CHƯƠNG II VÔ DUYÊN ĐỐI DIỆN
Đó là luồng nhỡn tuyến của Hirô…
Hắn cũng lên máy bay với Quỳnh Dao ở Hạ uy di. Tại sân bay, hắn liến thoắng tự giới thiệu là họa sĩ, và nói đi Tahiti để vẽ. Cặp mắt của hắn sáng một cách lạ lùng, dường như có ánh thép.
Quỳnh Dao ưa thích bút sơn và hộp màu từ nhỏ: nàng không trở thành họa sĩ nhưng giao du rộng rãi và mật thiết với giới họa sĩ. Đặc điểm của họa sĩ là bàn tay và đôi mắt. Bàn tay phải khéo léo để quét màu lên vải, song đôi mắt phải thật sáng để còn chụp hình cảnh vật, chọn lựa những đường nét đẹp đẽ. Tuy nhiên, đôi mắt họa sĩ lại sáng một cách bâng khuâng chứ không sắc lẻm như dao cạo.
Đôi mắt sắc lẻm như dao cạo của Hirô chỉ có thể là đôi mắt của chuyên viên gián điệp. Đôi mắt rộng, có nhiều nếp răn ở đuôi của hắn thích hợp với khuôn mặt vuông, cái cằm chữ điền đầy nghị lực, và cái cổ bạnh tròn cắm trên đôi vai gầy, chứng tỏ hắn là con nhà võ, được luyện tập nhiều năm về cận vệ chiến.
Quỳnh Dao hơi biến sắc khi nhìn rõ ngón tay của Hirô. Loại ngón tay vuông, sù sì, to lớn này không phải là ngón tay họa sĩ. Nó phải là ngón tay của kẻ chuyên đánh nishi-ken nhu đạo, môn đánh atêmi bằng hai ngón tay, hoặc ngón trỏ và ngón giữa chĩa ra, hoặc ngón giữa và ngón trỏ chụm lại.
Nàng tốt nghiệp khóa atêmi nên không thể nào lầm lẫn. Đích thị Hirô là kẻ quen giết người. Có thể hắn là công dân Hạ uy di thật sự. Nhưng cũng có thể hắn đội lốt.
Hắn đang nhìn trộm nàng thì nàng quay đầu lại. Bốn luồng hào quang chạm nhau. Nàng thản nhiên nhìn lại trong dáng điệu thách thức. Đành rằng hắn là nhân viên gián điệp, nhưng là nhân viên gián điệp của quốc gia nào?
Của Sở Mật Vụ Nam Việt? Của CIA? D.I.A.? MI.6? Của GRU, KGB, Smerch, Quốc tế Tình báo Sở?
Quỳnh Dao không tin hắn là bạn đồng nghiệp. Vì nhân viên Nam Việt, hoặc Anh-Mỹ không thể liếc nàng một cách khuất tất và hằn học như vậy.
Nàng đang bối rối thì Hirô mỉm cười thân thiện:
-Cô không ngủ cho khỏe ư?
Hắn cười, sợ gì mà nàng không cười. Nàng có đủ can đảm vừa cười vừa giết người, vậy nàng phải nhoẻn miệng cười thật tươi để bảo ngầm hắn là nàng không sợ. Cười xong, nàng đáp:
-Cám ơn ông, tôi không mệt.
-Dầu không mệt, cô cũng nên nghỉ ngơi vì đến Tahiti cô sẽ phải thức suốt đêm. À, cô mới đến Tahiti lần thứ nhất, phải không?
-Vâng, lần thứ nhất. Tại sao ông biết?
-Vì năm nào tôi cũng đến Tahiti 5, 6 chuyến. Tôi quen Tahiti còn hơn cả quê hương Hạ uy di của tôi nữa. Những ai đã lưu lại Tahiti một lần, không bao giờ mang theo quần áo dầy như cô. Khí hậu trên đảo quanh năm nóng. Du khách chỉ cần đồ mát và áo tắm. Cô có biết ba thú thần tiên của Tahiti không?
Quỳnh Dao lắc đầu:
-Không.
Gã họa sĩ nhanh nhẩu:
-Đó là tình yêu, ca nhạc và nhảy múa. Bất cứ người dân bản xứ nào cũng yêu giỏi, hát giỏi và nhảy giỏi.
Quỳnh Dao không lạ gì ba thú thần tiên của xứ dừa Tahiti, tuy nàng chưa phải là khách quen thường xuyên như gã thanh niên Hạ uy di giả hiệu thợ vẽ.
Thuở xưa, khi nền văn minh da trắng còn bắt phụ nữ mặc váy dài gần mắt cá chân, và áo rộng che ngực, che tay thì dân đảo đã vui sống với thoát y vũ. Theo phong tục, thần dân thường biếu vải vóc cho tù trưởng. Lễ dâng y được tổ chức rầm rộ và tươi vui ban đêm dưới trăng sáng, hoặc dưới nhiều ngọn đuốc trên bãi cát, sóng biển réo ì ầm.
Phụ nữ đẹp -nhất là trinh nữ- được tuyển chọn để dâng vải cho tù trưởng. Muốn được tuyển chọn không phải là dễ, vì đó là vinh dự bậc nhất đối với dân đảo. Có khuôn mặt đẹp là điều kiện tiên quyết, nhưng nếu dung mạo đẹp mà thân hình không đẹp thì vẫn bị loại. Vì trinh nữ dâng vải phải có thân hình thật cân đối, thật nảy nở, thật rắn chắc để biểu diễn thoát y vũ cho « triều đình » và dân chúng thưởng thức. Những món vải vóc dâng biếu tù trưởng không được đặt trên khay và bưng tới mà là được quấn tròn vào người cô gái. Buổi lễ bắt đầu trong nhã nhạc, trong sự say sưa men rượu và trong sự va chạm da thịt trai gái.
Đoàn trinh nữ uốn éo nhảy múa rồi tiến lại gần ghế ngồi của tù trưởng. Có khi chỉ có một cô gái, thế nhưng phần nhiều là 5, 7 hoặc cả chục cô gái trẻ măng với những đường cong nảy lửa trên eo, ngực và mông…
Cô gái ưỡn nảy kho báu trước mặt tù trưởng, và « quần thần » chờ đợi phút thoát y. Tù trưởng sẽ rón tay, nắm lấy đầu miếng vải cuộn quanh người cô gái rồi giật mạnh. Cô gái tiếp tục nhảy múa, cuộn vải tiếp tục bung ra khỏi ngực, khỏi bụng, khỏi đùi người đẹp… Cho đến khi giai nhân khỏa thân hoàn toàn …Tiếng đàn hát gia tăng cường độ, và người đẹp khỏa thân gia tăng những động tác khích động trong điệu vũ ái tình…
Sự du nhập của nền văn minh da trắng đã thay đổi phong tục Tahiti. Tuy nhiên, điệu vũ ái tình vẫn tồn tại.
Trong điệu upa-upa, một đôi trai gái trình diễn bằng những cử chỉ, những màn vuốt ve, ân ái giữa tiếng vỗ tay nhịp nhàng của cử tọa. Bản vũ lâu đời nhất tựa đề là Hivinau, cũng kêu gọi tình yêu.
