← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VI CHIẾN TRƯỜNG THẦM LẶNG

Chống cự với một khẩu súng trong hoàn cảnh này đã khó, chống cự với bốn khẩu súng cùng chĩa thẳng vào ngực càng khó gấp bội. Biết mình biết người, Quỳnh Dao đứng yên.

Người vừa lên tiếng phê bình ngạo nghễ là Mêrama, gã đàn ông đẹp trai trong bộ tam đa điện ảnh nàng gặp trên chuyến bay định mạng. Ngay sau khi triệt hạ được Marlon, Quỳnh Dao tiên đoán sẽ đụng đầu với Mêrama. Lời tiên đoán của nàng đã đúng với thực tế.

Vẻ mặt lầm lì gần như vô tri của hắn đã biến đâu. Trên làn môi dày mà nàng tưởng không bao giờ có nụ cười đã nở một nụ cười kênh kiệu và đắc thắng. Mặt hắn –đôi mắt đĩ điếm luôn luôn dán vào ngực đàn bà- cũng không còn những tia dục vọng da diết và đắm đuối nữa. Toàn thân hắn toát ra một sắc thái tàn bạo, trên mặt hắn, tay hắn, nàng có cảm giác như nhìn thấy máu tươi chảy ròng ròng.

Bôlin nhăn mặt ra vẻ khó chịu:

-Các ông định giết tôi?

Mêrama đáp:

-Không. Họa là điên chúng tôi mới giết ông.

Quỳnh Dao tiến lên một bước:

-Vậy ông đến đây làm gì?

Mêrama dằn từng tiếng:

-Để trả thù cho bạn tôi.

-Tôi nhớ ra rồi. Ông muốn trả thù cho Marlon. Hắn tìm cách chặn tôi lại ở dọc đường, nhưng đã bị tôi giết.

-Bây giờ tôi phải giết cô.

-Hừ…phải huy động đến bốn tay súng để giết một người đàn bà. Các anh đã bôi nhọ danh dự đàn ông.

-Câm miệng. Tôi cấm cô lăng mạ.

-Thì ông bắn đi. Nhắm cho đàng hoàng kẻo bắn trật.

Mêrama ra lệnh cho tên cầm súng đứng bên:

-Mày trói ông Bôlin lại.

Nhà bác học giẫy nẩy:

-Nếu các ông bạc đãi, tôi sẽ liều chết không đi.

Mêrama dịu giọng:

-Vì nhiệm vụ, tôi phải nặng tay, xin ông tha lỗi. Nếu chúng tôi được hoạt động tự do, ông đã có thể ung dung xuống xe. Nhưng vì còn có người khác…

-Còn có người khác…nghĩa là đang còn những người khác muốn bắt tôi?

-Vâng. Vì ông là món hàng đắt giá, vô cùng đắt giá.

-Hừ…các ông lỗ mãng thật. Dám coi tôi là một món hàng, cũng như cái tủ lạnh hoặc cái xe gắn máy.

-Xin ông tha lỗi lần nữa. Chẳng qua ông chưa hiểu rõ lời nói của tôi. Theo từ ngữ gián điệp, người cũng như tài liệu chỉ là món hàng có giá biểu cao thấp hẳn hòi.

-Ông đi đi. Bọn người chai sạn như các ông không có đủ phương tiện để mua món hàng này đâu.

-Cái đó tùy ông. Tôi đã được cấp trên ra chỉ thị rõ rệt. Nếu ông kháng cự, tôi phải mang ông đi với bất cứ giá nào. Và tôi sẵn sàng thuốc mê…

Mêrama dứt lời, tên thuộc viên đứng bên xấn tới, bẻ quặt cánh tay nhà bác học ra sau lưng. Bôlin tìm cách cưỡng lại, nhưng sức nhà bác học chỉ có hạn, làm sao địch nổi những kẻ võ nghệ thuần thục. Tuy đang bị trói, hắn vẫn cố vùng lên, và đạp một tên ngã chúi vào đống bàn ghế.

Quỳnh Dao không thể bỏ lỡ cơ hội. Nàng phóng hai bàn tay một lượt theo Phượng chỉ bí pháp. Ngón tay nàng chĩa ra tua tủa, cứng như dùi sắt. Bàn tay trái của nàng chạm tên đàn ông cầm súng gần nhất. Trúng mặt, máu mũi, máu mắt chảy ròng ròng. Hắn kêu ối một tiếng, buông súng ngồi phịch xuống. Quỳnh Dao dành độc thủ của bàn tay phải cho Mêrama.

Nàng ra đòn nhanh như tên bắn song phản ứng của Mêrama cũng nhanh không kém. Hắn nghiêng người để tránh nên ngón tay nhọn của nàng không trúng vào giữa mặt. Nhưng cũng đâm thẳng vào bả vai làm Mêrama loạng choạng.

Quỳnh Dao rướn theo, tóm lấy ve áo, định áp dụng thế khóa động mạch cổ của nhu đạo. Nàng sửa soạn xiết lại thì Mêrama đảo người gỡ thoát dễ như bỡn.

Dễ như bỡn. Quỳnh Dao lạnh người. Bị tấn công bất thần mà hắn còn phá đòn hữu hiệu như vậy, thì không biết khi đấu quyền bình thường, hắn còn hữu hiệu đến đâu nữa. Ngay trong phút xung đột đầu tiên, nàng tự biết chưa đủ bản lãnh khuất phục Mêrama. Về nhu đạo, ít ra hắn cũng hơn nàng hai bậc. Nàng đã thắt đai đen, thế tất hắn phải là đệ tam. Cộng với sức lực đàn ông, hắn có thể hạ nàng dễ như bỡn.

Hắn nhảy tréo sang bên, cười khì khì:

-Ái chà, cô bé định đùa dai!

Lời nói châm chọc của gã đàn ông làm Quỳnh Dao nộ khí xung thiên. Không ai dám gọi nàng là « cô bé ». Dầu mất mạng, nàng cũng quyết ăn thua đủ với hắn. Nàng tấn công liên tiếp, áp dụng những thế tuyệt kỹ của Phượng chỉ bí pháp. Nhưng hai bàn tay của hắn tỏa rộng ra như cái khiên bằng thép, nàng đánh đâu hắn đỡ lấy lẹ làng và nhẹ nhõm như thể đòn nàng chỉ là bông gòn. Nàng thét lên tiếng kiai rồi sà vào người hắn.

Bất cứ khóa sinh nhu đạo nào cũng học thét kiai hầu tăng thêm sinh lực trong khi tấn công và làm đối phương mất tinh thần. Tuy vậy, rất ít người biết thét đúng phương pháp, và nhất là biến tiếng kiai thành võ khí tất thắng.

Vì muốn thét đúng phương pháp, phải am tường tai-sabaki và bộ quyền kimê-nô-kata. Tai-sabaki là nghệ thuật tránh né. Không cần nhảy xa khỏi đối phương mới là biết tránh né. Người am tường tai-sabaki chỉ nhích nhẹ bàn chân là đối phương hụt đòn hoặc trượt ngã. Đã học nhu đạo thì ai cũng học tai-sabaki, song số người đạt đến trình độ toàn mỹ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Học kimê-nô-kata còn khó hơn nữa. Bộ quyền này dành cho võ sĩ thành thạo môn atêmi. Nó gồm 28 thế căn bản và hàng trăm chuyển thế. Nó khó học đến nỗi chỉ được dùng làm môn thi bắt buộc từ đệ …tứ lên đệ ngũ đẳng đai đen.

Ông Hoàng đã rước một bậc thày Nhật bản về dạy kiai cho nhân viên. Sau một thời gian nghiên cứu, võ sư này đã phát minh ra lối học cấp tốc. Quỳnh Dao được học bí thuật này trong khóa huấn luyện bổ túc Bùi thị Xuân trước ngày lên đường công tác.

