- 102 -
Khi chiếc khinh khí cầu rơi xuống, khi tôi biết rằng Jessica đã chết và gã đàn ông đó đang tìm kiếm tôi, bản năng đầu tiên đã nhắc nhở tôi phải trở về nhà. Tôi thề với các xơ, đây chính là nơi mà tôi hướng đến.”
Giờ đã quá trưa, ánh mặt trời chiếu xuống qua những ô cửa sổ kính cũ kĩ và rạn nứt trong tu viện. Những hạt bụi như nhảy múa trong thứ ánh sáng màu vàng. Mùi thịt hầm và dầu ăn bay đến các căn phòng mỗi khi cánh cửa phòng bếp mở ra. Fiorentina đã mang tới một bình hoa hồng tươi mới được cắt từ khu vườn. Khi nghĩ rằng không có ai để ý, xơ ấy đã đẩy bình hoa đến gần Isabel hơn.
Một vài nữ tu đang ngồi quanh chiếc bàn bằng gỗ sồi lớn. Hildegard ngồi ở vị trí đầu bàn, Isabel ngồi một mình bên trái. Các nữ tu khác ngồi rải rác khắp căn phòng, chân họ tạo ra những âm thanh rất nhẹ trên nền nhà bóng loáng. Họ vẫn tiếp tục mang thật nhiều thức ăn cho cô: sữa, bánh mì, bánh quy yến mạch, pho mát. Dường như những thức ăn họ mang đến cho cô đều kèm theo một chút cảm quan kinh thánh nào đó, cứ như thể những thứ ấy có thể giúp mang cô quay trở lại bên Chúa. Hoặc có thể chỉ là mang cô trở về với họ mà thôi.
“Tôi chưa bao giờ muốn để mọi người nghĩ rằng Jessica vẫn còn sống và người chết là tôi.” Isable nhìn từ người này sang người khác. “Tôi biết thật là ngu ngốc khi tráo đổi trang phục với em ấy, nhưng lúc đó tôi đã chẳng nghĩ được gì.”
“Xơ không thể nào đi cả quãng đường với bộ đồ nữ tu đó được.” Eugenia lên tiếng. “Việc đổi trang phục là hoàn toàn hợp lý và Jessica sẽ là người đầu tiên đồng ý để xơ làm như vậy. Điều khiến tôi không thể hiểu được là tại sao xơ không hề liên hệ với cảnh sát ngay khi xơ có cơ hội?”
“Đúng vậy.” Belinda nói. “Khi xơ gặp được những người hành hương khác, xơ đã an toàn rồi, đúng không? Xơ nên ăn chút gì đó đi đã. Thử chút bánh mì phết mật ong. Hay tôi mang cho xơ một chút mứt bơ nhé?”
“Tôi sẽ liên lạc với họ từ đây. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể đối phó với họ nếu như tôi ở đây, cùng với mọi người.” Trong khoảnh khắc, Isabel có một thôi thúc muốn đưa tay ra. Cô luôn thích Belinda. Nhưng có gì đó đã giữ cô lại. Người phụ nữ này đang nhìn cô với ánh mắt vừa thương hại, vừa tò mò, nhưng vẫn còn ẩn giấu điều gì khác nữa. Có thể là một chút lo sợ ngầm. Cô đã trở lại với họ, nhưng có lẽ cô không phải là một phần trong số họ. Không còn là một trong số họ nữa.
“Nhưng sau đó, khi tôi đang ở một quán ăn vào buổi sáng sớm ngày thứ hai, tôi đã thấy bản tin.” Cô nói tiếp. “Tôi đã nhận ra những gì tôi đã làm và nhận ra rằng Neil sẽ tin rằng vợ chưa cưới của anh ta vẫn còn sống, dù em ấy đã đi rồi, và…” Cô không nên cố ăn thứ gì đó. Chưa kể cô cũng không nghĩ rằng mình có thể ăn nổi. Cô vẫn không hề động tới bánh mì trên đĩa. “Em ấy đã có thai.” Cô cố gắng kiềm chế. “Jessie đang mang thai, các xơ ạ.”
