- 99 -
Thứ Tư, ngày Hai mươi tháng Chín (hai ngày trước).
Jessica lái xe qua lối vào dinh thự nhà họ Faa lúc khoảng hơn hai giờ sáng. Khu đất có một hàng rào dây thép rất cao, ít nhất phải cao đến hơn ba mét, một dãy dây thép gai đan tròn nằm trên đỉnh. Hàng rào nằm trải dài khoảng ba mươi mét dọc theo con đường lớn, trước khi hơi rẽ cong về phía khu rừng.
Bên kia hàng rào là một sợi dây treo một chuỗi bóng điện giúp cô nhìn rõ khu vực sân đầy sỏi, một đoàn những nhà xe di động đỗ thành hình bán nguyệt, những chiếc xe hơi, xe tải, xe van và xa hơn nữa là vô số những chiếc xe phế thải chất thành đống dường như trải dài bất tận.
Ngay chính giữa sân, đối diện với con đường lớn, là Tòa nhà màu Vàng. Tòa nhà hai tầng, có một cửa chính và năm cửa sổ hẹp. Trong căn nhà không có bất cứ ánh đèn nào. Thật khó để có thể khẳng định chắc chắn khi chỉ quan sát trong chiếc xe đang lái ngang qua, nhưng có vẻ như các cánh cửa sổ đó đều bị chặn bằng những tấm ván chằng chịt.
Cô lái xe ngang qua khu đất đó khoảng vài trăm mét dọc theo con đường, cho đến khi tới một lối dẫn tới cánh đồng mà cô có thể tấp xe vào.
Cô chưa có lệnh kiểm tra khu đất này, nên tất cả những thông tin mà cô tìm được trong cuộc tìm kiếm không chính thức này có thể sẽ không được chấp nhận. Những việc cô đang làm có thể rất nguy hiểm. Nếu như phán đoán của cô về việc có nhiều người đang bị giam giữ ở đây là đúng, thì có thể cô cũng đang đẩy họ vào trong vòng nguy hiểm. Mặt khác, nếu như thực sự có người đang bị giam giữ ở đây thì cô cần phải hành động ngay lập tức. Cô nhét một cái kìm và một vài sợi dây có thể chịu được lực vào trong túi, xuống khỏi xe, khóa xe lại và trèo qua cổng để đi vào bên trong cánh đồng.
Cô băng qua cánh đồng, leo qua một hàng rào; băng qua một cánh đồng khác và đối diện với hàng rào dây thép đang bao quanh chu vi của khu đất kia. Ngôi nhà nằm cách hàng rào khoảng năm mươi mét, có hai cánh cửa sổ nằm ở một bên nhà, một cái nằm ở tầng trên và cái còn lại nằm ở tầng dưới. Có lẽ trong nhà có tám căn phòng, có thể có một vài phòng tắm nhỏ hơn và các khu vực sinh hoạt tiện ích nữa. Có thể cũng có một cầu thang chính. Lớp sơn màu vàng trông như thể đã rất lâu rồi chưa được sơn lại. Phần bên dưới mái hiên đã có dấu hiệu bong tróc và phần chân tường có vẻ đã ố màu. Đây không thể nào là tổ ấm được nâng niu của một gia đình được.
Một cơn gió lướt nhẹ qua mặt cô, mang theo mùi của lửa trại, dầu cháy và cả mùi của bể phốt.
Cô tiếp tục đi, mỗi lúc một xa con đường và men theo hàng rào. Những nhà xe di động lúc trước bị ngôi nhà lớn che khuất ngay lập tức lọt vào tầm mắt khi cô đi tiếp. Cô đếm được chín cái. Hơn một chiếc có khói bốc ra. Ít nhất hai chiếc còn sáng đèn. Cô nhìn thấy cái điện thờ, chậu lửa bằng đá khổng lồ với những viên than hồng phát ra thứ ánh sáng màu cam, cả một kho dự trữ những bình ga nữa.