Trong những ngày đầu, nàng chỉ học cách vận nguyên khí. Thét kiai không phải là há miệng thật lớn và la thật lớn. Vì tiếng thét không phát xuất từ cổ họng mà là từ bao tử và ruột. Nàng phải tập cho các thớ thịt bụng rút lại, chân khí trong người được dồn vào đan điền trước khi bung ra như nước lũ kéo phăng con đê. Nàng được đưa ra một bãi cát vắng vẻ gần Long Hải, tập thét khi nước thủy triều dâng lên. Trên nguyên tắc, phải thét lớn hơn tiếng sóng vỗ, và thét hàng giờ mà không khản cổ thì mới được coi là hoàn hảo. Quỳnh Dao chưa đạt tới mức hoàn hảo này, nhưng cũng được huấn luyện viên chấm ưu.

Xong xuôi, nàng trở về võ đường của Sở ở Sàigòn tập đấm bao cát. Bao cát này nặng khoảng 4 kílô, treo lủng lẳng bằng sợi dây, dòng xuống ngang ngực. Nàng phải đẩy bao cát về phía trước, khi nó lộn lại gần sát ngực nàng mới né tránh theo phép tai-sabaki rồi thét kiai. Bao cát lộn lại lần nữa, nàng phải dùng sống bàn tay đánh atêmi vào giữa thân nó, rồi tiếp tục né tránh, tiếp tục giáng đòn cho đến khi mệt nhoài.

Nhờ công phu tập luyện này, Quỳnh Dao đã có thể triệt hạ đối phương mà không cần thi thố quyền thuật. Chứng kiến một cuộc biểu diễn của nàng, trưởng ban Biệt vụ Thu Thu tấm tắc khen ngợi:

-Khá lắm. Với tiếng kiai này, chắc chắn em sẽ thành công trong chuyến hoạt động tại Tahiti.

Thu Thu đã tiên đoán không sai một li. Quỳnh Dao đã phải xử dụng nghệ thuật kiai để áp đảo đối phương. Tuy nhiên, Thu Thu lại bị trật lất vì Mêrama không phải là võ sĩ tầm thường. Tiếng kiai của Quỳnh Dao làm cho hai tên thuộc viên của Mêrama tán loạn tinh thần nên húc đầu vào nhau, ngã sóng soài trên đất, nhưng Mêrama vẫn trơ như đá, vững như đồng.

Hắn khoa tay, đỡ đòn, miệng nói:

-Té ra cô em cũng biết cả kiai. Nhưng cô em mặt hoa da phấn ơi, cô phải học 5 năm nữa mới có thể làm tôi xửng vửng. Tội nghiệp cho cô. Mới võ vẽ được bài ba đường quyền mà cô đã bị gửi ra hải ngoại. Ông Hoàng đã lợi dụng cô một cách hèn hạ…

-Anh không được hỗn!

-Chà, cô em trung thành với lão Hoàng đến thế kia ư? Tôi không hỗn với ông Hoàng như cô nghĩ đâu. Để tôi nói cho cô nghe: Sở Mật Vụ Nam Việt thiếu gì nam điệp viên giỏi võ mà lại dùng đến một người đàn bà thiếu kinh nghiệm chiến trận như cô. Đại tá Văn Bình đi đâu mất rồi? Nếu tôi không lầm, hắn còn bận hú hí với con gái đẹp…

Hai má Quỳnh Dao đỏ gay. Nàng thay đổi sắc mặt không phải vì tức giận. Vì nàng đã hết tức giận. Sự bình thản cố hữu đã trở lại tâm hồn nàng. Hai má nàng đột nhiên đỏ gay có lẽ vì thẹn.

Nàng chưa gặp điệp viên hào hoa Z.28 nhưng đã nghe nói rất nhiều về chàng. Các nữ đồng nghiệp trong ban Biệt vụ đều say chàng như điếu đổ. Từ nhiều năm nay, lòng nàng lạnh như tro tàn, nhưng không hiểu sao trong chuyến đi Tahiti cơ thể nàng bắt đầu đổi khác…

Thẹn quá hóa liều, Quỳnh Dao chộp lấy cổ áo của Mêrama. Bóp nghẹt mạch máu cổ vẫn là sở trường của nàng. Nàng không ngờ Mêrama né đòn nhanh như điện xẹt. Bàn tay nàng vừa chạm vào cổ áo hắn, hắn đã lách sang bên.

Hắn lùi lại, miệng nói:

-Cô đừng múa may nữa vô ích. Tài nghệ non nớt của cô chưa đáng để tôi xuất quyền. May ra trong Sở Mật Vụ Nam Việt chỉ có một người có đủ bản lãnh chịu với tôi một vài hiệp. Đó là Z.28. Còn ngoài ra, toàn là phường giá áo túi cơm.

Quỳnh Dao quắc mắt:

-Dầu chết, tôi cũng không sợ.

Mêrama lại cười:

-Cô yên tâm, trước sau thế nào cô cũng chết. Cô phải chết thì hương hồn thằng Marlon khờ dại mới khỏi tủi hổ nơi suối vàng. Nhưng trước giờ hành hình cô, tôi cần hỏi cô một vài điều, cô nên ngoan ngoãn hơn nữa, nếu không cô sẽ chết một cách đau đớn và thảm thương…

-Hừ, anh phanh tôi ra hàng chục mảnh là cùng. Tan xương nát thịt tôi cũng không sợ.

Mêrama xoa hai bàn tay, dáng điệu trịnh trọng như chủ nhân mời quan khách vào đại tiệc:

-Phải, tôi biết là cô không sợ. Chết rồi là hết, cô có còn đau đớn nữa đâu. Nhưng tôi đã có cách bắt cô phải sợ.

Nói đoạn hắn tiến lên, nắm bàn tay Quỳnh Dao. Không hiểu hắn áp dụng thế võ kỳ bí nào mà trong chớp mắt nàng đã bị quật ngã. Ngay khi bị hắn nắm bàn tay, nàng rướn người tìm cách gỡ song Mêrama tấn đòn thần tốc đến nỗi nàng chưa kịp dàn thế thì hắn đã xô nàng xuống nền phòng khách sạn.

Hắn hô thuộc viên:

-Trói con bé vào chấn song cửa sổ.

Trong vòng một phút, Quỳnh Dao đã bị trói tròn như khúc dồi. Bọn nhân viên của Mêrama chỉ dùng hai sợi ni-lông trói tay, chân và thòng lọng cổ, bề ngoài trông giản dị nhưng rất kiên cố, phải am tường thuật ninjutsu mới có hy vọng gỡ tthoát.

Mêrama ghé miệng vào tai nàng:

-Cô có biết tôi sắp làm gì không?

Quỳnh Dao nín thinh. Nàng bắt đầu phăng ý định ghê tởm của hắn nhưng đã muộn. Trong khi ấy, Bôlin bị trói quặt cánh tay ra sau lưng đang lim dim mắt ra vẻ bực bội. Tiếng nói hăm dọa của Mêrama làm nhà bác học choàng dậy.

-Hừ…cô nín thinh để biểu lộ sự khinh miệt, phải không? Cô đã lầm lẫm một cách tai hại. Bọn này đã được trui luyện trong lò hành động từ lâu nên lòng không còn biết xúc động nữa. Cô khinh miệt tôi, chứ giá cô nhổ vào mặt tôi cũng dửng dưng như không. Nhưng về phần cô, tôi không tin là cô có thể dửng dưng được.

-Anh muốn gì?

-Tự cô khai mào đấy nhé. Tôi chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn cô cho biết một vài chi tiết. Chẳng hạn cho biết Namui hiện ở đâu.

Câu hỏi của Mêrama làm Quỳnh Dao ngạc nhiên. Lúc còn ở trên phi cơ, nàng được nghe cô gái Hồng kông Lệ Chi nói với Bôlin rằng Namui đang ở tại một vùng hoang vắng, xa thị trấn Papít.