Tahiti còn có những bản độc vũ và đồng vũ lạ lùng. Độc vũ như Pô-a, với một cô gái xõa tóc nhảy múa giữa một vòng tròn đàn ông đánh trống, mặt trống căng bằng da cá mập, gọi là trống papa, và gõ phách tô-ê-rê bằng gỗ. Trong điệu U-tê, một cô gái vừa múa, vừa hát. Lối múa uyển chuyển, giọng hát cao vút, thường để than vãn tình yêu tan vỡ…
Mỗi lần tế thần, người ta lại múa điệu O-tô-a, tay chân lượn tròn nhịp nhàng. Trẻ cũng như già, dân bản xứ đều mang truyền thống ca vũ trong máu. Trẻ thì hát bài yêu nhau, già thì hát cộng đồng những bài hát xa xưa.
Chỉ nghe thuật lại hoặc nhìn trong ảnh mà Quỳnh Dao đã say mê Tahiti.
Vì nàng cũng thích ca vũ.
Vì nàng còn là gái son giá, chưa có ý trung nhân hoặc vị hôn phu.
Sống độc thân là một trong các điều kiện khắc nghiệt đối với nữ ứng viên vào ban Biệt vụ. Hồi Quỳnh Dao còn là cô bé nhỏ xíu ham nhặt vỏ sò trên bãi biển Bình Tuy thì con gái 17, 18 tuổi đã được coi là đến tuổi bước lên xe hoa về nhà chồng. Nhưng dần dà với sự tàn phá ghê gớm của chiến tranh, đàn ông rủ nhau ra mặt trận để không bao giờ trở về. Với sự tràn ngập của lạc thú ngoại lai, con gái 25, 30 tuổi chưa chồng cũng không bị liệt vào loại bà cô già nữa.
29 tuổi, Quỳnh Dao vẫn cảm thấy còn trẻ như độ trăng tròn. Đúng ra, trăng đã tròn hơn một lần trong đời nàng, cuộc đời của hàng ngàn, hàng vạn cô gái Việt bị chia ly, tan vỡ, chết chóc làm tâm hồn chai đá. Trăng đã tròn khi nàng chưa đến 20, khi nàng còn là sinh viên. Như mọi cô gái khác, nàng yêu một sinh viên cùng lớp. Song chàng chỉ thích được yêu để rủ nàng đi chơi, vào rạp chiếu bóng tối om để mơn trớn, hoặc lên những thửa ruộng vắng vẻ dọc xa lộ Biên hòa để mà gạ gẫm chứ không muốn lấy nàng làm vợ.
Tuổi trẻ thời chiến lao đầu vào vực thẳm yêu cuồng sống vội. Con gái phải biết mùi đời trước khi làm vợ, làm mẹ. Con trai thì thí nghiệm ái tình với người yêu để rồi kết hôn với con gái nhà giàu, dựa vào sản nghiệp của bố mẹ vợ để mở văn phòng luật sư, bác sĩ…Người yêu đầu tiên của Quỳnh Dao thuộc vào hạng « tuổi trẻ thời chiến » nên sau một thời gian gần gũi, hai người phải xa nhau « anh đi đường anh, tôi đường tôi ». Con đường của chàng là một cô gái thua Quỳnh Dao về nhan sắc nhưng hơn Quỳnh Dao về của hồi môn.
Lần yêu thứ hai, nàng tỏ vẻ chín chắn hơn nhưng rốt cuộc vẫn bị bẽ bàng duyên số. Số tử vi nàng cho thấy cung Phu bị hai sao Đào hoa và Hồng loan chiếu nên tình duyên muộn màng và long đong.
Chán nản, nàng xuất dương du học và đậu bằng tiến sĩ. Sở Mật Vụ đã kín đáo bảo trợ cho nàng học thành tài. Từ đó, nàng quên hết quá khứ, bình thản sống cuộc đời son giá.
-Nếu cô cho phép, tôi sẽ xin làm hướng đạo trong thời gian cô lưu lại Tahiti.
Hirô vừa lên tiếng gạ gẫm. Lối tán tỉnh này không còn tác dụng đối với người nữ điệp viên từng đau khổ nhiều phen trong tình trường, và từng được huấn luyện kinh nghiệm yêu đương như Quỳnh Dao nữa.
Nàng bèn gạt phắt:
-Cám ơn ông. Tôi đã có người quen.
Gã họa sĩ lặng thinh. Mắt hắn lại tóe lửa như muốn xoắn sâu qua quần áo, xương thịt nàng.
Nàng giả vờ ngả đầu vào lưng ghế, lim dim buồn ngủ để khỏi phải gặp tia mắt sống sượng của hắn.
Và cùng một lúc, ký ức xa xưa lại thức dậy trong trí nhớ Quỳnh Dao.
Hơn 3 năm trước, nàng đã gặp Thu Thu. Hồi ấy, ban Biệt vụ mới được thành hình, và đang phát động chiến dịch tuyển mộ kín đáo trong giới nữ sinh viên đại và cao học.
Thật ra, Quỳnh Dao không có ý định gia nhập Sở Mật Vụ. Nàng chỉ có ý định lìa bỏ cõi trần sau khi bị đàn ông phản bội trắng trợn và đểu cáng.
Hôm đó, nàng uống trọn một hộp thuốc ngủ Binoctal. Cha nàng mất sớm, mẹ nàng bỏ đi tái giá với một người chồng trẻ, khỏe và giàu nên nàng tứ cố vô thân. Vì hiếu học, nàng đã vượt qua nấc thang Tú tài dễ dàng để trèo lên cử nhân. Nàng đinh ninh tấm bằng cử nhân sẽ mang lại hạnh phúc, không ngờ chỉ mang lại thất vọng…
Nàng tưởng 20 viên thuốc ngủ cực mạnh sẽ giúp nàng tìm quên chóng vánh. Định mạng chưa cho phép nàng trốn nợ đời nên nàng được cứu sống. Nàng được bạn bè chở vào bệnh viện rửa ruột. Bình phục, nàng định quyên sinh lần nữa, và lần này là nhất định phải chết nếu nhân viên tuyển mộ của ban Biệt vụ không can thiệp kịp thời.
Cô nữ sinh yếm thế Hà thị Liên Tân không thể biết rằng trong Sở Mật Vụ của ông Hoàng đã có một ban đặc biệt gọi là ban Tầm tuyển (1), hoạt động trong bóng tối nhưng rất đắc lực.
Ban Tầm tuyển đặt tai mắt ở các trường trung và đại học, kể từ đệ tam, đệ nhị trở lên. Những học sinh và sinh viên nào có khả năng điệp báo đều được bí mật ghi tên để theo dõi thường xuyên. Gặp cơ hội thuận tiện, ban Tầm tuyển sẽ phái nhân viên tới tiếp xúc đương sự và tuyển dụng vào tổ chức Mật vụ.
Liên Tân –sau này là Quỳnh Dao- được ban Tầm tuyển chú ý tới ngay từ khi nàng đậu thủ khoa vào lớp …đệ thất trường nữ trung học Gia Long. Hồi ấy, mẹ nàng vừa bước đi bước nữa, bỏ con ở lại với gi đình bên nội. Nàng sống với bà nội gần 70 tuổi trong một căn gác xiêu vẹo, thuê tháng ở bên Khánh Hội.
Hàng ngày, bà nội đi bộ qua cầu để sang Sàigòn bán thuốc lá. Nàng dậy sớm nấu ăn, rồi đi học khi trời vừa sáng rõ. Tối đến, nàng chong đèn rất khuya để học bài. Ngày nghỉ, nàng đi tập bơi và học nhu đạo. Sở dĩ ban Tầm tuyển chiếu cố đến cô bé Liên Tân là do một cuộc giao đấu trong trường nhu đạo giữa các khóa sinh nhập môn.
