← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VII BÍ MẬT SAU CÙNG

Khinh địch là điều tối kị trong nghề võ. Tử cổ chí kim, hàng ngàn, hàng vạn võ sĩ cự phách đã tan xương nát thịt vì bệnh khinh địch. Đã mắc bệnh khinh địch, lại bị tấn công bất thần nữa thì thảm hại hoặc mạng vong là cái chắc.

"Bông hồng Tou-Fan" bị Quỳnh Dao gạt ngã bằng một thế nhu đạo tầm thường cũng vì khinh địch và bị đánh bất thần. Đến khi nhìn thấy ngón đòn thì Lita đã văng ra ngoài, lăn lông lốc trên đường nhựa. Nếu là người khác thì nàng đã trọng thương, nhưng đối với một võ sĩ giàu kinh nghiệm, nhất là kinh nghiệm khoa học ukêmi -bộ môn té ngã êm ái của nhu thuật- thì đó chưa phải là điều nghiêm trọng. Vì vậy, ngay sau khi bị hất xuống, Lita thi thố một thế ushiroo-ukêmi ngã lộn ra đằng sau, tuyệt vời. Nàng cuộn tròn trên mặt lộ chưa đầy một phút thì đã vùng dậy tỉnh táo và khỏe khoắn như chưa có việc gì xảy ra.

Một loạt súng nổ vang.

Nhưng loạt đạn này không nhắm vào nàng hoặc vào hai nhân viên của nàng. Mà là nhắm vào xe Fiat của Quỳnh Dao. Ngay khi những viên đạn đầu tiên nổ vang, Lita biết bọn công an địa phương còn quá non nớt, chưa phải là đối thủ của Quỳnh Dao.

Và dĩ nhiên họ chưa phải là đối thủ của nhân viên được huấn luyện thuần thục của Tình báo Sở. Vừa đứng dậy, Lita đã quạt hai cánh tay thành nửa vòng tròn như thể bơi sải. Mỗi cánh tay của nàng xô ngã một tên cầm súng. Đồng thời chân trái của nàng tung lên. Tên thứ ba chúi sang bên, kéo theo một đồng nghiệp của hắn ngã xuống.

Thế là chỉ trong chớp mắt, bốn công an viên đã bị Lita hạ đo ván. Hai tên còn lại chưa kịp lảy cò thì đã gục ngã xuống theo, dưới sự tấn công vũ bão của hai nhân viên Tình báo Sở.

Lita chạy vội lại xe Datsun. Hai gã thuộc viên cắm cổ chạy theo. Lita không đợi đóng cửa, vội sang số, lái vòng mặt đường, rượt theo chiếc Fiat của Quỳnh Dao.

Lái được một quãng ngắn, Lita chép miệng hằn học:

-Con bé hỗn thật! Dám trêu ngươi "bông hồng Tou-Fan"!

Đồng hồ tốc độ đã vượt qua con số 120. Gió biển thổi phần phật làm tóc Lita tung bay hỗn loạn. Hai gã nhân viên ngồi nép phía sau, lấm lét nhìn nàng.

Nàng buông ra một tiếng càu nhàu:

-Dở ẹt!

Biết Lita chê trách tài nghệ kém cỏi, hai gã nhân viên chỉ tựa vào cửa xe, không dám hé răng. Lita dán mắt vào con đường đang trải ra phía trước. Chiếc Fiat đã biến mất như Quỳnh Dao có pháp thuật. Lita phóng đến ngã tư thì thắng lại từ từ rẽ sang trái.

Nàng lầm bầm một mình:

-Hừ…cô em mọc cánh cũng đừng hòng trốn thoát.

Vẻ mặt của Lita dịu xuống. Nàng quẹo vào một ngõ hẹp, rồi đậu trước một tòa biệt thự trệt xây cất trên khu đất rộng chừng ba ngàn mét vuông. Nàng xuống xe, ra lệnh cho hai gã nhân viên:

-Các anh về trước đợi tôi.

Một tên hỏi:

-Cô đến đây gặp ai?

Lita gắt:

-Gặp ai kệ tôi, không liên quan đến anh…

Gã nhân viên gãi tai, nhăn nhó:

-Sở dĩ tôi hỏi vì lát nữa sợ cô về không có xe.

Lita buông thõng:

-Có xe rồi. Các anh được về nhưng chưa được đi ngủ vội. Và nhất là không được uống rượu say mèm. Ngày mai xong việc tha hồ mà nhậu nhẹt.

Tiu nghỉu như mèo cắt đuôi, hai gã đàn ông lí nhí chào "bông hồng Tou-Fan" rồi lái xe lùi ra ngoài hẻm. Không phải lần đầu họ hoạt động dưới quyền nàng. Về nhan sắc, nàng có thể chiếm vương miện của các cuộc thi hoa hậu. Nhưng về sự hung bạo, nàng cũng có thể đoạt giải vô địch. Nàng giết người như con nít giết kiến. Nhân viên Tình báo Sở sợ nàng như cọp gấm. Nhiều kẻ trái ý nàng đã bị nàng đánh đau bò lê, bò càng, hàng tháng phải nằm trên giường bệnh viện, tay chân bó bột, hoặc hàng tháng chỉ được húp cháo loãng vì miệng bay hết răng, má, môi sưng vù.

Lắm lúc nàng dữ tợn song cũng lắm lúc nàng hiền vô cùng. Nhiều khi tim nàng cứng như thép nguội, song nhiều khi tim nàng mểm như bún trụng nước sôi.

Một trong các nguyên nhân của tính tình thất thường này là sự méo mó nghề nghiệp. Những năm tháng dài giằng giặc lao đầu vào nguy hiểm đã làm cho Lita mất sự thăng bằng tình cảm. Tuy nhiên, yếu tố làm nàng mất sự thăng bằng tình cảm nhiều nhất là sự lẻ loi, sự bất mãn trong tình yêu. Nàng đã nếm đủ khoái lạc về thể xác nhưng nàng chưa hề được hưởng dẫu chỉ là trong một vài phút hạnh phúc phù du chân thật. Nàng muốn yêu nhưng chưa yêu ai, và chưa gặp người đàn ông nào xứng để yêu.

Lita chờ chiếc Datsun sơn đen chạy khuất vào bóng tối rồi mới tiến lại cổng sắt bấm chuông. Lẽ ra, nàng phải đến tòa nhà này một mình để bảo toàn an ninh. Lẽ ra, bọn nhân viên của nàng không được đi theo. Sở dĩ nàng cẩu thả vì không có thời giờ sửa soạn đầy đủ.

Nàng chậc một tiếng rồi lẩm bẩm:

-Cũng chẳng sao. Mấy giờ đồng hồ nữa, mình đã đi rồi. Họ có biết nữa cũng chẳng sao.

Tòa nhà quét vôi trắng xóa thấp thoáng trong bóng đêm dầy đặc. Những cây kèo thấp lùn rậm rạp đập lá rào rào trước gió. Trên nền trời láng mượt, lấp lánh chòm sao Bắc đẩu.

Lita bấm một hồi dài, rồi ngừng một giây, tiếp tục bấm 5 tiếng ngắn. Tiếng chuông điện reo lanh lảnh từ trong xa dội ra cổng, Lita nghe rõ mồn một.

Bấm chuông xong, nàng dựa lưng vào cổng sắt chờ đợi. Không hiểu sao lúc này nàng cảm thấy xương sống mỏi rừ, muốn được nằm dài trên nệm bông, và ngủ một giấc dài đến trưa mai. Lâu lắm, nàng không được sống bình thường, thức khuya trên sàn nhảy, ngủ muộn trong căn phòng gắn máy điều hòa khí hậu bên cạnh một thanh niên cường tráng khôi ngô.

Năm phút sau, có tiếng giép kéo lệt sệt trên lối đi đầy sỏi trong vườn.

Rồi có tiếng hỏi:

-Ai đó?

Lita đáp:

-Pôpaa. Tôi cần gặp ông chủ.

Pôpaa trong thổ ngữ Tahiti, là người ngoại quốc.

-Ông chủ đang ngủ. Có thể hẹn đến mai được không?

-Không được. Tôi phải gặp ngay.

Bên trong có tiếng khịt mũi. Rồi im lặng hoàn toàn.

Lita cất tiếng giục:

-Mở cửa ra.

Tiếng khịt mũi tiếp tục. Người ở sau cửa đằng hắng như để trả lời Lita trước khi hỏi:

-Cô là "bông hồng », phải không?

Lita gắt:

-Phải. Mở cửa ra. Tôi biết giờ này ông chủ còn thức.

Lita nghe tiếng chốt cửa được rút ra. Nàng xô cánh cổng sắt bước vào trong vườn.