Những tiếng rên trầm thấp, ngân nga như tiếng nhạc, dường như vang lên khắp cả căn phòng. Hildegard gục mặt vào hai bàn tay mình.
“Ta đã đi nhận diện thi thể cô ấy.” Hildegard nói, vẫn gục đầu vào giữa những ngón tay. “Ta đã nói với cảnh sát rằng đó chính là xơ. Nếu như cần phải đổ lỗi cho ai đó, thì người đó phải là ta. Hẳn là cô đã nghĩ, sau ngần ấy năm trời, lẽ ra ta đã có thể phân biệt được hai người.”
“Theo những gì mà mẹ nói với chúng tôi, thì gương mặt của cô ấy đã bị hủy hoại rất nghiêm trọng.” Fiorentina nói.
“Và thật lòng mà nói.” Tabitha lên tiếng. “Cũng đã lâu mẹ chưa đi kiểm tra mắt rồi.” Cô đẩy chiếc ghế của mình ra phía sau. “Tôi xin lỗi một lát, thưa Mẹ bề trên. Tôi nghe được tiếng cửa phòng bếp đang đập, có thể nó lại bị gió thổi nữa rồi.”
Hildegard buồn bã gật đầu khi Tabitha rời khỏi phòng.
“Tôi cảm thấy tôi nên là người nói cho Neil biết sự thật, để giải thích cho anh ta.” Isabel nói. “Và vì vậy, tôi đã lên đường đến thành phố York. Nhưng trên đường đi, tôi đã có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn. Jessie nhận ra gã đàn ông mà em ấy nhìn thấy đang tấn công cô gái dưới mặt đất. Gã đàn ông mà sau này tôi đã biết có tên Patrick Faa. Đồng thời, em ấy cũng đang điều tra các cảnh sát ở Northumberland. Em ấy biết họ có liên quan đến hoạt động buôn người. Em ấy đang bí mật điều tra, đóng vai một nhân viên vệ sinh người Ba Lan làm việc trong văn phòng của họ. Các xơ cũng biết em ấy rất giỏi ngoại ngữ mà, đúng không?”
Hildegard khẽ gật đầu. Xung quanh bà, những người khác cũng gật đầu theo.
“Không chỉ là hoạt động buôn người thông thường.” Isabel nói. “Patrick Faa và gia đình của hắn đang buôn bán những người nhập cư trái phép, đưa họ đến đất nước này để phục vụ, cung cấp các cơ quan nội tạng khỏe mạnh cho những người giàu có đang bị bệnh.”
Các nữ tu ngồi quanh bàn dường như xích lại gần nhau hơn. Những người vẫn còn đang đi lại trong phòng thì đột nhiên dừng lại.
“Vậy là chúng ta đang sống để chứng kiến quá nhiều tội ác tồn tại trên thế giới này.” Hildegard nói.
“Và cảnh sát cũng tham gia vào đó sao?” Serapis nói.
“Ai đó trong lực lượng cảnh sát. Jessica đã nghi ngờ một người nào đó, nhưng em ấy vẫn chưa chắc chắn. Cũng có một bác sĩ nữa, chính là bác sĩ Wallace mà em ấy từng nhắc đến trước đây. Ông ta là người sẽ tìm kiếm… Tôi không chắc các xơ gọi họ là gì.”
“Khách hàng đúng không?” Belinda gợi ý.
“Chúng ta hãy chỉ nên gọi họ là những bệnh nhân.” Isabel nói. “Họ đến phòng khám của ông ta ở phố Harley hoặc Newcastle. Ông ta sẽ kể cho họ nghe những câu chuyện về các bệnh nhân chết não ở nước ngoài sẵn sàng hiến tạng, về khoản tiền mà họ sẽ phải trả cho những gia đình nghèo khó ấy.”
