← Quay lại trang sách

- 92 -

Thứ Sáu, ngày Hai mươi hai tháng Chín.

“Ajax! Đây là thanh tra Frank Boscombe của Cơ quan tội phạm quốc gia.”

Ajax đóng cánh cửa phòng cảnh sát trưởng lại.

Chỉ mới được thành lập có vài năm nhưng Cơ quan tội phạm quốc gia là một cơ quan chính phủ có nhiệm vụ điều tra các nhóm tội phạm có tổ chức nghiêm trọng như các tội phạm công nghệ cao, tội phạm kinh tế xuyên biên giới, buôn lậu vũ khí và ma túy, và cả buôn người nữa.

“Chào anh, thanh tra Boscombe.” Ajax lịch sự gật đầu chào.

“Chào thanh tra.” Boscombe có vẻ lo lắng. Khi anh ta bưng tách cà phê lên thì bàn tay có vẻ hơi run rẩy. Khi đặt tách cà phê xuống, anh ta bắt đầu vân vê lớp biểu bì thô ráp ở các đầu ngón tay của mình. Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở và trưởng phòng quan hệ công chúng ngó đầu vào trong. “Cảnh sát trưởng, ngài có điện thoại. Người gọi nói cần gặp ngài gấp, và gặp riêng. Người đó không báo tên họ của mình.”

“Mười lăm phút nữa.” Ông ấy nói với cô ta. “Sẽ sớm hơn nếu như tôi có thể thu xếp được.”

Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, cảnh sát trưởng lên tiếng. “Thanh tra Boscombe đến đây để giải thích cho chúng ta biết tại sao một sĩ quan cảnh sát của Cơ quan tội phạm quốc gia lại ra vào trụ sở của chúng ta dưới thân phận của một nhân viên vệ sinh người Ba Lan.”

“Tôi có thể hỏi các anh có biết gì về Dự án Kraken không?” Boscombe nói.

Ajax nhăn mặt, lắc đầu. Anh nhận thấy rằng sếp của mình cũng đã trở nên bí ẩn không kém. “Tại sao anh không giải thích cho chúng tôi hiểu nhỉ?”

“Nói một cách đơn giản thì đó là một chương trình kết hợp giữa lực lượng biên phòng của Vương quốc Anh với các cơ quan cảnh sát địa phương nhằm tăng cường cảnh giác dọc theo các đường bờ biển của Vương quốc Anh.”

“Thật ra nói đến mới nhớ ra.” Cảnh sát trưởng nói. “Chúng ta đã có một số tư liệu trong vài tháng trở lại đây. Những tấm áp phích, tờ rơi, đại loại như vậy. Rồi chúng ta gửi đến cho các sở ban chịu trách nhiệm dọc các tuyến đường biển.”

“Dự án Kraken khuyến khích người dân địa phương nâng cao tinh thần cảnh giác quanh khu vực mặt nước.” Boscombe nói. “Vương quốc Anh có tới hơn ba mươi hai ngàn ki lô mét đường biển, chúng ta không đủ lực lượng để có thể tự mình canh gác toàn bộ được. Dự án Kraken nhắm đến những công dân làm các công việc liên quan đến hàng hải, hoặc bất cứ nơi nào gần với các bến cảng. Đó có thể là các ngư dân, các thủy thủ, các thợ lặn, hay thậm chí là cả những người dân thường xuyên đi dạo ven biển nữa. Bất cứ ai thường xuyên liên quan đến mặt nước đều được khuyến cáo nâng cao tinh thần cảnh giác và lập tức báo cáo cho chúng tôi biết khi có gì đó bất thường xảy ra. Jessica là một thành viên tham gia trong dự án này, và theo những báo cáo thì chúng tôi cho rằng cô ấy rất xứng đáng với trọng trách này.”

“Ồ vâng, thật vui vì đã nói cho tôi biết điều gì đó mà tôi đang bỏ lỡ, nhưng ở chỗ chúng tôi thì cũng không gần biển cho lắm đâu.” Ajax nói. Anh bắt được một cái nhướn mày của sếp mình và khẽ nhún vai như một lời đáp. Một trong hai người họ cần phải đóng vai người xấu thôi.

“Jessica có mối quan tâm đặc biệt đến nạn buôn người.” Boscombe nói. “Khả năng ngoại ngữ của cô ấy rất tốt, và sau mỗi lần gặp gỡ, cô ấy lại thường xuyên được các đơn vị khác nhờ vả nếu như họ không thể tìm được một thông dịch viên đến hiện trường vụ việc. Cô ấy đã đến một số thuyền buôn, chứng kiến người ta đau khổ thế nào và muốn làm điều gì đó cho họ.”