Trước một nàng, qua bóng tối lờ mờ, là một người bản xứ, tóc dài lê thê trùm nửa khuôn mặt, rũ xuống quá lưng. Người này mặc áo ngắn, hở nách và ngực. Đôi hoa tai bằng lát-tích sặc sỡ buông lòng thòng, gần chạm vai, chuỗi ngọc giả mỗi viên lớn bằng hòn bi thủy tinh trẻ con chơi đeo nghễu nghện trên cổ, và nhất là đôi nhũ hoa tròn trịa nhô ra ngoài áo, chứng tỏ y là đàn bà.

Nhưng giọng nói của y lại rè rè như lệnh vỡ. Y nhìn trừng trừng vào mặt Lita như muốn lột trần nàng ra:

-Mời cô vào.

Lita là kẻ không bao giờ biết sợ. Vậy mà người đàn bà tóc dài ấy lại làm nàng sợ.

Vì y không phải là đàn bà thật sự. Bề ngoài, y là đàn bà, song một số bộ phận cơ thể cần thiết lại là đàn ông.

Đảo dừa Tahiti khác các đảo ở Đại dương châu ở chỗ có nhiều người ái nam ái nữ kỳ lạ. Tiếng Tahiti gọi họ là mahu. Cứ 8 hay 900 người dân thì có một mahu. Du khách lên đảo thường tìm gặp các cô nàng mahu, mặt không lấy gì làm đẹp song cũng khá ưa nhìn. Nàng ngồi trên ngưỡng cửa, bồng con nhỏ, tóc dài lê thê và láng mượt, cổ nàng đeo tòng teng một vòng hoa tươi rực rỡ, quần áo cũng tràn đầy màu sắc. Làm quen mahu rất dễ, khách cười với nàng là nàng cười lại ngay. Nàng lại luôn luôn rún rẩy, ưỡn ẹo như cốt chứng tỏ của khách nàng là giống cái thật thụ, chứ không phải đực rựa…

Tạo hóa trớ trêu đã tạo ra mahu ở Tahiti, tính tình đàn bà trong cơ thể đàn ông, dường như để biến đảo này thành một vùng đất đặc biệt của ái tình. Mahu thường làm mọi công việc của nữ giới như may vá, giặt dũ hoặc nuôi trẻ. Nàng nhảy múa rất giỏi, và thường nổi bật trong các cuộc liên hoan, song lại hát rất dở vì giọng nàng ồ ồ như chuông rè. Ngoại kiều tây phương thích dùng mahu hơn phụ nữ vì phụ nữ quá nghiêng về tình yêu, nay làm mai đi, trong khi mahu ở lì một nơi. Vì vậy mahu thường làm bồi bếp cho các gia đình quyền quý.

Người mahu tóc dài cúi đầu chào Lita. "Bông hồng Tou-Fan" rợn người vì cặp mắt của mụ mahu vừa tóe những tia sắc lẻm.

Lita linh tính thấy một cái gì khác thường. Nàng lách sang bên như để chuẩn bị đối phó. Nhưng một khẩu súng nòng ngắn vừa từ túi áo mụ mahu tuột vào lòng bàn tay. Mụ nâng súng lên ngang ngực:

-Yêu cầu cô đi trước.

Lita sững người trong ngạc nhiên. Mụ mahu gằn giọng:

-Cô đã nghe tôi nói chưa? Yêu cầu cô đi trước. Hết đường đá sỏi này đến ga-ra, cô sẽ quẹo tay phải để lên phòng đọc sách. Cô phải làm theo lời tôi dặn, nếu không tôi sẽ bắn.

« Nếu không tôi sẽ bắn », những tiếng nói sau cùng của mụ mahu rền vang trong đêm khuya rùng rợn.

Đối với Quỳnh Dao, quang cảnh đêm khuya trên đảo cũng rùng rợn không kém. Nàng đang phóng nhanh trên con đường thẳng thì Bôlin la lên:

-Quẹo trái.

Nàng vội hỏi Bôlin:

-Quẹo trái đi đâu?

Bôlin đáp:

-Ra bờ biển.

Quỳnh Dao lái qua một vườn chối tối om. Bôlin la lớn:

-Đậu lại.

Thấy nàng còn tần ngần, hắn vội mở cửa xe:

-Xuống ngay đi. Họ sắp đến nơi rồi.

Như người máy, Quỳnh Dao nhảy xuống nệm cỏ, tất tả chạy theo Bôlin rẽ vào vườn chuối. Toàn chuối là chuối. Lá chuối xòe ra che kín nền trời khiến cho ánh sáng thấp thoáng ban đêm không lọt được xuống. Đi trong vườn chuối, Quỳnh Dao có cảm giác là đi dưới hầm.

Tuy nhiên, cơ thể nàng lại lâng lâng ngây ngất. Vì mùi chuối chín thơm phức trong không khí. Chuối ở Tahiti có một hương vị độc đáo. Nó không làm người ngửi cồn cào ruột gan khi bụng đói, hoặc choáng váng mặt mày khi bụng no. Hương vị của nó hòa trộn với mùi mằn mặn của biển, mùi hăng hắc của cây cối trinh nguyên, tạo thành một sức hấp dẫn kỳ lạ, bắt Quỳnh Dao phải đột ngột dừng bước.

Bôlin cũng đứng lại:

-Mùi chuối, phải không cô? Lần đầu đến đây, tôi cũng ngây ngất như cô. Vì chuối này thuộc loại chuối dại. Người Tahiti gọi là fê-i, thơm ngon hơn chuối nhà nhiều. Tôi nghe nói ở Việt Nam cũng có mứt chuối hoặc bánh ngọt bằng bột chuối, nhưng so với món chuối trên đảo thì mới là một vực một trời. Chuối lột vỏ nghiền nát với bột năng và nước dừa ngọt lật, gói lại trong lá chuối đem bỏ lò với thịt heo thì tuyệt. Đêm nay, nếu cô và tôi còn sống, tôi sẽ làm món chuối đặc biệt mời cô thưởng thức.

Gió biển thổi rào rào qua những tàu lá chuối rộng lớn. Quỳnh Dao ngước mặt hỏi Bôlin:

-Ông sợ họ giết chúng mình ư?

Bôlin gật đầu:

-Đúng thế. Tahiti là một hòn đảo nhỏ, sớm muộn họ sẽ tìm ra chúng ta. Cô giỏi võ thật đấy, nhưng chưa đủ để khuất phục các nhân viên Tình báo Sở. Tôi nhận thấy mỗi khi lâm chiến cô đều phạm khuyết điểm trầm trọng.

Quỳnh Dao giật mình:

-Té ra ông cũng biết võ?

Bôlin mỉm cười:

-Dăm bẩy miếng lai rai thôi. Nhưng ít ra cũng có thể phê bình được võ thuật của cô. Khuyết điểm nghiêm trọng nhất của cô là thiếu bình tĩnh. Trong lúc thiếu bình tĩnh, nhịp thở sẽ mất điều hòa, chân khí trong người bị phân tán, miếng atêmi không còn hiệu nghiệm thần tốc nữa.

-Thật tôi không ngờ…không ngờ một nhà khoa học như ông lại biết cả đánh atêmi.

-Rồi đây, cô còn cơ hội chứng kiến nhiều cái không ngờ khác nữa. Người ta đã tẩy não cô, nhồi vào óc cô những điều hoàn toàn sai lầm, hoàn toàn xuyên tạc về cá nhân tôi. Nếu tôi nói không sai, người ta đã tẩy não cô rằng bác sĩ Bôlin là một bệnh nhâ sinh lý maxôsít…Không, ngàn lần không, tôi không mắc bệnh điên loạn sinh lý.

-Tại sao Namui lại bỏ ông?

-Cô lầm rồi…

-Tôi đã dọc được lá thư của Namui để lại cho ông. Nàng đã thuật lại những thống khổ trong thời gian chung sống với ông. Sự thật bao giờ cũng là sự thật, ông nói dối tôi làm gì.

-Cô lầm rồi.

-Ông Bôlin, dẫu sao ông cũng là một nhân vật danh tiếng. Tôi không hiểu rõ tại sao ông cố tình che giấu sự thật. Vì ông sợ những lời tố cáo của Namui sẽ làm ông thất bại trong việc chinh phục đàn bà, những người đàn bà nhẹ dạ…

-Phải, những người đàn bà nhẹ dạ đã ôm tôi hôn một cách thành thật và đắm đuối.

-Ông đừng mai mỉa như thế. Vâng, tôi thú nhận là có ôm hôn ông. Nhưng đó chỉ là một tình cảm thoáng qua. Phụ nữ chúng tôi thường có tình cảm thoáng qua trước những người đàn ông khôi ngô, ăn nói mềm mỏng và quyến rũ. Tôi đã bị ông lôi cuốn. Từ nay trở đi, tôi sẽ không ngã vào vòng tay của ông nữa.