“Nhưng những người hiến tạng vẫn đang sống và còn khỏe mạnh khi họ đến đây sao?” Eugenia hỏi.
Isabel gật đầu. “Xơ có nhớ lần cuối cùng Jessie đến thăm chúng ta vào cuối hè không?” Cô hỏi. “Chúng ta đã trò chuyện vào giờ giải lao ở trong vườn, nói về việc chúng ta không thể hiểu được tại sao người ta lại có thể mua bán nội tạng được khi mà hệ thống kiểm duyệt ở Vương quốc Anh vô cùng nghiêm ngặt ấy?”
Vẻ mặt của các nữ tu trở nên tập trung hơn.
“Tôi nhớ.” Basilia nói. “Chúng ta đã nói về một cô bé người nước ngoài bị chết trong một tai nạn xe hơi, và tôi đã nói rằng, thậm chí nếu như cô bé đó có thực sự bị giết có chủ đích, thậm chí nếu như tai nạn đó là… Gọi là gì ấy nhỉ?”
“Sắp đặt?” Eugenia gợi ý.
“Đúng rồi, chính xác là sắp đặt, để người ta có thể lấy các cơ quan nội tạng của cô bé.” Basilia nói. “Thậm chí trong trường hợp đó thì chúng vẫn sẽ được đưa vào hệ thống, cùng với những cơ quan nội tạng của những người hiến tạng chính thức khác và chúng sẽ được sắp xếp theo các quy định nghiêm ngặt. Tôi đã nói như vậy. Tôi đã nói rằng chúng sẽ được đưa đến bất cứ đâu.”
“Trừ khi hệ thống đã bị thao túng.” Isabel nói. “Jess đã định nói cho chúng ta biết em ấy nghĩ việc đó sẽ được thực hiện như thế nào, khi…”
“Khi ta tình cờ thấy được cảnh đó và nhắc nhỏ các xơ về bổn phận quan trọng của mình ở đây, đúng không?” Hildegard đứng dậy và hơi gập người xuống, mọi người có thể nghe rõ được tiếng xương cốt kêu răng rắc và cả tiếng quần áo của bà kêu sột soạt nữa. “Bổn phận của các xơ là cầu nguyện và suy ngẫm, chứ không phải là trở thành một nhân viên điều tra của Northumberland, phải không?”
Đồng loạt, các nữ tu đều đến ngồi bên bàn, cúi đầu, chắp hai tay lại. Sau đó, gần như cùng một lúc, lần đầu họ cùng làm ra một chuyện táo bạo đến vậy, tất cả đều cùng ngước nhìn lên, dán chặt ánh mắt vào Isabel. Hildegard không hề di chuyển, vẫn đứng ở phía đầu bàn. Bà gật đầu, ra hiệu cho họ tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Mọi người có nhớ Jessica từng giải thích rằng vị trí địa lý là một trong những yếu tố quyết định việc chọn người để tiến hành hiến tạng không?” Isabel nói. “Ví dụ như một trái tim sẽ không đi cả quãng đường xa xôi từ đây cho đến Kent nếu như nó phù hợp để hiến cho một bệnh nhân ở địa phương chẳng hạn.”
“Có, tôi nhớ là cô ấy đã từng nói vậy.” Serapis nói.
“Ừm, vậy nói về trường hợp của cô bé Aayat nhé. Có thể sẽ có rất nhiều người đang chờ nhận được các bộ phận nội tạng của cô bé, nhưng cũng chỉ có một vài người là có thể chất tương thích mà thôi. Trong số rất ít những người phù hợp ấy, mọi người nghĩ sẽ có bao nhiêu người đang cần ghép gan, lại ở gần bệnh viện nơi cô bé đó hấp hối chứ?”
“Có thể chỉ có một người.” Eugenia nói. “Là người đã được tính đến.”
