← Quay lại trang sách

- 111 -

Hildegard bước qua sàn đá đến góc xa nhất phía bên phải của thánh đường. “Xơ có thể ra đây được rồi.” Bà nói với bức tường nhà nguyện.

Chiếc ghế gỗ sồi lớn được chạm khắc tỉ mỉ bắt đầu di chuyển về phía trước rồi trượt sang bên. Phần lưng cao cong cong của nó biến thành một cánh cửa trong bức tường, khi cánh cửa mở ra, để lộ một không gian nhỏ bên trong có một chiếc ghế gỗ và một bàn thờ nhỏ xíu. Đây là một gian mật thất dành cho linh mục. Trong những ngày mà Công giáo vẫn chưa được thừa nhận ở Anh, các nhà thờ Công giáo lớn đã cho xây dựng những gian mật thất nhỏ để bảo vệ cho các linh mục của họ không bị quấy nhiễu hoặc bị giết.

Isabel, lúc này vẫn đang mặc trang phục của Jessica, bước ra.

Tất cả họ đều bước đi khi cánh cửa nhà nguyện mở ra, nhưng chỉ có hai nữ tu là tạm thời tách khỏi đoàn.

“Ô tô đã được đưa trở lại nhà để xe, thưa Mẹ bề trên.” Xơ Basilia nói.

“Thật nhanh.” Hildegard nói.

“Họ cứ nhất định bắt chúng tôi xuống xe để tiếp tục khám xét.” Xơ Alfreda nói. “Tôi đã kiểm tra rồi, xăng vẫn đầy bình.”

Sau đó, họ nghe thấy những tiếng bước chân vội vã, rồi cánh cửa lại mở ra lần nữa.

“Họ đã rời khỏi khu nhà nhưng vẫn còn ở trong sân.” Belinda nói khi đang đứng ở ngưỡng cửa. “Tôi đoán họ đang kéo quân trở lại vòng ngoài, nhưng chúng ta vẫn có thể hy vọng rằng họ sẽ không theo dõi quá sát sao, có thể chỉ trong một vài giờ nữa thôi.”

Hildegard đảo mắt. “Cách khoảng năm trăm mét trên con đường có những đụn cát hướng xuống phía nam, chỗ lối mòn dẫn vào trong rừng, xơ sẽ tìm được một chiếc xe đạp.” Bà nói với Isabel. “Nếu xơ có ý định đến một nơi xa như Haggerston thì hãy đến bưu điện. Chiếc Vauxhall của Fred và Maisie đã nằm sẵn trên đường lái xe vào nhà và chìa khóa được cắm sẵn ở ổ. Fred có nói rằng có thể xơ sẽ cần điều chỉnh van tiết lưu nhưng cẩn thận đừng để bị sặc xăng. Và hộp số tuy có chút lỏng lẻo nhưng về cơ bản vẫn ổn.”

“Thưa Mẹ, cảnh sát có một số loại thiết bị có thể nghe được những cuộc điện thoại trao đổi của chúng ta.” Isabel nói. “Họ sẽ nghe được những cuộc điện thoại của Mẹ.”

“Tôi có thứ này.” Eugenia lần mò trong bộ trang phục của mình và lôi ra một chiếc điện thoại di động, đưa ra cho Isabel. “Chúng tôi đã sử dụng thứ này. Mua một cái thẻ, dùng đến đâu trả tiền đến đó. Cháu trai của tôi đã mua nó cho tôi ở Newcastle. Dùng cho những trường hợp khẩn cấp. Xơ nên dùng nó, xơ ạ. Một lần nữa, mong mẹ hãy tha thứ cho tôi, thưa Mẹ.”

Hildegard lắc đầu. “So với việc này thì chuyện đó không phải là điều gì quá to tát cả.”

Isabel cầm lấy chiếc điện thoại và nhét nó vào trong túi áo của mình. Chiếc ba lô của cô vẫn nằm trong gian mật thất.

“Tôi xin được để chiếc máy tính của Jessica lại đây với Mẹ.” Cô nói với Hildegard. “Nếu như có chuyện gì đó xảy ra với tôi…”

“Sẽ không có gì xảy ra với xơ cả.” Xơ Fiorentina ngắt lời.

“Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra với tôi, xin hãy gửi nó đến các tòa soạn báo. Đừng tin tưởng vào cảnh sát địa phương. Mẹ biết mật khẩu rồi phải không?”

“Vậy hãy làm điều đó ngay bây giờ đi.” Fiorentina trở nên kích động. “Như vậy thì xơ sẽ không phải chịu bất cứ sự nguy hiểm ngu ngốc nào nữa. Chúng ta có thể dùng chiếc điện thoại của xơ Eugenia để mời các tờ báo đến đây và nói cho họ biết tất cả những điều mà Jessica đã tìm ra.”

“Jessica không có bằng chứng.” Isabel nhìn xung quanh, cố gắng nhìn vào đôi mắt của từng nữ tu một. Những người phụ nữ này đều rất yêu quý cô, cô có thể sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy họ lần nữa. “Những người bị đưa tới Tòa nhà màu Vàng mà tôi nhìn thấy tối hôm qua bây giờ có thể đã bị đưa đi nơi khác rồi. Tất cả các dấu vết của họ có thể đã bị xóa sạch. Thi thể của viên phi công và cô gái đáng thương mà tôi nhìn thấy bị giết có thể sẽ chẳng bao giờ được tìm thấy. Bác sĩ phẫu thuật kia, người đàn ông tên Wallace đó, sẽ chối bỏ mọi thứ liên quan đến ông ta. Chẳng có bất cứ sự liên hệ chắc chắn nào giữa cảnh sát với những chuyện đang xảy ra cả. Không có bằng chứng, sự ra đi của Jessica là vô nghĩa.”

Mọi người đều im lặng.

“Và hơn thế nữa, tôi còn đang bị truy nã vì tội giết hai người, điều đó thực sự không hề tốt cho danh tiếng của tu viện chút nào.”

Gương mặt Belinda nhăn lại trong giây lát, rồi xơ ấy bật khóc nức nở.

Hildegard khẽ ngả người về phía trước và hôn lên trán Isabel. “Chúa sẽ luôn ở bên xơ, cô gái yêu quý của ta ạ.” Bà hít vào một hơi, trước khi quay sang những người khác. “Các xơ, tất cả mọi người đều biết chúng ta cần phải làm gì rồi đấy.”