Câu hỏi thứ hai của Mêrama còn làm nàng ngạc nhiên hơn nữa. Hắn dí ngón tay vào trán nàng:

-Thế nào, cô em? Tổ chức của cô em đã bắt cóc Namui mang đi đâu?

Bôlin vùng dậy như muốn giật phăng dây trói:

-Anh nói gì? Namui bị bắt cóc rồi ư?

Mêrama gật đầu:

-Phải. Bị bắt cóc trước khi phi cơ của ông và tôi đáp xuống trường bay…Theo tin tức tôi nhận được thì kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc là đồng lõa của cô bé này. Ông Bôlin ơi, tình báo D.I.A. đã lừa ông, Sở Mật Vụ Nam Việt đã lừa ông…Họ nhẫn tâm bắt cóc vợ ông để bắt buộc ông phải trở về Hoa Kỳ bằng chuyến máy bay sớm nhất.

Bôlin thở dài ảo não, rồi cúi đầu xuống. Quỳnh Dao liếc nhìn hắn và có cảm tưởng hắn cúi đầu để khóc một mình.

Mà hắn khóc thật. Khóc là độc quyền của đàn bà nên mỗi khi phải khóc để vơi nhẹ sầu tư, đàn ông thường hay tìm cách che dấu. Song Bôlin lại chẳng che dấu gì cả. Có lẽ đối với hắn, đàn ông khóc là chuyện thường, cũng như thưởng thức đĩa ăn ngon, ly rượu nồng…

Quỳnh Dao thấy rõ hai hàng nước mắt rơi lã chã xuống đất. Nàng còn nghe cả tiếng nấc nghẹn ngào của hắn. Bỗng dưng nàng đâm ra phẫn nộ. Đàn ông mau nước mắt như Bôlin là đàn ông bỏ đi. Hắn không thể nào trở thành hoàng tử cao quý của lòng nàng. Mẫu đàn ông lý tưởng của nàng phải là con người rạt rào tình cảm nhưng trái tim có thể rắn chắc như thép nguội.

Ngước mặt lên, Bôlin bắt gặp tia mắt soi mói của Quỳnh Dao.

Hắn tỏ vẻ bối rối:

-Xin lỗi cô.

Nàng nhếch mép cười khinh bỉ:

-Ông nên khóc nữa đi.

Giọng nói của Bôlin đầy vẻ thảm hại:

-Miệt thị tôi làm gì cô ơi.

-Không, tốt lắm chứ. Vào địa vị ông, tôi cũng khóc. Có lẽ tôi còn khóc to hơn nữa.

Mêrama trợn mắt:

-Khóc hay cười thì kệ người ta, cô em lại ghen nữa ư?

Tức tối, Quỳnh Dao rướn người định đạp vào hông Mêrama. Nhưng sợi dây kiên cố đã giữ chân nàng lại. Một tên thuộc viên của Mêrama ôm bụng cười ngặt nghẽo:

-Cô em muốn biểu diễn võ thuật à? Để tôi cởi trói ra đã nhé.

Quỳnh Dao nuốt giận, nhắm mắt lại. Lòng nàng tràn trề hối hận. Nếu nàng chịu luyện Ninjutsu thì bọn Mêrama đã không dám mó đến da thịt nàng. Nàng cảm thấy thèm khát tự do hơn bao giờ hết. Nếu được tự do, trở về Sàigòn, nàng sẽ tìm gặp Văn Bình, xin chàng truyền dạy Ninjutsu. Dầu Văn Bình đặt điều kiện nặng nề, nàng cũng chấp thuận.

Bất giác hai má nàng ửng đỏ. Nàng đã nghe nói đến những điều kiện của Văn Bình. Tài hôn môi của chàng đã lên đến trình độ thượng thừa. Chàng có thể hôn môi trong 15 phút. Môi chàng như có chất từ thạch, môi đàn bà đã dính vào là bám chặt lấy, không sức mạnh nào có thể dứt ra được nữa. Bạn bè trong ban Biệt vụ thuật lại là thân thể Văn Bình được tạo hóa phú cho nhiều đặc tính lạ lùng. Mùa hạ, chàng ôm ai là da thịt toát ra chất mát lạnh, làm cơn nóng sốt ái ân của phụ nữ được xoa dịu trong khoảnh khắc. Mùa đông, da thịt chàng trở thành lò sưởi. Hơi mát cũng như hơi ấm từ người Văn Bình luồn qua lỗ chân lông, đột nhập lục phủ ngũ tạng rồi lên óc, tạo ra cảm giác lâng lâng, say sưa như được uống rượu bồ đào thượng hạng, loại rượu quý của đệ tử Lưu Linh, nhắm vào không nóng cổ họng, không cay cuống lưỡi, không nhức đầu nhưng lại làm đê mê, quên cả thực tại, quên cả thế giới loài người.

Nhưng thực tại phũ phàng đã trở lại với Quỳnh Dao. Mêrama cất tiếng quát chát chúa:

-Thế nào, cô em? Tổ chức của cô em đã bắt cóc Namui mang đi đâu?

Quỳnh Dao nín lặng. Không phải vì nàng gan lì, nhưng vì nàng không biết gì hết. Tin Namui bị bắt cóc đến với nàng một cách quá đột ngột. Sự biệt tích của Namui làm cho nhiệm vụ của nàng trở nên khó khăn hơn.

Mêrama gằn giọng:

-Cô em định đánh nước liều, phải không? Không nên làm vậy, cô em ạ. Vì tôi đã có đủ cách để bắt cô em phải nói.

Quỳnh Dao nhìn thẳng vào mắt hắn:

-Anh có giỏi thì lóc da, xẻ thịt tôi đi.

Mêrama lại phá lên cười. Tiếng cười ghê rợn vang ngân trong đêm khuya, át cả tiếng gió biển và sóng biển của xứ dừa thơ mộng.

-Dại gì lóc da, xẻ thịt, phải không cô em? Cô em không thách đố, tôi cũng làm. Nào, tôi cho cô suy nghĩ một phút. Chỉ một phút thôi…

Quỳnh Dao nhổ nước miếng vào mặt hắn. Hắn vẫn tiếp tục cười khanh khách nhưng tròng mắt hắn đỏ tía như pha máu tươi.

Hắn tiến lại gần nàng, quan sát nàng kỹ lưỡng từ đầu xuống chân. Thiết tưởng lão trọc phú thời phụ nữ nô lệ ra chợ mua gái đẹp cũng chỉ quan sát kỹ lưỡng và sống sượng đến thế là cùng.

Quỳnh Dao đã đọc thấy ý định ghê tởm của hắn trong cặp mắt tóe lửa. Song nàng đã bị trói cứng vào chấn song sắt. Nàng đành mím miệng chờ đợi.

Mêrama đặt một bàn tay lên cổ áo Quỳnh Dao:

-Bắt đầu, tôi xé toang áo ngoài của cô. Nếu cô tiếp tục ngậm miệng, tôi sẽ xé đến đồ lót. Tôi sẽ tiếp tục xé nữa, xé đến khi nào cô trần như nhộng, rồi…

Bôlin phản đối:

-Anh không được có cử chỉ đê hèn như vậy!

Mặt Mêrama vênh váo:

-Nếu tôi có cử chỉ như vậy, ông sẽ làm gì tôi?

Nói đoạn hắn cầm ve áo của Quỳnh Dao kéo mạnh từ trên xuống dưới.

Hắn không cần phải xé đồ lót. Vì trời đất ơi, Quỳnh Dao thuộc vào đẳng cấp giai nhân không đồ lót, cũng như không cần ảo thuật của kỹ nghệ ni-lông và cao su nhân tạo.

Mảnh áo rách toạc, thân hình nàng hiện ra lồ lộ. Và lồ lộ nhất là bộ ngực căng nở của nàng. Năm người đàn ông hiện diện trong căn phòng khách sạn đều không hẹn nhau mà cùng dán mắt vào đôi nhũ hoa tròn trịa, cân đối, và cái eo nhỏ xíu không một nếp răn.

