← Quay lại trang sách

- 70 & 71 -

Hai năm trước.

“Anh không nghĩ rằng anh đang có chút… em không biết nữa… ám ảnh sao?”

Jessica xoay tròn chiếc ghế của cô để nhìn Neil đang đứng ở ngưỡng cửa, chỉ mặc có một cái quần đùi, khuôn mặt đỏ bừng và những sợi lông ướt bám quanh ngực. Cứ đêm đến là Neil lại xuất hiện trước mặt cô với hình ảnh có phần rùng rợn như vậy. Còn cô thì vẫn chưa quen được với việc phải thức giấc trên tấm ga trải giường ướt đẫm mồ hôi của anh.

“Em xin lỗi.” Cô nói. “Đi ngủ thôi.”

Nhưng anh không làm như vậy. Anh tiến vào trong phòng và xoay cô lại đối diện với màn hình máy tính. Cô đưa tay lên, lần tìm bàn tay anh đang đặt trên vai cô và họ cùng nhau xem tấm bản đồ khu vực phía bắc của nước Anh.

“Trên radio có phát một câu chuyện, em nghe được khi đang lái xe.” Cô nói. “Có một phụ nữ ở Newcastle đang chết dần chết mòn vì bệnh gan. Nếu như không được cấy ghép, cô ấy chỉ có thể sống được thêm vài ngày. Không có ai trong gia đình cô ấy phù hợp để hiến tạng. Cô ấy cần một người hiến tạng cho mình. Có thể là vào tối nay.”

Những ngón tay của anh bắt đầu đi lạc dần về phía cổ cô. “Đó cũng có thể chỉ là một bản tin địa phương thôi. Cô ta có cả một đại gia đình. Với những bó hoa sặc sỡ. Là những tín đồ Công giáo. Nói rằng họ đang cầu nguyện cho phép màu sẽ đến.”

“Nhưng phép màu của họ lại là bi kịch cho người khác. Nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi. Nếu như có ai đó phải chết vào đêm nay để cô ta được sống, và đó có thể là em nữa. Cao tốc M1 lúc nào cũng tấp nập. Anh biết những chiếc xe tải đó thế nào rồi đấy. Tất cả những lần như vậy, em đều có phần mong chờ sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

“Được rồi, giờ thì anh biết rằng em đã để chuyện này đi quá xa rồi.”

Một bóng đen lẻn vào trong phòng, một trong hai con chó chăn cừu Đức khổng lồ sống cùng nhà với họ. Nó đi qua tấm thảm vào sấn đến bên cạnh Neil. Anh buông một tay xuống khỏi vai Jessica, gãi nhẹ lên sau tai con chó.

“Việc hiến tạng chẳng phải một tin tức vui mừng gì.” Jessica nói. “Mỗi khi một cơ quan nội tạng bị hiến tặng, có ai đó sẽ chết. Và lại có một gia đình ở đâu đó rơi vào cảnh bi thương.”

“Nhưng dù sao thì những người đó cũng sẽ chết mà. Hai việc này vốn chẳng liên quan đến nhau.”

“Thế nếu chúng liên quan thì sao?”

Neil thở dài thườn thượt. “Jess, chỉ là em đã nghe được một câu chuyện vặt vãnh vô cùng mù mờ của một người đàn ông sắp chết và vài lời đồn đoán về những nhóm người nhập cư cảm thấy sợ hãi những cảng biển ở phía bắc thôi. Chỉ vậy thôi.” Anh nghiêng người qua và tắt máy tính. “Em đã rà soát tất cả những số liệu thống kê về việc này nhưng không hề tìm thấy gì cả. Em đã thảo luận với những người có thẩm quyền về nó nhưng họ đã nói với em rằng chuyện đó không thể nào xảy ra được. Không hề có bất cứ thông tin gì.”

“Em biết.”

“Và giờ anh lại đang nghĩ rằng em đã quá lo lắng về công việc mới của mình đấy.”

Cô với tay lấy ly rượu của mình và uống cạn. “Em cũng lo lắng cả về việc đó nữa.”

“Hoặc về việc chuyển về đây sống với anh và những “cô nàng” này.”

Cô liếc mắt xuống, bắt gặp ánh mắt màu nâu của con chó chăn cừu cũng đang nhìn mình. “Em không lo lắng về chuyện đó.”

“Thật sao? Bởi chúng có chút ghen tị rồi đấy.”

“Miễn là chúng không có ý định tranh giường với em.”

Anh kéo cô đứng dậy, xoay mặt cô về phía cửa. “Nói chuyện trên giường nào.” Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi phòng. Con chó cũng đi theo, nhưng bị chặn lại bên ngoài cửa phòng ngủ.

71

Thứ Năm, ngày Hai mươi mốt tháng Chín.

Patrick ngồi xuống lại, tim vẫn đập thình thịch. Gã cũng không thích thô bạo, à thì, trừ khi ngay từ ban đầu gã đã dự định không sử dụng bạo lực.

Trong quán bar, vài kẻ ban nãy đã cố gắng chuyển ti vi sang kênh 4 để theo dõi một cuộc đua lúc này đang thì thầm trò chuyện với nhau. Một gã thô kệch ngồi phía sau đang đánh bóng một cái ly, đôi mắt của hắn ta nhìn chằm chằm về phía quầy. Không có ai nhìn thẳng vào Patrick cả, nhưng gã biết rằng, mình vẫn đang bị theo dõi.

Đừng có khiến người ta chú ý, thằng ngu! Gã có thể nghe rõ tiếng mẹ gã văng vẳng nếu như bà có mặt trong căn phòng này.

Dù sao thì cũng lãng phí công sức. Phần bản tin đã hết và Maldonado quay bước trở lại vào trong sở.

Jessica Lane đang ở York. Một người phụ nữ đang hoang mang, bối rối. Một người có thể gây nguy hiểm cho bản thân và cho cả người khác. Một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh lục sáng.

Bàn tay gã đang run rẩy. Gã cầm cốc đồ uống lên, để mùi hương của nó phả vào mình. Thế nhưng đôi khi, việc này cũng không đủ. Lần này không đủ. Có một cốc bia đặt trên bàn trước mặt gã, nhưng gã không động vào nó. Gã chưa bao giờ uống bia. Bia chỉ để trưng bày và ngăn bất cứ gợi ý thêm nào từ phía nhân viên mà gã phải mất công đáp lời. Thứ gã cần lúc này là một ly whisky thật mạnh, cần hơn bao giờ hết.

Gã đã mở sẵn bức ảnh của Jessica Lane mà Jimmy tìm được trên internet trong điện thoại của mình. Một bức ảnh khác với bức ảnh mà cảnh sát đang sử dụng. Trong bức ảnh mà hắn đã xem cả ngày nay, cô ta không phải mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục.

Một điều gì đó cực kỳ quan trọng cứ lấn cấn ở đó khiến gã bồn chồn không yên.

Gã cố gắng gọi một cú điện thoại. Số máy cứ bận mãi. Gã thậm chí còn nghĩ đến việc gọi điện cho mẹ mình.

Gã uống cạn ly whisky. Sau đó, uống nốt cốc bia.