← Quay lại trang sách

- 38 & 39 -

Những buổi tối cuối tháng Chín rất ngắn ngủi và lạnh lẽo, bầu trời cũng nhanh chóng chuyển từ màu xám nhạt sang đen kịt. Bầu không khí thì vô cùng ẩm ướt. Những giọt nước lạnh như băng nhỏ xuống từ trên những tán cây cô đi ngang qua, đám cây bụi sượt qua theo mỗi bước chân thêm vào khiến toàn thân cô lạnh buốt. Ngay cả đám bùn đất cũng như đang rất thèm khát đôi giày của cô, chúng bám víu và níu chặt lấy từng bước cô đi, cố gắng kéo đôi giày ra khỏi chân cô.

Đầu cô lại bắt đầu nhói đau và những giọng nói mơ hồ vang lên lần nữa sau khi cô rời khỏi nhóm người hành hương kia. Tất cả những điều đó càng lúc càng dữ dội và trở thành mối đe dọa khi trời cứ thế tối dần. Khi bầu trời chẳng còn chút ánh sáng nào sót lại, những người bạn đồng hành ma mị của cô đã hợp thành hình và từ bên khóe mắt, cô có thể thấy những cái bóng tăm tối, nghiêng ngả sắp sửa bắt kịp mình. Đôi khi, họ nói về những nỗi đau buồn, nhưng chủ yếu là về những tội lỗi. Những kẻ táo bạo hơn thì tiến tới áp sát vào cô đến mức cô như cảm nhận được cả hơi thở của họ, nóng rực và hôi thối, ngay phía sau gáy của cô.

Là lỗi của cô. Mọi chuyện trở nên tồi tệ đều là lỗi của cô. Là tại cô nên người chị em gái của cô mới có mặt trên chiếc khinh khí cầu đó. Tệ hơn nữa, là vì cô nên tất cả những người đó đã chết. Nếu không phải do cô, giờ đây tất cả bọn họ đã còn sống rồi.

Những bàn tay nhỏ xíu giật lấy tóc cô, cô lờ chúng đi, chờ đón cơn đau nhói sắp sửa đến với mình, cho đến khi cô nhận ra chẳng qua mái tóc của mình đang bị cuốn vào những nhánh cây nhô ra trên đường đi mà thôi.

Phần lớn con đường mòn dẫn từ Wooler ra đều là những con đường nhỏ hoặc đường quê, nhưng đã đến lúc cô phải băng qua một khu vực đồng quê rộng lớn lần nữa và đối mặt với những cơn gió lớn phả thẳng tới. Khi mặt trăng đã bị che khuất, thậm chí mặt đất dưới chân cô cũng có thể trở thành một nơi nguy hiểm với những vũng bùn, những tảng đá hoặc cả những vũng nước vô hình.

Ánh sáng không còn nữa, những vệt mờ yếu ớt nơi cuối chân trời chẳng thể giúp cô nhận ra được mình đang ở đâu. Trong bóng tối này, cô không thể nhìn thấy bất cứ ngôi nhà nhỏ hay túp lều nào để trú chân mà cô biết chắc thường xuất hiện dọc theo những con đường mòn. Cô có thể cứ thế bỏ qua và dần đi xa khỏi chúng.

Khi mặt trăng cuối cùng cũng lên cao phía trên đầu, cô ước lượng giờ có lẽ đã gần nửa đêm. Cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh, một nơi nào đó để nghỉ chân trong vài giờ tới.

39

“Mẹ à, chúng ta phải đi bây giờ.”

Xoẹt. Xoẹt. Mary không hề quay lại, cũng chẳng buồn dừng công việc mà bà ta đang làm, nhưng Patrick biết rõ bà đã nghe thấy lời gã nói. Cat và William, tay họ đều đang ôm đồm đầy đồ đạc, tiến thẳng về phía những nhà xe lưu động.

“Con đã nhận được một cuộc gọi trong khi chúng ta ở đó.” Gã nói tiếp. “Đám cảnh khuyển đã tìm được chút dấu vết ở khu vực xảy ra tai nạn.”

Bà ta ngẩng đầu lên, chiếc kéo tỉa cành của bà ta vẫn đang lơ lửng phía trên cây hoa hồng đã chết. Bà ta luôn tỉa hoa hồng sau khi mặt trời đã lặn. Theo như bà ta nói thì như vậy để chúng cảm thấy dễ chịu hơn.

“Chúng lần theo mùi vị còn sót lại ra đến bên ngoài khu rừng và đi theo được khoảng hơn một dặm thì bị mất dấu, tại ngã rẽ giao với lối đi bộ thường xuyên có người qua lại. Một con đường được đặt theo tên thánh.”

Cái kéo tỉa cành lắc lư phía trước mẹ gã khi bà ta bước qua.

