← Quay lại trang sách

- 85 -

Thứ Sáu, ngày Hai mươi hai tháng Chín.

Chiếc xe van tiếp tục đi. Đứa bé đã được dỗ dành. Ai đó đang dựa vào người cô. Cô đoán là một đứa trẻ khác vì nó khá nhẹ. Cô cảm nhận được hơi ấm của nó truyền qua tấm chăn, cảm nhận được nó đang cục cựa mình để tìm một vị trí nằm thoải mái hơn. Sau đó, đầu nó tựa vào hông cô và nó phát ra một tiếng thở dài khe khẽ. Lúc này, cô hoàn toàn không thể cử động được, bởi vì nếu làm như vậy, nó có thể cảm nhận được cô mất.

Theo cô đoán chừng thì họ có vẻ đã đi được hai mươi phút rồi, và dựa theo cách chiếc xe di chuyển êm ru như thế này thì chắc là họ vẫn đang ở trên đường A1. Sau đó, chiếc xe chạy chậm dần và rẽ vào một khúc cua rộng, họ đã bỏ lại con đường chính phía sau.

Cô đã biết trước được việc này. Khi leo lên chiếc xe, cô đã gần như biết chắc chắn rằng gã sẽ lái xe quay trở lại phía bắc. Và sự thật đã chứng minh điều đó. Lúc này, bọn họ đang chạy hướng về trong đất liền, tới công viên quốc gia và đường biên giới Scotland. Hướng đến nơi chiếc khinh khí cầu cất cánh và rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, cố gắng quên đi cảm giác đau đớn khi bị ép chặt vào gờ kim loại. Cô cố gắng quên đi cơn buồn nôn đang càng lúc càng gia tăng và tự nhủ với bản thân rằng sẽ không còn lâu nữa. Không còn lâu nữa đâu.

Chiếc xe đi chậm lại, gần như đang lết xuống con đường đã bị xuống cấp trầm trọng. Họ thường xuyên bị xóc nảy khi chiếc xe lăn bánh qua những cái ổ gà, mà nếu như không có những tiếng kêu ồn ào từ những người khác át đi, có lẽ bọn họ đã nghe được tiếng rên rỉ đầy đau đớn của cô mỗi khi vai cô bị va mạnh vào lớp kim loại cứng.

Họ dừng lại. Những tiếng rì rầm cũng lặng dần. Cô nghe được những tiếng nói truyền tới từ bên ngoài chiếc xe van, bằng tiếng Anh, nhưng lại quá nhanh để cho cô có thể bắt kịp được bất cứ chữ nào, rồi sau đó là tiếng kim loại cọ xát vào mặt đường trải nhựa khi cánh cửa được mở ra. Chiếc xe tiến về phía trước, thêm khoảng vài mét nữa thì dừng hẳn.

Có người đang đợi bọn họ. Cô nghe được nhiều giọng nói hơn, những tiếng bước chân đến gần hơn, và cả tiếng sủa của một con chó. Đây có thể chính là nơi tạo ra tất cả những điều sai trái khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp.

Cửa thùng xe được kéo lên. Những hành khách trên xe bắt đầu đứng dậy. Họ lại chìm vào im lặng, đau khổ và sợ hãi. Đứa trẻ lại khóc. Bên dưới tấm chăn phủ cho ngựa, cô ráng nín thở.

Khi vị khách cuối cùng nhảy xuống, cánh cửa bị đóng sầm lại.

Cô đẩy mình dậy, cố gắng lờ đi cảm giác tê cứng đang lan dọc theo đôi chân, vẫn giữ chặt tấm chăn, cô lết người về phía cửa. Khi liều lĩnh ngước mắt nhìn qua ô cửa sổ phía sau xe, cô thấy một đống phế thải. Những cái bóng đèn tròn được xâu thành chuỗi treo xung quanh khu vực đó, tạo thành một vùng ánh sáng yếu ớt giữa màn đêm đen kịt. Khắp nơi đều là những đống rác.

Nhóm hành khách từ chiếc xe van đang bị dồn về phía một khu trang trại rộng lớn ở cách đó khoảng năm mươi mét. Những người đàn ông và phụ nữ tóc đen vây xung quanh họ. Có ít nhất hai người đàn ông đang giữ dây xích của những con chó chăn cừu Đức trên tay. Lũ chó đang sủa lên ầm ĩ. Một số người đứng ở ngoài thì đang nhìn theo những vị khách đó đi vào trong trang trại. Những người khác lảng vảng xung quanh, lặng lẽ trao đổi gì đó với nhau.

