- 119 -
Câu lạc bộ golf St Cuthbert nằm trên một dải đất cao. Vào những ngày trời trong, đại dương hệt như một dải ruy băng màu xanh cô ban nằm ở phía cuối đường chân trời. Những ngọn gió chẳng bao giờ tĩnh lặng. Ajax đứng nhìn chiếc Mercedes màu bạc đang uốn mình trên con đường dài ngoằn ngoèo hướng về phía mình, rồi sau đó tấp vào bãi đậu xe, đỗ ngay bên cạnh chiếc xe của anh. Phần mui trước của chiếc xe lúc này hoàn hảo như mới. Từ phía bên kia bãi đậu xe, anh nhìn thấy Patrick đang bước xuống từ chiếc Defender của anh ta và tiến về phía họ. Trong số tất cả những thành viên của cái đại gia đình vô cùng lập dị của vợ anh, Patrick chính là người anh cảm thấy khó mà thân cận được nhất. Tuy vậy, trong chặng đường phía trước này, thì anh ta lại là người có giá trị nhất.
Wallace vẫn ngồi nhìn thẳng về phía trước, như thể ông ta không hề trông thấy Ajax, như thể gã di gan thô kệch đang tiến về phía ông ta là kẻ vô hình. Ajax ra khỏi xe khi Patrick đặt bàn tay của mình lên cánh cửa bên ghế dành cho khách của chiếc Mercedes.
“Ngồi ghế sau đi.” Wallace nói với gã.
Một khoảnh khắc cảnh giác.
Ajax nói nhỏ. “Chỉ là ông ta đang cần chút thời gian để giải phóng tâm lý thôi. Không phải bây giờ. Ngồi vào ghế sau đi.”
Vẫn giữ nguyên ánh mắt hằm hằm đặc trưng của mình, Patrick làm theo lời ông ta nói. Cùng lúc đó, Ajax mở cửa ghế phụ và ngồi vào trong.
Wallace cũng chẳng buồn nghĩ đến việc mở đầu bằng mấy câu chuyện xã giao nữa. “Tôi đã ngụy tạo dữ liệu của vợ anh để cô ấy có vẻ nguy cấp hơn tình trạng thực sự của cô ấy.” Ông ta nói.
“Cô ấy thực sự nguy cấp.” Ajax nói. Moira đã xin nghỉ ốm dài hạn tại Cục điều tra hình sự Anh quốc nơi cô ấy công tác. Nếu như không được phẫu thuật, cô ấy sẽ không thể nào quay lại làm việc được nữa.
“Theo như bệnh án thì cô ấy sẽ không thể sống quá ba tháng nữa.” Wallace nói tiếp. “Điều đó sẽ giúp cô ấy có thể tiến được đến rất gần với vị trí ưu tiên hàng đầu trong danh sách cần được hiến tạng khẩn cấp. Tuổi đời còn trẻ của cô ấy cũng là một yếu tố để được cân nhắc, cũng như sức khỏe của cô ấy trước đây nữa. Thật đáng tiếc khi hai người lại chưa có con, nhưng chúng ta đành tận dụng những gì mà chúng ta sẵn có thôi.”
“Rút thời gian xuống còn một tháng đi.” Patrick nói từ hàng ghế sau.
Wallace lắc đầu. “Làm như vậy sẽ chỉ phản tác dụng. Những nhà quản lý dữ liệu sẽ không bao giờ tin rằng một người chỉ còn sống được vài tuần lại có thể phục hồi tốt sau ca phẫu thuật. Ba tháng là khoảng thời gian vừa đủ. Các hoạt động kêu gọi trên truyền hình cũng sẽ giúp ích cho việc này.”
Ajax đã chuẩn bị một cuộc kêu gọi để đề nghị đài BBC ở khu vực phía tây bắc phát một chương trình trên truyền hình, tìm kiếm thêm nhiều người hiến tạng ở khu vực tập trung những nhóm dân tộc thiểu số, nhưng chính các nhà sản xuất chương trình cũng đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc trong buổi ghi hình. Gia đình đặc sắc của Moira, tất cả những người đã tham gia vào chương trình đó đều khiến cho buổi truyền hình tiến hành rất suôn sẻ. Chỉ có vợ anh là tỏ ra miễn cưỡng, thế nhưng buổi phát sóng lại khó mà có thể thực hiện được nếu như không có cô.
“Chúng tôi thường nhận được hàng loạt đơn đăng ký hiến tạng sau mỗi lần kêu gọi trên truyền hình.” Wallace nói. “Thật sự là rất có lý do để lạc quan. Trong thời gian sắp tới, tôi sẽ cắt giảm các hoạt động tại các phòng khám của tôi ở London để sẵn sàng có mặt khi cần thiết.”
“Như vậy vẫn chưa đủ.” Ajax nói.
“Thật sự không thể làm gì khác được…”
“Vậy đưa ra giả thuyết đi. Vợ tôi cần gì để có thể sống tiếp?”
“Tôi không dám chắc, tôi…”
“Cô ấy cần ai đó tương đồng cùng nhóm dân tộc và có cả nhóm máu tương đồng với cô ấy, một ai đó đã đăng ký hiến tạng và có gia đình ủng hộ cho quyết định đó của họ, người sẽ chết trong vòng sáu tháng tới.”
“Đúng vậy, nhưng cũng vẫn cần nhiều hơn một người. Thậm chí ngay cả lý do kháng nguyên bạch cầu của cô Faa rất đặc biệt đi chăng nữa thì cô ấy cũng không thể nào xếp đầu danh sách được.”
“Trước đây ông đã từng nói rằng khoảng cách địa lý cũng là một yếu tố quyết định. Chẳng hạn so với một người hiến tạng ở tận London thì với một người hiến tạng ở khu vực phía đông bắc có khả năng sẽ có lợi cho Moira hơn.”
“Đúng thế.”
“Vậy cần bao nhiêu?”
“Rất khó để nói. Và thành thật thì tôi thật sự không…”
“Hai người? Mười người? Chúng tôi cần phải mang đến đây bao nhiêu người mới đủ? Cần bao nhiêu người chết mới có thể cứu sống được vợ tôi?”