“Xơ muốn nói đến điều gì?” Hildegard nói. “Đó…”
“Hệ thống này thực sự hoạt động nhằm phục vụ cho lợi ích của những kẻ buôn người.” Xơ Belinda chen ngang. “Họ chẳng cần phải lo lắng gì về nó cả. Họ chỉ cần đảm bảo rằng người hiến tạng sẽ chết ở đúng nơi mà thôi.”
“Vậy nếu như ở đó có nhiều hơn một người cần được hiến gan thì sao?” Eugenia nói. “Nếu như chẳng may phần nội tạng đó lại được ghép “sai” người?”
“Vậy thì, họ sẽ giết thêm, một người khác.” Isabel nói. “Họ mang người vào đất nước này bằng một chiếc xe van, giam giữ những người đó trong ngôi nhà của dòng họ Faa cho đến khi họ được cần đến. Có thể người kế tiếp sẽ bị chết đuối dưới dòng sông Mersey, để tránh không gây nghi ngờ cho người khác. Thỉnh thoảng cũng có vụ tai nạn thực hiện không được suôn sẻ. Chẳng hạn như bé gái kia và một người phụ nữ khác mà Jessica tìm được, tên là Adar. Hiện giờ cô ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện tại Derby. Có hay không có họ cũng chẳng quan trọng, bởi vì sẽ luôn có thêm những người giống như họ được đưa đến.”
Mọi người dường như đều đang quá sốc. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Có đến hơn một người phụ nữ bắt đầu mấp máy môi. Một vài bàn tay nhợt nhạt vô thức đưa lên nắm lấy cây thánh giá đang đeo trên cổ. Isabel có thể nghe thấy được những lời cầu nguyện đang dần vang lên khắp căn phòng, nghe như những tiếng vo ve của một bầy ong bị mắc kẹt.
“Và Jessica đã nói cho xơ biết tất cả những việc này sao?” Hildegard hỏi.
“Một vài chi tiết thôi. Ngay trước khi vụ tai nạn xảy ra. Tuy vậy, em ấy đã làm một điều cuối cùng. Tôi biết điều đó hẳn rất quan trọng nên mới khiến em ấy nghĩ đến nó ngay cả khi chúng tôi đều đang vô cùng sợ hãi. Em ấy đã gửi cho Neil một tin nhắn, nói cho anh ta biết mật khẩu chiếc máy tính xách tay của mình.” Isabel liếc mắt nhìn chiếc máy tính màu bạc mỏng dính đang đặt trên bàn. “Tất cả thông tin chi tiết của vụ án này, bao gồm cả những chuyện mà em ấy vẫn chưa có thời gian để báo lại cho nhóm của em ấy, đều được lưu lại trong chiếc máy tính xách tay mà em ấy để ở nhà. Tôi nghĩ em ấy muốn đảm bảo rằng Neil có thể mở được nó trước khi ai đó động tay động chân vào, và, tôi không biết…” Cô ấy nhìn xung quanh, cầu cứu.
“Làm sạch nó?” Basilia gợi ý.
“Loại bỏ nó?” Belinda nói.
“Có ai đã di chuyển con dao cắt phô mai không?” Tabitha quay lại phòng, mang theo một cái bát có nắp đậy. “Tôi nhớ vẫn còn chút phô mai mới. Tôi dám chắc xơ sẽ muốn ăn một miếng nhỏ đấy.”
“Vâng.” Isabel nói. “Tôi nghĩ Jessica đã lo chiếc máy tính của mình sẽ đến nhầm nơi. Thế nhưng Neil lại không hề cầm theo điện thoại. Em ấy hẳn là đã quên mất điểm mấu chốt. Sáng hôm đó, khi chúng tôi đang trên đường đến chỗ hẹn để lên khinh khí cầu, em ấy đã nói cho tôi biết rằng anh ta đã để điện thoại ở nhà. Vậy nên, tôi biết mình cần phải tìm chiếc điện thoại đó, và cả chiếc máy tính xách tay nữa, phải đảm bảo chúng được an toàn.”