Ngày nay rất nhiều phụ nữ theo học nhu đạo. Trường nhu đạo mọc lên khắp nơi, các bậc võ sư mỗi ngày một nhiều. Tuy nhiên, hồi cô nữ sinh đệ thất Gia Long học nhu đạo, thủ đô Sàigòn mới có một hoặc hai đô-jô (sân tập nhu đạo) với tiền nhập học quá cao. Vì vậy nàng phải học mò. Đến khi không thể học mò được nữa, nàng mới vào trường.
Trong nháy mắt, nàng đã quật ngã một nữ đấu thủ thắt lưng trắng cấp 4 (2). Như vậy đã là giỏi.
Vậy mà, trời đất ơi, nàng lại không biết chào Ritzurei. Bước vào sân tập, võ sinh phải chào Ritzurei đứng thẳng, chân chụm nhau rồi nghiêng về phía trước 30 độ.
Nam sinh thì hai tay buông dọc theo người, nữ sinh thì hai tay đặt trước đùi. Nàng đã chào sai bét, sai từ cách nghiêng người, sai đến cả cách để hai tay.
Tình cờ một nhân viên Tầm tuyển có mặt tại sân tập, và nhận thấy những sai lầm của nàng. Hỏi ra mới biết nàng không có tiền học thày, nên chỉ giỏi đánh đỡ mà lại mù tịt về lễ nghi nhu đạo. Nhân viên này về báo cáo với ông Hoàng, và từ đó Sở Mật Vụ ngầm bảo trợ cho nàng về tài chính bằng cách nhờ một người trung niên nhận nàng làm con nuôi.
Như người bỏ vốn dài hạn, Sở Mật Vụ chỉ giúp Quỳnh Dao học thành tài chứ không đòi hỏi gì hết. Từ ngày về nước lãnh đạo ngành điệp báo, ông Hoàng đã cương quyết đánh đổ thành kiến cho rằng điệp viên hành động không cần có trình độ học vấn cao đẳng. Ông thường hướng nỗ lực kết nạp sinh viên đại học, nhất là sinh viên các phân khoa chuyên môn, vì ông nghĩ rằng điệp viên phải có kiến thức khoa học đầy đủ mới có thể làm tròn được những công tác liên quan chặt chẽ đến khoa học trong tương lai.
Quỳnh Dao đậu Tú tài cũng như Cử nhân một cách dễ dàng. Nàng đã 23, 24 tuổi. Tuổi này là tuổi yêu của con gái. Quỳnh Dao thiếu tình yêu từ tấm bé, cha chết, mẹ lấy chồng nên khi nàng bắt đầu yêu cũng là khi nàng yêu một cách mãnh liệt và trọn vẹn.
Khốn nỗi nàng lại sa vào tay một gã sở khanh. Chiến tranh, văn minh ngoại lai, cám dỗ vật chất trong những năm gần đây đã tạo ra một lớp con trai đặc biệt, gồm những kẻ chỉ nghĩ đến hưởng thụ ích kỷ, những con ong chuyên đi hút nhị trong vườn trinh nữ, hút hết cây này dang cây khác.
Nàng chán sống cũng phải vì bà nội, người thân duy nhất còn lại trên đời, đã từ trần ngay sau khi nàng đoạt được mảnh bằng cử nhân, và sửa soạn báo hiếu.
Đêm ấy, rửa ruột xong, nàng năm trong căn phòng trống trải của bệnh viện Đồn Đất, đầu óc quay cuồng với ý định tự tử lần thứ hai và là lần cuối cùng.
Thì Thu Thu, trưởng ban Biệt vụ bước vào.
Vào cùng với người đàn bà mà Quỳnh Dao nhận làm mẹ nuôi từ hồi còn học đệ thất. Thấy mẹ nuôi, Quỳnh Dao òa lên khóc.
Đêm ấy, họ trò truyện với nhau rất lâu. Quỳnh Dao khóc rấm rứt trong suốt một giờ đồng hồ. Rồi nàng nín hẳn. Tron bầu không khí ban đêm vắng lặng, người ta chỉ nghe loáng thoáng một vài tiếng thì thầm nho nhỏ. Nhưng rồi những tiếng thì thầm này cũng bị khỏa lấp bởi tiếng động cơ máy lạnh. Thu Thu đứng dậy, đóng cửa, và mở máy điều hòa khí hậu.
Chẳng biết nữ trưởng ban Thu Thu đã nói với Quỳnh Dao những gì. Sau này, ông Hoàng yêu cầu nàng báo cáo thì nàng đáp:
-Thưa ông, đây là chuyện riêng giữa phụ nữ với nhau. Tôi đã hứa với Quỳnh Dao là không trình lại, xin ông tha lỗi.
Ông Hoàng cũng không cần biết rõ vì mục đích mà ông theo đuổi sau nhiều năm đã thành đạt. Quỳnh Dao nhận lời hoạt động cho Sở Mật Vụ. Và nàng được gửi qua Hoa Kỳ tiếp tục học hành. Trong 3 năm sống tại Mỹ, nàng đã dùi mài kinh sử để tốt nghiệp cấp bằng Tiến sĩ Xã hội học. Nàng về nước vừa chẵn 27 tuổi.
Và nàng được cử làm « hộ vệ viên » bất đắc dĩ cho nhà bác học mất vợ Bôlin trong khuôn khổ công tác ú tim Thiên Thai, trên chuyến bay 237 tới tình đảo Tahiti.
Trên chuyến bay 237 vẫn không có gì lạ. Nhà bác học Bôlin vẫn buồn thiu, buồn chảy. Họa sĩ Hirô cụt hứng vì câu trả lời cộc lốc, đượm vẻ tàn nhẫn của Quỳnh Dao nên vội quay mặt ra ô cửa, nhìn ra ngoài.
Tự dưng Quỳnh Dao bực mình. Nàng cảm thấy ghét Bôlin thậm tệ. Và không riêng Bôlin, nàng ghét luôn cả bọn đàn ông như hắn. Đàn ông gì mà bị vợ bỏ…Rồi nàng ghét cay ghét đắng các nhà khoa học. Từ tây sang đông, từ bên này sang bên kia bức màn sắt, chế độ chính trị và nếp sống tự do đổi khác mạnh mẽ nhưng giới bác học vẫn hưởng một quy chế đặc biệt.
Quy chế ưu đãi…
Họ cậy có bộ óc nên tha hồ đòi hỏi, và đòi hỏi là phải có. Lương bổng họ nhiều hơn, tiện nghi vật chất họ đầy đủ hơn, thậm chí ở các trung tâm thí nghiệm ở Liên Sô, người ta còn tổ chức thêm khu « hộ lý » cho các nhà bác học nữa. Lẽ ra nhà cầm quyền có thể cho vợ con họ đi theo, nhưng sau nhiều cuộc trắc nghiệm người ta nhận thấy nên cho vợ con đi theo sống ở cách xa trung tâm vài ba trăm cây số, thỉnh thoảng về thăm, còn ở giữa trung tâm nên có một số bóng hồng tha thướt, phụ trách công tác cung cấp sinh lý thượng thặng.