Hai người đã đi hết vườn chuối và ra đến bờ biển. Sóng vỗ rì rầm. Trước mặt là một ngôi nhà trắng bằng gỗ. Loại nhà này được người Pháp dựng lên gần mặt nước để hưởng gió mát. Như đọc thấu tư tưởng của Bôlin, Quỳnh Dao khựng lại:

-Ông quay về đi. Tôi không chịu đi nữa.

Bôlin nhún vai:

-Tôi không hề mời cô cùng đi với tôi. Tự cô đi theo sát tôi như bóng với hình từ phi trường Hạ uy di. Xuống Papít cô cũng tự ý trèo lên xe hơi với tôi. Bây giờ hay bất cứ lúc nào, cô muốn quay về, tùy ý, tôi không dám ngăn cản.

Nghe Bôlin nói, Quỳnh Dao điếng người. Nàng đang ở vào một tình trạng nan giải: vì nhiệm vụ, nàng phải đi theo Bôlin, chứ hắn không hề rủ rê nàng. Nhưng nàng cứ tiếp tục đi theo thì lát nữa đây, nàng sẽ phải mềm lòng trước tài tấn công kỳ diệu của gã đàn ông hảo ngọt.

Nàng bèn nói bừa:

-Nhân danh sở tình báo D.I.A. tôi yêu cầu ông quay về!

Bôlin ngửa cổ cười ha hả:

-Trời đất ơi, cô lại dám ra lệnh cho tôi nữa ư? Ông tổng giám đốc D.I.A. còn bị tôi coi là đồ bỏ thì không lẽ tôi sợ cô, nhân viên hạng bét D.I.A…

Giận dữ, Quỳnh Dao nắm tay Bôlin:

-Nếu ông không nghe lời, miễn cưỡng tôi phải…

-A, cô định đánh tôi. Mai kia, tôi báo cáo lại với D.I.A. cô sẽ mất việc. Nhưng thôi, tôi không muốn làm cái chuyện hèn hạ ấy. Tôi sẵn sàng đứng im cho cô biểu diễn quyền thuật. Cô đánh ngã được tôi thì tôi tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh của cô. Nhược bằng tôi vẫn trơ trơ không ngã thì tôi bảo gì cô phải nghe nấy…Nào, cô chấp thuận điều kiện của tôi chưa? Tôi xin nhắc lại là cô được đánh tha hồ, cô được tự do hạ độc thủ, và tôi sẽ không đánh trả.

-Ông điên. Tôi không muốn giao thiệp với người điên. Trong làng võ, chưa có ai dám mang thân ra cho đối phương tự do tấn công. Ông làm thế vì ông biết rằng tôi có bổn phận bảo vệ ông, tôi không dám hạ độc thủ.

-Hừ…tôi thấy sự lo lắng hiện ra trong tia mắt của cô. Cô đã bắt đầu sợ. Sợ không đánh ngã được tôi. Vì giác quan thứ sáu vừa báo ngầm rằng cô không thể đánh ngã được tôi.

-Ông đừng vội tưởng tôi yêu ông nên phải gượng tay với ông. Nếu cần, tôi có thể hạ sát hàng chục, hàng trăm người một lúc.

-Vậy cô còn đợi gì mà không hạ sát tôi?

Uất ức, Quỳnh Dao vung quyền đánh vào vai Bôlin. Nhà bác học nhảy tréo sang bên, xua tay phân trần:

-Không được.

Quỳnh Dao quắc mắt:

-Tại sao không được? Ông khiếp đảm rồi, phải không? Ông nên rút lại lời thách thức, vì tôi không nỡ…

-Sở dĩ tôi né đòn vì tôi nhận thấy miếng võ yếu ớt của cô chỉ để phủi bụi. Cô Quỳnh Dao ơi, cô hãy thú nhận đi…thú nhận là có cảm tình với tôi đi…Vì không ai hạ độc thủ bằng cách đánh vào xương vai. Tại sao cô không đánh vào tử huyệt trên mặt?

Quỳnh Dao ngần ngừ một giây rồi ào vào người Bôlin. Nhà bác học siêu thức chờ cho nàng đến gần mới hoành tay ra, nhanh như điện xẹt, kéo nàng dính vào ngực mình, bắt nàng phải ngửa mặt nhìn lên. Cùng khi ấy, hắn cúi xuống, đặt một cái hôn mạnh bạo trên môi nàng. Nàng run bắn lên rồi mềm dần, mềm dần…

Nữ điệp viên không tim Quỳnh Dao của Sở Mật Vụ Nam Việt đã bị thua sát ván…

Hôn xong, Bôlin xốc Quỳnh Dao bằng hait ay, bồng nàng trèo qua phiến đá lớn, bước vào ngôi nhà nát chênh vênh. Mắt nàng nhắm nghiền như đang ngủ say. Nàng nằm ngoan ngoãn trên tay Bôlin. Không ai có thể ngờ được một khoa học gia quanh năm sống trong phòng thí nghiệm thiếu ánh nắng mặt trời lại có sức mạnh như lực sĩ chuyên nghiệp: hắn bồng Quỳnh Dao trong tay nhẹ như cái gối bông gòn.

Ngôi nhà mát gồm ba gian, gian ngoài cùng là nơi tiếp khách ăn uống, gian giữa là phòng ngủ, còn gian cuối là bếp và là phòng tắm. Bôlin xô cửa vào nhà. Hắn bước chững chạc và quả quyết như thể là chủ nhân thực thụ của ngôi nhà và thường đến nghỉ ngơi tại nơi đây.

Tạo hóa như cảm thông với Bôlin nên trong phút chốc làm cho nền mây sáng hẳn ra. Làn sóng biển óng ánh lân tinh kêu rì rầm bên dưới.

Tahiti là hòn đảo có nhiều bờ biển nên thơ. Bờ biển ở đây không ngoạn mục như ở Hạ uy di, hữu tình như Nhatrang mà là chứa đựng một sức quyến rũ bí mật trên bãi cát trắng vàng, trong hốc đá lởm chởm sò huyết, trong sự yên lặng lạ lùng mỗi buổi bình minh và hoàng hôn. Kẻ xa xôi với tình yêu cũng trở thành gần gũi sau những ngày sống bên làn nước trong xanh, bên bờ Thái bình dương bát ngát. Đến Tahiti hoặc ở vùng lân cận, những người rạt rào tình cảm sẽ ở lại không muốn về nữa. Bờ biển hoang dã Pari đầy san hô trắng xóa và cỏ dại xanh um tỏa ra mê hồn hương bắt du khách phải tìm ái tình với các cô gái bản xứ. Có những người đã chở giai nhân đảo dừa đến những mỏm đất ở ngoài khơi xa xăm như Mangarêva, Tuamôtu, …và sau nhiều ngày đêm tận hưởng lạc thú thần tiên mới quay về…

Bôlin ngần ngừ một phút trước cánh cửa nhìn thẳng xuống biển, tâm thần bồi hồi xúc động. Hắn chợt nhớ đến các cô gái bản xứ, được gọi là vahinê.

Hắn đã có nhiều dịp tỏ tình và làm tình với họ. Gái vahinê tuy không văn minh như gái tây phương về phương diện săn sóc sắc đẹp, nhưng lại trội hơn về nhiều phương diện khác. Nếu kể về sạch sẽ, thì ít ai sạch sẽ bằng phụ nữ đảo dừa. Ngày ngày họ nô đùa, vùng vẫy dưới nước mặn, thân hình được ánh nắng mặt trời làm rắn chắc. Họ không biết mỹ viện để xoa nắn cho hết mở thừa hoặc chải tóc với thuốc đắt tiền, vậy mà bụng họ, cổ họ, đùi họ, không hề có vết răn. Tóc họ luôn luôn đổi mốt, có khi một ngày đổi ba, bốn lần…Nếu chê bai thì chỉ chê bai hàm răng của họ. Vì nước uống thiếu chất vôi nên hàm răng phụ nữ Tahiti thường hư hỏng. Mỗi khi có tiền họ đều kéo nhau đến tiệm tròng răng để bịt vàng.

Bất giác Bôlin cúi xuống ngắm Quỳnh Dao. Đường cong của cơ thể nàng còn đều đặn hơn, nảy nở hơn đường cong của người đẹp đảo dừa. Răng nàng lại trắng phau phau. Da nàng lại trắng phau phau…Phụ nữ đảo dừa chỉ đẹp được từ tuổi 13 đến 20, nghĩa là tuổi mới vào đời. Sau khi lấy chồng tiếp tục đẻ con sồn sồn, họ trở thành những bà già 30, răn reo, sộc sệch và chậm chạp. Quỳnh Dao sẽ còn đẹp mãi cho dẫu nàng có chồng, cho dẫu nàng 30, 40 tuổi…

Đang nằm dài trên chiếc giường nan, Quỳnh Dao bừng tỉnh. Chỉ một vài giây đồng hồ ngắn ngủi nữa là nàng ra khỏi cơn mê. Nàng sẽ trở về thực tại. Nàng sẽ hắt hủi Bôlin.