“Vậy là Jessica nghĩ rằng cảnh sát có liên quan đến việc đó sao?” Eugenia hỏi.
“Em ấy chắc chắn điều đó. Em ấy đã bí mật điều tra xem người đó là ai.”
“Đừng có cường điệu…” Xơ Belinda bắt gặp cái liếc mắt của Hildegard. “Ý của tôi là, xin hãy bỏ qua cho sự chen ngang của tôi, xơ ạ, nhưng cho dù tôi có hiểu được cho sự can thiệp của xơ vào các công việc của Jessica, thì ít ra vào một số khoảnh khắc nào đó trong suốt ba ngày qua, xơ cũng phải có suy nghĩ rằng: Chuyện này đã đi quá xa rồi, mình phải báo cảnh sát thôi chứ.” Xơ ấy quan sát xung quanh, gần như trách cứ. “Ý tôi là, đâu phải tất cả bọn họ đều biến chất, đúng không?”
“Tôi nên làm điều đó vào lúc nào?” Isabel hỏi. “Khi Patrick Faa đuổi theo tôi đến Belford, sau đó là đến York ư? Và tôi đã nhận ra rằng chỉ có cảnh sát mới có thể nói cho hắn ta biết tôi đang ở đâu hoặc những thông tin đại loại như vậy.”
Belinda cụp mắt xuống.
Isabel nói tiếp. “Khi họ gần như tóm được tôi ở York, khi đang trốn chạy khỏi hiện trường của một vụ giết người mà tôi đã để lại dấu vân tay trên con dao và cả chiếc áo khoác dính đầy máu sao? Họ cũng có thể cố đổ lỗi cho tôi đã gây ra vụ tai nạn khinh khí cầu đó nữa.”
“Họ không thể làm như vậy được.” Xơ Fiorentina nói.
“Đã có bất cứ tin tức gì về việc tìm kiếm thi thể viên phi công đó chưa?” Isabel hỏi. “Cả về người phụ nữ đáng thương mà từ trên chiếc khinh khí cầu đó chúng tôi đã nhìn thấy gã đàn ông họ Faa kia tấn công nữa? Đã tìm thấy cô ấy chưa? Tôi là người duy nhất còn sống sót biết được chuyện gì đã xảy ra.”
“Xơ cũng đủ điều kiện hoàn hảo để người ta có thể đổ lỗi.” Xơ Belinda nói. “Một người đau buồn cùng cực, tâm lý không ổn định, một kẻ gàn dở sùng đạo nữa.”
“Xơ!” Vẻ mặt của Hildegard là nỗi thất vọng đến choáng váng.
“Belinda nói đúng.” Isabel nói. “Một khi cảnh sát tìm được tôi, tôi có thể sẽ bị buộc tội giết người. Nếu như Patrick Faa tìm thấy tôi trước, hắn sẽ thủ tiêu tôi luôn, bớt cho cảnh sát rất nhiều việc phải đau đầu. Và đúng vậy, thưa các xơ, trong trường hợp các xơ vẫn còn băn khoăn thì tôi hoàn toàn đáng sợ.”
Hildegard đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Isabel có thể thấy gương mặt đang cau lại của bà phản chiếu qua tấm kính. “Xơ Winifred.” Hildegard gọi. “Phiền xơ dẫn theo bốn xơ khác đi kiểm tra xem cổng của tu viện đã được khóa chưa, được chứ?”
Không hề lưỡng lự, xơ Winifred đặt đế cây nến mà mình vừa mới lau sạch bóng xuống và tao nhã bước về phía cửa.
“Thưa Mẹ bề trên, nếu như hắn ta theo tôi đến đây, hắn có thể trèo qua bước tường đó. Tôi đã…” Isabel kịp ngừng lại. “Hắn có thể trèo qua tường. Chúng ta nên khóa tất cả các cửa lại. Đảm bảo không cửa sổ nào mở. Tôi sẽ rời khỏi đây trong vài phút nữa. Mọi người sẽ được an toàn một khi tôi không có ở đây.”
