← Quay lại trang sách

- 72 -

Thanh tra, anh cần phải xem vài thứ.”

Không ngủ trong suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ đang dần khiến Ajax rã rời, mệt mỏi. Anh ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc và cố tập trung vào Chappers đang đứng ở ngưỡng cửa. “Gì vậy?” Anh hỏi.

“Finley vừa gọi cho tôi mấy phút trước. Tôi nghĩ là anh ấy đúng, nhưng anh vẫn cần phải xem qua.”

Finley của đội IT bước tới và cả hai người cùng bước vào trong phòng. “Tôi đã cho chạy bức ảnh của Jessica Lane qua hệ thống nhận diện khuôn mặt như anh yêu cầu.” Anh ta nói. “Nó đã cho ra một vài thứ rất thú vị. Tôi đã gửi qua email cho anh rồi.”

Anh ta nghiêng người qua chiếc máy tính của Ajax và mở hòm thư của anh ra. “Đây rồi, hình ảnh được chụp vào ba ngày trước lúc sáu giờ ba mươi phút chiều.”

Một bức ảnh chụp quầy lễ tân của một sở chỉ huy, có bàn dành cho sĩ quan, những tấm bảng ghi chú, ghế dành cho khách. Có ba người đang đi vào qua cánh cửa xoay.

“Người đi ở giữa.” Finley nói. “Tôi đã cố gắng phóng to hết mức có thể.”

Ajax nghiêng người về phía trước. Ba người trong bức ảnh đều đang đeo những chiếc tạp dề bên ngoài bộ trang phục của họ. Họ là những nhân viên hợp đồng của một công ty vệ sinh thường đến dọn dẹp các tòa nhà vào mỗi tối sau các ca làm việc.

“Người đi ở giữa ấy.” Chappers nhắc lại.

Ajax dụi mắt. Nhân viên vệ sinh đi ở giữa là một phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, ở độ tuổi ba mươi, cao khoảng một mét bảy và nặng khoảng năm mươi ki lô gam. Mái tóc màu đen của cô ta được buộc kiểu đuôi ngựa cao gọn gàng sau đầu.

“Chúng tôi đã bắt được hình ảnh của cô ta vài lần.” Finley nói. “Nhưng cô ta luôn cúi đầu, như thể cô ta đã kiểm tra vị trí của camera và đang tránh chúng vậy. Đây là lần duy nhất cô ta ngẩng đầu lên.”

Ajax lắc đầu. “Tôi vẫn chưa thấy chắc chắn lắm.”

“Biết ngay là anh sẽ nói vậy mà. Thế nên tôi đã so sánh với bức ảnh chụp được vào lúc ba giờ chiều nay tại ga xe lửa Berwick.”

Một hình ảnh khác mở lên. Lần này, mái tóc của người phụ nữ đã được buông xõa xuống, những lọn tóc xoăn đen theo gió bay tứ tung quanh khuôn mặt cô ta. Mặc dù gương mặt của cô ta vẫn vậy.

Ajax nhìn Chappers. “Cậu đã cho người nào khác xem những thứ này chưa?”

“Chưa, thanh tra, chúng tôi báo ngay cho anh sau khi biết chuyện. Anh có nghĩ đó là Jessica Lane không?”

“Chà, tôi chắc chắn là đúng rồi đấy.” Ajax nói. “Vấn đề đặt ra là cô ta đang điều tra ai và điều tra cái gì trong tòa nhà này.”