Nhưng Bôlin đã nhìn thấy phản ứng sắp tới của Quỳnh Dao. Hắn xà xuống bên nàng. Một lần nữa, hắn ôm ghì lấy nàng, hôn thật lâu lên môi, lên ngực nàng.

Trong ngôi nhà mát vắt vẻo trên mỏm đá, chỉ có hai người: Bôlin và Quỳnh Dao. Bôlin không dám nghĩ ngợi dài dòng nữa. Bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve da thịt nàng. Nàng rên lên những tiếng nho nhỏ rồi rúc đầu vào nách gã đàn ông đẹp trai mắc bệnh maxôsít, gã đàn ông tài hoa mà các sở gián điệp từ đông sang tây đang đua nhau tìm kiếm để bắt cóc hoặc hạ sát.

Quỳnh Dao quên hết nhiệm vụ. Mặt nàng, thân thể nàng…tràn ngập hơi thở nóng hổi của Bôlin.

Trong khi Quỳnh Dao nghĩ đến tình yêu thì "bông hồng Tou-Fan" nghĩ đến cách đối phó với quái nhân nửa đàn ông, nửa đàn bà đang chĩa khẩu Tôkarếp vào ngực nàng.

Mùi minôi từ tóc quái nhân bay ào vào mũi nàng. Minôi là dầu dừa. Dầu dừa Tahiti hắc hơn dầu dừa ở các nơi khác. Phụ nữ bản xứ mê dầu dừa một cách kinh khủng, còn hơn các cô cậu choai choai ở Sàigòn hiện nay mê mặc quần áo mini, đeo kiếng tròn xoe lớn gần nửa mặt, lái xe hai bánh phóng như bay ngoài xa lộ nữa…

Khẩu súng ở ngoài tầm tay của Lita, nếu muốn tước đoạt nàng phải giả vờ bước lại gần mụ mahu. Nhưng nàng mới tiến lên thì mụ đã cười khì:

-Đừng làm bậy, cô ơi. Tôi bắn thật đấy, không dọa đâu.

Lita đành nuốt bồ hòn làm ngọt, chậm rãi đặt chân trên con đường trải đá cuội lạo xạo. Những bóng kè rung rinh hai bên đường, và trên đầu nàng như đang rủ nhau quạt mát cho nàng.

Tòa nhà quét vôi trắng hiện ra sừng sững.

Mụ mahu nói:

-Phiền cô đi vòng qua bể nước rồi trèo lên bao lơn. Cửa bên trái mở vào phòng khách, còn cửa bên phải mở vào phòng ăn. Yêu cầu cô mở cửa bên phải. Hễ cửa mở là đèn bật sáng. Cô cứ đi thẳng vào trong, qua cánh cửa ở cuối phòng, vào phòng ngủ.

Lita hỏi:

-Ông chủ thức hay ngủ?

-Nếu còn thức, tôi đã mời vào phòng khách. Tôi đã nói là ông chủ đang ngủ mà cô khăng khăng không nghe…

-Tôi ngồi đợi ngoài xa-lông rồi …anh vào đánh thức ông chủ dậy.

Lita vừa bối rối trong cách dùng chữ. Mahu là đàn ông có mã ngoài đàn bà, nàng băn khoăn không biết nên gọi hẳn là « anh » hay « chị ».

Mụ mahu nhăn mặt:

-Tại sao cô lại gọi tôi bằng « anh »?

Lita bối rối thêm:

-Vậy chị là đàn bà?

-Ha ha…cô dễ thương ghê! Ông chủ của tôi chắc yêu cô lắm…Ông ấy trằn trọc chờ cô mãi.

-Ông chủ chờ tôi, tại sao chị lại dùng súng uy hiếp tôi?

-Vì tôi chưa biết cô là bạn hay thù. Thưa cô, ông chủ tôi rất cẩn thận, ban đêm khóa chặt cửa cổng, truyền điện vào hàng rào sắt, thả hai con beo ra vườn, riêng đêm nay chờ cô nên không có gì hết.

Đèn phòng ăn bật sáng. Lita đã quen với sự trang trí lộng lẫy trong các dinh thự tây phương mà cũng phải ngạc nhiên. Vì Tahiti là một hòn đảo hoang liêu, ở xa các trung tâm văn minh, phải là kẻ tỉ phú mới có phương tiện chuyên chở đồ gỗ Charron và thảm trải nhà Tapisom, nghĩa là hai hiệu trang trí đắt tiền tới mỏn đất xa xôi này của Thái bình dương…

Bộ bàn ăn Charron bằng gỗ trắng hòa hợp nhịp nhàng với bốn bức tường dán lát-tích Tapisom màu xám nhạt. Trên tường giữa, ngự trị bức họa nổi tiếng từ nhiều thế kỷ của Titien, danh họa Ý đại lợi, mất vào giữa thế kỷ thứ XVI. Lita sững sờ một phút: bức họa trên trên tường là bức « thần Vệ nữ và nhạc công dương cầm » trị giá hàng trăm ngàn đô la. Bức họa này được coi là táo bạo nhất, với một thiếu phụ tóc ngắn, hoàn toàn trần truồng, nằm nghiêng, toàn thân phơi bày lồ lộ dưới mắt khán giả, bên cạnh một người đàn ông đang tấu dương cầm. Giai nhân nằm tựa trên giường, làn da trắng nõn của nàng nổi bật trên nền nệm nhung màu mun, tay nàng đang vuốt ve con mèo màu vàng. Chi tiết táo bạo nhất trong bức họa là Titien không quên vẽ rõ những bộ phận trên thân thể người đẹp mà ngay cả tạp chí Playboy của Mỹ trong thế kỷ 20 cũng không dám để lộ. Hơn thế nữa, gã nhạc công chỉ đánh đàn bằng tay, còn mắt thì nhìn chằm chằm vào …kho tàng quý báu nhất của giai nhân. Cái tài tình của Titien trong bức họa khỏa thân là cách nằm hấp dẫn của người đẹp cũng như cách ngắm nghía của gã nhạc công là những cử chỉ tục tĩu, gợi tình dâm dật. Tuy vậy, khi treo trên tường thì ấn tượng khêu gợi dục vọng ấy lại biến đâu mất, nhường chỗ cho một cảm giác say mê trong sạch và lâng lâng…

Lita đang ngây ngất trước bức họa thì một người đàn ông tây phương từ trong phòng ngủ bước ra. Hắn thọc hai tay vào túi áo choàng ngủ bằng vải sặc sỡ, nheo một bên mắt rồi nói:

-Chào cô.

Lita vội quay lại. Nàng hơi sửng sốt khi thấy chủ nhân là một thanh niên trạc tứ tuần, thân hình cao lớn, để râu mép như tài tử màn bạc Clark Gable. Khuôn mặt đĩ điếm thương lưu của hắn cũng giống như khuôn mặt bất hủ của Clark Gable.

Nàng vội đáp:

-Không dám, chào ông. Hẳn ông đã biết tôi là ai.

Chủ nhân đáp:

-Biết chứ!

-Tại sao gia nhân của ông lại dí súng vào người tôi dẫn vào trong nhà?

-Ồ, cô đừng lấy thế làm buồn. Từ ngày vùng biển này được dùng làm căn cứ thí nghiệm bom nguyên tử, cuộc sống của những người như tôi không còn được thảnh thơi như xưa nữa. Du khách đến Tahiti là để đổi gió, để tìm tình yêu với gái bản xứ thơm mùi dầu dừa, hoặc để tìm hiểu bệnh « phiu » giang hồ lãng tử thi vị. Còn những người như tôi phải chúi đầu vào hoạt động hiểm nghèo, ban ngày cọ sát với thần Chết, ban đêm về nhà phải biến phòng ngủ thành pháo đài kiên cố.

-Giờ đây ông đã hoàn toàn tin cậy chưa?

-Chưa. Vì lẽ người ta cho biết là sẽ gặp "bông hồng Tou-Fan", song không mô tả diện mạo ra sao. Thú thật, tôi không ngờ cô lại đẹp đến mực ấy.

-"Bông hồng Tou-Fan" rất sợ nắng và gió.

Vừa nói, Lita vừa nhìn chủ nhân. Hắn cười khoan khoái, nhe hàm răng đều đặn, trắng muốt:

-Thưa cô, nắng Tahiti không làm rám má hồng, gió Tahiti cũng không làm da thịt ngứa ngáy…

Lita cười:

-Ông và tôi đều nói đúng mật khẩu, nghĩa là chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc về công việc được rồi.