“Ừm.” Hildegard càng nhíu mày chặt hơn. “Tất cả cửa ra vào và cả cửa sổ nữa, xơ Winifred, vui lòng kiểm tra cẩn thận. Và xơ hãy thông báo cho các xơ khác rằng không ai được phép ra ngoài. Thực ra, ta cho rằng tốt nhất là mọi người hãy cùng đến tập trung với chúng ta tại đây.”
Belinda bật dậy. “Thưa Mẹ bề trên, tôi có thể xin phép đến tháp chuông không? Từ đó chúng ta có thể quan sát được rất xa. Tôi có thể dùng ống nhòm nữa. Nếu như có ai đó cố gắng lẻn vào chỗ của chúng ta, tôi có thể thấy được.”
Hildegard gật đầu đồng ý, sau đó đợi cho cánh cửa nhà ăn đóng lại sau lưng Winifred và Belinda.
Eugenia nói: “Nhưng tại sao lúc ở York xơ lại chui vào xe của hắn ta? Xơ đã lấy được chiếc máy tính của Jessica chưa? Việc làm đó chắc chắn là vô cùng nguy hiểm.”
“Faa đã lấy được chiếc điện thoại của Neil, trong đó có tin nhắn về mật khẩu máy tính. Tôi phải tìm ra mật khẩu trước khi cảnh sát tìm thấy tôi. Tôi đã nghĩ mình có thể lấy lại nó khi hắn dừng xe mua xăng hoặc làm gì đó.”
“Xơ có làm được không?” Tabitha hỏi.
Isabel lắc đầu. “Hẳn là nó đã nằm trong túi áo khoác của hắn và hắn không hề cởi áo khoác ra. Thế nhưng, hóa ra tôi lại không cần đến mật khẩu đó. Ngay lần thử đầu tiên, tôi đã đoán ra mật khẩu máy tính của Jessica.”
Hildegard ngồi lại chỗ của mình.
“Đó là Magdalena, lấy theo tên của tôi.”
Lần đầu có chút dấu hiệu của một nụ cười trên gương mặt của Hildegard. “À, ít nhất thì điều đó cũng không khiến ta cảm thấy ngạc nhiên.” Bà nói.
“Vậy xơ đã xem các tài liệu đó chưa?” Tabitha hỏi.
“Rồi.” Isabel nói. “Tôi đã biết mọi chuyện. Tôi biết tất cả những gì mà em ấy đã biết chắc hoặc đang nghi ngờ. Tôi biết về những người bị buôn lậu qua châu Âu đến Northumberland, sau đó lại được đưa đến Tòa nhà màu Vàng. Ở đó, họ sẽ được kiểm tra nhóm máu và những thứ liên quan khác. Tôi biết một chuyên gia tư vấn có tên là Ralph Wallace sẽ xử lý tất cả các vấn đề liên quan đến y tế. Tôi cũng biết ai đó trong lực lượng cảnh sát đang giúp đỡ gia đình họ Faa tạo ra những thẻ căn cước giả cho những người này và đưa họ vào danh sách những người đăng ký hiến tạng. Có lẽ đó cũng là kẻ đã sắp xếp các vụ tai nạn, ở bất cứ nơi đâu mà bọn họ cần. Gia đình họ Faa sẽ vào vai những người thân thích để ký vào đơn đồng ý hiến tạng. Tay cảnh sát sẽ giữ cho mọi người tránh xa các bến cảng khi những kẻ buôn người đưa người tị nạn đến đây.”
“Xơ có biết tại sao không?” Hildegard hỏi. “Xơ có biết tại sao họ lại làm cái việc kinh khủng như vậy không?”
“Tôi nghĩ là có.” Isabel trả lời. “Tôi nghĩ tất cả bắt đầu từ một cảnh sát trẻ, tên gọi là Moira Faa.”