“Vấn nạn buôn người chưa bao giờ thấy có trong địa bàn của chúng tôi.” Cảnh sát trưởng nói. “Dù sao thì cũng không có khi tôi đang đương nhiệm.”

“Như những gì các vị đã biết…” Boscombe đáp lời. “Chúng tôi đã nhận được thông tin tình báo rằng an ninh đang ngày càng được siết chặt quanh khu vực Kent và London, các khu vực phía nam nói chung, nên đã buộc các băng đảng buôn người phải di chuyển đến những khu vực xa hơn. Chúng tôi nhận được các dấu hiệu cho thấy hoạt động buôn người có khả năng đang diễn ra tại khu vực phía đông Anglia, Lincolnshire và thậm chí là một vài địa phương ở Yorkshire.”

“Có khả năng đang diễn ra sao?” Ajax hỏi. “Đã bắt giữ được trường hợp thực tế nào chưa?”

“Chắc tôi không cần phải nói cho anh biết rằng nhóm người này rất xảo quyệt. Chúng tôi đã làm việc với các lực lượng cảnh sát khu vực để tăng cường giám sát, nhưng chúng ta cũng phải nhắc lại rằng có quá nhiều các khu vực gần mặt nước, quá nhiều đường biển, thậm chí còn chưa tính đến các con sông, kênh ngòi và hồ nước nữa. Và thành thật mà nói thì người Anh vốn đã rất giỏi trong việc buôn lậu rồi. Chúng ta đã làm điều đó suốt cả trăm năm qua.”

“Để có thể đưa người đến Northumberland sẽ cần phải trải qua một chuyến hành trình bằng đường biển rất dài.” Ajax nói. “Họ đến từ đâu vậy?”

“Chúng tôi cũng chưa dám chắc. Có lẽ là từ Hà Lan. Thậm chí có thể là Đan Mạch. Và anh nói đúng, việc đưa người đến nơi này cần phải trải qua một quãng thời gian rất dài lênh đênh trên biển. Và cái giá phải trả chỉ xứng đáng khi đến được nơi mà cơ hội không bị phát hiện cao hơn đáng kể so với các khu vực phía nam.”

“Và nếu như lực lượng cảnh sát địa phương cố tình ngoảnh mặt làm ngơ thì sao?” Ajax hỏi. “Tôi đoán rằng đó cũng chính là lý do cô ấy xâm nhập vào nơi này. Cô ấy cho rằng có ai đó ở đây đang tiếp tay cho những kẻ buôn người đó.”

“Phỏng đoán đó có chút đi xa quá rồi đấy, Ajax.” Sếp của anh nói.

“Vậy thì hãy nói cho tôi rằng tôi đã sai đi.” Ajax nói.

“Tôi không có thẩm quyền tiết lộ mục đích thật sự cuộc điều tra này của Jessica.” Boscombe nói.

Cảnh sát trưởng dằn mạnh chiếc cốc đang cầm trong tay xuống đĩa.

“Đây là tất cả những gì mà tôi có thể nói cho các anh biết.” Boscombe vẫn tiếp tục. “Lần cuối cùng cô ấy rời khỏi tòa nhà này khoảng ba ngày trước. Vào thứ Ba. Cô ấy đã tự đưa ra quyết định đó, vì những lý do chính đáng, mặc dù tôi không thể tiết lộ cho các anh biết những lý do đó là gì.”

Cảnh sát trưởng đứng dậy, rời khỏi bàn, quay lưng về phía họ và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vậy cô ấy đã tìm được những gì cô ấy muốn chưa?”

“Rồi. Tôi tin rằng cô ấy đã tìm được. Cô ấy không thể nói quá nhiều qua email và còn muốn có một ngày để có thể hệ thống lại toàn bộ. Cô ấy đã xin nghỉ phép một ngày vì việc gia đình. Tôi đoán hẳn là chuyến đi trên chiếc khinh khí cầu đó. Cô ấy sẽ lái xe đến London vào thứ Năm để cập nhật toàn bộ tin tức cho đội.”

“Ngoại trừ việc xảy ra sự cố rơi khinh khí cầu vào hôm thứ Tư và cô ấy đã bỏ trốn.” Ajax nói.

“Điều đó, tôi phải thừa nhận rằng, cũng đang là vấn đề khiến chúng tôi không lý giải được. Tôi không thể nghĩ ra được bất cứ lý do nào có thể khiến Jessica không hề liên lạc với chúng tôi ngay khi cô ấy có thể.”

“Chị gái của cô ấy đã chết.” Cảnh sát trưởng nói. “Có lẽ cô ấy đã không thể suy nghĩ thấu đáo được.”

“Tôi hiểu điều đó. Nhưng Jessica không phải là kiểu người dễ dàng đánh mất lý trí như vậy, thậm chí cả khi cô ấy rơi vào hoàn cảnh bi kịch. Hẳn là có điều gì đó đã khiến cô ấy phải chạy trốn. Có điều gì đó ngăn cản cô ấy liên lạc với chúng tôi.”

