- 36 & 37 -
Giờ thăm bệnh buổi tối đã qua từ lâu và trong bãi đậu xe của bệnh viện chỉ còn một vài chỗ trống, Ajax đã tốn khá nhiều thời gian để tìm được chỗ đỗ cho mình. Anh kiếm được một chỗ trống ở gần lối vào bệnh viện. Khi bước vào trong, anh nhận ra một chiếc xe quen thuộc. Thám tử Steve Chapman đã đến đây, để xử lý các thủ tục giấy tờ liên quan ở khu vực nhà xác.
Helen Carlton đang được điều trị trong một phòng bệnh ở khoa hồi sức tích cực. Ajax không đi vào phòng mà chỉ đứng quan sát bên ngoài tấm cửa sổ lớn. Xung quanh Helen Carlton toàn là các thiết bị máy móc y tế, và bà ta phải dùng mặt nạ dưỡng khí để thở.
“Xin lỗi?”
Ajax xoay người lại, nhìn thấy người quản lý các công việc hành chính gốc Á có dáng vẻ mảnh khảnh đang đứng sau lưng mình.
“Anh trông giống một cảnh sát.” Cô ta lướt nhìn qua bộ đồng phục mà anh đang mặc. “Anh có liên quan gì đến vụ tai nạn khinh khí cầu không?”
“Cho đến thời điểm này thì tôi vẫn là sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ việc đó.” Anh rút thẻ cảnh sát của mình ra và tự giới thiệu. “Tôi không nghĩ là chúng ta có thể dễ dàng liên lạc được với gia đình của bà Carlton ngay đâu. Chồng bà ấy cũng đã qua đời trong vụ tai nạn đó.”
“Tôi biết. Thật là kinh khủng. Anh có thể ở lại một chút được không? Cấp trên của tôi muốn gặp anh.”
“Thực ra thì tôi sắp phải đi rồi.”
“Tôi tin đây là việc rất quan trọng.”
37Trở về dinh thự nhà họ Faa, Patrick mở khóa trên cùng của cánh cửa ngôi nhà được xây giữa trang trại, tiếp đó là khóa dưới cùng, và rút cái then cài cửa ra. Gã xoay chốt cửa và giữ chìa khóa. Sau khi vào trong nhà, gã bước tránh sang bên để William và Cat - anh trai và em họ của gã - vào sau. William xách theo chút thức ăn, còn Cat thì đang ôm đồm vài thứ khác. Khi bọn họ đã vào hẳn trong phòng, gã lại xoay chốt cửa lần nữa và dùng chìa khóa cửa lại.
Cẩn tắc vô ưu mà.
Những ô cửa sổ bịt kín bưng khiến cho căn nhà lúc nào cũng tối tăm, thậm chí là trong những ngày nắng gay gắt nhất đi chăng nữa. Gã nghe thấy Cat đang trượt tay trên tường, tiếng sột soạt nghe như của lũ côn trùng, cho đến khi cô ta tìm thấy công tắc điện. Bóng đèn duy nhất trong hành lang bật sáng và họ tiến về phía cầu thang.
Gã chẳng biết gì về những người - ý là những người “bình thường” - từng sống trong ngôi nhà này là ai và khi nào. Chẳng ai trong gia đình gã còn có thể nhớ được nhiều đến thế. Giờ đây, sau nhiều thập kỷ đã qua đi, nơi này chỉ có thể được coi là một nơi trú chân tạm bợ mà thôi. Lớp thạch cao trên trần nhà đã nứt vỡ, rơi xuống phủ kín các vật dụng trong nhà, trông chẳng khác nào băng tuyết có lẫn bùn đất. Những tấm giấy dán tường đều bong tróc, biến thành lớp bột nhão nhoẹt trên tấm thảm trải sàn lúc nào cũng ướt nhèm nhẹp đã ố bẩn và phai màu đến mức chẳng còn có thể nhận ra được hoa văn ban đầu nữa.
Bọn họ bước trên sàn nhà lạo xạo toàn phân chuột, phủi qua từng lớp mạng nhện trên đường đi, nghe được cả âm thanh nước rỏ tí tách trong phòng bếp. Những vệt ốc sên màu bạc giăng ngổn ngang trên mặt ván sàn cầu thang.
Ở phía trước nhà, đám bụi gai đã phủ đầy những khoảng trống của cửa chính và cả những khung cửa gỗ. Chẳng ai buồn dọn dẹp chúng đi, và chúng cứ thế không ngừng sinh sôi mạnh mẽ, vươn những nhánh cây đầy gai về phía cầu thang. Đám thường xuân cũng học theo chúng, vươn mình bám chặt lên những bức tường.
Rèm cửa rách nát và nhem nhuốc treo trên các khung cửa sổ, chẳng buồn bận tâm đến việc những thanh gỗ bịt kín bưng trên cửa đã khiến cho ánh sáng chẳng còn đường nào mà chui vào trong nhà. Khi làn gió thổi qua nhanh chóng len lỏi theo họ vào trong nhà, những tấm rèm bắt đầu đung đưa, những tấm giấy dán tường cũng phát ra tiếng kêu loạt soạt.
