- 42 -
Ajax, ta còn đang mặc áo choàng tắm. Cháu không thể đến đây bây giờ được, người ta sẽ nói ra nói vào cho xem.”
Ajax lách qua chiếc xe tải và đánh tay lái vào làn đường trong. Đường sá quá đông, thậm chí là vào giờ này, và lái xe trong tình trạng này thật chẳng dễ dàng chút nào. Dù vậy thì anh không thể ngăn một nụ cười mỉm khi tưởng tượng người phụ nữ Tây Ấn luống tuổi đang làm ra vẻ e thẹn trong chiếc áo choàng tắm của mình. Đó là một chiếc áo choàng tắm bằng bông, màu tím sáng, đính những chiếc cúc màu vàng. Trước đây, anh đã từng thấy bác ấy mặc nó đi vào một cửa hàng ở góc đường và phải nói là Chúa phù hộ cho những ai dám nhìn chằm chằm hay cười nhạo điều đó.
“Cháu xin lỗi, Teresa. Lẽ ra cháu nên điện thoại trước mới phải.” Anh nói. “Hóa ra cháu đã chẳng có được một ngày tốt lành như đã lên kế hoạch chút nào.”
Sau đó, anh nghe thấy một tiếng động như cái ngáp dài cố kìm nén. “Cháu đã được giao phụ trách xử lý vụ tai nạn khinh khí cầu đó à?” Bà hỏi. “Ta đã xem tin tức về nó trên bản tin thời sự. Những con người tội nghiệp, cầu Chúa phù hộ cho linh hồn họ.”
“Cháu đang cố đây và sẽ xử lý nó vào sáng ngày mai, Teresa ạ. Nhưng nếu như cháu không giải quyết được vụ này thì cũng không phải vì cháu không muốn làm, mà chỉ vì…”
“Cháu đã làm việc quá sức rồi đấy. Bây giờ cháu đang ở đâu vậy? Cháu chưa về nhà đúng không? Ta có thể nghe được tiếng xe cộ xung quanh.”
Anh đạp phanh xe để tránh một chiếc ô tô hơi bị liệng bánh vì đường trơn. “Cháu đang có vài việc cần phải làm. Cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu.” Anh nói dối.
“Dù sao thì cứ đến đây đi đã. Mặc kệ lũ ngốc nói gì chúng thích. Ta sẽ để chìa khóa ở bên dưới tấm thảm cho cháu. Cháu có thể ngủ trên giường cũ của Clark và ta sẽ nấu cho cháu một bữa sáng kiểu Tây Ấn ngon tuyệt, cháu nghĩ sao?”
Anh mỉm cười khi nghĩ về món thịt lợn bít tết kèm với dứa rán sơ và khoai tây chiên cay. “Chân cháu dài hơn cái giường của Clark đến hơn mười lăm phân và nếu như bác đặt chìa khóa bên dưới cái thảm chùi chân của bác ở cái khu đó của thị trấn thì cháu không đảm bảo là bác còn có thể sống sót qua giấc ngủ đêm nay đâu đấy.”
“A ha! Chẳng có đứa nào cả gan dám dây vào ta đâu. Dựa vào mối quan hệ giữa cháu và Clark thì ta đã có được sự bảo đảm tốt nhất cho ngôi nhà của mình rồi. Ta thì cũng như mẹ đỡ đầu của cháu vậy.”
Clark, con trai của Teresa, và Ajax là đôi bạn thân thiết nhất ở trường, đang phải dành đến gần nửa cuộc đời mình ở trong tù. Cậu ta có những mối quan hệ mà Ajax chẳng hề muốn nghĩ đến nữa.
“Đi ngủ đi, quý bà đáng yêu của cháu. Cháu sẽ gọi cho bác vào sáng mai.”
Anh ngắt điện thoại và đánh xe vào làn đường cao tốc.