← Quay lại trang sách

CHƯƠNG III BÃO TỐ TRÊN KHÔNG

Suốt đời có lẽ Quỳnh Dao vẫn không quên được đôi mắt lạc thần khi ấy của Bôlin. Trông đôi mắt lờ đờ và thiểu não, người ta có ý nghĩ là Bôlin đau nặng. Thật ra nội tâm hắn lại sống động, rộn ràng hơn bao giờ hết. Đôi mắt lạc thần kia chỉ là biểu tượng của con bệnh sinh lý maxôsít trong cơn thèm muốn. Nghĩa là Bôlin đang thèm muốn cô gái lai Anna. Không một sức mạnh nào trên trái đất « giải độc » hắn được nữa.

Cô gái lai thở phào vào mũi Bôlin rồi nhoẻn miệng ra cười, một nụ cười còn lộ liễu và trâng tráo hơn cả những lời chào mời ân ái của bọn gái thanh lâu trên vỉa hè tranh tối tranh sáng. Bôlin híp mắt cười lại.

Đột nhiên cô gái lại luồn tay vào trong áo.

Một hồi chuông báo động leng keng trong óc Quỳnh Dao.

Nhiều tiếng nói vô hình cất lên:

-Nó rút súng. Nó rút súng…

Khẩu súng mà nữ trưởng ban Thu Thu đưa cho Quỳnh Dao trước giờ lên đường không giống hàng chục, hàng trăm khẩu súng khác được bán trên thế giới. Nó được giấu gọn trong cái quai bằng kim khí của xắc tay phụ nữ.

Thu Thu đặt cái ví đầm bằng da cá sấu trắng xám lên bàn giấy rồi nói với Quỳnh Dao:

-Em nói đúng. Phụ nữ thường mặc quần áo bó sát nên đeo súng bất tiện. Tuy nhiên, kỹ nghệ võ khí đã nghĩ đến sự bất tiện này, và đã chế tạo một số dụng cụ giết người thích hợp với phụ nữ. Theo lệnh ông Hoàng, ban Chuyên môn của Sở đã đẩy mạnh công cuộc khảo cứu, thí nghiệm, và trong thời gian gần đây họ đã phát minh một số võ khí đặc biệt cho chị em ban Biệt vụ.

Cái ví bằng da cá sấu này chứa đựng một khẩu súng bắn đạn thuốc mê, một khẩu súng bắn đạn độc dược, một máy ghi âm, một máy chụp hình và đầy đủ dụng cụ để mở khóa cửa, khóa công tắc xe hơi hoặc để phá hoại bằng chất nổ.

Vì em đi Tahiti nên xắc tay của em được làm bằng da cá sấu cho hợp với thời trang địa phương, quai xắc bằng đồi mồi bên trong bằng sắt mạ kền. Theo mốt năm nay, đàn bà ưa dùng xắc tay rất lớn, nhiều khi lớn bằng cái giỏ đi chợ. Như em đã thấy, mốt xắc tay lớn này rất lợi cho chúng ta.

Quai xắc hình tròn, ống kim khí bên trong chỉ to bằng thỏi son môi. Nó gồm 3 khúc đều nhau, có thể tháo rời ra dễ dàng trong vòng 5 giây đồng hồ. Khúc giữa đựng nòng súng bắn độc dược xi-a-nuya với xạc-giơ 6 viên đạn, mỗi viên nhỏ hơn nửa hạt mè song đủ sức giết chết người nặng gần trăm kí trong khoảnh khắc. Hai khúc ở hai đầu thì một chứa đạn thuốc mê, một để thu thanh.

Khi đi, đàn bà thường đeo xắc nơi cánh tay, chĩa quai xắc ra phía trước. Khi ngồi, xắc thường được để trên đùi, trên ghế hoặc trên bàn trước mặt. Nghĩa là trong mọi trường hợp, phụ nữ đều có thể xử dụng võ khí một cách nhanh chóng và dễ dàng. Đề phòng người lạ táy máy, em chỉ cần đóng nút an toàn ở hông quai xắc. Khi sửa soạn bắn thì em mở ra và khi bắn thì em ấn cái nút khác ở cạnh nút an toàn. Việc xử dụng súng bắn đạn xi-a-nuya và máy ghi âm cũng tương tự như việc xử dụng súng bắn đạn thuốc mê.

Mở xắc ra, em sẽ thấy một ve nước hoa Chanel số 5, nước hoa thông dụng của phụ nữ quí phái và đoan trang, một hộp thuốc lá cốc-tay đầu lọc nhiều màu rực rỡ, loại sang trọng dành riêng cho nữ giới đựng trong hộp vàng khối 20 cara, một quẹt máy chạy ga Rôn-sơn cũng bằng vàng khối 20 cara, một hộp vàng khối 20 cara khác đựng dụng cụ trang điểm cần thiết như gương, lược, bút chì vẽ mắt, son môi, phấn hồng…

Bên dưới cái quẹt máy Rôn-sơn là máy chụp hình kiểu tí hon, có thể chụp được 24 pô, không cần đèn điện tử. Em giả vờ bật lửa là máy tự động chụp.

Em đã có dịp quan sát các dụng cụ này trong khóa huấn luyện Bùi thị Xuân. Tuy nhiên, có lẽ đây là lần thứ nhất em nghe nói đến hộp thuốc lá cốc-tay đựng hoá chất… »

Quỳnh Dao cầm cái hộp vàng khối vuông vắn, dèn dẹt óng ánh, trên mặt trạm trổ tinh vi hình hai cô gái khỏa thân, người ngoảnh mặt nhìn, kẻ quay lưng lại. Tuy là nữ giới, không lạ gì cơ thể nẩy nở của đàn bà (và chính nàng cũng có cơ thể nẩy nở như vậy), Quỳnh Dao cũng cảm thấy trong lòng nao nao. Thảo nào đàn ông chẳng bỏ mạng vì sắc đẹp. Thảo nào Bôlin…

Nhưng tiếng nói trong trẻo mà nghiêm nghị của nữ trưởng ban Biệt vụ đã kéo nàng ra khỏi giấc mộng:

-Đây là lần thứ nhất vì cái hộp đựng thuốc lá này mới được hoàn thành cách đây ba ngày trong xưởng thí nghiệm của ban Chuyên môn. Bên trong nó đựng 20 điếu thuốc lá, loại thuốc lá vấn bằng giấy xanh, vàng, đỏ, thường được phụ nữ ưa hút vì hương vị thơm tho, chất thuốc lại nhẹ nhàng.

Tất cả 20 điếu đều có thuốc, nghĩa là hút được, nhưng 4 điếu ở chính giữa chỉ có thuốc ở đầu mà thôi. Các điếu ngụy tạo này hút được một phút thì chạm phải ngăn hóa chất, và tự động tắt đi. Như vậy để ngăn ngừa sự hút lầm. Bốn điếu này được đánh dấu bằng chữ số li ti từ A đến D, và đều quấn giấy màu vàng đậm. Điếu A đựng thuốc nổ, có sức mạnh phá tung cửa thép của tủ tài liệu, hoặc một bức tường kiên cố. Điếu B đựng một loại thuốc nổ có sức mạnh gấp đôi. Còn điếu C và điếu D thì đựng một điện đài thu gọn, khi xử dụng sẽ phát ra một tín hiệu riêng. Chẳng hạn em cất hộp thuốc lá vào xắc đi tới chỗ hẹn với địch để bị bắt, chị ở văn phòng có thể theo dõi từng, từng phút, tìm ra nơi em bị giam giữ trong đường kính 20 cây số. Còn ve Chanel…

Quỳnh Dao mỉm cười:

-Cám ơn chị. Từ khi lớn lên, em vẫn thích nước hoa Chanel số 5.

Mặt Thu Thu trở nên nghiêm nghị thêm:

-Chị vẫn biết rõ sở thích của em về nước hoa Chanel số 5. Nhưng đây là nước hoa giả, không phải nước hoa thật. Nhân viên ban Biệt vụ gồm toàn phụ nữ có nhan sắc phi thường như em, nhiều khi chúng ta xử dụng sắc đẹp để chinh phục đàn ông, song nhiều khi chúng ta phải bảo vệ bản thân trước sự đam mê quá đáng của đàn ông. Trong trường hợp này, em chỉ cần xức nước hoa Chanel số 5 giả là trong khoảnh khắc đàn ông sẽ mất hẳn đòi hỏi xác thịt…

Giọng Thu Thu trở nên dịu dàng:

-Chị tin sớm muộn trong công tác Thiên Thai, em sẽ phải dùng nó để xua đuổi đàn ông vì…

Quỳnh Dao nhăn mặt:

-Trời ơi, lòng em đã lạnh ngắt từ lâu, chị không biết ư? Chị không biết rằng em thù hằn đàn ông từ lâu rồi ư? Chị ơi, từ ngày em uống thuốc độc để trốn nợ đời, được chị cứu sống và kết nạp vào ban Biệt vụ, em không còn rung động trước sự mơn trớn của đàn ông nữa…

-Vì em chưa gặp bạn trai tâm đầu ý hợp đó thôi.

