- 120 -
Thứ Sáu, ngày Hai mươi hai tháng Chín.
“Tóm được rồi.” Mojo nói khi Ajax rẽ vào một góc đường và nhìn thấy dáng người mảnh khảnh với mái tóc xoăn đen đang đứng dưới chân một ngôi mộ. Isabel không hề di chuyển khi họ đến gần. Họ dừng lại, đứng phía sau cô khoảng một bước chân, nhìn cô giơ đèn pin lên chiếu vào từng dòng chữ trên tấm bia đá.
Moira Joanne Maldonado, nhũ danh Faa
Vợ yêu quý, con gái yêu quý, em gái yêu quý
Mojo rời khỏi chỗ đang đứng bên cạnh anh và bước lên phía trước, như thể muốn quan sát kĩ hơn người phụ nữ mà Ajax đã săn lùng nhiều ngày qua. Khi cô quay người lại đối mặt với cả hai người họ, hai bàn tay cô khẽ đặt lên trên tấm bia mộ của chính mình. Cô liếc mắt nhìn xuống, như thể kiểm tra xem những dòng chữ đó có còn nguyên vẹn hay không, và khi ánh mắt cô chạm vào mắt anh, những tia sáng lấp lánh trong đó mờ dần.
“Tôi rất tiếc về chuyện vợ của anh.” Isabel nói mà không hề quay người lại.
“Tôi cũng rất tiếc về chuyện em gái của cô.” Ajax trả lời.
Mojo cất một tiếng thở dài nặng nề, và chỉ trong vài giây, hình ảnh của cô tan đi. Ajax tiến thêm một bước về phía trước, đứng ngay cạnh Isabel. Họ không hề nhìn nhau. Ajax đang cố gắng nhìn thật kĩ vợ mình khi vẫn còn có thể. Anh không biết, và cũng chẳng quan tâm xem Isabel đang nhìn cái gì.
“Tôi hiểu lý do tại sao ban đầu anh lại làm như vậy.” Isabel nói. “Tôi có thể còn làm nhiều việc tương tự như vậy hơn nữa, cho người mà tôi yêu thương. Nhưng Moira đã mất được hai năm rồi. Tại sao anh vẫn còn tiếp tục làm thế chứ?”
Thật là một câu hỏi hay, một câu hỏi mà mẹ vợ anh cũng đã hỏi rất nhiều lần trước đó. Đương nhiên là tiền lúc nào cũng hữu ích cả, thế nhưng dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được cho những ký ức về Mojo sẽ dần nhạt phai theo tháng năm.
“Chúng tôi vướng vào vài khoản nợ.” Anh nói. “Những hóa đơn y tế tư nhân. Và tôi đoán rằng chỉ là chúng tôi đã nổi giận.”
Đúng vậy. Là nổi giận. Rất giận dữ khi cuối cùng cô ấy vẫn ra đi, thân thể cô ấy cứ đau đớn và ngày càng teo tóp đi vì bệnh tật. Khi đoàn thuyền chở những người tị nạn đến vào đêm hôm đó, tất cả những gì anh có thể làm được là ngăn không cho Patrick dùng chính đôi tay của mình để xé nát họ ra, bởi vì họ đã đến quá muộn. Bởi vì trong số những người trông có vẻ dơ dáy, bẩn thỉu và đầy sợ hãi này, có thể có người nào đó mang trong mình một cơ quan nội tạng khỏe mạnh có thể cứu sống được vợ anh.
Ajax đã phải cố gắng hết mức để có thể kiểm soát bản thân mình không tham gia cùng gã. Kiềm chế để không cho bàn tay mình xé toạc tứ chi, moi gan, mổ bụng và nghiền nát xương của những người đó. Đương nhiên, sau đó họ vẫn làm như vậy. Chỉ đơn thuần bằng cách thỏa thuận với các bác sĩ phẫu thuật.
