← Quay lại trang sách

- 93 -

Anh nói gì cơ, cô ta đã ở đây?”

Patrick đi xa ngôi nhà hơn. Tín hiệu điện thoại ở đây không được tốt lắm, nhưng đi ra xa bên ngoài phía điện thờ có một dải đất cao, ở đó tín hiệu cũng tốt hơn. “Đêm qua cô ta đã ở trong chiếc xe van.” Gã thừa nhận. “Hẳn là cô ta đã lẻn vào bên trong xe lúc tôi bị cảnh sát giữ chân. Tôi đã chở cô ta cả quãng đường đến đây.”

“Chết tiệt! Làm thế quái nào…”

Giọng nói như nổ tung. Patrick có thể nghe được những tiếng chân sải bước trên nền gạch cứng, sau đó người bên kia nói tiếp. “Anh phải lập tức đưa những người đó rời khỏi nơi đấy ngay. Cho họ lên những nhà xe di động. Lái xe về phía bắc. Rời khỏi những con đường lớn ngay khi anh có thể.”

“Đã sẵn sàng lên đường rồi.” Gã liếc mắt nhìn lại nơi cả gia đình đang di chuyển. Cánh cổng đang mở rộng và theo như những gì gã quan sát được thì một nhà xe di động đã được đánh ra ngoài và khuất tầm nhìn theo hướng con đường lớn. Mẹ của gã, đang ở một mình, không hề di chuyển mà chỉ nhìn chằm chằm về phía gã. Gã quay lưng lại với bà, tập trung lắng nghe giọng nói đang vang lên trong điện thoại.

“Vẫn còn thời gian để dọn dẹp hoàn toàn nhà cửa và mọi thứ.” Giọng nói vẫn tiếp tục. “Tôi có thể nói cho anh biết phải làm thế nào. Kể từ giờ, anh cần phải đảm bảo là không được để lại bất cứ thứ gì có thể khiến người khác nghi ngờ nếu như có ai đó tìm đến. Và nhớ dọn cho sạch chiếc xe thùng đó.”

“Cô ta sẽ lấy xe của mình.” Patrick nói. “Chiếc xe ở bãi đậu xe của quán rượu. William sẽ đến đó bây giờ.”

“Chúng tôi đã cử người canh chừng cái xe đó rồi. Chờ một giây…”

Mẹ của gã vẫn đang quan sát. Khi gã bắt gặp ánh mắt của bà ta, bà ta bắt đầu bước về phía gã. Gã vội lắc đầu.

“Anh còn ở đó không?”

“Còn.” Gã nói vào trong điện thoại, đồng thời đưa một tay ra hiệu cho mẹ gã dừng bước.

“Chúng tôi đã rút người về sau khi nhận được tin cô ta bị giết ở thành phố York ngày hôm qua. Nhưng đã cử người theo dõi trở lại rồi. Giờ tôi sẽ nhắc nhở mọi người tiếp tục theo dõi, nhưng sẽ dành đủ thời gian để Will đến đó trước họ. Gọi lại cho tôi ngay khi anh có tin tức mới.”

“Cậu có thể lần theo dấu vết của chiếc xe đó phải không? Sử dụng cái đó, thứ mà cậu vẫn gọi là gì đó, biển số xe…”

“Hệ thống nhận dạng biển số xe tự động. Đúng vậy, nhưng một khi tôi làm việc đó, chúng tôi sẽ chính thức biết rằng cô ta đã quay lại phía bắc và chúng tôi sẽ phải bắt giữ cô ta, thay vì…”

Những từ tiếp theo vẫn bị treo lơ lửng.

“Thay vì tôi sao?” Patrick nói.

Không có lời đáp lại. Cũng không mấy ngạc nhiên, kết nối đã bị ngắt. Patrick quay lại nhìn cậu em họ của mình, thằng nhóc đã tận dụng đúng lúc thích hợp nhất để rón rén bước đến phía sau gã.

“Anh gặp rắc rối rồi đấy, Pat.” Jimmy cầm chiếc điện thoại trên tay, chính là chiếc điện thoại mà gã đã lấy được từ căn nhà ở thành phố York.

“Chuyện gì?”

“Chiếc điện thoại này đã nhận được ba bức hình của anh gửi đến vào hôm thứ Tư.” Jimmy gần như gí sát chiếc điện thoại vào mặt gã để chỉ cho gã thấy. “Ảnh chụp anh đang ở khu nhà cổ với cô gái đó trên mặt đất. Hai tấm còn lại là ảnh anh đuổi theo chiếc khinh khí cầu đó. Hình ảnh anh rất rõ ràng, chiếc mũ của anh, cả Shinto nữa, đầy đủ mọi thứ.”

Patrick nhìn chằm chằm vào em họ của gã, tự hỏi liệu gã có thoát được nếu đập cho thằng nhóc một trận không.

“Tin tốt là vẫn chưa ai nhìn thấy nó cả.” Jimmy nói tiếp. “Các tin nhắn này đều vẫn chưa được mở.”

Nhịp tim của Patrick nãy giờ vẫn không ngừng tăng tốc, lúc này đã bình tĩnh lại một chút. “Vậy chúng ta vẫn ổn hả?”

“Một trong những bức ảnh có kèm theo cả lời nhắn nữa.” Jimmy nói. “Lời nhắn rằng: Người đàn ông này có liên quan đến cuộc điều tra hiện tại của em.”

Patrick không nói gì.

“Chúng được gửi từ một chiếc điện thoại mà chúng ta chưa tìm thấy.” Jimmy nói. “Chính là chiếc điện thoại của viên sĩ quan cảnh sát đó, Jessica Lane.”

“Vậy nên?”

“Vậy nên, trong điện thoại của cô ta cũng có hình ảnh của anh. Và còn một điều nữa. Cô ta đã gửi một tin nhắn cho chiếc điện thoại này, nội dung là mật khẩu của một chiếc máy tính xách tay. Còn nói rằng chiếc máy tính đó rất quan trọng. Anh có thấy cái máy tính xách tay nào khi ở căn nhà đó không?”

Patrick nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất. “Tao không tìm kiếm mấy cái thứ đồ công nghệ thông tin.”

“Anh không tìm, nhưng cô ta thì sẽ tìm đấy. Nếu như cô ta quay trở lại ngôi nhà đó, thì chỉ có thể là để tìm chiếc máy tính xách tay đó. Vì cô ta là một sĩ quan cảnh sát, cô ta đang điều tra chúng ta, với bức ảnh của anh mà cô ta chụp được trong điện thoại và ai mà biết cô ta đã có được thứ gì trong cái máy tính đó nữa. Để em nói cho anh biết nhé, ông anh yêu quý, nếu như anh không tìm được cô ta thì coi như anh tiêu đời rồi đó.”