Tình báo D.I.A. của Ngũ giác đài Hoa Kỳ không thể nghĩ đến việc làm ma cô như Smerch sô viết, nhưng ngược lại đã chiều chuộng các nhà bác học đến mức không còn cách nào chiều chuộng hơn nữa. Chẳng hạn, Bôlin. Vợ hắn bỏ đi. Hắn đâm ra buồn phiền, bê trễ nhiệm vụ. Thần kinh hắn bấn loạn. Người ta sợ hắn điên. Hắn điên thì mọi chương trình, kế hoạch thí nghiệm bị thương tổn.
Và Ngũ giác đài phải khom lưng trước yêu sách quá đáng của Bôlin. Trời ơi, bộ Quốc phòng Mỹ cầm trong tay một quân lực hùng hậu nhất thế giới mà phải thua non trước một gã bác học mắc bệnh maxôsít, chuyên hành hạ đàn bà để thụ hưởng khoái lạc xác thịt…
Tức giận sôi sùng sục trong lòng, Quỳnh Dao muốn đứng dậy thét lớn vào tai Bôlin:
-Anh là đồ ăn hại.
Tia mắt đang quắc sáng của nàng phải dịu xuống vì Eva, người đẹp Đức quốc, ngồi bên nàng vừa cựa mình. Cựa mình và ngoảnh nhìn nàng. Eva đeo kiếng đen -lạ thật, mọi người trong phi cơ đều mắc bệnh dịch đeo kiếng đen như thể sợ tia phóng xạ có thể làm mù mắt- kiểu kiếng tròng tròn xoe to tướng mới ra lò trong năm. Tuy nhiên, nếu kiếng mát thời trang được gắn tròng màu nhạt thì cặp kiếng của Eva lại đen sì, còn đen hơn cả cặp kiếng bất hủ của vị vua Ai cập bụng phệ và đa tình Pha-rúc nữa.
Bên trong phi cơ phản lực thương mãi được thắp đèn xanh nhạt thoải mái và dịu mắt. Eva đeo kiếng đen xì làm gì? Đúng rồi, giai nhân Đức quốc cần núp sau tròng kiếng hắc ín để nhìn trộm. Nhìn trộm bác sĩ Bôlin, miếng mồi ngon vô giá treo trước miệng các sở gián điệp quốc tế. Nhìn trộm Quỳnh Dao, nữ nhân viên ban Biệt vụ, hộ vệ viên miễn cưỡng của Bôlin.
Eva nhoẻn miệng cười với nàng. Người đẹp Đức quốc cao hơn thước bảy, vị chi hơn nàng 5 phân. Quỳnh Dao đã được liệt vào bảng vàng phụ nữ cao ở Việt Nam, song lại bị đẩy xuống mức thấp nhất trong số giai nhân có mặt trên chuyến bay định mạnh 237.
Theo phép xã giao, Quỳnh Dao không thể ngậm miệng, cẩm nang điệp báo đã dặn nàng luôn luôn có nụ cười trên môi, lát nữa ăn kẹo đồng cũng cười, lát nữa phóng dao vào tim kẻ thù cũng cười.
Vì vậy, nàng cười trả và nói:
-Máy bay xóc quá nhỉ?
Eva duỗi tay trên ghế, những cánh tay tròn trịa được thoa phấn kỹ kưỡng, phảng phất mùi thơm quyến rũ của phấn Elizabeth Arden. Quỳnh Dao nhận thấy Eva thoa phấn vào những chỗ da để trần, tay nàng, cổ nàng, vai nàng, chân nàng nơi nào cũng thoang thoảng chất liệu lôi cuốn đàn ông. Chắc hẳn giai nhân Đức quốc phải mất ba, bốn tiếng đồng hồ cho cuộc làm đẹp.
Quỳnh Dao lại khác hẳn. Là đàn bà thì ai cũng thích đỏm dáng, song Quỳnh Dao lại sửa soạn rất nhanh.
Thu Thu từng căn dặn nàng:
-Một số phụ nữ thường nghĩ lầm rằng sửa soạn càng lâu thì thân thể càng đẹp. Trái lại. Điểm trang là một nghệ thuật, nhiều khi chỉ phớt qua một chút hồng, điểm nhẹ một vết chì đen là nhan sắc được tôn cao. Điều quan trọng là nắm vững nghệ thuật. Và muốn nắm vững thì phải học. Bởi vậy, ban Biệt vụ đã mở riêng một lớp dạy riêng nhân viên điểm trang thần tốc. Tưởng chị cũng cần nhắc lại với em rằng Smerch có quan niệm hoàn toàn trái ngược với ta. Nữ nhân viên Smerch lại học phương pháp trang điểm mất thời giờ. Theo ý riêng của chị thì Smerch đã hiểu lầm sở thích nam giới.
Nhưng phần khác, cũng vì cơ thể phụ nữ tây phương không được vẹn toàn bằng cơ thể phụ nữ Á đông. Họ thua chúng ta về nhiều phương diện, chẳng hạn da họ gồm nhiều lỗ chân lông to hun hút, phải bôi kem trét phấn vào mới che giấu được. Hơn thế nữa, đa số lại mang bệnh hôi nách, và đổ quá nhiều bồ hôi ở những bộ phận cần được giữ thơm tho.
Eva chồm dậy trên ghế:
-Trời ơi, không ngờ…không ngờ cô nói tiếng Đức đúng giọng và văn phạm như vậy. Nếu tôi không lầm, trước kia cô đã sống trên nước tôi.
Quỳnh Dao gật đầu. Thật ra, nàng chỉ mới xuất ngoại 3 năm, và trong 3 năm ấy, nàng học tại Nữu ước. Thời khóa biểu của nàng rất bộn bề vì ngoài những giờ học ở trường, và ôn bài ở nhà, nàng còn phải dành một số thời giờ khác cho cuộc huấn luyện chuyên môn điệp báo do CIA phụ trách theo lời yêu cầu của Sở Mật Vụ Nam Việt.
Mỗi năm nàng được nghỉ hè 6 tuần để đi du lịch các quốc gia Á châu và Tây bán cầu. Ngay cả chương trình du lịch cũng được ban Biệt vụ sắp đặt trước, với mục đích giúp nàng làm quen với danh lam thắng cảnh thế giới để khỏi bỡ ngỡ trong những công tác mai hậu.
Kỳ nghỉ năm ngoái Quỳnh Dao mới đặt chân xuống đất Đức lần thứ nhất. Sở dĩ nàng nói tiếng Đức trơn tru vì nàng được học ngoại ngữ theo chương trình CIA dành cho nữ nhân viên. Nữ nhân viên CIA phải biết nói ít nhất bốn ngoại ngữ, ngoại trừ tiếng Anh.
Về vấn đề ngoại ngữ, ông Hoàng còn khe khắt hơn nữa. Nhân viên ban Biệt vụ phải biết từ 6 ngoại ngữ trở lên, trừ tiếng Việt, thì mới được liệt vào hàng nhân viên trung cấp. Vì vậy, Quỳnh Dao thông thạo các thứ tiếng Anh, Pháp, Nga, Đức, Trung hoa, Nhật, Y pha nho, và một số thổ ngữ Viễn đông.
Eva đon đả:
-Cô thấy nước Đức bây giờ thế nào?
Quỳnh Dao đáp khôn ngoan:
-Đẹp đẽ và thịnh vượng hơn xưa nhiều.
