- 97 & 98 -
Cô ta là một nữ tu sao? Ý anh là gì? Cô ta là một nữ tu?”
“Cô ta đã trốn trên cây.” Patrick nói, giống như tự nói với chính mình hơn là nói cho người khác nghe. “Chờ cho đến khi tao rời khỏi đó. Sau khi tao đi rồi, cô ta đã hoán đổi quần áo với em gái mình.”
“Em không thể tin được là anh đã bị một nữ tu lừa một cú như vậy đấy.” Jimmy nói. “Là một nữ cảnh sát đã đủ tệ lắm rồi, đây lại còn là một nữ tu chết tiệt nữa chứ!”
“Đừng có động chạm đến anh họ của cháu như vậy.” Mary chen vào giữa hai người họ. “Anh cháu chỉ đang nói ra sự thật với Chúa mà thôi.”
Bà ta chỉ thẳng một ngón tay vào mặt gã. “Vậy nên, hãy để tao nói thẳng với mày điều này. Mày nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh lục nằm chết trên nền đất, và rồi cả ngày hôm qua, toàn bộ cái đất nước chết tiệt này đều mải mê tìm kiếm một ả đàn bà mặc áo khoác màu lục, còn mày thì chẳng hề nghĩ đến việc nói rằng: Chờ chút, đó chỉ là một sự nhầm lẫn chết tiệt mà thôi, đúng không?”
Patrick lùi lại một bước. Gã chưa bao giờ thấy mẹ mình ăn nói thế này trước đây cả. “Con đã không hề xem bức ảnh đó khi con ở thành phố York.” Gã xỉa ngón tay về phía cậu em họ của mình. “Bức ảnh mà thằng nhóc ngớ ngẩn này gửi cho con hoàn toàn khác. Cô ta không mặc áo khoác màu xanh lục. Làm sao mà con biết được chứ?”
“Hên xui là cô ta cũng không phải lũ cớm rác rưởi, đúng chứ?” Jimmy nói.
Có tiếng cánh cổng mở ra, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. William cưỡi một trong số những con ngựa lùn béo múp chạy vào.
“Có thể cô ta vẫn đang giữ cái máy tính xách tay.” Jimmy nói. “Cô ta có thể biết được mọi thứ mà em gái cô ta đã thu thập được.”
William nhảy xuống khỏi lưng ngựa và dẫn con ngựa đến chỗ cái máng. Sau khi thả nó ở đó, hắn ta bước đến chỗ mọi người, trước tiên hắn ta khẽ lắc đầu với Mary, sau đó là đến Patrick.
“Mày có chắc không?” Bà ta nói.
“Chiếc Fiat màu xanh nhạt đúng không?” William nói. “Không còn ở đó nữa. Con đã kiểm tra hai lần rồi.”
“Ý tao là, cô ta có thật là một nữ tu không? Cô ta chạy lăng xăng khắp cả cái đất nước này y như một con nhặng xanh vậy.”
“Cảnh sát có ở đó không?” Patrick hỏi.
“Tao không thấy.” William trả lời.
“Nếu như đã có phương tiện rồi, cô ta có thể đi bất cứ đâu.” Mary nói. “Ngày nay các nữ tu có lái ô tô không?”
“Nếu như cô ta lái một chiếc xe mà lũ cớm đang theo dõi thì cô ta sẽ không thể đi xa được.” Patrick nói. “Họ sẽ bắt được cô ta sau vài giờ thôi.”
“Thế thì chúng ta cứ để họ làm vậy đi.” Mary nói. “Mày không thể giết một nữ tu được, Pat.”
“Cô ta sẽ trở về cái tu viện đó.” Patrick nói. “Nó tên là gì nhỉ? Tu viện Wynding.” Gã ném mẩu thuốc đang hút vào đống lửa.
“Pat, mày đi đâu đấy? Mày không được đến nơi thánh địa ấy. Pat!”
98“Tất cả đều nằm ở đây.” Hai người phụ nữ dừng lại trước cửa nhà kính, Isabel nâng chiếc máy tính xách tay mỏng dính mà cô đã mang xuống lầu lên. “Toàn bộ cuộc điều tra. Tôi đã đọc xong nó trước khi ngủ. Và trong đó còn có một bức thư gửi cho tôi mà em ấy đã viết khoảng vài giờ trước khi đến đón tôi. Em ấy đã viết rất nhiều thư cho tôi trong suốt những năm qua nhưng chưa bao giờ gửi đi cả. Tôi đã tìm được tất cả các tập tin đó. Tôi cho rằng hẳn đó là cách đã giúp em ấy tự làm mọi việc một mình.”
Hildegard nở một nụ cười mệt mỏi. “Ta tưởng rằng chúng sẽ là nguồn an ủi lớn trong quãng thời gian này chứ.”
“Đêm hôm đó em ấy không hề ngủ, trước khi đón tôi đi tham gia chuyến du ngoạn trên chiếc khinh khí cầu đó. Tôi đã nghĩ rằng em ấy trông có vẻ mệt mỏi. Em ấy thậm chí còn không chợp mắt chút nào.”
“Cô ấy đang làm gì vậy chứ?”
“Hóa ra là em ấy đã làm khá nhiều thứ.”