-Hừ, chị sợ em mê Bôlin, phải không? Hắn đẹp trai thật đấy, nhưng em không thích cái đẹp dã man của hắn. Em không thích chứng bệnh maxôsít đốn mạt của hắn.

-Chị không nói là em sẽ mê Bôlin. Nhưng chị biết chắc em sẽ phải cần đến nước hoa Chanel giả. Đây không phải là một ức đoán viển vông, mà là kết quả điều tra của máy IBM. Sợ lầm lẫn, các chuyên viên điện cơ đã hỏi máy IBM cả thảy ba lần về trường hợp của em, và cả ba lần máy IBM đều khuyên em mang theo ve nước hoa Chanel số 5 giả trong hành trang.

Quỳnh Dao làm thinh. Nàng là nhà tri thức, từng học bên Mỹ, nên đã hiểu công dụng của máy điện cơ IBM. Trong những năm gần đây, các sở điệp báo đều gắn bó với kỹ thuật điện cơ, mỗi khi gặp vấn đề rắc rối đều nhờ máy IBM giải đáp. Trong thâm tâm, nàng đã sắp sẵn kế hoạch để lỡm máy điện cơ. Một ngày không xa, hoàn thành công tác Thiên Thai, nàng sẽ kiêu hãnh trả lại Thu Thu ve Chanel còn nguyên với lời nhận xét mai mỉa:

-Thưa chị, em không yêu ai nên không dùng nước hoa của IBM.

Dường như đọc được tư tưởng nàng, Thu Thu nhún vai:

-Em không tin ư? Rồi thời gian sẽ trả lời.

Dĩ nhiên, thời gian sẽ trả lời. Nhưng hiện thời, Quỳnh Dao nhận thấy Sở Mật Vụ đã tiêu phí tiền bạc tâm huyết và nhân sự một cách vô ích để bảo vệ an ninh cho một gã đàn ông mất vợ. Nàng bèn hỏi mát:

-Thấy chị lo liệu đầy đủ dụng cụ cho em, em có cảm tưởng là tính mạng của Bôlin còn quí giá hơn tính mạng của một ông thủ tướng nữa.

Thu Thu mở tập hồ sơ trên bàn, rồi đáp:

-Nói cho đúng, tính mạng của Bôlin còn quí giá hơn tính mạng ông thủ tướng nhiều. Vì thủ tướng này chết, người khác có thể lên làm thủ tướng, chứ Bôlin chết thì hàng bao năm nữa vị tất nền khoa học thế giới tìm được một bộ óc kỳ tài về siêu thức như hắn.

-Kỳ tài về siêu thức?

-Phải. Từ sau đại chiến thứ hai, hàng chục bộ môn khoa học mới được đặt ra, song chưa bộ môn nào có thể giúp nhân loại cải thiện đời sống bằng siêu thức học thực dụng. Em có biết các quốc gia tiêu tốn mỗi năm bao nhiêu tiền để phòng ngừa những tai họa bất thần như lụt lội, bão táp, núi lửa không? Hàng chục tỷ đô la. Vậy mà mỗi năm số người bị thiệt mạng, số nhà cửa bị xụp đổ, số ruộng vườn bị tiêu hủy một gia tăng. Đó là chưa kể những tai họa do loài người có thể gây ra như chiến tranh nguyên tử. Chỉ cần bấm nút là cả chục triệu con người tan xác, cả trăm thị trấn bị bôi tên trên bản đồ trái đất. Chính phủ Hoa Kỳ và thế giới tự do cần Bôlin, quí Bôlin vì Bôlin là một trong số rất ít kỳ tài về siêu thức học có thể tìm ra những phương pháp phòng ngừa đỡ tốn kém và nhiều hiệu nghiệm nhất.

Như chị vừa nói, Bôlin dựa vào siêu thức học thực dụng để tìm ra những phương pháp phòng ngừa. Từ nhiều năm nay, Bôlin khảo sát giác quan thứ sáu của loài vật hầu khám phá ra tại sao loài vật lại biết trước tai họa sắp xảy ra. Và hắn đã bắt đầu đạt được kết quả cụ thể.

Em hãy nghe chị đơn cử một vài dẫn chứng lịch sử. Tháng 10 năm 1923, trước vụ động đất kinh khủng ở thành phố Đông kinh, mọi con chó ở đó đã kêu sủa thảm thiết suốt đêm. Nghĩa là giống chó đã đoán thấy động đất. Tại Nam Mỹ, một đua ngựa sắp khởi hành thì phải bãi bỏ vì mọi con ngựa đều đứng lì, không chịu chạy, và lật ngã nài cưỡi. Khán giả la ó phản đối nhưng ban tổ chức vẫn phải trả vé lại và giải tán cuộc đua. Một lát sau cả khán đài đổ xụp vì động đất dữ dội.

Tạo hóa đã phú cho nhiều giống vật, chứ không riêng gì chó, ngựa, cái giác quan thứ sáu lạ lùng ấy. Năm 1953, một đàn cò đã cứu hàng ngàn người Hy lạp thoát khỏi nạn động đất chết chóc. Nửa giờ trước khi mặt đất rung chuyển dữ dội, đàn cò vỗ cánh sành sạch bay lượn vòng tròn trên các mái nhà. Dân chúng Hy lạp sống trên những đảo có núi lửa thường coi giống cò là thánh điểu nên khi thấy chúng bay lượn như vậy, họ vội vàng thu xếp đồ đạc kéo nhau lên đồi cao lánh nạn. Quả thật động đất xảy ra, 20.000 ngôi nhà đổ nát, vậy mà chỉ có 27 người chết và hơn trăm người bị thương. Nếu không có đàn cò thì số người chết và bị thương lên cao gấp nhiều chục lần.

Bôlin đã mở nhiều cuộc thí nghiệm về khả năng tiên đoán của chó, ngựa và cò. Trung tâm thí nghiệm của Bôlin và các nhà khoa học cộng sự choán một trang trại rộng mênh mông do D.I.A. thiết lập gần bờ biển tiểu bang Florida. Theo một bản phúc trình do Bôlin đệ lên Ngũ giác đài trước ngày vợ hắn bỏ qua Viễn đông thì chỉ cần 12 đến 18 tháng nữa là công cuộc thí nghiệm và ứng dụng được hoàn tất. Nhân loại có thể nghe, nhìn, và cảm thấy trước những tai họa kinh khủng sắp xảy ra.

Tuy nhiên, chương trình khảo sát giác quan thứ sáu của các giống vật mới là phân nửa hoạt động của Bôlin. Hắn còn điều khiển gần 200 nhà bác học trong công cuộc khảo sát giống dơi để cải thiện phương pháp phòng chống chiến tranh nguyên tử bất thần nữa.

Quỳnh Dao nhìn nữ trưởng ban Thu Thu bằng cặp mắt đầy vẻ sửng sốt:

-Giống dơi có liên quan nào đến hệ thống phòng thủ chống hỏa tiễn nguyên tử?

Thu Thu khép tập hồ sơ lại, trên môi điểm nụ cười rí rỏm, nụ cười bất hủ của người cựu điệp viên MI.6 ngang dọc một thời từ đông sang tây, từng làm đệ nhất điệp viên quốc tế Z.28 thất điên bát đảo:

-Thoạt đầu nghe ông Hoàng nhắc đến giống dơi, chị cũng có phản ứng hoài nghi như em. Sự thật là giống dơi đã giúp rất nhiều vào công cuộc ngăn ngừa đại họa tàn sát nguyên tử. Hoa Kỳ đã thiết lập ở miền cực bắc một hàng rào radar nhạy cảm. Hỏa tiễn Sô viết sắp bay đến biên giới là biết liền. Thêm vào đó là các hàng rào vệ tinh viễn thông, hàng rào điện cơ dọc bức màn sắt hoạt động 24 giờ trên 24. Hệ thống radar này được coi là vô cùng tối tân. Hệ thống hỏa tiễn chống hỏa tiễn còn tối tân hơn nữa. Tuy nhiên, nếu chiến tranh nguyên tử xảy ra, người chết vẫn lên tới hàng trăm triệu…

Muốn giảm bớt số nhân mạng, phải đặt những máy nghe thật tinh tế, có thể báo động ngay từ khi hỏa tiễn địch mới khai hỏa, chưa kịp rời giàn phóng. Trong hiện tình khoa học, một hệ thống phòng ngự như vậy chưa thể được chế tạo. Nhưng với loài dơi, với công cuộc tìm tòi của Bôlin tình hình đã đổi khác.