Mắt Eva sáng hẳn lên:
-Cô nói đúng. Trong vòng 10 năm lộn lại, nước tôi đã tiến vượt bực về mọi dịa hạt, nhất là vấn đề kinh tế. Chả bù với những năm chiến tranh, tất cả đều bị tàn phá, tâm thần con người bị tàn phá. May mà chúng tôi được đồng minh, đặc biệt Hoa Kỳ giúp đỡ. Hoa Kỳ đã giúp đỡ chúng tôi đánh bại bọn côn đồ đa sát của Hít-le, rồi lại giúp đỡ kiến thiết đất nước. À…à, nếu không có Cộng sản đế quốc, Cộng sản sô viết xâm lược, Cộng sản Đông Đức bù nhìn ghê tởm thì nước chúng tôi đã không bị chia đôi, một phần nhân dân bị sống trong cảnh nô lệ.
Rồi nàng hạ thấp giọng:
-Vậy mà con bé Sôrenkốp không biết xấu hổ, không biết nhục nhã…Thỉnh thoảng nó lại đứng dậy nhìn khắp chung quanh như muốn giới thiệu với hành khách nó là người đẹp Liên Sô. Chao ôi, đứa trẻ ở nước tôi cũng thừa biết dã tâm của Liên Sô. Không hiểu cô nghĩ sao, chứ riêng tôi thì thù ghét Liên Sô, và muốn nhổ vào mặt con bé Sôrenkốp…
Nghe người đẹp Đức quốc tuôn ra một tràng danh từ tuyên truyền sống sượng, Quỳnh Dao toát bồ hôi. Là tình báo viên chuyên nghiệp, nàng ghê tởm mọi sự tuyên truyền hạ cấp. Thái độ bài Liên Sô quá sốt sắng của Eva lại làm Quỳnh Dao nghi ngờ thêm. Phản gián Smerch sô viết có một tiểu ban đặc biệt gồm toàn những nhân viên chuyên đả kích, chửi rủa cộng sản nói chung, và Liên Sô nói riêng, hầu đo lường phản ứng của người nghe.
Quỳnh Dao đang bối rối thì Eva hỏi đột ngột:
-Cô có đồng ý với tôi không?
Một lần nữa, Quỳnh Dao đành phải gật đầu. Tuy nhiên, nàng đánh trống lảng:
-Cô đi Tahiti để du lịch, phải không?
Eva xua tay:
-Không, không. Tôi đi Tahiti không phải để du lịch. Mà để đánh đàn. Vâng, tôi là nghệ sĩ đàn dương cầm. Tôi có hẹn với một nghiệp chủ để bàn về việc tổ chức một cuộc trình tấu trên đảo.
Hirô nam công dân Hạ uy di là họa sĩ. Giớ đây, Eva, nữ công dân Tây Đức, là nghệ sĩ dương cầm…Quỳnh Dao liếc nhìn bàn tay, ngón tay của Eva.
Bàn tay của giai nhân Đức quốc khá đẹp, ngón dài, thuôn, trắng muốt. Ngón nào cũng nuôi móng thật dài, gọt rũa rất công phu. Mỗi ngày Eva bôi kem, trét phấn 3 giờ thì ít ra phải thêm 2 giờ nữa cho việc săn sóc móng tay và móng chân. Làn da trắng như tuyết của nàng được nổi bật với những chấm móng tay hồng hồng, óng ánh bạc. Eva sơn móng tay khéo quá, không loe ra ngoài một giọt…
Quỳnh Dao không được Tạo hóa phú cho tài xử dụng nhạc khí, nhưng nàng cũng học qua ký âm pháp, võ vẽ biết chơi dương cầm và đàn dây băng-dô. Hồi học đàn dương cầm, nàng phải cắt ngắn móng tay. Nghệ sĩ đàn dương cầm không khác người nội trợ mấy: nghĩa là kị móng tay dài. Con trai ngày nay thường nhìn bàn tay con gái khi đi hỏi vợ, nếu móng tay cắt ngắn là làm việc bếp núc thường xuyên, còn móng tay để dài là quanh năm đú đởn, bữa ăn chờ gia nhân bưng cơm lên.
Móng tay dài như móng tay cụ đồ thời xưa thì Eva chơi đàn dương cầm bằng cách nào? Chỉ tấu xong một bản, đang từ nốt thấp nhảy vọt lên nốt cao là 10 móng tay quí giá kia bị xây xát. Eva là nhạc sĩ, nàng phải chơi nhạc hàng ngày. Móng tay nàng vẫn còn nguyên vẹn.
Nghĩa là nàng nói dối.
Nói dối cũng như Hirô. Có phải nàng là công dân Đức quốc thật không? Nếu là người Đức thì Eva phải là nhân viên gián điệp của cộng sản Đông Đức? Vị tất, có thể nàng là nhân viên Smerch có nhiệm vụ bám sát chuyến bay 237 để bắt cóc Bôlin, và hạ sát Quỳnh Dao.
Quỳnh Dao cảm thấy nhột nhạt sau lưng. Giác quan thứ sáu bảo ngầm nàng là phía sau có người đang nhìn vào gáy nàng. Hết luồng nhỡn tuyến giết chóc của Hirô đến cặp mắt núp sau kiếng mát hắc ín của Eva. Rồi đến những kẻ phía sau. Họ là ai?
Khi trèo lên phản lực cơ T.A.I. ở Honolulu, Quỳnh Dao cũng nêu ra câu hỏi rồn rập ấy. Trời biển Hạ uy di chan hòa ánh nắng, vậy mà nàng thấy lành lạnh.
Câu nói của Thu Thu vang ngân trong óc nàng:
-Nhiệm vụ của em bắt đầu từ Hạ uy di đến Tahiti, và trong suốt thời gian Bôlin ngụ tại đảo. Từ Hoa Kỳ qua Hạ uy di, một nhân viên khác của Sở hộ tống Bôlin. Em nhớ nhé! Thôi chị chúc em được vạn sự như ý.
Nàng hừ một tiếng:
-Vạn sự như ý!
Vì nàng ngồi chưa ấm chỗ thì một chuyện bực bội đã xảy ra. Một nữ tiếp viên phi hành nói oang oang vào ống vi-âm:
-Trân trọng mời quí hành khách xuống phi cơ.
Đối với người đi máy bay, khổ nhất là mới leo lên đã phải trèo xuống. Vì từ phi cảng ra chỗ máy bay đậu phải đi đầu trần dưới trời nắng chang chang. Mà nắng Hạ uy di có dịu hiền như nắng trên bãi cát Bình Tuy của cô bé nhí nhảnh Hà thị Liên Tân ngày xưa đâu? Nắng Hạ uy di có thể làm son phấn chảy thành nước róc rách trên mặt. Nắng Hạ uy di còn có thể làm người yếu tim xây xẩm mày mặt…
Hành lý được xếp trong bụng phi cơ bị khuân ra đặt thành hàng dài trên sân bê-tông cháy bỏng.
Hàng tá nhân viên mặc đồng phục an ninh dùng chìa khóa riêng mở hết các va-li, rũ từng cái quần lót đàn bà để khám xét. Cuộc lục soát kéo dài gần 2 tiếng đồng hồ. Trong khi ấy một toán nhân viên võ trang khám xét toàn bộ phi cơ.