Ngôi nhà này chưa bao giờ ngủ yên. Khi mà con người chẳng còn muốn trú ngụ ở đây nữa thì những cư dân khác bắt đầu xuất hiện. Đám chuột cống sống đầy các hang hốc trong nhà; lũ dơi thì treo mình nơi những thanh xà ngang trên mái; những con gián, mối và lũ bọ cánh cứng thì xuất hiện khắp nơi.
Đúng như dự đoán, Patrick và những người khác đều nghe thấy tiếng động ở tầng trên. Bọn chúng luôn trốn chạy nhốn nháo mỗi khi nghe thấy tiếng cửa mở.
Khi Cat di chuyển vượt qua gã để đi lên trước, gã thoáng thấy mũi cô ta nhăn lại. Đường ống nước của ngôi nhà vẫn hoạt động tốt, nhưng ngôi nhà chẳng bao giờ được dọn dẹp sạch sẽ hoặc thông gió thường xuyên nên lúc nào cũng ngập mùi hôi thối.
Ai đó đã bắt đầu đập vào một trong những cánh cửa bị khóa ở các tầng trên.
“Tiến hành thôi.” Cat lẩm bẩm, trong số họ, cô ta là người ghét làm cái công việc này nhất.
Cả ba người đang cư ngụ trong căn nhà này đều ở chung một phòng, căn phòng lớn nhất trong số bốn phòng ngủ, với một phòng tắm riêng ngay bên cạnh. Gã đi vào trước, Cat theo sát phía sau, William đi sau cùng.
Người lớn tuổi nhất sống ở đây là một phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi đang đứng giữa phòng. Hai anh em một trai, một gái vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên thì đứng ép sát vào bức tường phía xa.
“Cô ấy đâu rồi?” Người phụ nữ lớn tuổi nói, bằng giọng Anh khá nặng. “Bạn của tôi đâu?”
Patrick phớt lờ câu hỏi của cô ta, đánh mắt nhìn theo anh trai gã đang mang thức ăn đến chỗ một cái tủ kéo cao đặt ở góc phòng.
“Cái quái gì thế này?” William thể hiện rõ sự bực mình. “Nhìn này. Họ chỉ ăn hết có một nửa.”
Cat cũng đến xem. “Chậc, đứa ngu nào lại đi mua bánh nướng nhân thịt lợn và bánh mì kẹp thịt xông khói thế này?” Cô ta hạ giọng nói nhỏ. “Anh biết là họ không ăn mấy thứ này mà.”
William nhăn mặt. “Đói ăn hết. Tao đã bảo là chúng ta cứ mặc kệ họ ở đây cho đến lúc đó mà.”
“Im đi, Will.” Patrick nói. “Chúng ta sẽ mang đống đồ ăn cũ đó đi. Hôm nay chúng ta không cần thêm mấy chuyện tào lao rắc rối nữa đâu.”
“Bà cần đi theo chúng tôi đến phòng khác.” Gã nói với người phụ nữ. “Đầu tiên là bà, sau đó những người khác sẽ biết rằng chẳng có gì cần phải lo lắng cả. Chỉ cần tiêm một mũi, là một loại vắc xin thôi, bà cần phải tiêm trước mới có thể nhận lại giấy tờ tùy thân của mình.”
Bà ta lắc đầu.
“Bạn của bà đúng là ngu ngốc.” Gã tiếp tục. “Chúng tôi đang tìm kiếm cô ta. Nếu như chúng tôi tìm được cô ta trước cảnh sát, chúng tôi sẽ mang cô ta trở lại và mọi thứ sẽ được dàn xếp ổn thỏa. Còn nếu như cảnh sát tìm được cô ta, cô ta sẽ bị gửi trả về quê hương của mình. Chúng tôi sẽ không thể giúp được gì cả. Giờ thì đi thôi nào, chúng ta hãy đến căn phòng bên cạnh, sẽ không ai làm bà bị thương đâu.”
Gã đã học được cách đối đãi thật ân cần và ra vẻ lịch sự với họ. Không có bất cứ hành động nào khiến họ sợ hãi hoặc gây thù địch. Họ có thể phản kháng rất mạnh mẽ. Sau vài lần đầu như thế, khi mọi thứ trở nên tồi tệ thì chẳng có lý do gì để không sử dụng lối cư xử đó cả, những người sống trong trang trại này đã được đối đãi tốt hơn. Họ được cho ăn uống đầy đủ, cho mặc ấm áp và được bảo vệ an toàn hơn. Sau tất cả những gì họ đã phải trải qua trong suốt hành trình đến đây, trang trại này thực sự không quá tệ.
Warily, người phụ nữ ấy, đã đồng ý để cho Cat cầm lấy tay và dẫn vào căn phòng bên cạnh, nơi bọn họ đã trang bị đầy đủ các thiết bị y tế và cả hồ sơ bệnh án. Patrick lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã khá giỏi trong việc trấn an họ và khiến cho họ hợp tác hơn.
Tất nhiên, tất cả bọn họ đều sẽ hoảng loạn khi nhìn thấy những sợi dây trói bằng da.