Mêrama tắc tỏm khen ngợi:

-Đẹp, đẹp quá!

Không khí trong giàn phòng ngạt thở như sặc mùi thuốc súng. Không ai dám cử động mạnh, dường như cử động sợ người bên cạnh tưởng lầm là muốn độc chiếm Quỳnh Dao. Nàng nghe rõ hơi thở hổn hển của gã đàn ông cầm súng đứng sau lưng nàng. Tên đứng gần nàng nhất tiến lên một bước. Một tên khác chặn lại:

-Mày làm gì thế?

Đương sự gạt mạnh:

-Làm gì mặc tao, không liên hệ đến mày.

-Sao lại không? Món hàng là của chung, mày không được quyền ăn mảnh.

-Đồ con nít. Mày xí phần, tao đánh dập mặt.

Một trận đấu quyền diễn ra trong chớp nhoáng. Hai tên thuộc viên háo sắc của Mêrama sáp vào nhau, đấm đá nhau túi bụi. Mêrama vung hai cánh tay ra, cả hai khối thịt đồ sộ bị gạt bắn xuống đất. Quên cả thẹn thùng và tức giận, Quỳnh Dao chỉ nghĩ đến võ công ghê gớm của Mêrama. Hắn mới thi thố tài mọn mà hai tên thuộc viên vạm vỡ đã ngã nhào, không biết khi vận toàn lực hắn còn khỏe đến đâu nữa.

Mêrama quát:

-Bọn mày không được đánh lộn. Đứa nào trái lệnh, tao sẽ bẻ gẫy cổ.

Cả bọn đều nín khe. Mêrama đặt tay vào lưng quần của Quỳnh Dao:

-Cô em thấy chưa? Chúng nó mới thấy phần trên mà đã tranh dành chí tử. Tôi chỉ xé thêm cái nữa là cô em sẽ hoàn toàn khỏa thân. Cô em bị trói bằng dây ni-lông, muốn kháng cự cũng vô ích. Bọn đàn em của tôi là đàn chó đói thèm mồi. Chúng sẽ ăn tươi nuốt sống cô em trong vòng 15 phút. Vậy cô em đừng bướng nữa. Dầu sao cô em cũng là trang quốc sắc thiên hương, ngọc quý mà để ngâu vầy thì thật uổng. Tôi không muốn cô em bị nhơ nhuốc. Cô nên nghe lời tôi…

Quỳnh Dao cúi gằm mặt. Gia nhập ngành điệp báo, nàng biết sớm muộn sẽ rơi vào tay những kẻ địch tàn bạo. Tuy nhiên, nàng không thể ngờ rằng sự tàn bạo ấy lại sống sượng đến thế. Nếu biết Namui ở đâu, nàng cũng không khai, phương chi nàng không biết. Nàng đành nghiến răng chịu nhục.

-Tôi đếm từ 1 đến 9. Đến 9 mà cô em vẫn ngoan cố, miễn cưỡng tôi phải xé tiếp. Khi ấy cô em đừng trách. Nào 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8…

-Thong thả.

Đó là tiếng kêu của Bôlin. Mêrama ngừng đếm. Bôlin nói giọng cầu khẩn:

-Anh nên nể tôi mà tha cho nàng.

Mêrama cười nhạt:

-Tôi rất nể ông. Nhưng tôi còn công việc phải làm. Nếu cần giết hàng trăm người vô tội để đạt mục đích, tôi cũng không ngần ngại một giây, huống hồ chỉ là hành hạ một nữ nhân viên gián điệp địch. Một lần nữa, tôi yêu cầu ông im lặng.

Hắn quay lại phía Quỳnh Dao:

-Thời gian suy nghĩ đã hết. Từ phút này trở đi, tôi sẽ không nhẹ tay với cô nữa.

Hắn mím môi sửa soạn xé nát quần bằng vải dầy bó sát của Quỳnh Dao. Nhưng một tiếng nói khác lại cất lên. Cũng là tiếng « thong thả » như hồi nãy, song người nói không phải là Bôlin.

Mà là một người đàn bà kiều diễm, phục sức sang trọng.

Nàng mở cửa vào phòng không biết từ lúc nào. Nhìn thấy nàng, Mêrama ngừng tay, vẻ mặt vô cùng sửng sốt:

-Lita!

Thiếu phụ mới vào là Lita, minh tinh màn bạc Hồ ly vọng. Nàng cùng đi với Marlon và Mêrama từ Hạ uy tới đảo Tahiti. Quỳnh Dao đinh ninh bộ ba tài tử điện ảnh này cùng ở trong một tổ chức. Giờ đây nàng mới biết là lầm…

Lita nhìn đảo quanh phòng rồi nói:

-Chào anh Mêrama, chào tất cả.

Một tên thuộc viên của Mêrama giơ súng lên. Mêrama nhăn mặt:

-Cô Lita là bạn của tao. Mày có cất cái của nợ ấy đi không?

Gã thuộc viên líu ríu nhét khẩu súng vào bao da đeo tòng teng dưới nách. Lita nhoẻn miệng cười tươi như hoa hồng nở trong sương sớm:

-Anh Mêrama biết điều lắm. Tôi thành thật cám ơn.

Mêrama rút mù soa ra lau một giọt bồ hôi trên trán:

-Tại sao cô biết tôi ở đây?

Lita nhún vai:

-Biết chứ!

-Té ra cô cũng…

-Dĩ nhiên. Cũng như anh, tôi chỉ là diễn viên màn ảnh giả hiệu. Nói cho đúng, tôi chỉ đóng phim khi nào rỗi rãi. Phần lớn thời giờ của tôi được dành cho việc khác. Đến phi trường, hai anh tìm cách ăn mảnh một mình. Tệ thật…Anh quên rằng tôi đã lái xe chạy sau.

-Tôi không hiểu cô nói gì. Ba ngày nữa mới đóng phim. Hiện giờ tôi cũng đang bận. Tôi có cảm tình với cô từ lâu nên ra lệnh cho thuộc viên cất súng. Thiết tưởng tôi cũng chẳng giấu cô làm gì nữa. Tôi là nhân viên gián điệp sô viết có nhiệm vụ đến đây gặp bác sĩ Bôlin. Nếu cô cũng là nhân viên gián điệp như tôi thì xin cô rút êm ra ngoài. Nằng không, tôi sẽ phải phản ứng…

-Ha ha, anh đã tự giới thiệu lẽ nào tôi lại chưa cho anh rõ hành tung thật sự của tôi. Như tôi nói cách đây một phút, tôi cũng là nhân viên gián điệp. Nhưng đáng tiếc là không phải nhân viên gián điệp sô viết. Mà là Tình báo Sở. Quốc tế Tình báo Sở…

-Như vậy càng khỏe cho tôi. Tôi khỏi băn khoăn và hối hận. Nhưng dầu sao, chúng ta cũng là đồng nghiệp điện ảnh, nên một lần nữa tôi cho phép cô được ra khỏi phòng này.

-Anh cho phép tôi?

-Phải, vì chúng tôi đông hơn cô. Đánh nhau bằng tay không cũng đủ đè bẹp được cô. Phương chi lại có đầy đủ khí giới.

-Hừ, không ngờ một sĩ quan gián điệp sô viết lại có thể ngờ nghệch đến mực độ ấy. Trừ phi là điên tôi mới đơn thương độc mã vào hang cọp. Anh quay sang bên trái sẽ thấy…

Lita nói đúng. Phe của Mêrama gồm nhiều người nhưng sức mạnh của 4 khối thịt cộng với sức mạnh của 4 khẩu súng ngắn chỉ là trò chơi vô nghĩa trước khẩu tiểu liên Trung cộng AK.47, bắn bằng xạt-giơ 30 viên đạn.

Người cầm tiểu liên AK trạc 30, thân hình nhỏ thó, mũi tẹt, da xanh tái vì sốt rét ngã nước. Khẩu AK dữ dằn đang chĩa về phía Mêrama. Cả bọn rợn người. Họ chưa bắn được một viên đạn thì họng tiểu liên đã có thể khạc ra một loạt với tiếng kêu chóc chóc chóc ớn tận xương tủy.