Cùng trong đám hành khách, Quỳnh Dao trở lại phòng ăn phi trường. Nàng không thấy Thu Thu đâu nữa. Nữ trưởng ban Biệt vụ đưa nàng ra sân bay chúc thượng lộ bình an rồi quay về thành phố. Nếu có Thu Thu một bên thì trong 2 tiếng đồng hồ chờ đợi dài giằng dặc, Quỳnh Dao cũng đỡ buồn.
Nàng không thể biết rằng Thu Thu chưa về. Thu Thu vẫn còn lảng vảng gần phòng ăn. Quỳnh Dao cũng không thể biết rằng Thu Thu đã bỏ đồng tiền kẽm vào máy điện thoại công cộng, và gọi cho ban an ninh phi trường.
Viên trưởng ban FBI suýt đứng tim khi nghe giọng một người đàn bà báo tin trên chuyến bay 237 có bom nổ chậm.
Y hét trong ống nói:
-Alô, alô, bà là ai? Bà đang ở đâu? Tại sao bà biết trên phi cơ có bom nổ chậm?
Thu Thu đã cúp điện đàm. Song viên trưởng ban FBI vẫn lải nhải:
-Alô, alô, tại sao…?
Đến khi biết rằng giọng nói bí mật đã tan biến vào không gian, y mới quay lại viên phụ tá:
-Chặn phi cơ lại, nhanh lên. Nhanh lên…
Rồi y lau bồ hôi và lẩm bẩm:
-Chết rồi. Trên phi cơ có bác sĩ Bôlin. Tôi vừa nhận được công điện của Hoa thịnh đốn. Bôlin chết thì bọn mình cũng chết…
Dĩ nhiên là nhân viên an ninh đã mất 2 tiếng đồng hồ vô ích. Nếu họ khám phá ra Thu Thu là tác giả của trò đùa ác đức này, họ sẽ tống nàng vào khám. Nhưng Thu Thu đã lái chiếc xe mui trần lộng lẫy rời phi trường.
Nàng gọi điện thoại báo tin bom nổ chậm không phải để dựng lên một trò đùa ác đức. Tính nàng hay đùa thật, song kế hoạch Thiên Thai liên quan đến vận mạng thế giới không cho phép nàng đùa. Cú điện thoại vừa rồi là một phần của kế hoạch Thiên Thai. Nói rõ hơn, nàng đã gọi điện thoại lỡm FBI theo lệnh của ông Hoàng tổng giám đốc. Và theo lệnh của đại tá Văn Bình…
Quỳnh Dao, hộ vệ viên của Bôlin, không thể biết rằng Z.28 đã theo dõi sự thực kế hoạch Thiên Thai từ đầu đến cuối.
Quỳnh Dao nong nóng ở gáy vì cả ba người nhìn nàng một lúc. Sự chăm chú này khó thể do ngẫu nhiên mà ra.
Ba người này ngồi ở hàng ghế sau nàng. Gã đàn ông ngồi bên trái là Marlon, rồi đến Lita, cô gái có cặp môi cong cớn như thèm hôn đàn ông cả ngày. Ngồi bên phải là nam công dân Hạ uy di, tên trong sổ thông hành là Mêrama.
Bộ ba Marlon, Mêrama, và Lita đều là diễn viên màn bạc. Đúng hơn, họ là tài tử vô tuyến truyền hình. Họ đi Tahiti để quay một cuốn phim màu thuộc loại toát bồ hôi lạnh. Hai gã đàn ông khá đẹp trai, tóc quăn, chải đầu láng bóng, cổ cồn trắng, cà vạt thắt nút tròn trịa, khéo léo, đính hột kim cương óng ánh. Tuy làn da hơi ngăm ngăm, Mêrama có vẻ đẹp trai hơn Marlon sinh trưởng chính cống ở Mỹ quốc.
Lệ thường, nghệ sĩ diễn xuất là những người vui vẻ, hồn nhiên, giao thiệp rộng. Tuy nhiên, Marlon và Mêrama lại lầm lầm, lì lì, miệng đẹp như vậy mà không cười. Không cười đã đành, họ còn hà tiện nước bọt nữa: cô gái tiếp viên bưng thức ăn và đồ giải khát đến, hỏi họ cần dùng thêm món nào nữa không thì họ trả lời bằng cái gật đầu hoặc cái lắc đầu, hoặc nhiều lắm là tiếng « không » hoặc tiếng « có ». Diễn viên màn ảnh đều có cảm tình với đàn bà, phương chi đạo quân chiêu đãi của công ty hàng không T.A.I. –và riêng cho chuyến bay 237- gồm toàn giai nhân núi của, chỉ nhìn mông nở, ngực nở, chân dài là ai cũng phải đứng tim…
Lúc ở sân bay Honolulu, hành lý được khám xét xong, mọi người lục tục trở lên phi cơ. Mêrama chạm cả bàn tay khổng lồ vào ngực nàng. Quỳnh Dao thuộc vào siêu đẳng cấp phụ nữ, không thèm đến nghệ thuật cao su mút vải lát-tích. Nàng chưa tốn một xu nào cho các phòng giải phẫu thẩm mỹ để lấy bớt mở thừa, nắn lại mũi, và đắp thêm mông và ngực.
Hơn thế nữa, nàng lại không cần đồ lót. Theo bản thống kê của một hãng chế tạo son phấn hữu danh quốc tế thì trong 5.000 phụ nữ chỉ có 1 hoặc 2 là thật sự không dùng ni-lông và cao su.
Đàn ông nào chạm tay vào ngực Quỳnh Dao không thể không bủn rủn. Bủn rủn vì luồng điện khoái cảm. Và bủn rủn vì sợ người đẹp tát vào mặt. Song Mêrama vẫn thản nhiên, vẫn phớt tỉnh như thể đụng vào ghế phi cơ.
Quỳnh Dao cau mặt định mắng cho hắn một trận, nhưng lại nín thinh vì thấy hắn lạnh lùng như tảng đá.
Nàng nghĩ thầm:
-Chắc hắn vô tình, không phải cố ý…
Đột nhiên, nàng chớp mắt liên hồi. Dường như hồi chuông báo động vô hình đang khua lên thảm thiết. Từ xưa đến nay, không đàn ông nào đụng vào bộ ngực trần căng cứng của đàn đẹp mà có thể dửng dưng.
Trừ phi thần kinh hệ của Mêrama bị tê liệt…
Quỳnh Dao nhớ lại một buổi học lý thuyết ở Hoa Kỳ. Giảng viên là một nữ bác sĩ CIA:
-Một trong các trở ngại lớn đối với nam điệp viên trong công tác là đàn bà. Dầu được huấn luyện đầy đủ, nam điệp viên vẫn thường bị đàn bà lung lạc. Họ càng dễ bị lung lạc hơn từ sau thế chiến thứ hai, nghĩa là từ sau khi vấn đề huấn luyện kỹ thuật luyến ái được đặt ra cho nữ điệp viên.
Các cơ quan điệp báo thế giới đã nghiên cứu phương pháp hóa giải sự lung lạc của sắc đẹp, nhưng kết quả chưa đi đến đâu. Một thứ thuốc riêng được phát minh trong phòng thí nghiệm CIA ở Langley, một liều chỉ gồm một viên nhỏ bằng phần tư viên thuốc trụ sinh teramixin, đàn ông uống vào thì trong mấy phút sẽ mất hẳn cảm giác đối với đàn bà. Trước mặt họ, đàn bà đẹp như tiên nga giáng trần cũng là đồ bỏ bởi vì đàn bà đối với họ đã trở thành đàn ông.