Khoảng sân mà họ đang đứng quây lại bởi một hàng rào dây thép cao và một bức tường được tạo thành từ những chiếc ô tô cũ nát. Rác thải tràn ra từ khắp nơi: những chiếc tủ lạnh cũ, những chiếc máy giặt, đồ đạc chất đầy trên những miếng kim loại khổng lồ. Trong một khu vực được bố trí theo hình bán nguyệt xung quanh căn nhà là vài nhà xe lưu động, giống như những chiếc xe ngựa quây lại nơi miền tây hoang dã ngày xưa. Hầu hết những chiếc xe đó đều có đèn chiếu sáng, một số còn treo cả những dây đèn nhấp nháy quanh những ô cửa sổ.

Bọn họ không hề khóa xe. Có lẽ họ cho rằng việc đó là không cần thiết, thấy rằng nơi này đã được che chắn bởi những hàng rào và họ còn có những con chó dữ bảo vệ nữa. Đi thành từng nhóm hai hoặc ba người, cộng đồng người kỳ lạ này quay lại những nhà xe lưu động của họ. Ánh đèn tắt dần. Nơi này rơi vào yên lặng. Cô đợi cho đến khi lấy lại được can đảm và đợi thêm chút nữa. Sau đó, cô mở cửa thùng xe.

Không có chuyện gì xảy ra. Không có tiếng người quát tháo. Không có tiếng chó sủa. Cô bèn đóng cánh cửa sau lại và chạy vòng sang cửa bên ghế lái.

Trước khi chiếc xe rời khỏi thành phố York, cô đã kiểm tra bên dưới ghế trước và các ngăn đựng găng tay. Cô kiểm tra lại lần nữa nhưng vẫn không tìm được gì cả. Chiếc điện thoại của Neil, nếu như nó vẫn nằm trong tay gã đàn ông họ Faa đó, thì rất có thể nó đang nằm trong túi chiếc áo khoác da của gã. Và như vậy nghĩa là cô đã phải mạo hiểm rất nhiều mà vẫn công cốc.

Hơn nữa, lúc này cô đã ở vị trí rất gần với nơi mà cô cần phải đến rồi.

Rời khỏi chiếc xe, cô rón rén bước trên nền sỏi. Giữa những đống rác thải, cô có thể nhận thấy nơi này được bố trí y hệt như nơi ở của cộng đồng người di gan ngày xưa. Chỗ này có đặt một chiếc tủ gỗ được sơn màu sặc sỡ, chỗ kia lại là một bánh xe khổng lồ. Treo trên cột đèn trong sân là xác của một con nai, đôi mắt đã mất đi sự sống của nó lấp lánh dưới ánh trăng khi cô bước ngang qua.

Cô đi qua một cái tháp đá khổng lồ được chạm khắc thành hình một cái điện thờ Đức Thánh Mẫu. Bức tượng Đức Mẹ Maria đứng trước điện thờ đầy kiên nhẫn và buồn tẻ, dưới chân tượng nằm rải rác những bông hoa nhựa giả. Mảnh thạch cao tại vị trí dưới một con mắt trên gương mặt của bức tượng đã bị sứt một miếng, khiến bức tượng trông như thể đang khóc.

Trong bóng tối, người ta cũng không thể cảm nhận được gì nhiều, cô tự cho phép mình quan sát xung quanh. Nơi này còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô khi quan sát từ góc nhìn hạn chế trong thùng xe kia. Nó trải dài từ con đường chính về phía sau, phủ đầy bằng những thùng ô tô cũ nát. Những chiếc thùng xe ấy được xếp thành hàng, chất thành đống, kéo dài đến tận khu rừng phía xa. Có đến hàng tá, thậm chí là hàng trăm những chiếc ô tô cũ ở nơi này và mỗi cặp đèn pha của chúng chẳng khác gì những con mắt đang nhìn chằm chằm.