-Vâng, tôi sẵn sàng nghe. Theo lệnh trên, tôi sẵn sàng giúp đỡ cô trong thời gian cô lưu lại trên đảo. Nhưng trước khi thảo luận công việc, tôi xin mời cô một ly sâm-banh, loại Mercier này ngon lắm.

-Ông đóng kịch tài ghê. Ông định dục hoãn cầu mưu để nhân viên của ông có đủ thời gian mang Bôlin đi giấu, phải không?

-Hừ…tôi chẳng hiểu cô định nói gì.

-Ông đừng chối quanh nữa. Cách đây 15 phút, xe hơi của tôi đã bị nhân viên của ông chận lại.

-Rồi sao nữa?

-Rồi họ xả súng định giết chúng tôi. May mà chúng tôi thoát hiểm. Trong khi ấy, Bôlin đã trốn thoát. Chính phủ ông đã đồng ý với chính phủ chúng tôi nên tôi mới đến Tahiti. Bây giờ ông lại tìm cách tráo trở. Tôi xin bảo ông biết, ông phải trả Bôlin lại cho tôi, bằng không ông sẽ gặp những phản ứng vô cùng mạnh mẽ. Nhân viên Tình báo Sở hoạt động khắp nơi trên toàn cõi Viễn đông. Tình báo Sở chỉ giơ ngón tay lên là màng lưới điệp báo của các ông ở Viễn đông sẽ bị rách nát.

Mặt chủ nhân trở nên xanh tái. Hắn từ từ nâng ly rượu sâm-banh sủi bọt lên môi song không uống.

Một phút sau hắn mới đáp:

-Chuyện cô vừa thuật lại làm tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi không hề ra lệnh cho nhân viên chận bắt Bôlin.

-Họ đều mặc đồng phục công an.

-Đó không phải là chứng cớ rằng công an can thiệp vào nội vụ. Nếu công an can thiệp, tôi phải biết. Nghe cô nói, tôi rất buồn. Buồn vì không ngờ một cán bộ cao cấp Tình báo Sở lại có thể tin tưởng và kết luận một cách dễ dãi và ngây thơ như vậy. Đồng phục công an cô có thể mua cả trăm bộ cũng có, cứ gì mặc đồng phục công an là nhân viên công an thực thụ. Tháng trước, một toán người mặc đồ Thủy quân lục chiến Pháp đã lái quân xa vào tận cấm khu của trung tâm thí nghiệm bom nguyên tử, ở lại hai giờ đồng hồ rồi rút lui với một va-li hồ sơ bí mật. Sau khi họ rời trung tâm, chúng tôi mới biết họ là Thủy quân lục chiến Pháp giả hiệu. Tìm được người Pháp, mặc đồ lính Pháp còn khó gấp chục lần mà họ còn làm nổi, huống hồ chỉ cần 6 người bản xứ với 6 bộ đồng phục công an viên.

Nghe chủ nhân nói, Lita đắng họng, không thốt được lời nào nữa. Chủ nhân mở cửa kêu mụ mahu rồi líu la líu lô ra lệnh bằng thổ ngữ. Mụ mahu kính cẩn cúi chào rồi trở ra.

Chủ nhân nói với Lita:

-Mời cô chờ một lát. Nhân viên của tôi sẽ liên lạc với bên công an để tìm hiểu sự thật.

Chủ nhân kéo ghế cho Lita ngồi, giọng thân mật:

-Cô dùng một ly sâm-banh với tôi cho vui. Vì bề nào, cô cũng phải đợi kết quả.

Hắn bưng ly rượu đến tận miệng cho nàng rồi bấm một cái nút nhỏ gần máy thâu thanh. Đèn trong phòng tắt phụt. Tưởng hắn định làm hỗn, Lita vội đứng dậy. Nhưng chỉ một tích tắc sau, nàng đỏ mặt, xấu hổ và ngồi xuống như cũ.

Quang cảnh trước mắt có thể làm người yếu tim nghẹt thở. Bức tường bên trái không phải bằng gạch tô xi-măng mà là bằng thép mỏng, khi chủ nhân bấm nút thì nó tách ra làm đôi như hai cánh cửa, mỗi cánh từ từ chạy lùi để lộ cái bao lơn hình bán nguyệt, và phía sau là một vườn hoa rực rỡ màu sắc. Chủ nhân tắt đèn trong phòng là để mở hết đèn ngoài vườn. Trong thoáng mắt, hàng chục, hàng trăm ngọn đèn sáng quắc được bật lên, đẩy bắn bóng tối dầy đặc ra xa. Lita nhìn thấy trước nhất nhiều dẫy chậu kiểng nhỏ bằng đất sét nung, trồng toàn phong lữ thảo (géranium). Bên cạnh các chậu kiểng là một hàng rào hoa hồng leo, đủ mọi loại hoa hồng quý trên thế giới như hoa hồng Tân Bình minh, và Albertine, hương thơm ngào ngạt. Xa hơn, bên dưới bao lơn là những hòn non bộ xanh rờn nằm giữa những hồ nước nhỏ xíu, trồng toàn cây hoa lùn và hoa hoàng đậu rập rình trên mặt nước biêng biếc chan hòa ánh sáng.

Chủ nhân bước ra ngoài bao lơn, chỉ những cây hoa lùn, giải thích:

-Cô thấy những đóa hoa vàng như vàng nén không? Đó là hoa hoàng đậu (glycine), nhưng không phải thứ hoàng đậu thông thường mà là thứ hoàng đậu mang từ Tô Châu tới. Cô là phái viên Tình báo Sở nhưng có lẽ chưa biết rằng Tình báo Sở có nhiều khu vườn trồng toàn kỳ hoa dị thảo…Trồng hoa đẹp đẽ để quyến rũ đàn ông, hoặc để gửi biếu chính khách, bạn bè trên khắp thế giới, hoặc để ép lấy nhựa pha trộn với độc dược…Loại hoàng đậu lạ lùng này chỉ có trong tỉnh Tô châu ở Hoa lục, nói tỏa ra mùi thơm kinh khủng, nhưng hễ phơi khô ngâm vào nước là tiết ra một chất độ vô cùng ác liệt, có thể giết người nhanh như điện giật. Còn đây, cô thử nhìn sang bên phải, đối diện hòn non bộ trên có ngôi chùa tí hon ấy…cái cây hình thù khác thường, lá màu đồng mắt cua này là cây phong (érable). Đó là cây phong độc đáo của Hàng châu, đế đô xưa kia của nhà Tống. Cây phong này sinh ra những bông hoa tròn thật đẹp, thật thơm, nhưng nhựa nó cũng giết người thật nhanh thật kiến hiệu. Nó cũng là quà biếu của ông tổng giám đốc Tình báo Sở…Tôi nghe nói cô rất thích hoa hồng, nếu cô còn lưu lại đây, tôi sẽ xin biếu cô một số hoa hồng xứ lạnh, trên một cây có nhiều thứ hoa khác nhau, mỗi thứ một màu và một hình thù riêng biệt…

Lita ừ hữ trước lời nói ngọt ngào của chủ nhân, ruột gan nàng nóng như lửa đốt. Nàng hơi tái mặt khi thấy mụ mahu xô cửa, hấp tấp đi vào. Và nói một tràng dài với chủ nhân. Chủ nhân nghe xong, đứng lặng một phút.

Lita vội đứng dậy:

-Công an giả, phải không?

Chủ nhân chép miệng:

-Nếu là công an giả thì còn nói gì nữa. Thật phiền cho tôi vì những người chặn bắt Bôlin hồi nãy là nhân viên công an thực thụ.

-Tại sao lại có thể như vậy được?

-Tôi cũng chưa hiểu. Như cô đã rõ, tôi chỉ phụ trách về tình báo và phản gián, không đích thân điều khiển ngành an ninh trên đảo. Tuy nhiên, cô yên tâm, tôi sẽ tìm ra manh mối nội đêm nay.

Chủ nhân bước lại tủ buýp-phê. Máy điện thoại được giấu trong ngăn đựng rượu. Chủ nhân vừa áp ống nghe vào tai, quay số thì ở cuối đường dây đã có tiếng đàn ông trả lời:

-Đại úy Tarô, tôi nghe đây.

Chủ nhân nói bằng tiếng Pháp:

-Chào anh. Anh đã nhận ra giọng nói của tôi chưa?

-Rồi. Kính chào đại tá Bôn. Tôi đã giải thích với nhân viên của đại tá.

-Tôi đã gặp anh, và dặn anh đừng can thiệp vào công việc của tôi. Té ra anh không nghe. Anh có biết bất tuân thượng lệnh sẽ dẫn đến hậu quả ra sao không?

