- 68 -
Thứ Năm, ngày Hai mươi mốt tháng Chín.
“Được rồi, mọi người.” Ajax nói. “Chúng ta đang bàn về một tai nạn tử vong, vẫn đang trong diện nghi vấn, về một người phụ nữ trẻ tên là Tahmina Farah mới được chuyển đến bệnh viện đa khoa Newcastle sáng ngày hôm qua. Thời điểm tử vong nằm trong khoảng thời gian diễn ra vụ tai nạn khinh khí cầu, mặc dù tôi dám chắc rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Chapman, chúng tôi đang chờ nghe tin tức từ cậu đây.”
Steve Chapman đang ngồi ở đầu phòng họp đứng lên.
“Vâng, tôi đã trao đổi với người phụ trách ban đầu tại khu vực phía bắc. Tahmina được tìm thấy nằm dưới chân vách đá nhỏ ngay gần Howick.”
“Ai tìm thấy?” Ajax hỏi.
“Một người chạy bộ lúc sáng sớm. Một vài người dắt chó đi dạo cũng có mặt ngay lúc đó nữa. Không có ai trong số họ nhìn thấy cô ấy ngã và lúc mới nhìn thấy họ cũng không dám chắc là cô ấy còn sống hay đã chết. Theo lẽ thường, họ đã gọi xe cứu thương và cảnh sát địa phương. Cô ấy nhanh chóng được đưa đến bệnh viện Newcastle. Ngay sau khi cô ấy đến, hai nam giới nhận là người thân của cô ấy cũng xuất hiện.”
Chapman liếc nhìn xuống cuốn sổ ghi chép của mình.
“Một người tên là Mohammed Farah, như tôi biết thì không có liên quan gì đến vận động viên chạy bền của nước ta, và một người tên là Abdul Bari.” Anh nói tiếp. “Farah là người thân gần nhất của cô ấy, anh ta đã cho phép tắt máy thở và sử dụng các cơ quan nội tạng của cô ấy.”
Trong phòng, một vài sĩ quan đang miệt mài ghi chép. Còn lại hầu hết những người khác đều nhăn mặt nhìn Chapman với vẻ khó hiểu.
“Đây mới là điểm thú vị.” Rõ ràng là Chapman cũng cảm nhận được mọi người đang bắt đầu sao nhãng. “Mo và Abdul rời khỏi bệnh viện, thu xếp tất cả các chi tiết liên quan đến tang lễ, và biến mất. Khi tôi cố gắng liên lạc với họ theo thông tin liên hệ mà hai vị bác sĩ kia đưa, thì các số điện thoại đều không thể liên lạc được. Đúng là có một gia đình Farah sống tại địa chỉ mà họ cung cấp, trong gia đình đó cũng có một phụ nữ trẻ tên là Tahmina, nhưng khi tôi đến đó, trông cô ấy khá nhiệt tình và khỏe mạnh nữa. Không một ai trong gia đình đó biết bất cứ thông tin gì về vụ tai nạn xảy ra ngày hôm qua, và gia đình họ cũng không có cô gái trẻ nào bị mất tích cả.”
“Giả mạo danh tính sao?” Ai đó lên tiếng.
“Có phải họ đã giết cô ấy?” Người khác hỏi. “Là giết người có chủ đích? Hay chỉ là một vụ tai nạn thương tâm?”
“Có thể.” Chapman nói. “Nhưng tại sao lại phải đưa đến bệnh viện, phải trải qua nhiều quy định nghiêm ngặt trong việc hiến tạng như vậy? Và tại sao lại phải giả mạo danh tính nữa?”
“Chappers, có thể nào hai người tên Mo và Abdul này sẽ quay lại bệnh viện đa khoa Newcastle để nhận lại tử thi không?” Ajax nói. “Họ vẫn chưa biết những thông tin mà chúng ta đã nắm được. Liệu khi nào họ sẽ quay lại?”
“Có khi là hôm nay.”
“Chúng ta cần bố trí một số cảnh sát mặc thường phục tại đó.” Ajax nói. “Ngay khi họ xuất hiện, lập tức bắt giữ. Tuy nhiên, cậu không thể tham gia, Chappers. Thực ra, tôi muốn cậu giao vụ này lại cho Charlie phụ trách tiếp. Tôi muốn cậu tiếp tục tìm kiếm Jessica.”
Khi Chapman ngồi xuống, Ajax tiếp tục đứng lên.
“Người phụ nữ này, Jessica Lane, lẽ ra đã chết rồi.” Anh nói. “Mười một người đã thiệt mạng trong vụ tai nạn đó. Chỉ có Lane chẳng những vẫn sống sót, cô ta còn đang trốn chạy.
Vậy nên, tôi muốn biết cô ta sẽ đi đâu; tại sao cô ta lại không liên lạc với ai; tại sao cô ta không yêu cầu trợ giúp; tại sao cô ta lại cố tình tránh né cảnh sát.
Tôi muốn biết cô ta đang chạy trốn khỏi ai.
Hơn tất cả. Tôi muốn tìm thấy cô ta.”