← Quay lại trang sách

- 101 -

Thứ Sáu, ngày Hai mươi hai tháng Chín.

Patrick cố sức nâng mình qua bức tường của tu viện. Sau cơn mưa lớn, mặt đất phía bên kia bức tường khá mềm và một số cây lá kim đã chắn giữa gã với tòa nhà. Gã phải chạy thật nhanh qua khoảng ba trăm mét đất vườn để có thể đến đó.

Cho đến lúc này gã đã quan sát tu viện được một lúc rồi. Có khoảng năm, sáu nữ tu mặc chiếc tạp dề trắng bên ngoài bộ trang phục màu đen đang làm việc trong vườn rau phía sau. Một người khác đang quét dọn chuồng gà. Một người khác nữa thì đang lau bên ngoài những cánh cửa sổ.

Cái cách bọn họ làm việc trong sự im lặng tuyệt đối thật là đáng sợ, cứ như thể tất cả bọn họ đều không hề nhận ra sự hiện diện của những người còn lại. Và khi một người trong số họ chẳng may bị gai đâm vào tay, gần như tất cả những người còn lại đều có thể biết ngay lập tức, thậm chí ngay cả khi nữ tu bị thương kia không hề nói một tiếng nào. Họ có một loại bản năng như của động vật, có thể nhận thức được tất cả những gì đang xảy ra trong bầy đàn của mình.

Chính xác là như vậy, gã đã nhận ra điều đó. Bọn họ là một bầy. Họ di chuyển và hành động như bầy đàn.

Gã đã quan sát được như vậy.

Khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, các nữ tu mới có phản ứng lại. Họ bắt đầu thu dọn các dụng cụ của mình, vẫn không nói tiếng nào với nhau. Họ nhặt những chiếc xô, cuốc, thuổng và cả bình tưới cây lên. Nữ tu đang quét dọn chuồng gà tháo đôi găng tay cao su màu vàng đang đeo ra và nhét nó vào trong một cái xô có nắp. Họ bắt đầu di chuyển về phía ngôi nhà, rồi biến mất cả vào bên trong.

Khi gã đến gần hơn, cánh cửa mà các nữ tu vừa mới đi qua ban nãy lại mở ra khiến gã giật mình hoảng hồn. Cánh cửa cứ thế đung đưa thật chẳng khác nào nụ cười nở trên gương mặt của một tên hề đáng sợ. Gã tưởng tượng đến một bóng dáng mặc chiếc áo choàng màu đen đang ẩn mình phía sau cánh cửa đó, dụ dỗ gã bước vào trong.

Gã cẩn thận tiến lại gần, đứng bên cạnh cánh cửa đang mở sẵn, kiểm tra không khí xung quanh bằng cách hít hà y như con chó của gã vẫn hay làm. Nơi này chỉ toàn là phụ nữ. Chủ yếu đều là phụ nữ già nên hầu như chắc chắn đều rất yếu ớt. Bọn họ chẳng có gì đáng sợ cả.

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu gã. Con chó của gã, Shinto, chẳng khác gì một chú chó con, đang bị cả đàn chim ác là nôn nóng, ríu rít bao vây. Chúng cứ lảng vảng bay xung quanh con chó nhỏ, sà xuống và càu nhàu như những mụ phù thủy già mà chẳng ai đụng tới được. Nếu chỉ có một con chim, đương nhiên nó sẽ chẳng thể là đối thủ của một con chó được, nhưng có đến hơn chục con cùng nhau tấn công nó thì sao? Gã phải cầm theo một cái gậy, đánh và xua lũ chim đó đi trước khi chúng sà xuống, và trước khi Shinto bị chúng mổ vào mắt nữa. Gã không thích phải nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với chú chó nhỏ của mình khi gã không ở đó. Gã đã nhìn thấy những gì mà đám chim đó làm với những con cừu mới sinh.

Những nữ tu này không phải đám chim ác là, bề ngoài của họ không hề giống thế. Họ chẳng có gì đáng sợ cả.

Cuối cùng, khi đã chắc chắn là không có ai ở phía sau cánh cửa, gã bước vào bên trong và cái mùi của tu viện ngay lập tức ập vào cổ họng gã y như một làn khói từ một đám cháy hóa chất. Cái thứ mùi phát ra từ một đoàn lữ hành chỉ toàn là phụ nữ lớn tuổi, cái mùi của nhà vệ sinh sau khi mẹ gã án ngữ trong đó khá lâu, cả mùi của đồ ăn và mùi vị của nhà thờ còn vương lại trong trí nhớ của gã từ thời thơ ấu. Mùi của tu viện khiến cho gã có cảm giác như lần nữa trở lại tuổi thơ của mình.

Gã đột nhiên cảm thấy choáng váng, như thể những bức tường xung quanh gã cũng đang lớn dần lên, kiểu như Alice ở xứ sở Thần tiên vậy, càng lúc càng cao hơn, đẩy trần nhà ra xa khỏi tầm mắt gã, khiến vóc dáng gã như càng lúc càng bé lại. Gã sợ phải ngước nhìn lên.

Trên mặt bàn lát bằng tấm formica có một con dao do ai đó bỏ lại. Con dao đó rất lớn, dài khoảng mười tám xen ti mét, hẳn là thường dùng để cắt thịt chứ không phải để gọt rau quả thông thường. Gã nhặt con dao lên, lại cảm thấy được là chính mình lần nữa.