Cô đi tiếp, bỏ lại sau lưng ánh sáng phát ra từ khoảng đất nằm phía sau khi những chiếc xe phế liệu chất cao như núi phủ thành một mảng bóng mờ bao trùm lên cô. Gió thổi qua bãi xe ấy tạo thành những âm thanh kỳ lạ, gần như tiếng rì rầm của con người. Thỉnh thoảng, những tiếng cót két hoặc tiếng rít của những thanh kim loại cọ vào nhau lại khiến cô giật mình nhảy dựng. Cô tiếp tục dấn bước. Hàng rào này sẽ chẳng thể nào bao quanh toàn bộ chu vi khoảng đất này được. Điều đó thực sự lãng phí quá mức cần thiết.
Trừ khi hàng rào này không phải dùng để đề phòng trộm cắp.
Cô đến gần một góc hàng rào. Thực sự nhìn thấy hàng rào đã xoay góc và bao trọn một vòng quanh khu đất. Không có cách nào cả. Cô không thể leo qua hàng rào này. Mà đào đường hầm bên dưới xem ra cũng không phải là lựa chọn khả thi.
Cô quay trở lại khu nhà. Tại sao gia đình họ lại không sống trong đó nhỉ?
Đi được nửa đường, cô thò tay vào túi áo khoác trong của mình, lấy ra cái kìm mà cô mang theo từ xe hơi. Cô cố gắng thử cắt hàng rào, chỉ như một sự thử nghiệm. Nó dễ dàng đứt chỉ với một nhát bóp kìm mạnh. Nếu như cắt được khoảng hai mươi mắt là cô có thể tạo một lỗ hổng để chui qua rồi.
Cô mất khoảng vài phút để làm việc đó. Cô chống hai tay xuống đất, quỳ gối bò qua hàng rào, cảm nhận được những mấu nối của những sợi dây thép đang kéo vào tóc. Cô cố giật ra, và khoảng một giây sau, cô nghe thấy tiếng chiếc áo khoác của mình bị cào rách, nhưng lúc này cô đã sang đến bên kia hàng rào rồi.
Sợi dây thép hàng rào đã giật chiếc dây chun buộc tóc màu xanh lá ra khỏi mái tóc của cô, sợi dây chun tiệp màu hoàn hảo với chiếc áo khoác màu xanh lục yêu thích mà cô đang mặc, lúc này nó đang bị treo lủng lẳng trên hàng rào kia, cách mặt đất khoảng gần một mét ba. Sợi dây buộc tóc đó có thể dùng làm một dấu mốc cho cô trong trường hợp cô cần phải nhanh chóng tìm ra lối thoát, vì vậy cô đã để nó nằm im tại đó.
Những chiếc xe hơi sẽ giúp che chắn cho cô. Cô có thể đến gần những nhà xe di động kia mà gần như không sợ bị ai đó phát hiện. Đầu tiên, cô phải leo qua một chiếc xe bị đẩy thẳng đứng dựng sát hàng rào. Cô len người qua cánh cửa xe đã hỏng, để ý thấy đây là một chiếc Ford Mondeo, sau đó trèo ra ngoài qua ô cửa trống ở bên kia.
Cô di chuyển nhanh chóng, trở lại con đường mà mình đã đi ban nãy, dừng lại vài giây để quan sát và nghe ngóng xung quanh. Cô có thể trông thấy mái của Tòa nhà màu Vàng. Giờ là đến những khung cửa sổ. Cô tiến lại gần hơn. Phần nóc của những nhà xe di động cũng đã lọt vào tầm mắt cô.
Đến một khoảng cách cực kỳ gần, cô nghe được tiếng chó sủa.
Cô cúi thấp người xuống. Lẽ ra cô nên đoán được việc này mới phải. Những bãi phế liệu luôn nuôi chó. Cô mạo hiểm ngẩng đầu lên, kiểm tra hướng gió. Gió đang thổi về phía cô, mang theo mùi dầu máy và cả mùi nước thải.
Một cánh cửa mở ra. Giọng nói của một người đàn ông vang lên, rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô có thể nghe thấy từ vị trí này.
“Gì vậy? Đi kiểm tra đi.”
Cô nghe được tiếng sủa gấp gáp của một con chó to lớn. Tiếng sủa đó không phải hướng về phía cô, không phải theo tiếng gió đang vang lên bên tai cô lúc này, nhưng rồi nó cũng sẽ tìm thấy cô cho mà xem.