Lita thấp giọng:

-Giới thiệu với các anh đây là cận vệ của tôi. Chúng tôi đã có cơ sở hùng hậu trên đảo. Các anh chớ thấy hắn bé nhỏ, xanh xao mà coi thường. Hắn có tài bắn nhanh như điện. Và hễ bắn là trúng đích. Hắn chỉ khẽ cử động là cả xạt-giơ cắm vào người các anh.

Mêrama đứng sững như người bị hớp hồn. Cán cân lực lượng đã bị thay đổi trong nháy mắt. Đang ở địa vị kẻ thắng dương dương tự đắc, hắn tụt xuống địa vị kẻ bị bại buồn xìu như mèo cắt tai.

Song miệng Mêrama vẫn chưa hết bình tĩnh. Hắn gượng cười nói với Lita:

-Lần này tôi chịu thua cô. Đường đời còn dài, tôi xin khất cô lần sau.

Lita cười ngặt nghẽo:

-Anh lầm rồi. Đường đời rất ngắn. Tôi sợ anh không còn cơ hội gặp lại tôi nữa.

Lita vừa dứt lời thì một tên thuộc viên của Mêrama –tên đứng gần cánh cửa ăn thông sang phòng bên- nhoài người lại, liều mạng cướp súng.

Tiếng chóc chóc rùng rợn nổi lên. Nạn nhân gục ngã ngay sau khi mưu toan phản công. Tên thứ nhì, rồi tên thứ ba đều nhảy tới. Tiếng tiểu liên AK lại nổ. Và cả hai đều rụng như sung.

Tấn kịch diễn ra trong vòng 5 giây đồng hồ ngắn ngủi. Nhưng 5 giây ngắn ngủi ấy tạm đủ cho Mêrama đánh lá bài tháu cáy. Hắn tung bàn chân phải lên. Tên cầm súng lùi lại, đồng thời lảy cò. Một loạt đạn bắn ra tua tủa. Ngọn cước chân trái của Mêrama đã được phóng tiếp. Và lần này đá trúng bàn tay cầm tiểu liên.

Khẩu AK rớt xuống. Mêrama nhào lại, chộp lấy áo đối phương. Hắn vặn tréo cổ áo trong một thế chặn nghẹt cuống họng tài tình. Dầu là võ sĩ nhu đạo đai đen thì thế shime waza -bộ môn chặn nghẹt cuống họng của võ Nhật- vô cùng lợi hại của Mêrama cũng làm cho bất tỉnh, nếu không bị táng mạng.

Tuy nhiên, một biến chuyển bất ngờ xảy ra. Đóng vai trò bàng quan ở ngoài, Quỳnh Dao không ngờ gã đàn ông nhỏ thó và vàng vọt lại có sức chịu đựng bền bỉ và nghệ thuật gỡ đòn bén nhọn đến thế. Mạch máu cổ bị đè mạnh nổi lên cuồn cuộn như muốn trồi ra khỏi da thịt, lưỡi hắn bắt đầu thè lè, da mặt đang chuyển sang màu tím. Nhưng trước khi bị ngất, một phần vi phân tích tắc đồng hồ, hắn đã kịp thời ưỡn người, nghiêng đầu thoát ra khỏi gọng kềm cứng như sắt nguội của Mêrama. Đồng thời hắn vận toàn lực vào sống bàn tay trái giáng xuống.

Song Mêrama đã luồn tránh nhanh nhẹn như con chim cắt. Bàn tay của gã nhỏ bé chưa kịp chạm đầu thì Mêrama đã bắt gọn lấy, dùng làm trớn để kéo nhào vào chân tường. Gã đàn ông nhỏ thó húc mạnh vào tường gạch rồi ngã lăn chiêng.

Mêrama bước tới sửa soạn tung ra miếng đòn quyết định.

Khi ấy Lita, nữ điệp viên Tình báo Sở, đội lốt diễn viên màn ảnh vô tuyến, mới nhảy vào vòng chiến.

Thấy Lita phóng đòn, Quỳnh Dao quên bẵng đang bị trói kêu « trời » một tiếng lớn. Quỳnh Dao sửng sốt là đúng vì bất cứ ai cũng phải sửng sốt như nàng khi thấy Lita tấn công bằng một thế tuyệt vời của hiệp khí đạo aikiđô.

Hiệp khí đạo được khai sinh vào thế kỷ thứ XII tại Nhật, là một trong những môn võ diễm tuyệt và bí mật nhất (1).

Nó rất gần với nhu đạo, nhưng lại xa nhu đạo, vì nhu đạo đòi hỏi nắm thân thể đối thủ làm điểm tựa trong khi hiệp khí đạo đánh từ xa tới, giống như Thái cực quyền Trung hoa. Nhu đạo đánh toàn diện, hiệp khí đạo lại chỉ chú trọng đến nghệ thuật bẻ gẫy khớp xương, quật té và đánh atêmi.

Đánh hiệp khí đạo đẹp hơn đánh nhu đạo vì hầu hết mọi thế công thủ đều lượn theo hình tròn. Kết quả là võ sĩ hiệp khí đạo thường có thân hình nảy nở, cân đối. Phụ nữ ham tập hiệp khí đạo là vì vậy. Tuy nhiên, đạt tới trình độ cao siêu là điều vô cùng khó khăn vì trên nguyên tắc, hiệp khí đạo chỉ có 35 thế võ, nhưng đến khi biến hóa lại tới 2.500, và những bậc thày còn biế hóa gấp đôi, gấp ba số 2.500 ấy nữa.

Thế tuyệt vời mà Lita áp dụng để triệt hạ Mêrama mang tên là tekubi-osaê, nghĩa là bóp trẹo cườm tay. Đặc điểm của thế này là nắm cườm tay đối phương rồi dùng ngón tay ép chặt làm đối phương bong gân và gãy xương. Bề ngoài nó rất giản dị, nhưng khi thực hành rất khó vì dùng ngón cái và ngón trỏ để gây trọng thương cho đối phương phải là một công phu tinh vi.

Nhanh như điện, Lita chuyển người, bàn tay phải của nàng chộp lấy cườm tay phải của Mêrama, bàn tay trái của nàng cũng nắm theo. Và chỉ bằng áp lực của ngón tay, nàng bắt Mêrama phải cúi đầu xuống. Trong khi hắn mất thăng bằng, nàng khèo nhẹ vào chân trái làm hắn lộn xuống đất. Nếu Lita chỉ quật té Mêrama thì Quỳnh Dao cũng không kinh ngạc. Sở dĩ Quỳnh Dao kinh ngạc vì Lita đã mượn thế tekubi- osaê để đánh atêmi bằng đầu gối vào giữa mặt nạn nhân. Mêrama đang ngã thì đầu gối của Lita đưa lên. Không ngờ thân hình ẻo lả của Lita lại có được cú atêmi đầu gối ghê gớm đến như vậy.

Môn hiệp khí đạo được giảng dạy trong trường gián điệp nên Quỳnh Dao đã học qua và cũng chỉ võ vẽ được một số thế căn bản. Hiệp khí đạo có thể được ví với môn vũ. Dĩ nhiên ai muốn học vũ cũng được, nhưng không phải bất cứ ai cũng có thể thành vũ sinh giỏi, vũ công tài ba, hoặc vũ sư lỗi lạc.

Miếng đòn của Lita chứng tỏ nàng đã trèo lên cao hơn trình độ mặc hakama (2) của đẳng cấp đai đen.

Thấy Mêrama ngã xuống, Lita nhún vai một cách khinh bỉ, đoạn rút trong túi ra con dao nhỏ cắt dây trói cho Bôlin. Xong xuôi, nàng mới chiếu cố đến Quỳnh Dao. Vòng dây cuối cùng vừa tuột khỏi người, Quỳnh Dao đã xấn tới lượm khẩu tiểu liên AK, và nâng mũi súng lên, giọng dịu dàng nhưng đầy hăm dọa:

-Xin ân nhân tha lỗi.

