- 43 -
Cô tỉnh dậy sau một cái giật mình. Cô vừa mơ thấy một đôi mắt nhìn chằm chằm xuống cô, rồi cả hơi thở nóng hổi vương trên mặt cô nữa. Đám mây che phủ bên trên dường như đã tan, giải phóng cho mặt trăng vốn dĩ đang bị kìm kẹp, bởi vì cô đã có thể nhìn thấy cái bóng đen của mái nhà kho bên trên, những vệt nhăn nhúm trên bó cỏ khô, những chấm sao nhỏ đang ở quá xa để có thể mang đến cho cô chút ánh sáng le lói. Và một con chó chăn cừu Đức khổng lồ đang đứng cách mặt cô chưa đầy một bước chân. Cô biết con chó này. Con chó của gã đã tìm thấy cô. Gã chỉ đến chậm vài giây so với nó mà thôi.
“Shinto!”
Là giọng của gã đàn ông kia. Chất giọng trầm mà sắc, là một sự pha trộn đặc biệt của vùng biên giới xứ Scotland và một nơi ngoại lai nào đó. Gã đang ở trong kho chứa cỏ này, tìm con chó của gã.
Con chó thả cả hai chân trước của nó vào cái hốc là nơi trú ẩn của cô. Dường như nó đã bị phân tâm trong chốc lát bởi một mùi vị nào đó không phải của cô, nó chúi mũi vào một góc, khụt khịt đánh hơi.
“Shinto! Quay lại đây!” Tiếng bước chân và tiếng thì thầm trò chuyện trầm thấp vang lên từ bên dưới. Gã không đi một mình.
Con chó ngẩng đầu lên và cô đã thoáng nhìn thấy được những chiếc răng nanh vô cùng sắc nhọn trong cái miệng đang mở của nó. Bọn họ chắc chắn sẽ không ra lệnh cho con chó tấn công cô chứ? Những người sống sót trong vụ tai nạn đó đã nhanh chóng bị giết chết, bằng những cú đập mạnh vào đầu, với một cái vặn cổ thật mạnh. Bọn họ sẽ không tàn nhẫn đến mức để mặc cô làm mồi cho một con chó hung tợn chứ?
Con chó thì không thể bị kết án như một tên sát nhân.
Từ bỏ một con chuột, hoặc bất cứ thứ gì đã cứu sống cô cho đến thời điểm này, con chó bắt đầu đánh hơi về phía cô, đôi mắt màu nâu của nó lấp lánh. Cô không thể ngăn những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng khi cái đầu của nó cứ lơ lửng ngay trên mặt cô và những giọt nước dãi của nó đang rớt xuống má cô. Cô có thể nghe được những tiếng thình thịch dồn dập chỉ có thể là đang phát ra từ chính trái tim của cô mà thôi.
“Shinto?” Một giọng nói mang theo sự tức giận khác vang lên từ bên dưới.
Tiếng thình thịch càng lúc càng dồn dập nhưng lúc này cô đã có thể xác định được nó. Hoàn toàn không phải là tiếng trái tim cô mà là tiếng đuôi của con chó đang đập vào đống cỏ khô. Cô nhớ ra Shinto đã từng cho phép người phụ nữ trong đoàn hành hương đối xử với nó hệt như một con thú cưng.
“Chó ngoan.” Cô thì thầm, không để tiếng mình vượt quá đống cỏ khô khi con chó ấn đầu nó vào tay cô. Cô khẽ gãi vào sau tai của nó. Shinto liên tục cào chân vào cô như muốn được tiếp tục như vậy.
Sau đó, nó đột nhiên khựng người lại và đứng phắt dậy. Móng vuốt của nó đâm sâu vào da thịt cô rồi nó nhảy phắt ra khỏi cái hố, cùng lúc cô nghe được những tiếng sủa điên cuồng của một con chó khác.
Những tiếng la hét vang lên từ bên dưới. Một vài con chó sủa vang. Chúng đang chạy. Những ngọn đuốc hắt ánh sáng lên mái nhà kho. Sau đó là hàng loạt những tiếng gầm gừ vang lên. Có vẻ như một vụ ẩu đả của lũ chó đang diễn ra ngay bên dưới cô trong cái kho này. Cô cố gắng nép chặt mình vào nơi trú ẩn khi nghe thấy giọng nói mà cô đã nhận ra đang hét lên với con chó của gã. Những người đàn ông khác cũng bắt đầu la hét. Có một giọng nam, nghe có vẻ lớn tiếng hơn những người khác, đang yêu cầu những người còn lại giải thích xem chuyện quái gì đang xảy ra, rằng liệu bọn họ có bất kỳ ý tưởng nào để chấm dứt chuyện này hay không và gã sẽ thiết quân luật với họ.
Tiếng ồn ào của vụ ẩu đả bắt đầu lắng xuống. Trong đầu cô hình dung ra cảnh tượng của hai con vật vẫn đang gầm gừ nhau, bị giữ chặt cổ trong khi móng vuốt của chúng thì vẫn không ngừng quẫy đạp trên sàn kho.