“Shinto.”
Một cánh cửa phía sau ngôi nhà đã mở ra. Cô có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu ra ngoài.
“Pat?” Một giọng nói khác vang lên. “Có chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Không có gì đâu. Ngủ tiếp đi.”
Lúc này cô đã có thể nhìn thấy bóng dáng to lớn của con chó đó. Nó đang chạy men theo hàng rào, có thể nó đã phát hiện ra mùi của cô để lại trước đó. Đó là một con chó chăn cừu Đức.
Thật may mắn.
Chó chăn cừu Đức không phải là giống chó tấn công dữ dội. Neil đã dạy cho cô biết điều đó. Phải mất rất nhiều tháng kiên nhẫn huấn luyện mới có thể biến một con vật hiền lành bẩm sinh và gần gũi với con người này thành một sinh vật có thể đi săn và tấn công theo lệnh. Hầu hết mọi người không thuộc đội cảnh khuyển của cảnh sát cũng đều không mấy tỏ ra lo lắng. Giống chó chăn cừu Đức thường được nuôi để làm chó bảo vệ vì chúng có thân hình cực kỳ to lớn và đáng sợ, chứ thực tế hầu hết chúng đều rất thân thiện nếu như thực sự biết cách tiếp cận chúng.
“Đến đây nào, cậu bé.” Cô khẽ cất tiếng gọi. Con chó có thể nghe được tiếng cô. “Shinto, đến đây nào, cậu bé.”
Cô thấy con chó đã quay đầu về phía cô. Cái mũi của nó khẽ hếch lên. Nó đã thấy cô.
Nó chuyển hướng về phía cô, tốc độ rất ổn định chứ không chạy hết tốc lực. Thế là tốt, vì như vậy ám chỉ rằng nó đang không hoàn toàn cảm thấy tự tin một trăm phần trăm. Bản thân nó cũng không chắc chắn về thứ nó tìm thấy là gì.
“Thật là một cậu bé ngoan. Đúng là một cậu bé ngoan.” Cô đang học theo Neil, cố gắng bắt chước theo những gì mà anh ấy hay làm với những chú chó con. Họ luôn giao cho anh ấy những con chó khó đào tạo nhất. Anh ấy là người huấn luyện giỏi nhất ở đơn vị mà anh công tác. Mấu chốt, điều mà anh luôn nói với cô, chính là không bao giờ được sợ hãi.
Lúc này con chó đã đến rất gần cô rồi. Cô cúi thấp người xuống, cho tay vào trong túi để con chó cư xử hòa nhã với cô. Neil không bao giờ quên làm điều này.
Lúc này con chó đã đến đủ gần để cô có thể thấy được ánh sáng phản chiếu trong mắt nó.
“Thật là một cậu bé ngoan.” Cô đưa tay ra, trong tay cầm chặt một món đồ ăn và thấy cái mũi của con chó bắt đầu hếch lên ngửi. Cô ném món đồ đó về phía nó. Nó chộp lấy chỉ trong vài giây.
“Ngoan lắm.” Cô lại ném thêm cái nữa. Sau đó lại ném thêm cái nữa, vừa ném cô vừa dùng những lời nói ngọt ngào và đầy tự tin để trấn an nó.
Ồ, đây thực sự không phải là thời điểm lý tưởng để đánh cuộc với một con chó không thể dự đoán được hành động của nó.
Con chó lúc này đã ở ngay sát cô, cái mũi hếch về phía mặt cô mà đánh hơi, sau đó nó ngửi dần xuống dưới, cố gắng tìm kiếm những miếng đồ ăn cuối cùng. Cô cứ để cho nó thoải mái tìm kiếm như vậy.
“Này, cậu bé xinh đẹp.” Cô nâng tay lên gãi vào sau tai nó, thực ra thì tất cả những giống chó lông dài đều thích được gãi tai như vậy. Nó vẫn tiếp tục đánh hơi từng túi áo khoác của cô. “Lần sau mày sẽ nhận ra tao chứ, phải không nào, cậu bé ngoan?”
“Shinto. Quay lại đây!”
Con chó chạy quay lại chỗ chủ của nó, nhưng cô cũng đã kết bạn với nó thành công. Cô đã được an toàn, ít nhất là với con chó đó.
