- 40 -
Chẳng nói chẳng rằng, người quản lý dẫn Ajax về phía dãy phòng phẫu thuật đang khóa chặt cửa.
“Cô chắc chắn là không thể giải thích với tôi chuyện này là gì sao?” Anh hỏi.
Cô ta bấm mật mã cửa. “Tốt nhất là để cho bác sĩ Wallace đích thân nói với anh thì hơn.”
Họ bước vào một hành lang rộng, đầy đủ trang thiết bị. Đèn huỳnh quang liên tục nhấp nháy phía trên đầu. Những chiếc xe đẩy trống không xếp dọc bên một bức tường. Hành lang có vẻ không mấy tấp nập nhưng có một luồng năng lượng như đang tỏa ra từ một căn phòng ở đầu hành lang phía xa bên kia.
Có tiếng bước chân vang lên, Ajax quay lại, trông thấy hai bác sĩ phẫu thuật mặc trang phục màu xanh lá đang sải bước tiến về phía họ. Hai người đó cứ thế lướt qua anh và người quản lý như thể chẳng hề nhìn thấy hai người rồi nhanh chóng bước qua cánh cửa phòng phẫu thuật để tiến vào căn phòng đang có vẻ rất bận rộn kia.
Người quản lý dừng lại trước cánh cửa đôi và gọi một cuộc điện thoại nội bộ. Ajax cố nghe lỏm nhưng chỉ bắt được đúng một câu: “Anh ta đang ở đây.”
Có tiếng lách cách vang lên từ phía sau, một nhóm nhân viên vệ sinh tiến vào. Những nhân viên vệ sinh đẩy xe ngang qua chỗ anh đang đứng, dừng lại và một trong số họ nhìn qua cửa sổ. Anh ta lắc đầu. “Vẫn chưa xong.” Anh ta thông báo cho những người khác biết. Sau đó, họ bỏ lại xe đẩy và trở ra ngoài.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, thêm hai bác sĩ nữa bước ra ngoài. Ajax đã không quan sát kĩ hai người vừa mới bước vào ban nãy, nhưng anh cũng không nghĩ rằng hai người này chính là hai người vừa bước vào. Trên người hai bác sĩ này dính đầy máu. Cả hai đều đang cầm theo những chiếc hộp màu trắng lớn hình chữ nhật và có vẻ chắc chắn, trông giống những chiếc hộp dùng để trữ đồ đông lạnh khi đi du lịch. Ngoại trừ việc một bên hộp có ghi dòng chữ màu đỏ tươi: NỘI TẠNG cấy ghép. Hai người đó nhanh chóng sải bước rời khỏi hành lang.
Cánh cửa đôi lại lần nữa mở ra. Người đàn ông bước qua cửa lần này có dáng người cao và rất gầy, tầm tuổi trung niên, nửa dưới khuôn mặt của ông ta được che kín bằng chiếc khẩu trang phẫu thuật, tóc được bó gọn gàng bên trong chiếc mũ trùm kín mít. Áo choàng phẫu thuật của ông ta dính đầy máu, cả găng tay, khẩu trang và chiếc mũ ông ta đội cũng vậy.
Ajax đã phải rất cố gắng mới không bất giác bước lùi lại phía sau.
Vị bác sĩ đứng ở ngưỡng cửa phòng phẫu thuật, quan sát xung quanh, như thể cũng không hiểu tại sao mình lại ở đây. Sau đó, mắt ông ta nhìn thẳng về phía người quản lý. Ông ta khẽ nghiêng đầu và sải bước tiến về một căn phòng nằm bên cạnh hành lang, ra hiệu cho họ đi theo sau.
Khi ba người họ đã vào bên trong một căn phòng trữ đồ nhỏ màu trắng, cánh cửa phía sau liền được đóng sầm lại.
Vị bác sĩ phẫu thuật kia quay lưng về phía họ, tháo khẩu trang và găng tay của mình ra, ném cả vào thùng đựng rác thải phẫu thuật gần đó. Sau đó ông đứng im một lúc, hít thở nặng nhọc. Khi đôi găng đã được tháo ra, bàn tay ông ta trông thật sạch sẽ và nhợt nhạt, nhưng lúc này chúng đang nắm chặt lại thành quyền.
