- 34 & 35 -
Một nhân viên cảnh sát ư? Thú vị thật.”
“Không phải là anh đang bị muộn giờ rồi sao, cảnh sát trưởng?”
Cảnh sát trưởng liếc nhìn xuống bộ lễ phục dự tiệc tối và áo sơ mi trắng hồ cứng ngắc đang mặc như thể ông đã quên mất mình đang ăn vận cho dịp đặc biệt. “Tôi chỉ lỡ một món cocktail tôm thôi mà. Chúng ta đã biết cô ấy công tác ở đơn vị nào chưa?”
“Chưa.” Ajax nói. “Mặc dù tôi đoán có thể là sở cảnh sát Bắc Yorkshire, theo như thông tin cung cấp là cô ấy sống tại York.”
“Không hẳn vậy đâu thanh tra.” Chapman nói chen vào. “Tôi đã nhận được thông tin phản hồi từ sở cảnh sát Bắc Yorkshire. Cô ấy không thuộc biên chế của họ. Họ đã cử người đến địa chỉ nhà của cô ấy nhưng không có ai sống ở đó cả. Người của họ đã hỏi thăm một trong số những láng giềng cạnh đó thì người đó cho biết họ đã chuyển đi khoảng vài ngày rồi.”
“Họ sao?”
“Lane sống cùng vị hôn phu của mình, một người tên Neil Fishburn, là một sĩ quan trực thuộc sở cảnh sát Bắc Yorkshire. Họ đồng sở hữu ngôi nhà đó.”
“Tôi đoán có thể anh ta hiện đã ở đây rồi.” Ajax nói. “Mặc dù tôi đang rất ngạc nhiên vì sao anh ta không hề tỏ ra sốt sắng.” Anh nhìn xung quanh. “Anh ta có đây không?”
Stacey, người phụ trách việc liên hệ với người thân của các nạn nhân, lắc đầu.
“Người hàng xóm cũng nói rằng cô Lane rất hay vắng nhà.” Chapman tiếp tục. “Cô ấy thường lái xe ra khỏi nhà vào buổi sáng thứ Hai đầu tuần và chỉ xuất hiện trở lại vào tối thứ Sáu. Điều này khiến tôi cho rằng cô ấy công tác ở một đơn vị khá xa.”
“Giờ thì chúng ta đã biết một điều.” Cảnh sát trưởng nói. “Nếu như cô ấy còn sống. Cô ấy đã có, gì nhỉ, khoảng mười giờ đồng hồ để liên lạc với bên ngoài đúng không? Đứa trẻ kia cũng vậy.”
“Có vẻ không ổn lắm.” Ajax đồng ý. “Tôi cho rằng chúng ta phải chuẩn bị cho việc có thể sẽ tìm thấy thêm hai thi thể nữa vào sáng mai.”
35Khi Patrick đến bệnh viện đa khoa Newcastle, gã đậu xe ở một góc xa nhất trong bãi, nơi mà gã biết chắc rằng sẽ chẳng có chiếc camera an ninh nào chạm tới được. Gã đã đến bệnh viện này rất nhiều lần rồi. Gã lấy vé gửi xe và mang theo túi đồ nghề đi qua quầy lễ tân, rẽ vào một nhà vệ sinh công cộng gần nhất.
Trong buồng vệ sinh nhỏ, gã thay sang bộ đồ hộ lý và buộc chặt mái tóc dài thành một túm sau gáy. Trước khi rời khỏi nhà, gã đã vệ sinh tay sạch sẽ một lần rồi, nhưng lúc này, gã vẫn kiểm tra thêm lần nữa. Bàn tay của một y sĩ thì luôn phải sạch sẽ mới được. Gã đeo một tấm thẻ nhân viên của bệnh viện (tuy là hàng giả, nhưng nhìn qua thì khó mà phân biệt được) lên cổ, mang theo túi đồ nghề và rời khỏi nhà vệ sinh. Gã đi ngang qua một phòng thay đồ của bác sĩ nam, để cái túi lên một băng ghế ngay bên trong cánh cửa.
Lúc này đã qua giờ ăn tối, chẳng mấy chốc là đến giờ thăm bệnh nhân cao điểm rồi. Đây cũng là thời gian thay ca, là lúc mà số nhân viên có mặt trong bệnh viện cũng giảm thiểu đi nhiều.
Gã tìm đường đến khoa hồi sức tích cực, bấm mã khóa cửa mà gã đã nhận được qua tin nhắn trước đó và tìm đến phòng bệnh của Helen Carlton. Gã lẻn vào trong phòng, rút từ trong túi áo ra một ống kim tiêm và tiêm 40ml insulin thẳng vào tĩnh mạch ở cổ tay trái của người phụ nữ.
Khi rời khỏi phòng, gã đoán rằng chỉ khoảng mười đến mười lăm phút nữa thôi là cơn co giật sẽ bắt đầu xuất hiện và còi báo hiệu cho đám bác sĩ chăm sóc bà ta sẽ reo lên. Lúc đó thì gã đã rời khỏi đây lâu rồi.