- 86 -
Cô đỗ xe cách tu viện khoảng gần hai ki lô mét và sử dụng chiếc xe đạp để đi nốt quãng đường còn lại. Cô đạp xe qua cổng chính và xuống con đường dẫn tới nông trại mà từ nhiều thế kỷ trước đã thuộc quyền sở hữu của những nữ tu Dòng Cát Minh. Cô đạp xe trên con đường mòn nông trại, không hề lo lắng về việc những con chó có thể sủa vang, vì chúng đều nhận ra mùi của cô. Chúng chỉ nhìn cô với chút tò mò khi cô lướt ngang qua và những cặp mắt của chúng sẽ hấp háy nhắm lại, tiếp tục giấc ngủ dở dang trước cả khi cô đi khuất tầm nhìn.
Phía sau trang trại là một con đường cũ dẫn thẳng đến nhà nguyện. Cô để chiếc xe đạp trong nhà xe, bên cạnh chiếc ô tô duy nhất của tu viện. Lúc này đã gần ba giờ sáng, và tất cả các nữ tu đều đang chìm trong giấc ngủ hoặc đang cố gắng ngủ. Đến khoảng gần bốn giờ, họ sẽ thức dậy để bắt đầu buổi cầu nguyện sáng.
Phía sau nhà bếp là một nhà kho có mái che nhỏ để các nữ tu cất những đôi ủng đi ngoài trời và cả những bộ đồ mặc khi làm vườn. Chỉ cần úp ngược một cái thùng rác ngay cạnh đó, cô có thể trèo lên bậu cửa sổ của nhà kho, sau đó trèo lên mái nhà. Từ đó, cô có thể sử dụng bức tường đá có thiết kế những lỗ châu mai nhỏ như một cái thang, giúp cô có thể trèo lên một gờ đá bao quanh khu vực tầng hai.
Gờ đá đủ rộng để cô có thể đi trên nó nhưng cô vẫn không đủ can đảm để làm. Cô bước sang một bên, áp lưng vào tường, đôi bàn tay bắt đầu cảm nhận và đếm từng khung cửa sổ. Ô cửa thứ chín là cửa phòng tắm của các xơ và là một cánh cửa cũ đã nhiều năm chưa được sửa chữa. Cô mở cánh cửa đó ra một cách dễ dàng và ngay lập tức những mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô. Cô thả chiếc ba lô xuống sàn và trèo vào trong.
Căn phòng, nói đúng hơn là một chỗ ngủ, nơi có một nữ tu được gọi là xơ Maria Magdalena đã nghỉ ngơi vào đêm trước khi vụ tai nạn khinh khí cầu diễn ra, nằm đối diện với hành lang, xuôi xuống dưới khoảng hai cánh cửa. Cô bước đến đó và cẩn thận đẩy cửa mở ra.
Căn phòng trống trơn. Hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những dấu vết của người từng sống ở đây đã bị xóa sạch. Thậm chí cả chiếc giường cũng không còn ga trải và chăn.
Vậy cũng không thành vấn đề. Tất cả những gì cô cần lúc này là thời gian và sự riêng tư tuyệt đối. Cô ngồi xuống giường, gác chân lên và mở chiếc máy tính xách tay ra.