Cô lại tiếp tục đi. Lần này là đi theo hàng rào chạy dọc theo con đường, đến nơi cất giữ những vỏ ô tô rỗng. Đi được vài mét, trái tim cô đột nhiên se thắt lại. Ở ngay phía trước, cô có thể nhìn thấy một hàng rào dây thép được đan thành hình mắt cáo. Mọi việc đã thuận lợi hơn rồi. Cô ấn thử vào đó, cô cần phải kiểm tra chắc chắn.

Đi thêm khoảng hai mươi mét nữa, cạnh một cái vỏ xe lấn gần về phía con đường, là một bộ sưu tập những chiếc xe đạp phế thải. Một số chiếc bị mất bánh, một số lại mất tay lái, nhưng một số chiếc lại trông có vẻ vẫn còn hoạt động được. Có một chiếc xe đạp sẽ giúp cô tiết kiệm được một nửa thời gian trong cuộc hành trình của mình.

Cô chọn một chiếc nhìn kích thước có vẻ phù hợp với mình và kéo nó theo, cho đến khi đến được góc rẽ và nhận ra thực tế là cái hàng rào đó đã quây cả khu vực này lại. Cô đã bị mắc kẹt tại đây.

Những chọn lựa của cô rất nhanh đã bị bác bỏ. Nếu như vẫn còn ở lại nơi này, cô sẽ bị lũ chó canh kia tìm thấy vào buổi sáng mất. Cô cần phải trèo lại vào chiếc xe thùng và chờ đợi đến khi nó được lái ra khỏi nơi này. Hoặc là tiếp tục đi dọc theo hàng rào, hy vọng sẽ tìm được một cái lỗ hổng nào đó. Hoặc thậm chí là một đường hầm bên dưới chẳng hạn.

Lựa chọn cuối cùng có vẻ là hợp lý hơn cả. Cô tiếp tục lên đường, dắt theo chiếc xe đạp khi cô còn đủ sức, khi không còn đủ sức nữa, cô kéo nó theo. Một con chim đi kiếm ăn đêm kêu lên và sau đó là con khác kêu đáp lại, tiếng kêu nghe có vẻ giống như tiếng của con người hơn là một loài động vật, dường như phát ra từ ngôi nhà trang trại kia.

Ở phía trước có một chiếc ô tô được dựng thẳng đứng tựa vào hàng rào khiến cô không thể nào đi vòng quanh được. Cô kéo chiếc xe đạp, đặt nó lên nóc chiếc xe trước khi trèo qua. Ở phía bên kia, có thứ gì đó đã lọt vào tầm mắt của cô.

Là một mảnh vải, cách mặt đất khoảng một mét hai, bị mắc kẹt vào hàng rào. Dưới ánh sáng ban ngày, hẳn là nó sẽ có màu xanh lục sáng, chính xác thì nó có màu giống với chiếc áo khoác mà cô đã mặc trong suốt cả ngày hôm qua. Có một sợi dây buộc tóc, đúng kiểu mà phụ nữ thường dùng để buộc chặt mái tóc dài của họ ở sau gáy. Khi cô chạm vào mảnh vải đó, cô cảm thấy nó rất mềm và ẩm ướt. Cô nhét nó vào trong túi áo khoác của mình và nhìn thấy một lối thoát.

Có một lối thoát.

Hàng rào đã bị cắt xuyên qua, từ mặt đất lên độ cao khoảng chừng hơn một mét hai, tại vị trí chính xác mà cô đã tìm thấy cái dây buộc tóc, ngay nơi hàng rào bị cắt đã được buộc lại bằng một sợi dây dài. Nhìn từ xa, đặc biệt là vào ban đêm thế này, sẽ không ai nhận ra vết cắt đó được. Cô cũng sẽ không thể phát hiện ra nó nếu như không có cái dây buộc tóc đó.

Mười phút sau, cô đã vượt qua được hàng rào. Tiếp theo, cô chỉ cần đẩy chiếc xe đạp đi xuyên qua bãi bùn lầy của cánh đồng gần đó, nhấc nó qua cổng là cô có thể đến được con đường rồi. Khoảng một tiếng sau, cô đã có mặt tại bãi đậu xe của một quán rượu, nơi cô và người chị em gái của mình đã để chiếc ô tô của họ lại vào buổi sáng hôm trước. Chìa khóa xe vẫn nằm trong ba lô của cô.