CIA đã tìnm ra thuốc hoàn toàn chế ngự sự thèm muốn sinh lý này, song không dám đem dùng cho nhân viên vì lẽ sau khi thí nghiệm vào khỉ và thỏ, nghĩa là giống vật gần giống con người nhất, các nhà bác học nhận thấy thuốc hoàn đã ảnh hưởng đến khả năng sinh lý tương lai của đàn ông. Nói cách khác, đàn ông dùng thuốc hoàn có thể thành bất lực. Nếu không thì có thể mất trí.
Trong khi ấy, Smerch sô viết đã tiến xa hơn CIA trên lãnh vực kềm hãm dục vọng của đàn ông. Họ cũng tìm ra một loại thuốc có tác dụng tương tự như thuốc hoàn của CIA, nhưng nếu CIA đã chế thành viên thì Smerch sô viết lại chế thành thuốc bơm vào mũi, hoặc thuốc chích dưới da.
Trung ương Smerch phát thuốc cho các nhân viên hoạt động tại những nơi dễ bị đàn bà lung lạc. Tuy nhiên, sau một năm theo dõi kết quả, họ nhận thấy thuốc này không hiệu nghiệm. Không hiệu nghiệm là vì các nam điệp viên vứt bỏ không dùng, chứ không phải vì thuốc xấu. Là con người, các nam điệp viên Smerch không thể không tận hưởng khoái lạc do Tạo hóa dành cho con người.
Vì vậy Smerch phát minh một phương pháp khác. Phương pháp này tàn nhẫn gấp chục lần, và cũng hiệu nghiệm gấp chục lần thuốc bơm và thuốc tiêm.
Đó là phương pháp giải phẫu.
Bộ óc là trung tâm điều khiển, khích động sinh lý nên các y sĩ Smerch chỉ cần đưa nhân viên lên bàn mổ khoét lấy những miếng óc khêu gợi thèm muốn xác thịt là xong. Trên thực tế, họ đã làm như vậy. Nam điệp viên bị mổ óc biến thành kẻ lạnh lùng, coi đàn bà như gỗ đá vô tri. Họ cũng biến thành những tên sát nhân ghê gớm. Sức họ lại tăng lên gấp ba, gấp bốn sức khỏe người thường…
Hiện nay, Smerch đã mổ óc cho hơn một chục nam điệp viên, và tung đi hoạt động rải rác khắp năm châu. Các em nên cẩn thận…Hễ gặp người đàn ông nào có tia mắt đỏ, vẻ mặt như tảng băng thì hãy coi chừng. Y có thể giết em như thể giết con kiến. Các em lại không thể áp dụng nghệ thuật quyến rũ đối với y. Cẩn thận…cẩn thận…
Giảng viên khoa sinh lý CIA là một thiếu phụ trạc ngũ tuần, mái tóc hoa râm, nếp răn chồng chất ở đuôi mắt song dáng dấp và tiếng nói vẫn trẻ như mới ba mươi. Nếu bà nhuộm tóc, sửa lại dung mạo thì đàn ông quan sát đường cong trên ngực và bụng có thể đoán được tuổi thật của bà. Phụ nữ đẹp thường đặc biệt ở điểm khi họ đến một trình độ sung mãn cơ thể nào đó thì đàn ông không biết được tuổi, không dám cho là già vì thân hình vẫn đều đặn, căng cứng không già, song cũng không dám cho là trẻ vì từ miệng cười, mắt liếc, điệu đi, tất cả đều tràn đầy kinh nghiệm, những kinh nghiệm do năm tháng, và nhất là cọ sát với đàn ông mà ra.
Nữ giảng viên CIA nhắc đi nhắc lại nhiều lần hai tiếng « cẩn thận ». Tất cả đã thuộc về quá khứ vậy mà giọng nói rắn rỏi của nữ giảng viên sinh lý CIA vẫn vang dội bên tai Quỳnh Dao:
-Cẩn thận…em nên cẩn thận…
Mêrama có lẽ là nhân viên Smerch bị mổ óc. Vì cái nhìn của hắn là cái nhìn của con vật trong rừng rậm. Lệ thường, khi gặp đàn bà đẹp, người đàn ông nào cũng nhìn sơ qua khuôn mặt, rồi tập trung nhỡn tuyến vào những vùng cấm khác. Chứ không ai mở mắt nhìn trừng trừng, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Mêrama phải là con người không tim, con người đã mất dây thần kinh yêu đương mới có thể không chiếu cố đến bộ ngực vòng đo xấp xỉ 100 phân của Quỳnh Dao, và cái eo thót lại thật nhỏ, nhỏ đến nỗi tạo ra cảm giác là tấm thân cân đối của nàng sắp nổ tung như bom khinh khí.
Thấy Quỳnh Dao đứng lên, và quay đầu lại ghế sau, cả Mêrama lẫn Marlon không cất tiếng chào hỏi lịch sự như mọi đàn ông khác trên phi cơ.
Marlon nhún vai, ra vẻ miệt thị rồi cúi xuống tạp chí in hình sặc sỡ, còn Mêrama thì bụm tay trước miệng, giả vờ che ngọn lửa quẹt máy khỏi tắt. Quỳnh Dao nhận thấy hắn đóng trò vụng về: trên phi cơ được điều hòa khí hậu làm gì có gió lớn mà sợ tắt lửa? Phương chi đó là quẹt máy đốt bằng « ga », loại quẹt máy bằng vàng khối 20 cara do hãng Đuy-pông ở Ba lê chế tạo, có đủ sức đương đầu với gió lớn…
Vả lại, hắn chỉ bật lửa làm vì. Điếu xì gà trên miệng hắn vẫn còn nguyên. Hắn không hề châm thuốc. Chẳng qua hắn hơi bối rối trước phản ứng của Quỳnh Dao.
Về phần Quỳnh Dao, nàng cũng bắt đầu bối rối.
Bối rối vì Lita, nữ minh tinh màn bạc Hồ ly vọng có một sắc đẹp lạ lùng. Dĩ nhiên Lita đẹp là nhờ hai trái tuyết lê vĩ đại. Nhưng trên người nàng, trên mặt nàng lại phảng phất một cái gì khó hiểu, gần như huyền bí. Mắt nàng như giếng thu không đáy, một tia sáng xoáy lòng tỏa ra khiến Quỳnh Dao liên tưởng đến mắt hồ ly đến thư phòng vắng vẻ đêm khuya ve vãn và xẻ tình với những chàng thư sinh đa sầu đa cảm…
Quỳnh Dao không thể lầm được. Rõ ràng là Lita đang thách thức nàng bằng mắt. Dường như Lita muốn nói « coi chừng…coi chừng…hãy tránh xa kẻo mất mạng ».
Mùi nước hoa từ tóc, từ cổ, từ ngực Lita bốc lên. Quỳnh Dao ngửi thấy mùi nước hoa hồng, loại đắt tiền của hãng Coty, một giọt thơm cả tuần lễ, đàn bà xức vào làm đàn ông ngây ngất, điên cuồng, đêm ngày chỉ nghĩ đến hẹn hò xác thịt.
Bôlin đang bị dày vò tâm thần, nhưng nếu Lita chạm vào da thịt y, y sẽ quên hết. Y sẽ quỳ xuống chân Lita. Rốt cuộc, Lita còn đáng sợ hơn bọn đàn ông dữ dằn của Smerch có mặt trên chuyến bay 237.