Con dơi có một vành tai nghe tiếng động rất thính, có thể nói là thính gấp một ngàn triệu lần mọi máy nghe tối tân do loài người phát minh. Yêu cầu em nhớ kỹ: một ngàn triệu lần. Con dơi được tạo hóa phú cho bộ phận radar kỳ lạ này để tìm bắt côn trùng. Nó phát ra 200 siêu thanh trong khoảng một giây đồng hồ. Những siêu âm này chạm phải các vật trong không gian rồi dội lại vào tai con dơi.

Hồi nãy chị vừa nói với em về hệ thống chống hỏa tiễn. Phi đạn được bắn lên không, rượt theo hỏa tiễn của địch mà tiêu diệt, hoặc người ta phát ra một số tín hiệu vô tuyến điện làm hỏa tiễn của địch lạc đường rớt xuống biển hoặc bay lộn về giàn phóng. Song những điều này mới là lý thuyết. Trên thực tế chưa có phương pháp tuyệt đối nào khả dĩ điều khiển theo ý muốn được phi đạn của địch. Cho đến ngày Bôlin và các cộng sự viên khám phá ra khả năng thính giác nhạy cảm siêu đẳng của loài dơi.

Đúng ra Bôlin không phải là che đẻ của công cuộc phát minh vĩ đại này. Hắn chỉ khôn ngoan khai triển những điều đã được tìm thấy từ trước. Nhưng hắn đã thành phố công trong khi mọi nhà bác học khác, trong số đó có cả các nhà bác học Liên Sô, lại thất bại hoàn toàn.

Công cuộc phát minh của Bôlin dựa trên một thí nghiệm sau đây: hơn 10 năm trước, người ta khảo sát thính giác loài dơi bằng cách đặt 70 loa khuếch âm trong một gian phòng tối, tại đó đã được chăng sẵn 28 sợi dây thép chỉ nhỏ như sợi tóc. Các loa khuếch âm này phát tiếng bip bip cùng tần số với tiếng bip bip của con dơi, những lại lớn hơn 2.000 lần. Lẽ ra đàn dơi bay trong phòng phải lạc đường vì tiếng bip bip điếc tai của loa khuếch âm chùm lấp. Nhưng sau nhiều cuộc thí nghiệm, người ta nhận thấy đàn dơi vẫn không bị lầm lẫn mặc dầu thính giác của chúng chỉ cân nặng một gram. Nếu người ta ứng dụng được khả năng của loài dơi vào hệ thống radar thì mọi thủ đoạn nhằm đánh lạc hướng của địch sẽ trở thành vô ích…

Và theo chỗ chị biết, Bôlin đã hoàn thành được một bộ phận điện tử siêu phàm giống với cơ quan thính thị của loài dơi. Hắn đang tiến hành giai đoạn cuối cùng của chương trình thì vợ hắn bỏ đi (1).

Thiếu Bôlin, trung tâm thí nghiệm của D.I.A. tại tiểu bang Florida phải đình trệ mọi hoạt động. Cho nên em hiểu tại sao tính mạng của Bôlin rất quí giá, còn quí giá hơn tính mạng một ông thủ tướng điều khiển chính phủ nữa.

Quỳnh Dao ngồi nghe nữ trưởng ban Thu Thu, ngây người như bị thôi miên. Một lát sau, nàng mới choàng dậy, đáp bâng quơ:

-Thưa chị, em xin cố gắng bảo vệ Bôlin.

Sự việc đã xảy ra phức tạp và khó khăn hơn nàng tưởng. Trước khi lên phi cơ, Quỳnh Dao đinh ninh chỉ cần ngồi gần Bôlin, tay nắm chắc cái quai xắc chứa đựng súng đạn và dụng cụ điện tử là kiểm soát được tình hình dễ dàng. Nàng không ngờ tất cả những sự oái oăm, tất cả những hành khách có diện mạo và cử chỉ khả nghi đều hẹn nhau trên chuyến bay 237.

Anna, cô gái Việt lai Pháp, luồn tay vào trong áo. Thoạt tiên, Quỳnh Dao tưởng nàng rút súng. Thần kinh Quỳnh Dao bị căng thẳng đến cực độ. Quỳnh Dao thở phào ra vì cô gái cho tay vào xú-chiêng, không phải để rút súng mà là rút mù soa lau giọt bồ hôi vừa giỏ xuống mũi.

Quỳnh Dao chỉ được yên tâm trong một tích tắc đồng hồ. Sau đó, nàng đã trở lại lo lắng. Sự lo lắng như cái đinh vít mỗi lúc một xoắn sâu vào da thịt và tạng phủ nàng. Nàng lo lắng vì sực nhớ đến cử chỉ rút mù soa của cô gái lai.

Té ra cô gái lai quái ác đã mở sẵn một nút áo ở ngực. Giới chơi súng quốc tế đều mở sẵn một nút áo như vậy để khi cần có thể rút súng đeo dưới nách không bị vướng. Anna cũng mở sẵn một nút áo nhưng để phục vụ một mục đích khác…

…Mục đích mồi chài nhà bác học dại gái Bôlin.

Qua khe áo, một mảng da trắng nõn nà hiện ra. Khi Anna cúi xuống, Bôlin tha hồ được « rửa mắt » vì nàng mặc đồ lót mỏng như giấy bóng, loại đồ lót dành cho vũ nữ thoát y chỉ được quảng cáo trên các tạp chí khiêu dâm tây phương.

Quỳnh Dao buột miệng:

-Thảo nào!

Thảo nào Bôlin ngước nhìn Anna bằng cặp mắt lạc thần. Bộ ngực nguyên tử được phơi bày lồ lộ đã làm hắn bị mê hoặc. Anna đứng nghiêng, cốt cho Bôlin quan sát rõ ràng hơn, rồi nhắc lại câu hỏi ỡm ờ:

-Trông ông quen quá…Chúng mình đã gặp nhau ở Sàigòn rồi, phải không?

Bôlin lắc đầu:

-Không. Có lẽ cô lầm tôi với người khác. Vì tôi chưa hề đến Sàigòn. Đúng ra, tôi chỉ tạt qua vài ba giờ đồng hồ trên đường về Mỹ. Dầu sao…

-Lạ thật…em vốn có trí nhớ dai lắm. Em đã gặp ai một lần là hàng chục năm sau vẫn nhớ. Em còn nhớ đêm ấy, chúng mình uống rượu sâm-banh rồi nhảy bê-bốp đến gần sáng. Anh khỏe ghê. Càng khiêu vũ, anh càng dẻo chân…Em cứ sợ không còn cơ hội gặp lại anh nữa.

Quỳnh Dao toát bồ hôi. Nàng thầm mong Bôlin lắc đầu lần nữa, và trả lời dứt khoát « cám ơn, tôi chưa được hân hạnh quen cô ». Hồi còn ở trường huấn luyện, nàng đã nghe nữ trưởng ban Thu Thu kể lại mánh khóe lân la của bọn môdờnô, gái chơi kiêm điệp viên của mật vụ sô viết. Bọn gái này biết hàng chục, hàng trăm phương pháp làm quen với đàn ông. Kỹ thuật điêu luyện của họ làm biết bao đàn ông -kể cả những người tự hào là có trái tim chai sạn nhất- mang lụy vào thân.

Người ta thường có quan niệm sai lầm rằng cái mà đàn ông mê say trên thân thể đàn bà là sắc đẹp và những đường cong đều đặn. Dĩ nhiên, đàn bà có nhan sắc mặn mà, có bộ ngực nảy nở luôn luôn được đàn ông đeo đuổi. Nhưng đàn bà còn có thể lôi cuốn đàn ông bằng đầu mày, khóe mắt và những cử chỉ khôn ngoan khác nữa. Và điều này mới làm đàn ông chết mê, chết mệt…

Ban huấn luyện ái tình của Smerch đã viết hẳn một cuốn cẩm nang dầy bằng nửa cuốn tự điển La-rút để giảng dạy kỹ thuật mồi chài nam giới.

Riêng phần « phương pháp bắt bồ với đàn ông lạ » đã có đoạn như sau:

-Đối với chúng ta thì làm quen với đàn ông lại là việc rất dễ, song cũng là việc rất khó. Nếu kẻ ta định làm quen là nhân viên của địch, thì việc dễ trở thành việc rất khó. Ta có những cử chỉ kém mùi mẫn, địch sẽ dửng dưng, nhưng nếu ta có những cử chỉ quá mùi mẫn thì địch lại đề phòng.