“Đưa nó đi. Xích lại. Và bắt những con khác ngậm mồm vào.”
Tiếng chó sủa xa dần.
“Cậu muốn gì, cậu Faa?”
Gã đàn ông đang săn lùng cô lên tiếng. “Tìm một người. Một đứa trẻ. Có một chút xích mích với cha mẹ nên đã bỏ đi.”
“Điều gì khiến cậu nghĩ rằng cô bé đó đang ở đây?”
“Người ta đã nhìn thấy con bé đó ở Wooler, lang thang trên con đường hành hương đó. Bọn tôi đang kiểm tra tất cả những khu vực lân cận.”
“Chúng tôi chẳng nhìn thấy ai cả.”
Có sự thù địch rất rõ giữa hai người đàn ông này. Và cả sự sợ hãi nữa. Người chủ của nông trại này sợ người đàn ông đang tìm kiếm cô. Sợ người đàn ông họ Faa.
“Vậy thì ông sẽ không phiền nếu bọn tôi nhìn ngó xung quanh đây chứ?”
“Một đứa trẻ sẽ không đến đây. Một đứa trẻ sẽ tìm đường đến thành phố. Cậu đang lãng phí thời gian của mình đấy.”
“Có thể, nhưng có lãng phí thì cũng là thời gian của tôi cơ mà.”
Cô tưởng tượng đến tình cảnh bên dưới. Người đàn ông họ Faa đặt tay lên đầu Shinto. Người nông dân kia thì đang đứng đó nhìn gã với vẻ sợ hãi, nhưng cố tỏ vẻ lạnh lùng để không muốn bị mất mặt.
“Không phải cảnh sát đang tìm kiếm cô bé đó sao?” Người nông dân hỏi.
“Bọn tao cóc thèm quan tâm đến cảnh sát. Bọn tao tự tìm kiếm theo cách của mình.” Một giọng nói khác vang lên, chất giọng tương tự như người đàn ông họ Faa kia.
“Năm phút. Sau năm phút tôi muốn các cậu phải rời khỏi vùng đất của tôi.”
Theo sau là vài giây im lặng. Sau đó, có tiếng một người nào đó quay đi và bước ra ngoài, hét gọi ai đó.
“Pat, chúng ta đã xong.” Một giọng nói vang lên bên dưới. “Không tìm thấy ai ở đây cả.”
“Phải đấy.” Giọng nói thứ ba vang lên. “Là báo động sai thôi. Cả hai đã chết. Chúng ta đã tìm kiếm tất cả những nơi mà họ có thể đi qua rồi.”
“Chờ em một phút. Em vừa mới… Em cũng không rõ nữa, chỉ là có một cảm giác.” Giọng nói của gã lại vang lên. Tên gã là Pat. Patrick? Patrick Faa.
“Mẹ gọi chúng ta về đấy.”
“Và mày cũng cần xử lý đống điện thoại kia ngay bây giờ nữa.”
Ba giọng nói khác nhau. Nhưng tất cả đều chung chất giọng không thuần Scotland. Có cùng ngữ điệu và cao độ. Ba người bọn họ hẳn phải là người thân của nhau.
Cô gần như có thể nghe được tiếng thở dài thất vọng của gã. “Được rồi, vậy thì tìm qua xung quanh một chút rồi chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Anh bạn, đến lượt mày ra tay rồi đấy.”
Cô nghe thấy tiếng bước chân của con chó khi nó được thả ra lần nữa. Lần này thì bọn họ đang dõi mắt theo nó, nhìn nó nhảy lên các bó cỏ tiến về phía cô.
Cô trông thấy những ánh đèn chiếu sáng hắt lên mái chuồng. Cảm nhận được cỏ khô chuyển động khi ai đó nặng nề leo lên những đống cỏ. Một bàn tay đàn ông to lớn xuất hiện phía trên mép cái hốc mà cô đang ẩn náu. Chỉ một chút xíu nữa thôi là gã có thể nhìn thấy cô rồi. Bàn tay gã càng lúc càng gần hơn, cho đến khi chỉ cách cô có vài phân. Đó là một bàn tay trái. Cô có thể nhìn thấy những sợi lông tay đen sẫm, một mép tay áo khoác và một chiếc vòng tay kỳ lạ, là những sợi tóc đen được tết lại và cố định bằng một chiếc kẹp bằng bạc có chạm khắc hoa văn.
Đột nhiên, bó cỏ bỗng trượt xuống bên dưới cô. Cô nghe được những tiếng lẩm bẩm nguyền rủa nho nhỏ ngay khi bàn tay đó biến mất. Gã vừa bị ngã. Cô nghe được tiếng ai đó đập mạnh xuống sàn nhà kho. Theo sau là những tiếng bước chân.
Cô nằm im thin thít, không dám cử động, lắng nghe những giọng nói xa dần, và rồi cuối cùng, là tiếng động cơ xe khởi động.
Cảm giác như thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, trước khi cô có thể ngủ lại.