Lúc ở phi trường Honolulu, Quỳnh Dao đã nghe nhân viên hãng T.A.I. bàn tán xôn xao về một số hành trang của nữ minh tinh Lita. Hành trang của Lita nhiều đến nỗi người ta có cảm tưởng là chuyến bay 237 chỉ chở riêng va-li quần áo của nàng.
Đủ loại va-li lớn, nhỏ, trung bình. Tất cả đều màu đỏ.
Màu đỏ là màu của người hiếu động. Lita không thể là diễn viên màn bạc, dẫu là diễn viên loại phim Hít-cốc toát bồ hôi lạnh. Móng tay nàng cũng dài lê thê, như móng tay của mọi người đàn bà có nhiều tiền bạc và thời giờ rỗi rãi khác. Tuy nhiên, Quỳnh Dao nhận thấy nó không được gọt rũa tròn trịa.
Thường lệ, móng tay dài phải được gọt rũa tròn trịa để khỏi trầy da, sước thịt, nhất là da thịt đàn ông. Móng tay của Lita lại nhọn hoắt như mũi dùi. Lita chỉ cần nhúng một móng vào hoá chất và cào nhẹ vào người Bôlin, gã bác học sẽ trở thành khối thịt không hồn trong chớp mắt…
Thấy Lita nghiêng về phía trước, Quỳnh Dao bèn giả vờ cất lên giá cái mền len nàng dùng đắp chân. Nàng cần đứng thẳng để có thể phản công nhậm lẹ nếu Lita chồm lên, phóng mũi dùi tẩm thuốc độc vào cái lưng đầy thịt của Bôlin.
Nhưng không, Lita nghiêng về phía trước là để lấy cái túi bằng giấy dầy cất trên lưng ghế. Bất cứ hãng hàng không nào cũng trữ sẵn túi giấy phòng khi hành khách ói mửa. Thì ra Lita đang nôn nao ở cuống họng, song biết đâu đấy Lita đóng kịch và xuất kỳ bất ý hạ độc thủ.
Quỳnh Dao thở một hơi dài. Nàng đã nghĩ sẵn miếng đòn chớp nhoáng, quật ngã Lita để cứu Bôlin. Nàng sẽ vung tay, chặn nữ hung thủ lại, đồng thời quạt atêmi vào cổ.
Tiếng giày đàn bà dẫm nhẹ lên thảm cao su bắt Quỳnh Dao phải quay sang trái. Họa vô đơn chí, nàng đang chuẩn bị đối phó với nữ minh tinh Hồ ly vọng Lita thì một nữ quái khác lại đổi ghế ngồi, từ phía trước, gần phòng phi hành, xuống gần Bôlin. Nữ quái này là một thiếu phụ Việt lai Pháp, mang cái tên vô thưởng vô phạt là Anna. Theo sổ thông hành, Anna sinh sống tại Sàigòn. Nàng là vợ một đại điền chủ Pháp, chủ nhân của nhiều đồn điền cao su trong tỉnh Bình Long.
Quỳnh Dao chột dạ vì Anna vừa liếc trộm nàng. So với người đàn bà khác trên phi cơ, Anna không lấy gì làm đẹp. Nhan sắc của nàng chỉ trên mức trung bình một chút. Tuy là gái lai, nàng lại không có nước da trắng muốt. Da nàng hơi ngăm ngăm, song lại không ngăm ngăm một cách bẩn thỉu như gái Phi châu, hoặc khô khan như gái Thái lan mà lại ngăm ngăm pha lộn với màu hồng man mát như thể nàng vừa nghỉ khỏe hàng tháng tại bờ biển ngập nắng. Nhưng Anna vẫn đủ ma thuật đốn ngã đàn ông nếu nàng muốn. Riêng bộ ngực của nàng đã dư điều kiện để được liệt vào bảng vàng hoa hậu hỏa diệm sơn…
Nàng mặc quần din để khoe mông tròn và giò dài. Quỳnh Dao sực nhớ đến từ ngữ « xích diện » và « trường túc » được cổ nhân dùng để mô tả người đẹp nẩy nở và khêu gợi. Tuy nhiên, không hiểu sao Anna lại mặc áo bờ-lu ngắn, rộng thùng thình. Cái áo thụng mênh mông ấy cũng không che giấu được bộ ngực vĩ đại. Giá nàng mặc áo chẽn thì bọn đàn ông trên phi cơ sẽ phải đổi kiếng cận thị đến số nào nữa.
Anna không muốn thiên hạ chiêm ngưỡng núi lửa quyến rũ của nàng ư? Quỳnh Dao không tin là như vậy. Cô gái lai cố tình diện áo thụng vì một lý do khác. Một lý do ghê gớm…
Cặp mắt quan sát tinh tế của Quỳnh Dao đã khám phá ra lý do ấy. Nàng thoáng thấy một vật cồm cộm dưới nách Anna. Nàng không thể lầm được: vật cồm cộm lủng lẳng này là khẩu súng lục đeo trong bao da. Đàn ông đeo súng trên phi cơ đã là mối nguy trầm trọng vì một viên đạn bắn lạc vào vách nhôm và thép có thể đe dọa mạng sống của toàn thể hành khách do áp lực không khí thay đổi mà ra. Đàn bà đeo súng trên phi cơ còn là mối lo trầm trọng hơn nữa vì đàn bà thường bắn thua đàn ông…
Quỳnh Dao tự nhủ:
-Đúng là cô gái lai Pháp muốn ám sát Bôlin. Mình phải can thiệp ngay mới kịp.
Anna đã đi ngang ghế Bôlin. Nếu là hành khách lương thiện, Anna phải tiếp tục bước thẳng. Nhưng nàng lại đứng lại. Đứng lại và để một tay lên vai Bôlin, thân mật một cách sỗ sàng. Quỳnh Dao nín thở theo dõi cử chỉ của cô gái lai. Nếu kẻ địch luồn tay vào trong áo rút súng, nàng sẽ phóng người lại, dùng atêmi đoạt lấy.
Song Quỳnh Dao đã đoán lầm. Anna nghiêng đầu cho Bôlin nhìn mặt, rồi nói, giọng ngọt ngào như pha sirô:
-Xin lỗi ông, trông ông quen quá! Thôi đúng rồi …tôi đã gặp ông ở Sàigòn.
Gân tay Quỳnh Dao run run. Đối phương bắt đầu lộ diện. Nàng muốn đến bên Bôlin, dặn hắn đề phòng. Song đã muộn rồi, muộn rồi..
Bôlin ngẩng đầu lên nhìn cô gái lai bằng đôi mắt lạc thần…
Chú thích:
(1) ban Tầm tuyển tức là ban tìm kiếm những ứng viên có năng khiếu điệp báo để tuyển mộ. Có thể gọi là ban Tầm tài. Tình báo CIA có một ban tuơng tự gọi là Talent Scout Section.
(2) nhu đạo nhập môn gồm 6 cấp từ 6 lên 1. 6 lên 4 thì đai trắng, 3 lên 1 thì đai nâu (đó là theo đai Nhật kodokan), còn đai theo lối Âu châu thì theo thứ tự từ 6 lên 1 như sau: trắng, vàng, cam, lục, xanh và nâu. Cấp 4 của Quỳnh Dao hồi ấy là shikyu hoặc jonkyu.