Do đó, nguyên tắc tuyệt hảo trong công tác mồi chài đàn ông lạ là không lạnh nhạt quá, cũng không tha thiết quá, không kín quá, cũng không hở quá, không chậm quá, cũng không nhanh quá. Gặp ngoài đường, ta chỉ cần đánh rơi mù soa, giả vờ trượt chân, vứt điếu thuốc sửa soạn hút, rụt rè bước qua ngã tư đông xe cộ, giả vờ đụng nhau trước cửa một tiệm bách hóa, là có thể làm quen một cách tự nhiên. Bản tính đàn ông vốn tham lam, hễ làm quen được là họ tấn công liền. Ta không nên hắt hủi họ, song cũng không nên chiều chuộng họ ngay trong buổi giáp mặt đầu tiên. Hắt hủi, họ sẽ chán nản, hoặc bỏ đi tìm thú vui khác. Nhưng nếu được chiều chuộng, họ sẽ ngờ vực. Trên trái đất, chỉ có hai loại đàn bà chiều chuộng đàn ông ngay trong buổi sơ giao, ấy là gái điếm và nữ nhân viên gián điệp.

Muốn quyến rũ đàn ông, ta phải giữ cho thân thể thơm tho. Dùng nước hoa đắt tiền, hoặc ăn khem có thể làm át mùi bồ hôi, nhưng đàn ông khó tính lại không thích. Vì vậy ta nên tắm nước lạnh và nước nóng nhiều lần mỗi ngày với xà bông riêng do Sở chế tạo để làm nổi bật mùi da thịt. Trước khi đến nơi hẹn, ta phải sửa soạn kỹ càng, không nên mặc đồ lót ni-lông vì ni-lông bí hơi, mà phải dùng đồ lụa, và nhớ không nên dùng đồ độn giả tạo bằng cao su, cũng như không nên đeo tóc giả …

Khi ăn uống với đàn ông, ta phải thận trọng vì họ có thể pha trộn hóa chất khích dâm. Tốt hơn là ta theo dõi họ từng li từng tí, hoặc uống trước thuốc giải độc. Đề phòng say rượu, ta nên uống trước một ly sữa lớn. Mỗi khi hôn họ, ta nên đứng hoặc ngồi thấp hơn để có thể bấm huyệt gần đốt xương cụt khiến họ mê mẩn tâm thần.

Nếu họ mời ta về phòng và yêu cầu ta vào buồng tắm để rửa mặt thì ta có thể biết chắc là cửa buồng tắm có chỗ hở để họ nhìn trộm. Không gì kích thích đàn ông bằng sự nhìn trộm, ta nên liệu những hành động nào thật khôn ngoan để họ say đắm.

Điều ta không được quên là mỗi khi phải ân ái với họ, ta phải tắt đèn. Nếu để đèn sáng, ta sẽ không thể nào xử dụng được thủ đoạn hoặc dụng cụ để đánh lừa họ… »

Bản cẩm nang quỉ quái của Smerch dành riêng gần 50 trang chữ li ti để dạy nữ nhân viên mánh khóe đánh lừa đàn ông trong khi ân ái. Những trang chữ li ti ấy hiện rõ trong trí Quỳnh Dao như tấm màn ảnh đại vĩ tuyến.

Nàng giật mình khi nghe Bôlin đáp:

-Thôi, tôi nhớ ra rồi…Có lẽ cô gặp tôi trong một buổi dạ tiệc tại Florida…

Anna giả vờ khựng người:

-Florida hả? Đúng, đúng…tại Florida. Và anh là nhà bác học làm việc tại trung tâm khảo cứu của Ngũ giác đài. Anh cũng đi Tahiti nghỉ mát ư?

Bôlin mở miệng toan đáp song đã ngậm lại kịp thời. Hắn đã hứa với D.I.A. là giữ kín hành tung. Một phút đồng hồ nặng nề trôi qua. Anna tiến lên một bước. Bên cạnh Bôlin đang còn một ghế trống. Cô gái lai sắp sửa ngồi xuống.

Nhưng Quỳnh Dao đã đứng dậy. Nàng vòng qua trước mặt Anna, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh rồi nói với Bôlin:

-Ông đã hết mệt chưa?

Bôlin nhìn nàng ngơ ngác. Song nàng tránh luồng nhỡn tuyến của Bôlin và quay về phía cô gái lai:

-Cô có chuyện gì cần nói không? Tôi là thư ký riêng của ông Bôlin. Ông Bôlin là giám đốc thương mãi một công ty sản xuất đồ nhôm ở Florida, chứ không phải là nhà bác học như cô tưởng đâu. Cô lầm rồi…

Anna có vẻ bất bình và sửng sốt. Nhưng chỉ một thoáng sau, nàng đã trả đũa:

-Tôi lầm hay không là việc riêng giữa tôi và ông Bôlin, không can dự đến cô.

-Can dự lắm chứ. Như tôi đã nói với cô, tôi là thư ký riêng của ông Bôlin.

-Nếu cô là vợ chính thức hoặc là nhân viên an ninh có nhiệm vụ đi theo bảo vệ ông Bôlin thì tôi mới chịu rút lui…Tôi không phải là người dễ bị nhát sợ đâu.

Quỳnh Dao sẵng giọng:

-Cô muốn cho tôi là ai cũng được. Nhưng một lần cuối, tôi bảo cho cô biết nếu cô còn lởn vởn bên mình ông Bôlin, tôi sẽ khiếu nại với nhân viên phi hành…

Cô gái lai dẩu mỏ:

-Hừ, tưởng khiếu nại với ai…Xấu hổ lắm cô ơi, cô không được ông Bôlin để ý thì nên im lặng là hơn, nói ra người ta lại biết là cô em kém duyên dáng, kém bản lãnh bị tôi đánh bại.

-Vâng, tôi kém duyên dáng, kém bản lãnh, nhưng tôi không bao giờ hạ thấp nhân cách đến nỗi phải mở nút áo để phơi trần bộ ngực…Mánh khóe chinh phục đàn ông của cô là mánh khóe của gái điếm.

Nghe nói, mặt cô gái lai đỏ bừng. Quỳnh Dao thản nhiên mở xắc da ra lấy lược để chải tóc. Cô gái lai hậm hực bỏ về chỗ ngồi.

Từ nãy đến giờ, Bôlin giả vờ nhìn qua ô kiếng phi cơ. Hắn không thể quan sát phía dưới vì phản lực đang bay trên độ cao. Chung quanh toàn mây trắng là mây trắng. Mây trắng như bông, vây kín chiếc phi cơ khổng lồ sơn bạc óng ánh.

Tia mắt của Bôlin lóe sáng sau cặp kiếng to chềnh ềnh:

-À, ra bây giờ tôi mới biết cô là thư ký riêng của ông giám đốc thương mãi công ty sản xuất đồ nhôm ở Florida.

Quỳnh Dao muốn tránh luồng mắt soi mói của Bôlin, song lưng nàng bị dính cứng vào ghế. Thu Thu dặn nàng theo dõi Bôlin trong sự kín đáo tuyệt đối, trừ trường hợp bất khả kháng mới xuất đầu lộ diện.

Song Quỳnh Dao đã hấp tấp ra mặt.

Sự bốc đồng của nàng có thể dẫn tới hậu quả tai hại. Vô cùng tai hại. Vì Bôlin đã đặt điều kiện hẳn hòi trên giấy trắng mực đen với tình báo Ngũ giác đài.

Trong văn phòng của Thu Thu, nàng đã được nghe cuộn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa Bôlin và một viên đại tá, đặc trách an ninh hải ngoại của D.I.A. Giọng nói của Bôlin có vẻ gắt gỏng:

-Nếu các ông không cho đi, tôi cũng đi.

Giọng nói của viên đại tá D.I.A. thì ôn tồn và tha thiết:

-Hàng chục lần, tôi đã nhân danh chính phủ long trọng cam kết với ông là sẽ đi tìm bà nhà về cho ông mà ông cứ khăng khăng một mực không chịu…Chúng tôi hoàn toàn thông cảm với nỗi đau đớn của ông, nhưng giá ông nghĩ lại…

-Đại tá muốn tôi nghĩ gì?