Lita nhìn Quỳnh Dao bằng cặp mặt nửa nghiêm trang, nửa đùa bỡn:

-Cô định bắn tôi?

Quỳnh Dao đáp:

-Không. Cô vừa cứu tôi nên tôi không thể phủ ơn. Tôi chỉ muốn cô rút ra khỏi phòng.

Lita phá lên cười:

-Cô em Quỳnh Dao ơi, cô mới vào nghề có khác, còn nóng nẩy và khờ dại lắm.

Quỳnh Dao rít lên:

-Lita, cô không được hỗn.

-Tôi nói thật đấy, cô Quỳnh Dao ạ. Về tuổi đời, tôi đáng bậc đàn chị của cô. Người nhỏ tuổi mắng nhiếc người lớn tuổi mới bị coi là hỗn. Phương chi tuổi nghề tôi lại hơn cô một trời một vực. Cô nên bỏ súng xuống. Một nữ điệp viên đeo lon thiếu tá của Tình báo Sở không dại gì cởi trói cho cô mà không đề phòng chu đáo.

-Hừ…cô không ngờ tôi phản công nên chưa kịp chuẩn bị. Tôi đã nhìn ra vẻ mặt bối rối của cô. Có lẽ tuổi nghề tôi còn thua cô, nhưng tài không cần đợi tuổi, cô ạ. Làm nghề này, cứu cánh biện minh cho phương tiện, đến khi nằm xuống mới biết được kẻ khôn người dại. Vả lại, thiếu tá Lita ơi, kẻ khôn thì khôn từ thuở lên ba, người dại thì đến già cũng dại như thường.

-Nghĩa là cô khôn, còn tôi dại?

-Dĩ nhiên. Nếu là cô, tôi sẽ chẳng bao giờ thả hổ về rừng.

-Cô nói rất đúng. Nếu là hổ thì không nên thả về rừng. Song cô chỉ là chuột, một con chuột nhắt trong ngành điệp báo quốc tế không đáng cho tôi quan tâm.

Hai má đỏ bừng, Quỳnh Dao lia mũi súng:

-Nếu cô không chịu giơ tay, tôi sẽ bắn.

-Phải, cô sẽ bắn. Nhưng cô còn quên một điều. Hồi nãy, anh nhân viên của tôi đã bắn hết băng đạn 30 viên, và chưa kịp thay xạt-giơ thì bị đánh gục. Bây giờ, muốn bắn tôi cô chỉ có thể bắn không khí. Nếu cô cần xạt-giơ mới thì hãy chờ tôi đưa cho.

Quỳnh Dao thẹn chín cả người. Nàng đã bị đưa vào xiếc như đứa trẻ. Nàng phải đương đầu với một đối thủ già dặn về mọi phương diện, về võ thuật cũng như về mưu lược.

Nàng đành vứt khẩu súng vô dụng xuống sàn phòng. Lita đá khẩu súng vào góc, đoạn nói:

-Súng không có đạn, chứ có đạn cô cũng không hy vọng bắn hạ được tôi. Tôi đã có dịp quan sát tài võ của cô, so sánh với nhiều nữ gián điệp khác, cô được liệt vào hàng cự phách. Đối với nam giới, cô cũng không đến nỗi thua kém nhờ kỹ thuật Phượng chỉ bí pháp khá tinh vi. Nhưng đối với tôi thì các thế đánh đỡ bí truyền của cô còn quá non nớt. Nếu giao đấu với tôi, cô chỉ đứng vững được một vài phút là nhiều nhất. Không tin, cô thử quần thảo với tôi mà xem. Nào, tôi xin mời cô…

Tay chân Quỳnh Dao trở nên luýnh quýnh như chú bé con đối diện gã khổng lồ. Nàng biết tài Lita qua thế hiệp khí đạo kỳ lạ. Mêrama là cao thủ mà cũng chỉ chịu đựng được một atêmi. Quỳnh Dao còn thua Mêrama, nàng không thể đọ sức với Lita. Vì vậy nàng đứng yên.

Giọng Lita dịu hẳn, vẻ kiêu căng và thách thức cũng biến đâu mất:

-Tội nghiệp, tôi đã vô tình chạm tự ái của cô. Trong võ lâm, cao nhân tắc hữu cao nhân trị, con nhà võ chân chính không khi nào vỗ ngực khoe mình trước thiên hạ. Cô đừng giận tôi nhé. Nhiều khi tôi thường tự phụ một cách lố bịch như vậy. Có lẽ vì tôi coi cô như người nhà, coi như em…Này, tôi cần nói thật cô biết: cả ban Biệt vụ của ông Hoàng, chưa có ai dám sánh được võ nghệ của tôi. Trừ một người…

Nghỉ một phút, Lita hết nhìn Bôlin đến Quỳnh Dao rồi mới chậm rãi tiếp:

-Chắc cô biết người này là ai. Là Thu Thu, cựu điệp viên MI.6, Anh quốc, hiện là trưởng ban Biệt vụ. Thu Thu cũng trạc tuổi tôi, về mưu lược và võ thuật đồng cân, đồng lạng. Cô em Quỳnh Dao ơi, tôi sẽ không giết cô như Mêrama dọa đâu. Tôi sẽ trả tự do cho cô sau khi hoàn thành kế hoạch. Mai kia, về Sàigòn, phiền cô phúc trình với nữ trưởng ban Thu Thu là "bông hồng Tou-Fan" có lời hỏi thăm.

-Cô là "bông hồng Tou-Fan"?

Quỳnh Dao hỏi bằng giọng ngạc nhiên và cảm phục. Nếu Lita là "bông hồng Tou-Fan" thì nàng chỉ đáng làm em út. Tou-Fan là một thung lũng vòng chảo tại sa mạc Lob-nor trong tỉnh Tân Cương, tây bắc Trung hoa. Giữa những rặng núi cao 2.300 thước, Trung cộng đã thiết lập một trung tâm thí nghiệm bom nguyên tử.

Mỗi lúc trà dư tửu hậu, nữ trưởng ban Thu Thu thường nhắc đến "bông hồng Tou-Fan". Câu chuyện xảy ra vào cuối năm 1960. 6 năm trước ngày trái bom nguyên tử của chế độ Mao nổ, nàng được phái đến Lob-nor, tìm cách thâm nhạp vào thung lũng Tou-Fan. Nhiệm vụ của nàng là tiếp xúc với một nhà bác học Trung hoa trước đó phục vụ tại Hoa Kỳ, rồi hồi hương cộng tác với bác sĩ Tsien San Tsiang, cha đẻ của bom nguyên tử Hoa lục.

Quen sống tự do, nhà bác học Tàu hồi hương không kham nổi những biện pháp kiểm soát chặt chẽ của chính phủ Bắc Kinh. Nhân một cuộc về thăm Bắc Kinh, ông bí mật liên lạc với tình báo tây phương, yêu cầu được chọn tự do. Thu Thu được thả dù xuống chân núi gần thung lũng Tou-Fan. Sau nhiều ngày trèo đèo, lội suối, nàng lọt được vào bên trong trung tâm thí nghiệm, và giáp mặt nhà bác học. Kế hoạch thoát thân đã được soạn thảo và thực hiện vô cùng khôn ngoan, nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, mấy giờ đồng hồ trước khi Thu Thu đưa nhà bác học ra khỏi thung lũng thì bị bại lộ…

Bại lộ vì tính hảo ngọt muôn thuở của đàn ông. Tính hảo ngọt của nhà bác học Tàu muốn chọn tự do…

Ông ta rơi vào cạm bẫy của Tình báo Sở mà không biết. Con mồi là một cô gái tây phương đẹp như tượng nặn Vệ nữ thần, trong đoàn ca múa của trung tâm. Trước giờ lên đường, ông ta quyến luyến không nỡ rời nàng. Và nàng đã phăng ra kế hoạch bỏ trốn. Nàng bèn lừa cho ông ta rủ nàng đi theo. Đến phút chót, Thu Thu mới biết ngoài ông ta ra còn một người đàn bà khác nữa…Thu Thu muốn phản đối nhưng đã muộn.