Ajax nhướn mày nhìn người quản lý. Cô khẽ mím môi, ánh mắt liên tục liếc qua lại giữa hai người đàn ông trong phòng. Không nhận được câu trả lời, Ajax bèn quan sát căn phòng một lượt, giá như có Mojo ở đây, cô ấy sẽ nhận ra được nếu có bất cứ điều gì khác thường, thế nhưng cô ấy lại chẳng bao giờ đến bệnh viện cả.
“Thanh tra Maldonado.”
Ajax quay lại. “Chính là tôi.”
Vị bác sĩ phẫu thuật liếc nhìn qua bộ trang phục đang dính đầy máu của mình. “Có thể anh sẽ không muốn bắt tay đâu.”
“Chuẩn đấy.” Anh nói. “Tình huống này là sao đây?”
“Tôi là Ralph Wallace. Anh đã gặp Susan Hammond, quản lý hành chính của bệnh viện chúng tôi rồi. Cô ấy có mặt ở đây là bởi nếu như anh đồng ý với những gì mà tôi sắp đề nghị thì cô ấy sẽ lo liệu các vấn đề liên quan đến thủ tục giấy tờ khẩn cấp. Tôi đang có một ca phẫu thuật, cần phải quay lại ngay. Lẽ ra tôi không nên ra ngoài.”
“Có chuyện gì quan trọng đến mức ông phải mạo hiểm cả tính mạng của bệnh nhân như vậy?”
“Bệnh nhân đã chết rồi. Chúng tôi đang tiến hành lấy toàn bộ nội tạng hiến tặng của một phụ nữ trẻ đã chết do những chấn thương nghiêm trọng vì bị ngã khi đang leo núi sáng nay. Gan, thận, tim, phổi, giác mạc… tất cả mọi thứ có thể thay thế được. Cô ấy còn trẻ và rất khỏe mạnh. Cô ấy đến từ Trung Đông và chúng tôi có rất ít nguồn nội tạng dự trữ tới từ vùng này. Chúng tôi có cả một đội ngũ vận chuyển luôn sẵn sàng chờ để đưa nội tạng đến với người nhận ở khu vực phía đông bắc.”
Ajax nhớ lại những bác sĩ vừa rời khỏi khu vực phẫu thuật ban nãy, gương mặt đầy khẩn trương, chiếc áo phẫu thuật dính máu và cả những chiếc hộp mà họ mang theo nữa.
“Thường thì sau khi phẫu thuật lấy tạng xong, tôi sẽ không bao giờ gặp mọi người, đặc biệt là những người mà tôi không quen biết.” Wallace tiếp tục. “Mỗi khi tiến hành xong một cuộc phẫu thuật, tôi luôn ước gì mình có thể rời khỏi đây ngay. Nhưng hôm nay thì không được rồi.”
“Thứ lỗi cho tôi vì đã nói điều này.” Ajax nói. “Nhưng trông ông có vẻ không được khỏe.”
Vị bác sĩ hít sâu một hơi, hai cánh mũi hóp lại. “Tôi hoàn toàn khỏe. Bản thân anh cũng đã phải đối phó với một vụ tai nạn vô cùng nghiêm trọng diễn ra ngày hôm nay rồi, thanh tra. Anh đã nhìn thấy những chấn thương vô cùng khủng khiếp. Có thể còn có khá nhiều người phải đối mặt với những cơn đau đớn đến tận cùng nữa. Hẳn là anh cũng có những hiểu biết nhất định về những chấn thương.”
“Tôi cho là vậy.”
“Người ta thường không đánh giá đúng, vì chúng tôi không - đúng hơn là không thể - giải thích rõ cho họ rằng phẫu thuật lấy tạng là như thế nào. Chúng tôi chỉ có một khoảng thời gian cực kì ngắn để mổ xẻ thi thể và “giật” tất cả những bộ phận còn có thể hoạt động đúng chức năng của nó ra khỏi cơ thể con người. Nhìn vào thì cảnh tượng đó thật nhem nhuốc, cực kỳ bẩn thỉu và nếu như nó diễn ra trên cơ thể của một người trẻ tuổi, nó khá là đau lòng. Nhưng chúng tôi vẫn phải làm vậy vì nó có thể cứu sống những người khác. Ngoài cái chết đã không thể nào tránh khỏi thì điều tốt đẹp vẫn có thể đến, nếu như chúng ta hành động thật nhanh.”
Có thể Ajax vẫn thấy khó chịu khi nhìn thấy và ngửi thấy mùi máu phảng phất, nhưng lúc này anh đã cảm thấy nhẹ đầu hơn. “Tôi có thể làm được gì?”