-Chúng tôi chỉ xin ông nghĩ đến công cuộc thí nghiệm đang được tiến hành khả quan, chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn tất. Bộ Quốc phòng đã đặt hy vọng và tin tưởng vào chương trình ứng dụng do ông điều khiển. Tình hình thế giới đang căng thẳng cực độ. Có thể Trung cộng sẽ liều lĩnh phóng hỏa tiễn nguyên tử vào lục địa Mỹ…Chính phủ Mỹ sẽ không thể tiêu diệt lục địa Trung hoa để trả đũa vì lẽ hỏa tiễn được bắn đi từ một căn cứ bí mật trên hải phận quốc tế. Hệ thống nghe ngóng do ông phát minh là phương tiện duy nhất khả dĩ ngăn ngừa được sự ngông cuồng của họ Mao và Bắc Kinh hiếu chiến…

-Tôi cũng hoàn toàn thông cảm với ông, với Ngũ giác đài, với chính phủ Mỹ. Nhưng lòng tôi hoàn toàn bấn loạn rồi. Ông có nhắc đến tính mạng của hàng chục triệu người đang bị hỏa tiễn Trung cộng đe dọa, nhưng tôi cũng không thể nán lại đây một ngày, một phút nào nữa. Tôi đã quyết định ra đi, và ra đi ngay…

Trong máy có tiếng thở dài não nuột, rồi tiếng nói của viên đại tá D.I.A.

-Vâng, nếu ông đã quyết định, tôi cũng không dám níu kéo nữa. Tuy nhiên,…

-Đại tá muốn cho nhân viên mật vụ theo tôi từng bước từ Hoa Kỳ đến Tahiti ư?

-Thưa ông, lệ thường các yếu nhân đều được bảo vệ an ninh. Thủ tục này đã được Quốc hội thông qua thành luật. Từ sau ngày Tổng thống Kennedy bị ám sát tại Dallas, thủ tục bảo vệ an ninh đã được tăng cường đến mức tối đa…

-Ồ, các ông chỉ cần bảo vệ an ninh cho Tổng thống và các lãnh tụ chính quyền. Còn tôi, tôi chỉ là một nhà khoa học quèn. Chẳng ai thèm giết tôi đâu, đại tá đừng lo. Chẳng qua đại tá bị méo mó nghề nghiệp nên ở đâu cũng nhìn thấy những âm mưu ám sát…

-Tôi không hề bị méo mó nghề nghiệp và trông gà hóa cuốc. Hiện nay, các cơ quan điệp báo đối phương như Smerch và Quốc tế Tình báo Sở đang tập trung hoạt động vào việc hạ sát các nhà bác học hữu danh của thế giới tự do, nhất là của Hoa Kỳ. Riêng đối với ông, họ đã chiếu cố tới một cách khác thường… Ông còn nhớ vụ xe cán năm ngoái không? Vụ xe cán ở Las Vegas ấy?

-Ồ, hôm ấy là lỗi tại tôi. Tôi vào sòng bạc chơi ru-lét đến gần nửa đêm mới về khách sạn nên trong người không được khỏe. Tôi lại uống quá nhiều huýt ky thành ra đầu óc choáng váng. Qua đường, tôi mờ mắt không nhìn thấy xe hơi đang phóng tới. May mà hộ vệ viên xô tôi ngã kịp vào vỉa hè…Tôi không tin là tài xế chiếc Ford hôm ấy chủ tâm cán tôi.

-Sau khi tai nạn xảy ra, chúng tôi đã phối hợp của công an FBI mở cuộc điều tra. Kết quả như sau: chiếc Ford đeo bảng số giả, tài xế đậu sẵn ngoài cửa sòng bạc chờ ông ra đường là xả hết tốc độ phóng tới, không mở đèn báo hiệu, và sau đó đã trốn biệt. 24 giờ sau, FBI tìm ra chiếc xe trong một hốc núi gần sa mạc Nevada. Tài xế là một người Hung qua Mỹ tị nạn năm 1956. Y đã vượt biên giới qua Mễ tây cơ, và từ đó đáp máy bay tới Cuba. Ba tháng sau, một cựu nhân viên gián điệp cao cấp sô viết chọn tự do đã tiết lộ rằng kẻ định cán ông tại Las Vegas thật ra là thiếu tá Smerch.

Ông thấy chưa? Các cơ quan điệp báo đối phương đã tung vào đất Mỹ những nhân viên tài giỏi, gan dạ, với nhiệm vụ loại trừ ông cho bằng được. Vì họ sợ ông thành công trong công cuộc nghiên cứu giác quan thứ sáu của loài vật sẽ làm đảo lộn cán cân quyền lực quốc tế, ngăn cản họ lợi dụng viễn ảnh tàn phá kinh khủng của hỏa tiễn nguyên tử xuyên lục địa để hăm dọa thế giới tự do…Kể ra, đối phương đã mưu sát ông nhiều lần, chứ không phải một lần độc nhất trước sòng ru-lét, nhưng vì không muốn ông bận tâm nên chúng tôi không nói. Giờ đây, vì quyền lợi chung của thế giới tự do, vì quyền lợi của riêng ông, chúng tôi bắt buộc phải nói. Đúng 8 tuần lễ sau vụ Las Vegas, họ mưu đầu độc ông bằng cách lén bỏ xi-a-nuya vào chai rượu buốc-bông mới khui trong phòng ông. Nhân viên an ninh phăng ra và thay vào chai khác. Lần thứ ba, họ gắn ngòi nổ vào đề-ma-rơ nửa giờ trước khi ông lái xe ra bãi biển để tắm. Nếu nhân viên an ninh không tháo gỡ kịp thời, ngòi nổ cực mạnh này đã làm ông và toàn thể bạn bè trên xe chết banh xác.

Bôlin ngần ngừ một phút, mắt nhìn xuống mũi giày như thể cậu học trò không thuộc bài bị thày giáo kêu lên bảng. Suýt nữa hắn chấp thuận cho nhân viên D.I.A. đi theo. Nhưng hình ảnh Namui lại ngạo nghễ hiện ra trong trí nhớ. Cũng như hắn –có lẽ còn hơn hắn nữa- nàng không ưa sự săn sóc quá đáng của sở an ninh. Theo lời nàng, thái độ xun xoe của nhân viên mật vụ, để mắt ghé tai vào mọi hoạt động đã làm đời sống mất tự do.

Hắn bèn từ chối, giọng cương quyết:

-Tôi đòi được đi một mình.

Viên đại tá lắc đầu:

-Không được.

-Đại tá không có quyền ra lệnh cho tôi. Nếu đại tá ức hiếp tôi, tôi sẽ đi luôn. Đi luôn để không về nữa, đại tá hiểu không?

Viện đại tá.D.I.A. thở dài:

-Tôi đâu dám ra lệnh cho ông. Mà chỉ xin đề nghị. Nếu ông không cho phép nhân viên an ninh hộ vệ công khai thì tôi sẽ yêu cầu họ theo sau một cách kín đáo. Đó là điều kiện cuối cùng, xin ông hiểu cho chúng tôi không thể nhượng bộ thêm nữa.

Bôlin giọng chán chường:

-Vâng, tôi chấp thuận đề nghị của đại tá.

Trong máy ghi âm có tiếng xô ghế, rồi tiếng bắt tay. Có lẽ Bôlin ra đến cửa thì quay lại. Giọng nói của hắn trở nên vui vẻ và rí rỏm:

-Đại tá có thể cho biết nhân viên nào sẽ đi theo tôi không?

Viên đại tá đáp:

-Thật ra tôi cũng chưa biết là ai. Vì tôi còn phải nhận lệnh của cấp trên nữa.

Bôlin cười lớn và nói đùa:

-Đại tá hãy đề nghị với ông tổng giám đốc cho nữ nhân viên đi theo.

Nhưng chỉ nửa phút sau hắn lại nghiêm giọng:

-Chào đại tá. Tôi cũng xin nhắc lại lần chót là tôi sẽ đi thẳng không trở về Hoa Kỳ nếu nhân viên hộ vệ hoạt động một cách lộ liễu.

Khi bắt tay vào công tác Thiên Thai, dự định lánh mặt trong hậu trường, chỉ đến giờ phút tối hậu mới ra mặt. Không hiểu sao nàng lại ra mặt quá sớm, ra mặt vào lúc chưa cần thiết. Dường như một sợi dây vô hình đã buộc nàng vào nhà bác học đẹp trai đang ngồi bên với nụ cười nửa miệng chứa đầy bí mật.

Nàng đã hứa với nữ trưởng ban Thu Thu. Nàng đã tiếp nhận ve nước hoa Chanem số 5 giả tạo bằng thái độ khinh khỉnh. Lòng nàng đã lạnh từ lâu, không ngọn lửa nào có thể hâm nóng lại nữa.