“Có thể cũng chẳng cần phải bận tâm đến vụ tai nạn đó nữa đâu. Có thể chúng ta cứ để qua vài ngày rồi lại tiếp tục tìm kiếm, lần này vẫn tìm trên con đường đó nhưng xa hơn, theo cả hai hướng. Will và Jez sẽ cưỡi ngựa đi tìm.”

Mary quay đầu lại, trên tay bà ta cầm mấy cái nụ hoa khô. Những bông hồng sinh trưởng ở trong khu vườn nhỏ phía sau ngôi nhà là những bông hoa duy nhất được trồng trên vùng đất nhà họ Faa này. Thỉnh thoảng vào mùa hè, cũng có những loại hoa dại khác xuất hiện, nhưng hoa hồng chính là loài hoa rất quan trọng với mẹ gã. Những bông hồng màu đen, giống hoa hồng đen tự nhiên và duy nhất được biết tới trên thế giới này. Theo như Mary kể lại thì loài hoa này vốn chỉ sinh trưởng ở Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng khi tổ tiên dòng họ Faa từ Ấn Độ băng qua châu Âu, họ đã mang theo một số cành hoa theo về để gây giống. Tất nhiên là họ đã đánh cắp chúng, như người ta vẫn đồn thổi, bởi lẽ giống hoa hồng này từng được bảo vệ một cách rất cẩn thận. Và chẳng rõ vì nguyên do gì mà giống hoa hồng này lại phát triển rất tốt ở vùng biên giới xứ Scotland, cho đến ngày nay, trong mỗi bó hoa cưới mà các cô dâu mới dòng họ Faa cầm trên tay, đều có loài hoa này xuất hiện.

Từ bên trong ngôi nhà trang trại cũ kĩ bất chợt phát ra một tiếng va đập, theo sau là một tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Cả Patrick và Mary đều nhìn về hướng ô cửa sổ bịt kín ở ngay phía trên đầu họ, rồi quay sang nhìn nhau.

“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” Mary hất đầu về phía cánh cửa sau của ngôi nhà trang trại. Các bu lông chốt bên ngoài đã bị tháo ra.

Gã nhún vai. “Con biết thế quái nào được, mẹ. Đám chó săn có thể đã bị kích động. Mẹ cũng biết chúng sẽ phản ứng thế nào nếu chỉ cần một con trong đàn sủa nhặng xị lên. Con đã thả Shinto ra, nó lập tức chạy biến đi mất. Con đã đứng ở cửa để cố gắng quan sát xem điều gì đã khiến nó phải lo lắng như vậy.”

Khuôn mặt của Mary gần như biến dạng. “Mày đứng ở cửa? Ả ta chạy trốn ngay trước mắt mày trong khi mày chỉ đứng ở ngưỡng cửa?”

Gã đá một viên đá dưới chân. “Có thể con đã bước ra ngoài chốc lát. Con đã bị khuất tầm nhìn, không thấy con chó chết tiệt đó đâu cả. Có thể nó đã chui vào góc xa đâu đó.”

“Mày để cửa mở?”

“Con chỉ bước ra ngoài cách có vài mét thôi. Trong khoảng chưa đến một phút.”

“Làm thế nào mà ả ta có thể trốn được khỏi cái nơi đó, đấy là tất cả những gì mà tao muốn biết. Ả ta làm thế quái nào? Trèo ra sao?”

Gã nhìn về phía hàng rào. Hàng rào đó cao khoảng ba mét, là một tấm lưới đan hình mắt cáo rất sít và vô cùng chắc chắn. Không ai có thể trèo lên đó được. “Giữa ban ngày ban mặt thì con nghĩ sẽ chẳng có cơ hội nào để có thể lởn vởn quanh đó được đâu.” Gã nói. “Hẳn là phải có gì đó, con không biết nữa, chẳng hạn như một lối thoát từ bên dưới chẳng hạn. Một cái lỗ cáo. Dáng người ả ta khá nhỏ nhắn có thể chui qua đó được.”

Mary trừng mắt nhìn gã suốt một lúc rồi quay người đi, tiếp tục công việc dang dở của mình.

“Chuyện này cần chấm dứt tại đây.” Xoẹt. Xoẹt. Thêm nhiều lá hồng khô rơi xuống nền đất.

Bà ta nói đúng như những gì gã đã dự đoán. “Chúng ta đã gặp vận xui một chút. Nhưng chúng ta sẽ vượt qua được thôi.”

“Lẽ ra mọi chuyện không được đi xa đến mức này. Con bé sẽ không bao giờ muốn chuyện này xảy ra.”

Cái tên mà bà ta sẽ không bao giờ nói ra một lần nữa như đang lơ lửng ở khoảng không giữa hai người họ.

“Chúng ta không thể hủy bỏ công việc tối mai được.” Gã nói.

“Đó sẽ là vụ cuối cùng.”

Bà ta đang khó chịu. Bà ta đang rất kiềm chế. Gã có thể tranh luận với bà sau. “Đợi thu xếp xong vụ tai nạn đó.” Gã nói. “Rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.”