Cả bọn ra khỏi trung tâm, băng qua một khu rừng, đến một ngọn đồi trọc, nơi hẹn với phi cơ thì cô gái ca múa trở mặt. Cũng may, Thu Thu là điệp viên giàu kinh nghiệm, hẹn phi cơ đến sớm hơn giờ đã định 60 phút nên chương trình phục kích bắt trọn ổ của Tình báo Sở bị thất bại.

Tuy nhiên, Thu Thu đã phải mua tự do bằng giá rất đắt. Nhà bác học dại gái bị giết. Một cuộc đấu quyền một mất một còn diễn ra dưới ánh trăng rằm trên đỉnh đồi lộng gió giữa Thu Thu và cô gái ca múa.

Lúc phi cơ đáp xuống thì toán phục kích của Tình báo Sở còn kẹt dưới chân đồi. Tuy trời lạnh buốt, Thu Thu cũng đổ bồ hôi vì cô gái ca múa đã tỏ ra có một trình độ võ thuật cự phách. Nhờ dẻo dai, bình tĩnh và gan dạ, Thu Thu đã thắng trong đường tơ kẽ tóc. Nàng thoát được lên phi cơ, cất cánh ra khỏi thung lũng Tử thần. Mãi sau này, nghiên cứu lại diễn biến của nội vụ, đối chiếu với hồ sơ của Sở Mật Vụ, Thu Thu mới biết cô gái ca múa ấy là nữ điệp viên tài sắc song toàn của Tình báo Sở, mang biệt hiệu "bông hồng Tou-Fan".

Nàng yêu hoa hồng. Tou-Fan là nơi khí hậu không thích hợp với hoa hồng, mà nàng vẫn mang đến trồng. Trong trung tâm thí nghiệm nguyên tử, chỉ có căn nhà nhỏ của nàng là có hoa hồng. Vì vậy người ta mới gọi nàng là "bông hồng Tou-Fan".

Năm 1964, Thu Thu và "bông hồng Tou-Fan" lại chạm trán nhau nảy lửa lần nữa. Lần này là ở tây phương, ở giữa kinh đô ánh sáng Ba Lê.

Nhưng lần này, hai người không giao đấu bằng quyền thuật. Hai người gặp nhau một đêm cuối tuần trong một nhà hàng danh tiếng gần Khải hoàn môn. "Bông hồng Tou-Fan" đang uống rượu sâm-banh với một nam nghệ sĩ Liên Sô thì nhận ra người thù năm xưa.

Thu Thu đứng dậy chào. "Bông hồng Tou-Fan" tiến đến bắt tay thân mật, rồi ghé vào tai nàng:

-Từ 4 năm nay, tôi để ý kiếm chị trên khắp thế giới mà không được hân hạnh tái ngộ.

Thu Thu đáp:

-Để báo thù trận thua năm 1960 tại đỉnh đồi gần trung tâm Tou-Fan, phải không? Thắng hay bại trong nghề này là chuyện thường, chị bận tâm làm gì cho già người?

-Sau khi bị thua, tôi đã thề độc là sẽ giết chị. Nêm trong 4 năm nay, tôi vùi đầu vào công cuộc luyện tập võ nghệ. Tôi bị chị đánh ngã bằng Phượng chỉ bí pháp, nên tôi đã học hết bí quyết của Phượng chỉ bí pháp. Tôi tin tưởng là sẽ rửa được thù xưa.

-Vậy, xin mời chị. Thành phố Ba Lê quá đông người, chúng ta có thể rủ nhau ra ngoại ô.

-Hiện tôi đang còn đau, chưa được bình phục. Không giấu gì chị, tôi vừa bị sẩy thai, phải nằm bệnh viện. Nên chị có thể đợi tôi từ 2 đến 3 tuần lễ…

-Đáng tiếc, tôi phải đáp chuyến phi cơ thường lệ trưa mai của công ty Air France về Sàigòn.

-Cũng chẳng sao. Trái đất mỗi ngày một thu nhỏ, chẳng sớm thì muộn tôi sẽ có cơ hội giết chị.

-Vâng, tôi xin sẵn sàng.

Từ đó, Thu Thu không hề gặp lại "bông hồng Tou-Fan" nữa. Khi thuật lại cuộc gặp gỡ với "bông hồng Tou-Fan", nữ trưởng ban Thu Thu không quên nhấn mạnh:

-Cô ta có lẽ là điệp viên cừ khôi nhất, và cũng nguy hiểm nhất của Tình báo Sở. Về sắc đẹp, có lẽ không thua ai. Về quyền cước thì thật là phi thường. Hồi tôi đánh ngã nàng tại Lob-nor chẳng qua vì tôi gặp hên: nàng vấp phải rễ cây lớn, đang loạng choạng thì bị tôi lợi dụng thời cơ, dùng Phượng chỉ bí pháp đánh ngã bất tỉnh. Sau trận thua này, nàng lâm bệnh. Đòn của tôi trúng đan điền nên trong nhiều tháng liền, nàng bị tức ngực, thỉnh thoảng ho ra máu. Và nàng đâm ra mắc bệnh thổ huyết kinh niên. Nàng thù tôi vì thế. Nàng thề giết được tôi thì chết mới nhắm mắt.

Định mạng trớ trêu đã khiến Quỳnh Dao đối diện với "bông hồng Tou-Fan", thiếu tá của Tình báo Sở trên đảo Tahiti. Chỉ tiếc là không có Thu Thu một bên. Nếu có, Quỳnh Dao đã được thưởng thức một pha đấu quyền đến chết giữa hai địch thủ đồng cân đồng lạng, tài ba lừng khắp hoàn vũ…

-Cô là "bông hồng Tou-Fan"?

Nghe Quỳnh Dao hỏi, Lita nhếch mép cười nhạt:

-Đích thị. Cô em nhớ nhé! Nhớ nói với nữ trưởng ban Biệt vụ Thu Thu là "bông hồng Tou-Fan" hiện giỏi võ hơn cái thời ở Tou-Fan nhiều. Thu Thu hèn lắm, không dám nhận lãnh nhiệm vụ hành động như xưa, mà lại ru rú trong văn phòng. Hừ, không ngờ một người như Thu Thu mà sợ chết…

Quỳnh Dao cau mày:

-Cô không nên nói xấu người vắng mặt.

"Bông hồng Tou-Fan" nhún vai:

-Phải rồi. Vì người vắng mặt là thượng cấp trực tiếp của cô em…

Không chờ đối phương dứt lời, Quỳnh Dao phóng 5 ngón tay tua tủa của bàn tay trái về phía trước. Bàn tay phải cũng tiếp theo ào ào tiếng gió. Thế đánh này là một trong những thế đột công của Phượng chỉ bí pháp. Nàng tung đòn nhanh như máy điện tử. Nếu trúng đòn, Lita không thể không bị trọng thương vì móng tay sắc nhọn.

Khi ấy, sự tức giận đã làm Quỳnh Dao mất hết bình tĩnh. Nàng chỉ nghĩ đến tự ái bị va chạm nặng nề mà quên rằng đối phương là một võ sư hữu hạng, am tường bí quyết của Phượng chỉ bí pháp. Phàm nghề võ, sự mất bình tĩnh thường làm suy giảm sự hữu hiệu. Ngón đòn dễ lạc ra ngoài mục phiêu đã định. Cho dẫu đánh trúng mục phiêu thì tác động cũng yếu ớt, vì lẽ chân khí trong thân thể bị phân tán, chứ không tập trung lại để tạo sức đẩy, như hỏa tiễn trên giàn phóng tạo sức đẩy cho phi thuyền bay lên không gian.