Bất giác Quỳnh Dao nhìn Bôlin. Hắn cũng đang nhìn nàng. Đúng hơn, hắn đang ngắm nàng một cách say sưa. Thấp thoáng sau làn kiếng đen che gần nửa mặt, đôi mắt hắn như có chất từ thạch. Đôi mắt của hắn như có quang tuyến X nhìn xuyên qua quần áo. Quỳnh Dao đỏ ửng hai má. Nàng bỗng có cảm giác như đang trần truồng trước mắt Bôlin, và hắn đang nhẩn nha ngắm nghía với sự tự kiêu của kẻ làm chủ.

Trong những ngày buồn nản, Quỳnh Dao thường mang số tử vi nhờ một danh sư luận đoán. Về đường hôn phối, nàng gặp nhiều trắc trở. Cung Phu của nàng có hai sao Nguyệt đức và Thiên đồng đồng cung tại Tý nên nàng sẽ phải lấy chồng muộn, và chồng hơn nhiều tuổi. Nàng rất tin số mạng nhưng nhiều khi nàng lại hoài nghi số mạng. Bôlin không còn trẻ nữa. Tuổi từ 40 đến 50 là tuổi tràn trề nhựa sống của nam giới.

Quỳnh Dao lắc đầu lia lịa như thể có ai đang hỏi nàng. Trong thâm tâm, một tiếng nói cương quyết vừa cất lên:

-Mình điên rồi. Mình đang còn trẻ, họa là điên mới đâm đầu vào một lão già. Hắn đẹp trai thật đấy, nhưng hắn lớn gấp đôi tuổi mình. Hắn đã trải qua 5 đời vợ, còn mình là con gái. Hắn lại mắc bệnh maxôsít mỗi khi ân ái phải thượng cẳng chân, hạ cẳng tay đối với vợ. Trừ phi mình ngu, trừ phi mình mất trí…

Tiếng nói huyền bí trong thâm tâm Quỳnh Dao vụt tắt vì Bôlin đã ngạo nghễ nhắc lại:

-Cô làm việc cho công ty đồ nhôm từ bao giờ?

Quỳnh Dao hơi bối rối:

-Xin ông tha lỗi. Tôi phải nhận bừa là thư ký riêng vì cô gái lai vừa có một số cử chỉ nguy hiểm.

-Nguy hiểm? Tôi chẳng thấy có gì là nguy hiểm cả. Cô ta hỏi thăm tôi vì tưởng tôi là người quen. Nào cô ta có ăn thịt tôi đâu? Và dầu cô ta có ăn thịt tôi nữa thì cũng không liên quan đến cô.

-Thưa ông, tôi và ông có liên quan với nhau, ít ra là trong chuyến đi này.

-Thôi tôi hiểu rồi. Cô là « bà vú » của tôi, phải không?

Quỳnh Dao đỏ mặt:

-Xin ông giữ gìn lời nói. Tôi mới hăm mấy, còn son giá nên không ưa được gọi bằng bà.

-Vậy thì tôi gọi « chị vú ».

-Cũng không được. Ông không phải là trẻ sơ sinh, cần bú sữa nên cần chị vú. Ông là nhà bác học tên tuổi cần được bảo vệ.

Trong cơn nóng giận, Quỳnh Dao đã nói toạc móng heo những điều nàng có trách nhiệm giấu kín. Hồi nãy, vì bốc đồng vô lý, nàng đã xuất đầu lộ diện. Giờ đây, vì nóng giận xuẩn động, nàng đã tự xưng là nhân viên an ninh của Ngũ giác đài. Công tác Thiên Thai đã bị sa lầy tai hại ngay trong giai đoạn khởi đầu. Mai kia, nàng sẽ ăn nói làm sao với trưởng ban Thu Thu?

Trước khóa huấn luyện Bùi thị Xuân, Thu Thu đã đến tận trường, ân cần dặn dò nàng:

-Em đã học xong kỹ thuật căn bản trong thời gian ở Hoa Kỳ. Về nghiệp vụ cũng như về võ nghệ, em đã tiến bộ vượt bực. Nhưng em vẫn chưa thay đổi được tính tình. Vì vậy, chị đã yêu cầu ông tổng giám đốc đưa em vào khóa Bùi thị Xuân. Tính tình là do Trời phú, thay đổi không phải là dễ. Nhưng đối với người hành nghề điệp báo, đó là việc phải làm, khó đến đâu cũng phải làm. Tối kị của nghề điệp báo là bệnh bốc đồng và bệnh nóng giận. No mất ngon, giận mất khôn, hẳn em còn nhớ. Trong nghề này, hễ mất khôn thì sẽ mất mạng. Chị tiên liệu em sẽ gặp nhiều trường hợp khó xử trong khi tiến hành công tác Thiên Thai bên cạnh Bôlin. Em hãy nhớ lời khuyên của chị là không được bốc đồng, không được nóng giận.

Máy bay vừa cất cánh khỏi Hạ uy di thì Quỳnh Dao đã phạm luôn hai tội bốc đồng và nóng giận. Thế là hết. Nàng đã lỡ miệng khai với Bôlin rằng nàng là nhân viên an ninh. Nếu không là nhân viên an ninh, tại sao nàng lại biết Bôlin là nhà bác học hữu danh?

Bôlin nghiêng mặt về phía nàng:

-Cô dễ giận quá. « Bà vú » và « chị vú » chỉ là tiếng lóng được sinh viên đại học dùng để chỉ nhân viên an ninh. Cô không thích được gọi là « vú », vậy tôi gọi cô là nhân viên an ninh của D.I.A. của Ngũ giác đài nhé?

Quỳnh Dao hoảng hồn. Nàng cứ tưởng gã đàn ông mất vợ kia chưa khám phá ra chân tướng của nàng. Nếu hắn hét lớn trong phi cơ rằng nàng là điệp viên D.I.A. thì nàng chỉ còn nước xuống sân bay Papít rồi chờ chuyến sớm nhất trở lại Hạ uy di.

Nàng bèn đáp nhỏ:

-Xin ông tha lỗi. Ông muốn gọi tôi bằng gì cũng được.

Bôlin mỉm cười:

-Đại tá đặc trách an ninh hải ngoại của D.I.A. cắt cử cô đi theo tôi, phải không?

Nàng định đáp « không » vì thật ra nàng không hề biết tổng giám đốc hoặc đại tá đặc trách an ninh hải ngoại D.I.A. là ai. Nàng cũng chưa hề đặt chân đến văn phòng D.I.A. trong Ngũ giác đài. Nàng chỉ tuân lệnh ông Hoàng, tuân lệnh nữ trưởng ban Thu Thu. Kế hoạch Thiên Thai mà nàng đang có bổn phận thực hiện là một trong nhiều kế hoạch hành động chung của Sở Mật Vụ Nam Việt với D.I.A. cũng như các cơ quan điệp báo đồng minh khác.

Thấy nàng ngần ngừ, Bôlin nói tiếp:

-Cũng may, người làm bà vú cho tôi là một thiếu nữ xinh đẹp nên tôi sẵn sàng làm ngơ. Tuy nhiên, tôi tự hỏi một thiếu nữ bé nhỏ như cô thì làm cách nào bảo vệ an ninh cho tôi được? Cô biết bắn súng không?

-Không đến nỗi dở ẹt.

-Như vậy không được. Hộ vệ viên của tôi trong trung tâm thí nghiệm có thể bắn trúng đồng xu cách xa 3 thước mà chỉ được liệt vào hạng trung bình.

-Ông đừng lo. Khi cần, tôi có thể bắn giỏi như họ.

-Tôi không tin. Vả lại, tôi vừa nhìn kỹ người cô, cô mặc đồ chẽn như thế này thì không có chỗ nào giấu súng được. Dầu cô có khẩu súng tí hon trong mình, cô cũng không thể rút kịp. Nhân viên của địch rút súng nhanh như máy điện tử. Trước khi lên đường, tôi phản đối kịch liệt sự có mặt của hộ vệ viên. Thú thật với cô bây giờ tôi lại thấy vui vui.

-Tại sao?

-Vì sớm muộn tôi sẽ phải hộ vệ cô thay vì được cô hộ vệ. Cô thử nhìn hành khách chung quanh mà coi…Người nào cũng đồ sộ như cái tủ đứng. Sức lực như cô thì chỉ chịu được một cái khoèo chân của họ.

-Ông không được phép khinh tôi.

-Chết! Đàn ông ngu xuẩn mới dám khinh đàn bà đẹp. Nhất lại là đàn bà đẹp khác thường như cô. Tôi nói như vậy vì tôi sợ không làm tròn bổn phận đối với phái yếu.

Giọng nói của Bôlin pha vẻ châm biếm cố ý khiến Quỳnh Dao lộn cả ruột gan. Nếu hai người ở nơi vắng vẻ, nàng đã cho hắn một bài học về sự yếu đuối vạn năng của đàn bà. Nhưng câu chuyện giữa Bôlin và nàng bị cắt đứt vì một tiếng kêu thất thanh từ đuôi phi cơ vẳng lại:

-Ai cứu tôi với, tôi chết mất!