“Và cái điều gì đó tương tự cũng đã dẫn đến việc cô ấy giết hai người, một trong số đó chính là vị hôn phu của cô ấy. Tôi cho rằng, đã đến lúc anh cần thẳng thắn hơn với chúng tôi rồi đấy.” Ajax nói.

“Cho đến giờ thì cô ấy mới chỉ bị tình nghi đến những tội ác đó mà thôi.” Cảnh sát trưởng nói. “Sẽ chưa thể đưa ra bất cứ lệnh bắt giữ nào cho cô ấy lúc này cả.”

“Jessica không giết bất cứ ai.” Boscombe nói. “Điều đó nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.”

“Cô ấy có được phép mang theo súng không? Nhân viên điều tra hiện trường đã tìm thấy dấu vết của thuốc súng trên chiếc khinh khí cầu đó.”

Boscombe nhíu mày. “Cô ấy có được huấn luyện sử dụng súng, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không mang theo vũ khí khi thực hiện các nhiệm vụ thông thường.”

“Còn dao thì sao?”

“Ajax!” Cảnh sát trưởng cảnh cáo.

“Được rồi, vậy giúp chúng tôi thêm chút nữa.” Ajax nói. “Giả sử cô ấy không hề dính líu gì đến đám tội phạm đó. Giả sử hiện giờ cô ấy đang chạy trốn khỏi bọn chúng. Cô ấy đang ở đâu đó ngoài đó, đối chọi với chúng một mình, cô ấy sợ hãi và kiệt sức, lại không có tiền trong người. Vậy cô ấy sẽ đi đâu?”

Boscombe nhìn chằm chằm vào Ajax. “Tôi hy vọng cô ấy sẽ tìm đến tôi. Sẽ liên lạc với tôi.”

“Phải rồi, cô ấy đã có đến bốn mươi tiếng đồng hồ để làm điều đó, vậy nên, tôi cho rằng anh đừng có cố giấu giếm điều gì nữa.”

“Có gì sai sao?” Cảnh sát trưởng hỏi.

“Cô ấy đã đến thành phố York.” Boscombe nói. “Chúng tôi biết cô ấy đã đến đó, nhưng nơi đó đã không còn là địa điểm an toàn cho cô ấy nữa.”

“Sẽ chẳng có ai được an toàn khi cô ấy vẫn còn lảng vảng ở xung quanh.”

“Ajax, tổng hợp thông tin lại, hoặc để tự chúng tôi làm.” Cảnh sát trưởng cắt ngang. “Còn nơi nào cô ấy có thể đi nữa không?”

“Có khả năng Jessica trở về York là để lấy lại chiếc máy tính xách tay của mình.” Boscombe nói. “Tất cả thông tin chi tiết về vụ việc mà cô ấy đang theo đuổi đều được lưu trữ trong đó. Tôi ngờ rằng cô ấy sẽ không mạo hiểm mang nó theo lên chiếc khinh khí cầu đó, và chúng tôi biết nó cũng không có trên xe ô tô của cô ấy. Phía Bắc Yorkshire cũng xác nhận rằng họ không tìm được chiếc máy tính xách tay nào trong căn nhà của cô ấy cả.”

“Vậy là cô ấy đã mang nó theo.” Cảnh sát trưởng nói.

“Đó cũng điều tôi đang phỏng đoán.” Boscombe nói. “Dựa trên thông tin từ cuộc điều tra mà cô ấy đang tham gia, có thể cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái khi liên hệ với cảnh sát địa phương. Cô ấy có thể cố tình tránh làm việc đó. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như cô ấy hướng về phía nam. Cô ấy biết rõ việc có thể bị truy tìm qua điện thoại. Cô ấy biết rõ các ga tàu và bến xe buýt đều có camera giám sát. Nếu tôi là Jessica và tôi muốn trở về trụ sở mà không bị phát hiện, tôi sẽ đi nhờ xe đến phía nam.” Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay của mình. “Tôi thực sự cần phải quay về rồi.”

Cảnh sát trưởng đứng dậy. “Tôi cũng có cuộc điện thoại cần phải tiếp.” Ông ấy nói. “Tôi rất cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu cho chúng tôi, Frank.”

Điện thoại của Ajax rung. Anh cầm điện thoại lên, xem ai đã gọi cho mình trước khi bắt máy.

“Nhà xác gọi.” Anh nói. Cảnh sát trưởng gật đầu đồng ý để anh nghe máy.

“Ajax.” Người bên kia lên tiếng. “Tôi nghĩ cậu cần đến đây ngay lập tức. Có vài thứ cậu cần phải xem.”