-Thưa đại tá, oan cho tôi quá. Nếu tôi biết những người ngồi trong xe được đại tá phụ trách thì nhân viên của tôi đã không dám can thiệp. Sở dĩ tôi chặn lại là vì được tin một bọn buôn lậu quốc tế mang thuốc phiện trắng và đô la giả đến đảo. Vì chúng ta đã ký thỏa ước với Interpol nên tôi phải bố trí bắt họ, ngờ đâu…

-Ai cho anh tin ấy?

-Một mật báo viên trung thành và đắc lực. Hắn giúp việc cho tôi đã lâu.

-Hiện giờ hắn ở đâu?

-Ngủ ngoài bãi biển. Nếu đại tá cần, tôi xin cho người đón hắn về. Hắn sẽ…

-Đồ ngu…

-Trời ơi, tại sao đại tá lại mắng tôi là đồ ngu. Dầu sao tôi cũng là viên chức cao cấp. Vả lại, tôi chưa phạm lỗi lầm nào nghiêm trọng. Hành động của tôi hồi nãy chẳng có gì tai hại cả. Những người ngồi trong xe đều bình yên vô sự.

-Đại úy là đồ ngu vì đã bị đối phương lôi vào xiếc. Tôi đánh cuộc với đại úy là tên mật báo viên đã chết.

-Trời ơi!

-Đừng than thở nữa. Lấy xe lại nhà tôi ngay. Tahiti là hòn đảo nhỏ xíu, họ có biến thành chim thì mới hy vọng trốn thoát. Yêu cầu đại úy ra lệnh cho tăng cường kiểm soát.

-Vâng, tôi xin nghe lời đại tá. Chậm lắm là 10 phút, tôi sẽ có mặt.

Đại tá Bôn thở dài gác ống nói. Hắn rót một ly sâm-banh đầy, quên cả mời Lita, đưa lên miệng nốc cạn một hơi. Đoạn hắn gieo mình xuống ghế, vẻ mặt buồn rười rượi.

Chợt có tiếng xe hơi ngoài cổng. Đại tá Bôn mở cửa phòng gọi mụ gia nhân:

-Có khách.

Rồi hắn quay lại nói với Lita:

-Tôi sẽ mắng cho hắn một mẻ. Chỉ huy trưởng công an mà ngu như thế này thì chết cả nút.

Đại tá Bôn bàng hoàng như bị ai đánh vào gáy. Vì khách không phải là người hắn đợi.

Khách lại là đàn bà. Một thiếu phụ mặc áo đầm trắng ngà, may khít thân thể, phô bày đôi nhũ hoa cân đối tuyệt đẹp, và cái eo nhỏ xíu, chỉ nhìn qua là rệu nước miếng.

Lita cũng vụt dậy, miệng thốt ra một tiếng kêu sửng sốt:

-Sôrenkốp.

Phải, giai nhân mới bước vào là Sôrenkốp, một trong các nữ hành khách kỳ lạ trên chuyến phi cơ kỳ lạ từ Hạ uy di đến đảo Tahiti.

Sôrenkốp chúm chím cười:

-Hân hạnh được gặp chị ở đây.

Đại tá Bôn hỏi Lita:

-Hai cô là bạn?

Sôrenkốp đáp:

-Phải, chúng tôi là bạn.

Lita ngắt lời:

-Nhưng là bạn mới quen lần đầu trên phi cơ.

Mặt đại tá Bôn hơi tái:

-Nghĩa là…

Sôrenkốp vẫn ung dung:

-Nghĩa là bạn mới quen lần đầu trên phi cơ, nhưng lại là bạn quen từ lâu trong nghề. Cô Lita nổi danh ở Viễn đông là "bông hồng Tou-Fan" ai lại không biết? Và cả ông nữa, những ai hoạt động ở miền biển này phải biết đại tá Bôn là đặc phái viên văn võ toàn tài của Phòng Nhì Pháp, ban Hải ngoại. Hân hạnh được diện kiến hai bậc đàn anh, đàn chị trong làng điệp báo quốc tế ở đây.

Đại tá Bôn nhìn ra cửa. Sôrenkốp nghiêng người, nụ cười ngạo nghễ luôn luôn nở trên môi:

-Đại tá tìm mụ mahu, phải không? Nếu tôi không lầm, mụ ấy đang núp sau cánh cửa chĩa súng vào người tôi. Nhân tiện, tôi xin yêu cầu đại tá ra lệnh cho mụ mahu cất súng, và đối xử với tôi một cách thân thiện hơn.

Sôrenkốp nói đúng răng rắc. Mụ mahu đang cầm chắc khẩu súng trong tay. Nghe nói, mụ ló đầu qua khung cửa, vẻ mặt đắc thắng. Lita và đại tá Bôn nhìn mụ mahu rồi nhìn người thiếu phụ sô viết. Những câu nói khoan thai của Sôrenkốp chứng tỏ nàng là nhân viên có hạng trong nghề gián điệp quốc tế. Nàng không cần ngó sang bên mà vẫn thấy khẩu súng đe dọa của mụ mahu. Nghĩa là nàng có tài nhìn thấy không cần mắt. Biệt tài này chỉ có được ở những người hoạt động nguy hiểm lâu năm giàu kinh nghiệm đi khuya về tối, và nhất là được huấn luyện võ thuật thành thạo nên giác quan thứ sáu phát triển trên mức bình thường.

Lita hơi chột dạ. Nàng co một chân lại, người hơi nhổm trên ghế, đề phòng gặp trường hợp lâm trận có thể vọt lên dễ dàng. Sôrenkốp xoa hai bàn tay vào nhau, mặt vẫn tươi như hoa hồng nở:

-Chị Lita ơi, chúng mình là bạn gái…dầu không thân nhưng cũng không đến nỗi coi nhau là kẻ thù bất cộng đái thiên. Tôi không nghĩ đến việc tấn công đâu. Chị đừng ngại. Nếu đến để gây sự thì hồi nãy tôi đã chế ngự mụ mahu.

Lita đứng dậy:

-Chị là ai?

Sôrenkốp nhún vai:

-Tôi biết rõ về chị mà chị không biết rõ về tôi, đó chính là một khuyết điểm nghiêm trọng của Quốc tế Tình báo Sở. Vả lại, chị không biết rõ cũng phải, vì tổ chức mà tôi là một thành phần từ nhiều năm nay được coi là Sở giáp điệp kín tiếng nhất thế giới.

Đại tá Bôn buột miệng:

-MI.6

Sôrenkốp nói:

-Vâng, tôi là công dân Liên Sô song lại phục vụ cho tình báo Anh quốc MI.6

Lita tiến lên một bước, tay chống nạnh:

-MI.6 là kẻ thù của chúng tôi. Chị đã lỡ vào đây, chị phải chết.

Sôrenkốp lùi lại, miệng vẫn mỉm cười:

-Tôi đã nghe nói nhiều về võ nghệ của chị. Lâu lắm, tôi không có dịp rượt lại quyền sămbô. Dùng sămbô mà đấu với hiệp khí đạo và Phượng chỉ bí pháp cũng hợp lắm, phải không chị?

Lita nâng một cánh tay lên, giọng đe dọa:

-Nói thật cho chị biết, tôi đã chứng kiến tài nghệ sămbô của chị trên phi cơ. Chị đánh sămbô khá giỏi, nhưng chưa phải là đối thủ ngang ngửa với tôi.

Sôrenkốp dụi mắt một cách kiêu ngạo như để nhìn Lita cho rõ hơn nữa:

-"Bông hồng Tou-Fan" ơi, chị có thể khoe khoang với mọi người nhưng chớ khoe khoang với tôi. Vì tôi đã hiểu quá nhiều về thực tài của chị. Trước khi giết được tôi, chị phải giết được Thu Thu đã. Chị đã thua Thu Thu không còn manh giáp tại Lob-nor thì đừng hòng thắng được tôi. Thu Thu là cựu đồng nghiệp của tôi trong MI.6 Về võ nghệ, Thu Thu chỉ là đàn em của tôi.

Lời nhắc của Sôrenkốp như mũi dao nhọn đâm vào vết thương đã kéo da non trong lòng Lita. Nàng gầm lên một tiếng rồi khoa quyền đánh tới tấp vào mặt Sôrenkốp. Thiếu phụ sô viết, nhân viên MI.6, lẹ làng nhảy tréo sang bên rồi phân bua với đại tá Bôn:

-Thế nào, đại tá? Đại tá đứng yên để nhân viên Tình báo Sở hành hung đồng minh của Phòng Nhì Pháp, phải không?