Quỳnh Dao vọt đứng dậy như có lò so. Tiếng kêu thất thanh là của Anna, cô gái lai quỉ quái.

Quỳnh Dao có cảm giác như máu trong người nàng bị đông cứng. Tử thần đang vung lưỡi hái khủng khiếp xuống chuyến bay định mạng 237.

Cửa phòng phi hành mở toang.Hai nữ tiếp viên và phi công trưởng hiện ra. Họ đã quen với nhiều trường hợp bất thường nên vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. Trong chớp mắt, họ đã đến gần chỗ Anna ngồi. Cô gái đang quằn quại trên ghế, cặp mắt trợn trừng, hơi thở hồng hộc…

Hành khách nhốn nháo. Nhiều tiếng kêu lên:

-Gì thế? Gì thế?

Quỳnh Dao nhặt xắc tay đeo lên vai. Ngón tay nàng hườm sẵn, khi cần nàng có thể tấn công bằng khẩu súng thuốc mê giấu trong quai xắc. Bôlin vẫn ngồi yên. Dường như hắn không nghe hoặc không quan tâm đến tiếng la cứu của cô gái lai.

Sự việc đã xảy ra chớp nhoáng như viên đạn chì được phóng khỏi nòng súng. Viên phi công trưởng và hai nữ tiếp viên vừa đến sát ghế ngồi thì đột nhiên cô gái lai đứng dậy, vẻ đau đớn trên mặt nàng biến mất như nàng có pháp thuật.

Và một khẩu súng nhảy gọn vào bàn tay nàng. Giọng nói chắc nịch của cô gái lai đập vào nhĩ tai mọi người:

-Tất cả đứng yên. Đứng yên, nếu không tôi sẽ nổ súng.

Viên phi công trưởng định luồn tay vào túi nhưng Anna đã thét lớn:

-Không được cựa quậy. Một viên đạn của tôi bắn vào vách phi cơ có thể làm toàn thể hành khách mất mạng.

Viên phi công trưởng từ từ đưa hai tay lên khỏi đầu:

-Vâng, tôi xin nghe theo lời cô. Nhưng cô rút súng làm gì?

Anna cười nhạt:

-Để bắt các ông lái máy bay tới một phi trường khác.

-Phi trường nào?

-Phi trường do tôi ấn định.

-Cô đừng quên rằng hành động thiếu suy nghĩ của cô có thể dẫn đến hậu quả tai hại. Cô sẽ bị đưa ra tòa về tội…

-Ha ha, ông phi công của hãng T.A.I. đang dạy khôn cho tôi. Hành động của tôi không thiếu suy nghĩ như ông tưởng đâu. Chúng tôi đã suy nghĩ chín chắn, còn chín chắn hơn máy điện tử nữa. Nào, bây giờ mời ông trở lại phòng phi hành.

-Tôi được tự do?

-Dĩ nhiên. Vì bắt ông thì lấy ai điều khiển máy bay.

-Còn hai cô tiếp viên. Nếu có thể…

-Ồ, ông tưởng tôi giữ hai cô này làm con tin hay sao? Hai cô đẹp lắm, ngồi lì một chỗ rất uổng. Họ cần đi đi lại lại trên phi cơ cho hành khách chiêm ngưỡng nhan sắc, phải không ông?

Viên phi công trưởng nín thinh trong khi hai nữ tiếp viên phi hành đỏ ửng mặt. Lối nói sống sượng và tàn nhẫn của Anna chứng tỏ nàng là người lăn lộn giang hồ.

Bất giác Quỳnh Dao hướng mắt về phía hai cô tiếp viên bẽn lẽn. Nghề tiếp viên là nghề của nỹ nhân, công ty hàng không T.A.I. lại quan tâm đặc biệt đến việc tuyển chọn nên nhân viên chiêu đãi của họ toàn là siêu mỹ nhân. Quỳnh Dao nghe nói các công ty hàng không ở tây bán cầu cạnh tranh nhau ráo riết trên địa hạt này vì họ nhận thấy nữ tiếp viên trên không phận Á đông mỗi ngày một đẹp hơn về diện mạo cũng như về thân hình. Hiện nay, dân sành ăn chỉ chọn phi cơ Pháp, dân sành sắc đẹp bắt đầu nghiêng về các công ty Á đông. Lý do sống còn này đã khiến ban giám đốc T.A.I. tung tiền ra để tìm kiếm hoa lạ (có lẽ họ xài tiền còn không kém Trung ương Tình báo CIA trong việc tìm kiếm nhân viên mới nữa…).

Quỳnh Dao không hề ngạc nhiên khi thấy cả hai cô tiếp viên đều có nước da ngà ngà. Màu trắng ngà ngà của đàn bà Y pha nho. Đàn bà lai bao giờ cũng đẹp. Pha giống Mỹ với Y pha nho thường tăng vẻ đẹp gấp đôi. Hấp lực đa tình cũng tăng gấp đôi.

Quỳnh Dao là đàn bà mà cũng cảm thấy nao nao trước bộ ngực nở, cái eo thắt vuột, bờ mông tròn nẩy và cặp chân dài của hai cô tiếp viên.

Cô gái lai Anna đã khêu gợi, hai nữ tiếp viên T.A.I. đứng bên còn khêu gợi hơn nữa. Quỳnh Dao đọc thấy những tia ghen tị pha căm hờn trong mắt Anna. Đàn bà ganh đẹp thường nguy hiểm gấp ngàn lần đàn ông ganh tình hoặc ganh địa vị chính trị.

Viên phi công trưởng nhìn Anna rụt rè:

-Nhân danh tư lệnh chuyến bay 237, tôi xin cam kết với cô là sẽ tuyệt đối tuân theo ý muốn của cô. Cô muốn đáp xuống đâu cũng được, miễn hồ là phi trường được trang bị đầy đủ tiện nghi kỹ thuật cho phi cơ phản lực hạng nặng. Ban giám đốc đã cho phép chúng tôi xử sự như vậy để bảo vệ tính mạng của hành khách.

Anna bĩu môi:

-Ông thương hành khách quá nhỉ?

-Vâng, đó là bổn phận.

-Đồ xạo! Chẳng qua ông thương chính ông, nếu xảy ra tai nạn, ông sẽ là người chết trước tiên. Nếu ông chết, vợ con ông sẽ khổ, nên ông phải tuân theo lệnh tôi để được sống. Trước khi lên phi cơ, tôi đã điều tra kỹ lưỡng về ông. Ông lập gia đình cách đây hai năm, vợ ông vừa sinh một cậu con trai mũm mĩm dễ thương. Nó mới biết gọi bập bẹ « papa ». Nếu ông lộn xộn, thì vợ trẻ của ông sẽ góa bụa, con trai ông sẽ mồ côi cha.

-Cô là người đàn bà không tim.

-Ha ha…ông nhận xét rất đúng.

-Xin phép cô…

-Vâng, ông cứ tự tiện. À, trước khi trở lên phòng phi hành, phiền ông báo tin cho hành khách biết.

Dầu cố gắng bình tĩnh, viên phi công trưởng cũng không che giấu được vẻ bối rối trên da mặt nhợt nhạt. Trong thời gian gần đây, các vụ cưỡng đoạt phi cơ thương mại thường xảy ra luôn, nhất là ở tây bán cầu trên đường Cuba. Đây là lần thứ nhất phi cơ bị chặn lại trên không phận Thái bình dương. Hiệp hội hàng không quốc tế đã nhóm họp khẩn cấp để tìm phương pháp đối phó, nhưng cho đến nay vẫn phải bó tay. Máy quang tuyến X có thể khám phá ra võ khí giấu trong hành lý, song kỹ thuật gian phi quốc tế lại có thể che mắt quang tuyến X. Một cái quẹt máy nhỏ bé hoặc một điếu thuốc lá hiền lành có thể trở thành khẩu súng nguy hiểm, cho nên tốt hơn là phi hành đoàn ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của bọn cướp trên không.

Giọng nói với viên phi công trưởng hơi run run trong máy vi âm:

-Alô, xin quý vị hành khách chú ý. Vì hoàn cảnh bất khả kháng, chúng tôi không thể bay thẳng đến Papít, mà phải hạ cánh tạm xuống một phi trường khác. Xin quý vị ngồi nguyên chỗ. Vị nào cần gì, xin bấm chuông gọi nữ tiếp viên.

Mọi người nhao nhao. Anna hươi khẩu súng, miệng quát lanh lảnh:

-Yêu cầu toàn thể im lặng. Ai không tuân lệnh, bắt buộc chúng tôi phải nổ súng.