“Pat, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy? Tại sao cái cửa chết tiệt đó lại đang mở?”
“Thư giãn đi. Chẳng qua chỉ là con chó có chút bồn chồn mà thôi.”
Cô nghe được tiếng cửa sau đóng sầm lại và đợi cho mọi thứ yên ắng như trước. Rồi đột nhiên, cánh cửa lại bật mở.
“Bật đèn lên. Mọi người! Dậy ngay!”
Ngay lập tức, những ánh đèn bắt đầu xuất hiện khắp xung quanh.
Jessica xoay người và chạy thật nhanh về phía lối vào cô đã cắt sẵn trên hàng rào dây thép. Lao đến chỗ chiếc Ford Mondeo đang dựng đứng, cô dừng lại một giây, trốn vào bên trong chiếc xe tối om để nhìn lại xem chuyện gì đang xảy ra. Những ngọn đuốc được chiếu sáng khắp nơi. Người ta gọi nhau thức dậy. Shinto đang sủa rất hăng. Không phải họ đang tìm kiếm cô, nhưng rõ ràng họ đang tìm kiếm thứ gì đó, và sớm hay muộn gì thì phạm vi tìm kiếm của họ cũng sẽ được mở rộng mà thôi. Cô vặn người trèo qua ô cửa sổ.
Chiếc chun buộc tóc màu xanh lá của cô vẫn mắc trên hàng rào, giúp cô có thể dễ dàng tìm ra lối thoát cho mình. Cô lách qua khe hở trên hàng rào, lấy sợi dây chịu lực từ trong túi áo ra. Bắt đầu từ vết cắt trên cùng đến mắt dưới cùng, cô luồn sợi dây qua từng mắt cáo của khe hở, buộc chặt hai cạnh của nó lại với nhau. Bất cứ ai muốn phát hiện ra khe hở này cũng phải nhìn thật kĩ vào hàng rào mới biết được nó đã bị cắt rời. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ vào chiếc chun buộc tóc và đột ngột đông cứng người.
Chiếc Ford Mondeo mà cô vừa mới trèo qua đang di chuyển.
Cô nhìn chằm chằm vào nó, phát hiện đó chỉ là một trò đánh lừa thị giác của ánh sáng mà thôi, lúc này, mặt trăng đã nhô lên từ phía sau một đám mây, tạo thành ảo giác mọi vật đang di chuyển.
Không có gì hết. Chiếc xe vẫn đang đứng yên tại chỗ.
“Tao sẽ lo mạn phía bắc của hàng rào.”
Cô đang ở mạn phía bắc của khu phức hợp và những giọng nói đã càng lúc càng gần hơn. Cô cần phải rời khỏi đây ngay. Cô quay đi, cúi thấp người xuống và chạy thật nhanh.
Từ những bước chân, cô nghe được tiếng ai đó nhẹ nhàng đạp xuống mặt đất mềm.
Cô quay lại nhìn thử. Không có gì hết. Ánh đèn không thể nào chiếu đến góc sân này được. Mặt trăng lại bị che khuất. Không nhìn thấy gì cả. Không nghe được gì. Thế nhưng cảm giác về một thứ gì đó đang tồn tại lại trở nên vô cùng mạnh mẽ. Cô gần như tin chắc rằng cái thứ sáng lấp lánh nằm cách khoảng hai mét ở phía bên kia hàng rào, không phải là thứ ánh sáng phát ra từ chiếc ô tô cũ nát, mà là từ một đôi mắt.
Lúc này đã bắt đầu thấy sợ, Jessica bèn xoay người và tiếp tục chạy.
Khi trở lại chiếc xe của mình, cô phải ngồi nghỉ khoảng vài phút. Cô đã không tìm ra được bất cứ thứ gì để có thể thuyết phục cấp trên cử một nhóm đến đây trước buổi trình bày báo cáo của mình vào ngày thứ Năm. Và cô đã tự ý thực hiện một cuộc điều tra bất hợp pháp. Cho đến lúc này, mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu cả. Cô nổ máy xe. Chỉ còn hơn một giờ nữa là cô phải đón Isabel rồi.