Đại tá Bôn giật mình đánh thót:

-Trên địa đồ, Anh và Pháp là hai quốc gia ở sát nách nhau, nhưng trên thực tế lại xung đột với nhau trên nhiều lãnh vực. Vụ này không liên quan đến cô. Nếu cô còn nghĩ đến tình lân bang, xin cô ra khỏi nhà tôi. Vì không những tôi mặc cho cô Lita thi thố quyền thuật, nếu cần tôi còn giúp thêm một tay nữa.

Sôrenkốp ngửa cổ cười ngất:

-Tôi không ngờ đại tá Bôn, con hổ của Phòng Nhì Pháp lại có thể ngây thơ đến thế. Phải, tôi đồng ý với đại tá rằng Anh và Pháp chỉ là đồng minh ngoài miệng, nhưng đại tá ơi, vụ này lại khác. Vụ lừa bắt Bôlin liên quan đến an ninh của MI.6 cũng như an ninh chung của điệp báo tây phương.

-Ai bảo với cô rằng chúng tôi lừa bắt Bôlin?

-Hừ …kế hoạch nghiên cứu và thí nghiệm siêu thức học gián điệp là một kế hoạch đồng thuận giữa các cơ quan điệp báo Anh, Pháp, Mỹ. Ba chính phủ Anh, Pháp, Mỹ đã hùn tiền tài trợ công cuộc tìm tòi của Bôlin, mặc dầu trung tâm nghiên cứu được đặt dưới quyền kiểm soát của D.I.A. trên lãnh thổ Hoa Kỳ. Cách đây không lâu, Phòng Nhì nước ông đã ký mật ước với MI.6 và D.I.A. của Hoa Kỳ. Chữ ký chưa ráo mực mà Phòng Nhì đã phủi ước. Người ta cử đại tá đến Tahiti vì đại tá đã quen hòn đảo này. Người ta tưởng rằng công việc kín nhẹm như vậy không thể được người ngoài xuyên thủng…Lầm to, đại tá ạ! Kể ra, chúng ta có quyền hợp tác với nhau trước mặt, nhưng vẫn có quyền đâm sau lưng nhau. Nhưng đâm sau lưng bằng cách toa rập với Trung cộng, với Tình báo Sở là một sự phản bội ghê gớm. Nếu sự phản bội được phanh phui thì uy tín nước Pháp, uy tín Phòng Nhì sẽ bị chôn vùi xuống đất đen…

Đại tá Bôn thở dài, giọng buồn như sắp khóc:

-Vâng, cô nói đúng. Nhưng tôi chỉ là một nhân viên của Phòng Nhì. Thượng cấp ra lệnh, tôi phải tuân theo.

Sôrenkốp nói:

-Tôi thấy giữa đại tá và tôi có thể dàn xếp ổn thỏa.

Lita chen vào:

-Chị đừng tìm cách thuyết phục vô ích. Đại tá Bôn không thể hợp tác với chị mà là hợp tác với tôi. Phòng Nhì Pháp đang hợp tác chặt chẽ và chân thành với Quốc tế Tình báo Sở Trung quốc. Chị đã dại dột bước chân vào đây, chị không còn hy vọng nào trở ra nữa. Đại tá Bôn sẽ ra lệnh cho mụ mahu bắn chị.

Sôrenkốp hỏi đại tá Bôn:

-Đại tá có định làm như vậy không?

Đại tá Bôn còn bối rối chưa kịp đáp thì Sôrenkốp đã chỉ ra vườn, giọng sang sảng:

-Tôi đã đề phòng chu đáo. Hai nhân viên MI.6 đang ngồi trong một chiếc xe hơi khác đậu gần hàng rào. Từ nãy đến giờ, họ đã nghe hết cuộc đối thoại giữa tôi và đại tá Bôn. Nếu tôi bị bắt, họ sẽ dùng loa khuếch âm nói vào trong này, yêu cầu thả tôi. Trong trường hợp bị từ chối, họ sẽ bắn vào một trái bom hóa chất tê liệt. Người và vật trong đường kính hai trăm thước sẽ bị tê liệt trong vòng 30 giây đồng hồ. Nhân viên MI.6 sẽ đeo mặt nạ, thản nhiên mở cửa vào trong vườn, bắt tất cả mang xuống tàu. Sở dĩ tôi không có thái độ quyết liệt vì muốn giải quyết trong tình hòa hiếu.

Đại tá Bôn hỏi:

-Cô định giải quyết ra sao?

Sôrenkốp đáp:

-Không phải lần thứ nhất chúng ta ăn mảnh với Tình báo Sở mà bỏ rơi D.I.A. Hoa Kỳ. Họ là nhà giàu và là nhà giàu cậy có nhiều tiền của, coi bạn bè bằng nửa con mắt nên MI.6 chúng tôi chỉ hợp tác với họ một cách gượng ép. Nếu đại tá chịu chia phần, tôi xin bắt tay mật thiết với Phòng Nhì và Tình báo Sở trong vụ này.

-Chia phần như thế nào?

-Nếu tôi không lầm, Phòng Nhì đã thừa cơ Namui bị Bôlin hành hạ, bố trí cho cô vợ bất mãn trở về Tahiti khiến Bôlin phải trở về theo. Namui được giao cho Tình báo Sở dùng làm con mồi để lôi kéo Bôlin. Nhưng chẳng may vào phút chót, kế hoạch này bị thất bại vì Namui bất thần thiệt mạng…

-Trời ơi, cô đã biết hết mọi việc…Tôi có cảm tưởng là MI.6 đã gài được nhân viên tại trung ương Ba Lê của Phòng Nhì.

-Đại tá đoán đúng. Chúng tôi đã nắm trọn nội vụ từ đầu đến cuối. Thậm chí bức điện mà Ba Lê gửi cho đại tá hôm qua cũng lọt vào tay chúng tôi. Chẳng giấu gì đại tá, chúng tôi đã chọc thủng được mật mã và hiểu rõ nội dung bức điện. Vì vậy tôi mới khám phá ra Namui bị chết đuối sáng qua trong khi tắm biển. Thành ra kế hoạch mượn tay Namui thuyết phục Bôlin phải được thay thế bằng kế hoạch chận bắt Bôlin. Chúng tôi được tin Tình báo Sở thỏa thuận mua Bôlin bằng một số tiền rất lớn. Nếu đại tá chia cho MI.6 năm mươi phần trăm, chúng tôi sẽ nhắm mắt làm thinh.

-Thú thật với cô, tôi không được biết Tình báo Sở hứa đưa cho Phòng Nhì bao nhiêu.

-Vậy đại tá hãy liên lạc ngay với Ba Lê. Tôi xin ngồi đợi. Đợi đến khi nào cũng được. Trong thời gian hoạt động tại Viễn đông, tôi đã học được tính kiên nhẫn.

-Bôlin mất tích. Việc cấp bách là tìm ra Bôlin. Sau đó, cô đặt điều kiện cũng chưa muộn.

-Ồ, Bôlin chỉ quanh quẩn trên hòn đảo nhỏ bé này, chẳng lạc đi đâu mà sợ. Mất lòng trước còn hơn được lòng sau, phải không đại tá? Nếu đại tá thỏa thuận chia cho MI.6 năm mươi phần trăm, chúng tôi sẽ góp sức đi tìm Bôlin, và trong khi ấy đại tá sẽ điện về trung ương xin chỉ thị.

Đại tá Bôn thở dài:

-Vâng, tôi xin chấp thuận.

Lita sẵng giọng:

-Không được. Tôi cực lực phản đối.

Bôn lại thở dài:

-Thưa cô, tôi không còn con đường nào khác. Phòng Nhì sẽ cho tôi về vườn nếu MI.6 làm rùm beng. Để giữ uy tín D.I.A., họ sẽ trút hết trách nhiệm lên đầu tôi. Họ sẽ dựng đứng lên là tôi tự ý tiếp xúc với Bắc Kinh, bán Bôlin để lấy tiền xài riêng…

Sôrenkốp nhếch mép cười đắc thắng:

-Bị đuổi về vườn còn là khá, theo thiển ý, đại tá còn bị lôi ra tòa án quân sự nữa kia. Trung tướng tổng giám đốc Phòng Nhì sẽ yêu cầu kết án thật nặng, đại tá sẽ không dám khai sự thật vì trong trường hợp này họ sẽ tặng đại tá một viên đạn vào gáy trong nhà giam. Làm cái nghề bẩn thỉu này, chịu tội thay cho Tổ chức là thường, đại tá phải ngậm miệng với hy vọng thượng cấp tìm cách phóng thích. Nhưng tôi không tin D.I.A. rình rập một bên, bắt buộc Phòng Nhì phải thủ tiêu đại tá. Đó là chưa nói đến sự căm thù của MI.6…Chúng tôi sẽ chờ ngày đại tá được trả tự do và sẵn sàng biếu đại tá vài ba viên kẹo đồng…

Ngoảnh sang phía Lita, Sôrenkốp nói tiếp:

-Chị nên vuốt giận làm lành thì hơn. Phương ngôn Á đông có câu « ăn ít no lâu, ăn nhiều chóng đói », bề nào chị cũng đoạt được Bôlin, và chở về Hoa lục. Tôi chỉ xin chia phần với Phòng Nhì, chứ không dính dáng đến Tình báo Sở. Nào, chị đã bằng lòng chưa?