Hành khách hoảng sợ dán chặt trong ghế. Cô gái lai nói tiếp, giọng đầy đe dọa:

-Toàn thể hãy buộc dây lưng lại. Buộc dây lưng lại, và không được nói chuyện.

Một gã đàn ông từ từ đứng dậy.

Quỳnh Dao toát bồ hôi. Nàng vừa nhận ra Hirô, gã họa sĩ có đôi mắt sắc lẻm như dao cạo, cái cổ bạnh tròn của con nhà võ thành thạo, và những ngón tay vuông, sù sì, to lớn của kẻ chuyên giết người bằng kỹ thuật atêmi.

Hồi nãy, bắt gặp luồng nhỡn tuyến soi mói của Hirô, Quỳnh Dao đã nghi ngờ và lo sợ. Nàng tưởng giác quan thứ sáu lầm lẫn. Té ra hắn là đồng bọn của cô gái lai. Hắn khoan thai đứng dậy, trong tay cũng khệnh khạng khẩu súng trái khế, vẻ mặt hắn đanh lại, toát ra cảm tưởng chết chóc rùng rợn…

Hai nữ tiếp viên phi hành bước qua, Hirô đưa cánh tay ra chặn lại. Mắt hắn đỏ ngầu, miệng hắn mở rộng, một giọt bồ hôi óng ánh trên cánh mũi phập phồng. Đó là triệu chứng của kẻ đang sôi sục thèm muốn xác thịt.

Bàn tay kếch xù của Hirô vừa chạm vào vai cô gái đi đầu. Tuy đang sợ hãi, nàng vẫn còn đủ can đảm gạt ra, và nhìn thẳng vào mặt hắn, giọng rắn rỏi:

-Yêu cầu ông tránh ra cho tôi đi.

Hirô còn ngần ngừ thì cô gái đã dóng dả:

-Nhấc tay ra, ông còn đợi gì nữa?

Như kẻ ăn cắp bị bắt quả tang, Hirô vội rụt tay lại, cô gái lai Anna lớn tiếng:

-Hirô, anh vào trong phòng phi hành với họ. Cho phép họ tiếp tục công việc như thường. Ai cưỡng lệnh, anh được quyền bắn bỏ.

Hirô vâng một tiếng ngắn rồi đi khuất vào sau cửa phòng phi hành. Hirô chỉ là thuộc viên. Muốn cầm đầu bọn đàn ông giỏi võ và mắc bệnh thèm muốn sinh lý thường trực như Hirô, cô gái lai phải là kẻ có bản lãnh khác thường.

Cửa phòng phi hành được đóng chặt. Ca-bin hành khách đang ồn ào vụt trở lại yên lặng. Ở góc trái, một bà già che miệng ho một tiếng khô khan. Cơn ho bắt đầu nổi lên, song tiếng chậc ngắn ngủi của cô gái lai đã khiến bà già ngậm miệng im thin thít. Người đàn ông hói trán trung niên đeo kiếng cận thị ngồi gần Quỳnh Dao ngả lưng trên ghế, mắt nhắm nghiền, dường như mở ra sợ gặp cái nhìn ghê rợn của cô gái lai.

Toàn thể hành khách đều cảm thấy một cái gì nằng nặng đang dần dần đè xuống, đè xuống. Không khí trong ca-bin được điều hòa khí hậu mát lạnh, vậy mà ai nấy đều chảy bồ hôi.

Riêng Quỳnh Dao chảy nhiều bồ hôi nhất. Nàng hy vọng cô gái lai thảo khấu không lưu ý đến nàng, và để chắc chắn hơn, nàng giả vờ quay mặt ra phía cửa sổ.

Nhưng nàng vừa nghe tiếng động sau lưng. Đó là tiếng đế giày dẫm mạnh trên thảm ni-lông hãm thanh trải sàn phi cơ. Tuy không có con mắt sau gáy, Quỳnh Dao cũng đoán được tiếng đế giày dữ dằn này là của cô gái lai kiêu căng. Dường như Quỳnh Dao còn thấy cả cái quần din bó sát lấy cặp chân thuôn dài của cô gái lai Anna đang rún rẩy tiến tới, tiến tới.

Là phụ nữ sành ăn mặc theo kịp thời trang, Quỳnh Dao thích diện quần din. Quần din là xảo thuật bậc nhất giúp phụ nữ phô bày đường cong giật gân mà không sợ vi phạm thuần phong mỹ tục. Khi nàng mặc quần din trên đường phố, không một người đàn ông nào mà không đứng lại chết lặng như bị điện giật. Nàng là môn đệ của loại quần din táo bạo, may dính lấy đùi. Tuy nhiên, nếu so với quần din của Anna thì nàng mới là nữ thần khêu gợi hạng bét.

Vì Anna mặc quần din mà như thể khỏa thân. Vải quần màu hung nhạt, hợp với màu da ngăm ngăm, căng phồng sinh lực của nàng.

Tiếng giày mỗi lúc một lớn. Cô gái lai đến ngang ghế ngồi của Quỳnh Dao thì đứng phắt lại.

Cô gái lai ve vẩy khẩu súng, miệng ghé lại gần tai Quỳnh Dao, nói nhỏ nhưng đủ nghe:

-Chào cô thư ký riêng của ông giám đốc thương mãi công ty sản xuất đồ nhôm.

Quỳnh Dao cau mặt:

-Không dám, chào cô.

Vừa nói nàng vừa xoay cái quai xắc về phía Anna. Khi động dụng, nàng chỉ cần bấm nút. Viên đạn thuốc mê sẽ quật ngã cô gái lai trong chớp mắt.

Anna ghé miệng thấp hơn nữa:

-Bây giờ tôi muốn nói chuyện với ông giám đốc thương mãi của cô được không?

Bôlin nhanh nhẩu xen vào:

-Vâng, tôi xin sẵn sàng. Cô thư ký riêng của tôi thường có tính vui vẻ và khả ái. Hôm nay vì bị mệt nên…

Anna cướp lời:

-Nể lời anh, em không hài tội hỗn xược cô thư ký của anh. Tuy nhiên, em chỉ có thể bỏ qua nếu cô ta chịu đứng lên xin lỗi.

Cô gái lai vừa nói vừa ưỡn ẹo như vũ nữ thoát y trên sân khấu đang ngoáy mông, múa ngực để cởi bỏ mảnh vải pháo lũy cuối cùng. Hồi nãy Quỳnh Dao mắng nàng là gái điếm cũng không quá đáng. Huyết quản Quỳnh Dao nóng ran, nhiệt độ mỗi lúc một gia tăng dường như có thể sôi lên sùng sục. Nàng nắm chặt bàn tay, muốn vùng dậy tặng cô gái lai một trái đấm vào cái miệng hàm hồ và thô bỉ. Nhưng miệng súng của cô gái lai vẫn chĩa vào ngực nàng.

Quỳnh Dao đặt ngón tay lên đầu quai xắc. Cô gái lai hừ một tiếng, khẽ gạt ngón tay nàng ra, rồi hỏi:

-Cô định làm gì thế?

Cái xắc tay chứa đựng khí giới bí mật bị gạt rớt xuống sàn phi cơ. Thế là hết. Đối phương đã biết rõ. Quỳnh Dao phải cấp thời đối phó nếu không sứ mạng mà Thu Thu giao cho nàng sẽ thảm bại.

Song cô gái lai đã quát lớn:

-Đứng dậy, cô ả! Đừng ỡm ờ nữa, kẻo một viên đạn đồng lại phá nát bộ ngực nõn nà.

Bôlin can:

-Thôi, tôi xin Anna.

Anna quắc mắt:

-Anh không nên xía vào chuyện riêng của chúng tôi. Cả anh nữa, nếu anh táy máy, tôi cũng cho ăn đạn.

Bị du vào thế bí, Quỳnh Dao đành phải đứng dậy. Mặt nàng chỉ cách mặt cô gái lai trong gang tấc. Nàng đưa hait ay lên khỏi đầu song đầu óc vẫn nghĩ cách chuyển bại thành thắng.

Đứng sát nhau như vậy rất thuận tiện cho môn khóa cổ và bẻ khớp xương của nhu đạo. Tuy nhiên, Quỳnh Dao đã được hấp thụ một môn cận vệ chiến kiến hiệu hơn nhu đạo một bậc, lại thích hợp với đàn bà yếu đuối. Môn này được gọi là Phượng chỉ bí pháp.

Tinh hoa của môn Phượng chỉ bí pháp là dùng ngón tay chụm lại thành cái móc như móng chim phượng. Tục truyền phượng là minh chủ của loài chim, trong số 360 giống n?