“Anh là thanh tra cảnh sát phụ trách vụ tai nạn khinh khí cầu đó.”
Ajax khẽ nghiêng đầu.
“Hành khách duy nhất được biết là vẫn còn sống sót, Helen Carlton, đã được chuyển đến bệnh viện này vào khoảng hơn mười một giờ sáng hôm nay.” Wallace nói. “Bà ấy đã được đưa ngay vào phòng phẫu thuật. Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể và trong một khoảng thời gian, chúng tôi đã hy vọng, nhưng đến tối nay, tình trạng của bà ấy đã xấu đi. Tôi e là chẳng còn cơ hội nào để bà ấy có thể phục hồi được nữa.”
Ajax không thể ngăn được suy nghĩ rằng điều đó có lẽ là tốt nhất. “Chồng và con trai của bà ấy đều đã chết.” Anh nói. “Có thể con gái bà ấy cũng vậy, mặc dù chúng tôi vẫn chưa tìm thấy cô bé.”
“Tôi hiểu. Thật là một điều kinh khủng.”
“Tôi đã đến thăm bà ấy vài phút trước.” Ajax quay sang nhìn người quản lý. “Bà ấy vẫn đang ở phòng cách ly.”
“Khoảng bốn mươi phút trước, chúng tôi xác nhận bà ấy đã chết não.” Người quản lý nói với Ajax. “Chỉ có sử dụng máy thở mới giúp bà ấy duy trì sự sống mà thôi.”
“Có cần sự đồng ý của người thân để tháo ống thở không? Bởi vì tôi e rằng…”
“Không. Nhưng chúng tôi cần sự cho phép của người thân trước khi có thể lấy nội tạng của bà ấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Bà ấy có mang theo một tấm thẻ hiến tạng.” Người quản lý nói. “Thật tình cờ, cả chồng bà ấy cũng vậy, nhưng ông ta được đưa tới đây quá muộn. Dù vậy, anh biết đấy, luật pháp yêu cầu chúng tôi cần phải có sự xác nhận của người thân trước khi tiến hành phẫu thuật để lấy tạng, thậm chí là ngay cả khi người quá cố có mong muốn được hiến tạng đi chăng nữa.”
“Tôi cho là mình hiểu những gì ông đang muốn nói, nhưng ngay cả khi chúng tôi tìm thấy Poppy Carlton, thậm chí là cho dù tình trạng của cô bé vẫn rất ổn thì đó cũng chỉ là một bé gái mười lăm tuổi mà thôi. Cô bé sẽ không thể ủy quyền cho ông tắt máy thở của mẹ mình được.”
“Anh hiểu lầm rồi.” Wallace nói. “Tôi đang muốn nhờ anh tìm một người thân khác của Helen Carlton. Chị em gái, cha mẹ, anh em họ đều được cả. Nếu chúng ta có được sự đồng ý của họ trước khi đêm nay kết thúc thì chắc chắn sẽ có thêm những tính mạng khác được cứu sống.”
Ajax lại thấy cảm giác kiệt sức ùa về.
“Ngay lúc này, trên toàn Vương quốc Anh hiện có bảy nghìn người đang bị bệnh nặng và mạng sống của họ sẽ được cứu, hoặc ít nhất là cải thiện nhờ vào việc cấy ghép tạng.” Vị bác sĩ phẫu thuật nói.
“Tôi biết rõ điều đó.” Ajax cảm thấy hàm mình đang nghiến chặt.
“Trong danh sách của tôi lúc này hiện có một người cha của ba đứa nhỏ đang bị bệnh gan rất nặng. Nếu không được ghép tạng, anh ta chỉ có thể sống được chưa đầy hai năm nữa. Tôi đã kiểm tra HLA[9] và nhóm máu của anh ta rất phù hợp với của Helen. Anh ta hiện đang sống cách chỗ này chưa đầy một giờ lái xe. Trước khi đêm nay kết thúc, anh ta sẽ có cơ hội sống tiếp nếu được phẫu thuật và cơ thể tương thích với tạng được cấy ghép.”
Sự im lặng bao trùm. Cả không gian lúc này chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vang lên ở đâu đó trong phòng. Cơ thể vị bác sĩ phẫu thuật như đang lắc lư và ông ta đã phải đưa tay ra để cố gắng ổn định bản thân mình.
“Tôi sẽ thử cố gắng xem mình có thể làm được gì.” Ajax nói.