“Vậy thì, bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra?” Isabel lên tiếng. “Tôi đoán anh sẽ không muốn mạo hiểm để tôi có thể làm chứng chống lại anh và gia đình vợ anh, thậm chí cả khi anh cho rằng tôi chẳng có chút bằng chứng nào đi nữa.”
“Cô đã tìm được điện thoại của Jessica rồi đúng không?” Ajax hỏi. “Tôi đoán là cô đã không hề có nó ngay từ đầu, nếu không thì chúng tôi đã nghe ngóng được về cô từ trước rồi.”
Mojo vẫn ở ngay trước mắt anh lúc này, anh vẫn chưa khi nào rời mắt khỏi cô. Cô như đang tựa người vào tấm bia đá, như thể cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Lần đầu tiên, bóng ma của vợ anh trông rất tương đồng với hình ảnh của cô trong những tuần cuối đời.
“Đang lên một kế hoạch ngụy tạo một vụ tai nạn cho tôi sao?” Isabel tiếp tục. “Đưa các cơ quan nội tạng của tôi vào hệ thống và cộng thêm thật nhiều tiền vào quỹ hưu trí của Ajax Maldonado?”
Đôi mắt Mojo vẫn đang dán chặt vào gương mặt anh, nhưng cơ thể cô đã mờ dần. Bức tường quanh khu vực sân nhà thờ, hàng cây thủy tùng, những tấm bia mộ cao, tất cả mọi thứ anh biết chắc là có sẵn phía sau lưng cô, lúc này như đang hiện cả lên trên cơ thể cô.
“Tôi đã sống cuộc đời trong sạch suốt hai mươi năm.” Isabel tiếp tục, và anh thì muốn quát lên bắt cô phải im lặng, rằng ngay lúc này, anh còn có chuyện khác, quan trọng hơn nhiều cần phải quan tâm. “Các cơ quan nội tạng của tôi hẳn là sẽ có giá trị với ai đó. Và tôi cũng chẳng bận tâm nhiều đến chuyện đó. Jessie là lý do duy nhất để tôi…”
“Đừng lo.” Patrick chẳng thể nào giữ im lặng lâu hơn được nữa, gã xuất hiện từ phía sau bức tường của nhà thờ. “Đó sẽ là vinh dự của tôi.”
“Pat.” Mojo gọi như cầu xin, nhưng mọi nỗ lực của cô dường như lại càng khiến cô tan biến nhanh hơn.
Isabel nhìn Patrick tiến đến gần. “Hẳn là anh cũng yêu thương em gái của mình nhiều lắm. Anh có từng nghĩ rằng có thể anh đã yêu thương cô ấy quá nhiều rồi không?”
Ajax không nhìn thấy gương mặt của Isabel, nhưng Patrick thì có thể và cả thứ mà cậu em rể của gã đang nhìn thấy nữa, đã khiến cho gã phải dừng lại, giữ một khoảng cách.
“Tôi cũng từng có một người anh trai.” Isabel nói với Patrick. “Tôi vẫn luôn có một người anh trai, dù tôi chẳng hề nói chuyện với anh ta suốt nhiều năm trời. Rất lâu về trước, anh ta đã khiến tôi bị tổn thương. Anh ta yêu thương tôi, nhưng cũng lại làm tổn thương tôi. Có thể anh ta làm tôi tổn thương là vì yêu thương tôi, theo cái cách lệch lạc của chính anh ta. Có phải chuyện này cũng tương tự như anh và Moira không?”
Mojo đã chuyển sự chú ý của mình từ Isabel sang anh trai cô. Ánh nhìn trong đôi mắt của Mojo dường như có thứ gì đó khác lạ mà Ajax chưa từng nhìn thấy trước đây. Là một sự pha trộn của sự giận dữ và cả muộn phiền. Anh luôn tự hỏi liệu có một thứ gì đó… không được đúng đắn lắm đã xảy ra giữa hai người họ hay không. Nhưng anh chưa bao giờ dám hỏi.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì mà anh ta đã làm với tôi.” Vị nữ tu vẫn đang nói về anh trai mình. “Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với anh ta nữa. Thế nhưng, rất nhiều chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua đã khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.”
