
“Chúng tôi không tìm thấy thi thể của Jessica.” Ajax nói. “Vì vậy chúng tôi vẫn chưa dám khẳng định. Nhưng sẽ là không thành thật nếu nói với Mẹ rằng tôi vẫn còn hy vọng. Trong số mười ba người có mặt trên chiếc khinh khí cầu đó, chín người được xác định là đã chết. Một người khác thì đang ở trong tình trạng nguy kịch.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của vị nữ tu già.
Ở đâu đó trong tu viện, một tiếng chuông bắt đầu vang lên. Ajax đã phải cố kìm nén một cơn rùng mình khi thấy Hildegard đứng lên.
“Buổi cầu kinh chiều sắp bắt đầu. Ta chưa bao giờ vắng mặt trong buổi lễ này. Chúng ta sẽ cầu nguyện cho những nạn nhân xấu số trên chiếc khinh khí cầu đó. Chúa sẽ phù hộ cho cậu, thanh tra ạ. Xơ Winifred sẽ dẫn đường cho cậu ra cổng tu viện.” Trong khoảnh khắc, bà liếc mắt về phía chiếc ghế mà Mojo đang ngồi. Bà khẽ nhíu mày một cái rồi gượng gạo nở một nụ cười nữa. “Chúa sẽ phù hộ cho cô.” Bà nhắc lại lời chúc, ánh mắt lộ vẻ ngập ngừng.
Ajax vẫn ngồi yên tại chỗ. “Mẹ Hildegard, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền Mẹ trong lúc đau buồn thế này, nhưng tôi e rằng mình sẽ cần phải xin Mẹ thêm chút thời gian nữa.”
Nữ tu già quay lại. “Các xơ đang đợi ta.”
“Cho dù như vậy đi nữa thì cũng xin Mẹ hãy ngồi lại đã.”