Lita nín thinh.

Lại có tiếng kèn xe hơi ngoài cổng. Đại tá Bôn khựng người, Sôrenkốp nói, giọng vỗ về:

-Đại úy Tarô đến kìa.

Bôn nhìn Sôrenkốp, nét mặt vô cùng sửng sốt:

-Té ra cô cũng biết tôi gọi điện thoại cho Tarô?

Sôrenkốp chậc một tiếng rồi đáp:

-Biết chứ!

Bôn lẩm bẩm một mình:

-Không lẽ nào…Lạ thật!

Sôrenkốp hóm hỉnh:

-Đại tá nghĩ đến chuyện ấy làm gì, chỉ tổn thọ…

Mặt đại tá Bôn đỏ gay:

-Thôi, tôi biết rồi…Hừ, tôi là thằng ngu mặc dầu đã có hàng chục năm kinh nghiệm, mang hai thứ tóc trên đầu. Mụ mahu đã ăn lương của cô, của MI.6. Tôi phải xé xác mụ ra mới được.

Sôrenkốp xua tay:

-Ấy chết, đại tá nên giữ bình tĩnh, thất thố người ta cười chết. Vâng, mụ gia nhân của đại tá cũng là nhân viên MI.6. Ngay sau khi gọi dây nói cho Tarô, mụ đã liên lạc với tôi. Và đề phòng tôi bị hành hung, mụ đã núp sẵn ở phòng bên cầm súng nơi tay. Hồi nãy đại tá tưởng lầm mụ mahu chĩa súng để dọa tôi. Sự thật là mụ chĩa súng bảo vệ tôi. Nếu đại tá hoặc cô Lita có cử chỉ khiêu khích, mụ sẽ lảy cò.

Đại tá Bôn rít lên:

-Con mụ gớm thật! Thảo nào trời bắt tội phải ái nam ái nữ.

Mụ mahu từ phòng bên bước sang, giọng mai mỉa:

-Ai bảo với đại tá rằng tôi ái nam ái nữ? Đại tá kém quá, tôi cải trang làm mahu mà đại tá chẳng biết gì cả. Tôi là phụ nữ thật thụ, phụ nữ trăm phần trăm. Đại tá là người hào hoa, và khả ái, về phương diện cá nhân, tôi rất có cảm tình, chỉ tiếc tôi còn nhiệm vụ phải làm tròn. Sau này, công việc xong xuôi, tôi sẽ mời đại tá chèo xuồng ra khơi một vài hôm, đại tá đừng giận tôi nữa nhé! Nhưng mà thôi, khách đã vào đến phòng ngoài rồi…

Đại úy Tarô của Sở công an Tahiti là một thanh niên bản xứ lai Pháp, cao lớn, da ngăm ngăm đen, bắt thịt nổi cuồn cuộn dưới áo sơ mi ngắn tay trắng toát bỏ ngoài quần ống chật. Trên miệng hắn vắt vẻo điếu xì gà dài ngoằng, thơm lừng cần sa.

Chưa vào đến nhà hắn đã bô bô:

-Xin đại tá tha lỗi. Lẽ ra tôi đến từ nãy, nhưng bị con bé giữ riệt lại, chưa chịu cho đi. Tôi phải…

Chợt thấy hai người đàn bà lạ tuyệt đẹp, hắn vội nín khe, vẻ mặt hơi bẽn lẽn.

Sôrenkốp mỉm cười:

-Chào đại úy. Chúng ta đều là người nhà cả. Con bé nào mà dai như đỉa đói vậy, đại úy?

Tarô nhìn ra chỗ khác, giọng ngượng ngập:

-Tôi không dè là có phụ nữ ở đây. Xin hai cô tha lỗi.

Đại tá Bôn nghiêm giọng:

-Anh chỉ làm khổ tôi thôi. Đến nước này mà còn nghĩ đến du hí. Đã tìm ra vết tích Bôlin chưa?

Tarô đáp:

-Thưa rồi. Không hiểu họ bị ma đưa đường hay quỷ dẫn lối mà rủ nhau vào ngôi nhà mát của tôi trên bờ biển để…tình tự.

Sôrenkốp bước ra khỏi phòng:

-Nào, chúng ta cùng lên đường.

Nàng nói đúng, bên ngoài hàng rào một chiếc xe hơi đen đã đậu sẵn, ở băng trước có hai người đàn ông đội mũ sùm sụp. Xe hơi của Tarô chạy trước, họ lái theo sau. Dọc đường, Tarô huýt sáo miệng một mình, ngồi bên mụ mahu giả hiệu dựa đầu vào ghế, thản nhiên hút thuốc lá. Ở băng sau, đại tá Bôn ngồi giữa hai thiếu phụ tuyệt đẹp, đại diện cho hai Sở gián điệp kỳ phùng địch thủ: Tình báo Sở và MI.6. Cả hai đều ngồi yên, không ai nói với ai một lời. Chắc hẳn mỗi người đều có ý nghĩ riêng, vì họ miễn cưỡng phải hợp tác với nhau, nếu có cơ hội thuận tiện là loại trừ nhau để độc quyền hưởng thụ.

Đại úy Tarô tắt đèn pha rồi chỉ qua kiếng chắn gió:

-Chiếc Fiat đang đậu trong vườn chuối bên trái. Chúng ta nên xuống xe ở đây, và đi bộ vào bên trong.

Sôrenkốp, đại diện MI.6, nhảy xuống trước. Nàng nói với Tarô:

-Yêu cầu đại úy đi trước làm hướng đạo.

Cả bọn xếp hàng một lùi lũi đi theo. Đang bước đều, bỗng đại tá Bôn giật mình đánh thót. Hắn vừa nhớ lại cuộc đối thoại với Sôrenkốp. Tại sao cô bé MI.6 không bắt hắn liên lạc bằng điện đài với Trung ương Ba Lê để xin chỉ thị? Hắn bắt đầu thấy rõ sự thật. Chẳng qua Sôrenkốp đòn phép. Lát nữa, nàng sẽ qua mặt hắn, cướp Bôlin trên tay và dông một mạch.

Hắn quay lại, và chạm phải tia mắt của Lita. Từ nãy đến giờ, Lita không thốt nửa lời. Hắn không tin là Lita sẽ chia phần với Sôrenkốp. Sớm muộn hai thiếu phu đối nghịch sẽ đấu quyền ác liệt để dành phần thắng. Hắn sẽ nghiêng về phe nào? Theo thượng lệnh, hắn phải cứu Lita của Tình báo Sở. Nhưng nếu Sôrenkốp bị giết thì bọn hộ vệ viên MI.6 phía sau sẽ ra mặt can thiệp, và hắn sẽ bị chết lây. Nếu hắn tiếp tay cho Sôrenkốp thì Phòng Nhì sẽ mất một món tiền lớn. Và biết đâu hắn sẽ mất việc. Mất luôn tính mạng. Hắn nên đứng giữa ư? Cũng không được. Đầu óc đại tá Bôn rối như tơ vò. Đi được mấy bước, hắn lại cất tiếng thở dài.

Cả bọn đã đến gần căn nhà mát.

Tarô đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.

Hắn xô cửa bước vào. Cánh cửa kêu kẹt một tiếng nhỏ. Nằm trong phòng ngủ, Bôlin khó thể nghe thấy vì tiếng sóng vỗ, tiếng gió gầm mạnh hơn. Vả lại, hắn còn mê giấc thiên thai.

Trong nháy mắt, cả bọn đã vào đến phòng ngủ. Hai ngọn đèn bấm cực mạnh vụt chiếu sáng. Trên giường, Bôlin đang nằm với Quỳnh Dao. Nàng quay mặt vào vách, và đang ngủ thiếp nên khi Tarô quát lớn, nàng mới lồm cồm ngồi dậy. Bôlin thản nhiên khua chân xuống đất tìm giày.

Bôn gằn giọng:

-Đẹp nhỉ?

Bôlin đưa bàn tay lên mắt:

-Chói quá, các ông bà ơi! Tắt dùm đèn bấm đi. Để tôi thắp đèn cầy rồi chúng ta nói chuyện.

Ánh nến hồng bập bùng trong căn phòng nhỏ. Quỳnh Dao đã tỉnh hẳn. Nàng đ?