Được rồi. Vậy là đủ rồi.
“Tôi đến đây để bắt giữ cô.” Ajax nói. “Tôi xin lỗi vì đã đến quá muộn, chính sự đau buồn và tuyệt vọng đã đẩy cô đến những hành động liều lĩnh nhất để kết liễu cuộc đời mình.”
“Những gì mà Jessica điều tra ra đều đã được ghi lại trong chiếc máy tính của em ấy, và hiện nay nó đang được cất giữ ở một nơi rất an toàn.” Isabel nói.
“Tất cả những gì mà cô đọc được trong đó chẳng có gì khác hơn là những suy đoán không có căn cứ của em gái cô. Không có bằng chứng. Thậm chí, cho dù cô có tìm được chiếc điện thoại…”
“Tôi đã tìm được rồi.” Isabel nói. “Chiếc điện thoại đó cũng đã được cất giữ ở một nơi rất an toàn, nhưng tôi không dám chắc rằng nó hoàn toàn cần thiết. Anh biết đấy, tôi đã nghĩ rất nhiều về Jessica trong mấy ngày qua. Em ấy thật sự là một người phụ nữ trẻ rất thông minh. Trong tất cả những điều mà em ấy đã nói cho tôi nghe suốt những năm qua, có một điều mà tôi vẫn nhớ mãi.”
“Đó là gì vậy?” Ajax hỏi.
“Em ấy đã từng nói với tôi rằng, một giọt máu đào hơn ao nước lã.”
“Gì cơ?”
Isabel lại nhìn Patrick lần nữa. “Anh nên biết tất cả những điều đó, anh Faa ạ. Những việc mà anh chuẩn bị làm cho em gái của anh ấy. Rồi anh hãy tự hỏi mình xem anh trai tôi có thể làm được điều gì cho tôi.” Cô liếc nhìn về phía sau, qua vai mình, hướng về phía Ajax. “Ví dụ như, nếu như tôi gặp phải nguy hiểm lớn nhất trong cuộc đời mình, và đã gọi cho anh ta, chỉ ngay sau khi tôi gọi cho anh.”
“Anh trai cô là thằng chết tiệt nào chứ?” Patrick gầm lên.
Phía sau vang lên những tiếng bước chân khi một vài dáng người đi ra khỏi khu vực bóng tối của nhà thờ. Những người khác thì xuất hiện từ phía sau những thân cây to. Ajax bắt gặp một tia sáng lóe lên từ phía sau bức tường, là ánh phản chiếu từ một bộ cảnh phục. Anh quay lại, nhìn người đàn ông mà anh đã rất quen thuộc đang bước xuống con đường, hướng về phía anh.
“Người đó là tôi.” Cảnh sát trưởng John Jones lên tiếng. “Ajax Maldonado, tôi bắt giữ cậu vì nghi ngờ về tội làm nhiễu loạn công lý, buôn người, bắt cóc và giết người. Cậu có quyền giữ im lặng…”
Ajax liếc mắt nhìn qua, phát hiện cảnh sát đã bao vây Patrick, ấn gã xuống, đọc cho gã nghe những quyền mà gã có thể nhận được trong tình trạng này. Anh nhìn thấy một nữ cảnh sát đang vòng tay quanh vai của Isabel và dẫn cô đi. Tất cả đều diễn ra ngay trước mắt anh. Khi cảnh sát trưởng đọc nốt những câu cuối cùng như thường lệ, Ajax vẫn không thể rời mắt khỏi vợ mình.
Cô ấy thực sự đã không còn ở đó nữa, chẳng còn gì hơn ngoài một dấu vết tựa sương khói, giống như gợn nước tạo thành khi ném một hòn đá nhỏ xuống hồ, cứ thế phai mờ, chẳng thể nào giữ lại được, cho đến khi hoàn toàn biến mất.