Mục đích của Quỳnh Dao là dùng bàn tay trái đánh rách mi mắt của đối phương, và bàn tay phải làm tối tăm mặt mũi. Nàng không ngờ rằng Lita đã đọc thấy ý định của nàng. Và khi nàng vung tay, Lita đã đoán được nàng sẽ đánh vào đâu. Bởi vậy thế « phượng hoàng nhập Thiên thai » vừa được tung ra, Lita đã nghiêng người để tránh. Bàn tay trái của Quỳnh Dao đâm hụt vào không khí. Trong một phần trăm tích tắc đồng hồ, nàng mất thế quân bình.

Và Lita chỉ cần khoèo chân một cái nhẹ.

Quỳnh Dao ngã nhào xuống đất.

Nhờ được tập luyện công phu, nàng đã đứng dậy được ngay. Nhưng Lita đã tiến tới, thọc ngón trỏ vào bả vai nàng. Quỳnh Dao lách mình không kịp. Ngón trỏ nhỏ nhắn, trắng trẻo của Lita biến thành mũi dùi thép ấn sâu vào xương quai xanh của Quỳnh Dao.

Nàng đau buốt đến tận óc. Nàng có cảm giác là xương vai bị chém gẫy làm đôi. Nàng muốn thét lớn một tiếng để giảm bớt sự đau đớn nhưng Lita đã chấm ngón tay khác vào vai hữu của nàng. Toàn thân Quỳnh Dao trở thành tê dại. Lưỡi nàng ríu lại, nàng không phát thành tiếng được nữa.

Nàng không bị bại liệt song tay chân nàng nặng chình chịch như đeo tạ trăm cân. Nàng đành đứng trơ trơ giữa nhà như trời trồng.

Lita bước đến bên Quỳnh Dao, xòe bàn tay ra xoa tròn trên khớp xương vừa bị điểm huyệt. Thật là kỳ lạ, nơi bị đau bỗng dưng nóng ran, Quỳnh Dao bỗng cảm thấy khỏe khoắn.

Liat ôn tồn nói với Quỳnh Dao:

-Cô em đã thấy rõ chưa? Với tài nghệ hiện nay, cô em không thể đối đầu với tôi. May ra thì 5, 10 năm nữa…Miếng điểm huyệt vừa rồi của tôi là một biến thể cao siêu của Phượng chỉ bí pháp.

Mặt đỏ bừng, Quỳnh Dao tiếp tục đứng yên. Lita quay sang phía Bôlin:

-Mời ông xuống xe.

Chẳng nói chẳng rằng, nhà bác học đứng dậy. Trước hàng loạt biến chuyển đột ngột và hung bạno xảy ra trong một đêm, hắn đã mất hẳn tinh thần. Hắn biến thành con người máy vô tri, sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh.

Lưng hắn gập xuống, mặt hắn buồn rười rượi. Ra đến gần cửa, hắn vụt quay lại:

-Đi đâu?

Lita đáp:

-Đi gặp bà Namui.

-Gặp nhà tôi.

-Vâng.

-Nhà tôi bị tổ chức của cô bắt giữ?

-Bà tự ý đi theo chúng tôi.

-Xạo.

-Ông Bôlin ơi, ông từ cung trăng rơi xuống mà không biết. Namui đã tự ý đi theo chúng tôi. Nàng không hề bị bắt giữ. Vì lẽ dễ hiểu nàng là bạn của chúng tôi.

-Vợ tôi là bạn của cô?

-Không phải là bạn của riêng tôi. Mà là bạn của tổ chức mà tôi có hân hạnh đại diện. Như ông đã biết, đó là Quốc tế Tình báo Sở, cơn quan tình báo hùng hậu của Trung hoa nhân dân.

-Ha…ha…một cô gái chất phác, sinh sống từ nhỏ tới lớn ở đảo Tahiti, không quan tâm đến chính trị là gì lại là bạn của Quốc tế Tình báo Sở. Thiếu tá "bông hồng Tou-Fan" ơi, sở dĩ cô nói như vậy vì cô chưa hiểu Namui, chưa hiểu tâm trạng người Tahiti. Namui chỉ thích nắng biển, sóng biển, cá biển. Namui chỉ thích ca nhạc. Namui chỉ thích tình yêu. Tôi đã tặng tay với nàng một cách ngu muội nên nàng bỏ về quê cũ. Chỉ có thế thôi, cô đừng xía vào chuyện của vợ chồng chúng tôi. Và nhất là cô đừng xạo.

-Ông muốn tôi chưng bằng chứng không?

-Bằng chứng? Vâng, tôi xin sẵn sàng.

Lita rút trong túi ra một phong thư nhỏ màu trắng, ngoài bì đề:

« Kính gửi bác sĩ Bôlin ».

Bôlin hơi tái mặt. Hắn vừa nhận ra tuồng chữ quen thuộc của người vợ đầu gối tay ấp, người đàn bà đông phương ngoan ngoãn và hiền dịu đã bị hắn hành hạ gần 100 lần trong vòng 40 tháng chung sống, vì biến chứng bất trị của bệnh ân ái maxôsít.

Bàn tay run run Bôlin cầm lấy phong thư, song để yên không mở.

Lita giục:

-Ông đã biết thư này của ai. Ông hãy bóc ra. Rồi sẽ thấy tôi xạo hay không.

Bôlin thở dài nhè nhẹ.

Tiếng phong bì bị xé kêu soạt một tiếng khô khan. Đứng bên, Quỳnh Dao lẳng lặng theo dõi phản ứng của Bôlin. Nhà bác học đang bị xúc động mãnh liệt. Quỳnh Dao thoáng thấy một giọt nước mắt từ bên trong cặp kiếng đen của Bôlin rớt xuống, lăn vội trên má.

Bôlin định thần một lát rồi nhẩm đọc:

« Anh Bôlin,

Em rất sung sướng khi được tin anh về đây tìm em. Sau khi bỏ đi, em hối hận vô cùng. Tuy nhiên, em không thể nào trở lại nữa.

Người đàn bà cầm giấy này là bạn em. Bạn của chúng ta. Anh hãy đi theo người ấy.

Lẽ ra em đã lên trường bay đón anh. Nhưng vào phút chót, em phải lánh mặt. Gặp nhau, em sẽ cho anh biết lý do.

Vợ yêu của anh.

Namui »

Bôlin gập bức thư lại làm tư, bỏ vào túi. Lita cất tiếng hỏi, dáng điệu kiêu căng:

-Có phải tuồng chữ của nàng không?

Bôlin gật đầu:

-Phải.

-Bây giờ ông tính sao?

-Vâng, tôi xin đi theo cô.

Quỳnh Dao chắn ngang:

-Bôlin, anh đừng đi. Người ta sẽ lừa anh đến chỗ vắng để bắt. Anh sẽ bị đưa về lục địa Trung hoa. Anh là người ưa sống tự do, anh sẽ chết dần, chết mòn trong cuộc sống thiếu tự do ở Hoa lục. Bôlin, anh đừng đi! Anh nên nghe em…

Lần đầu tiên Quỳnh Dao thả lỏng tâm hồn cho tình cảm. Nàng nói tiếng nói của lòng nàng chứ không phải đóng kịch. Chính nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại xưng em với Bôlin…

Bôlin hơi giật mình. Lita cười tủm tỉm:

-Té ra nữ điệp viên tài ba của Sở Mật Vụ Nam Việt đã công khai yêu nhà bác học siêu thức. Không được đâu nhé, ông Bôlin đã có vợ, và đàn bà Tahiti ghen không kém đàn bà Việt Nam. Vả lại, cô không nên nghĩ đến tình riêng…

Quỳnh Dao cảm thấy đắng trong họng như vừa uống mật gấu. Lita đã nói đúng. Nhân viên gián điệp không được quyền tình cảm vụn. Sở dĩ các sở gián điệp ít dùng nữ nhân viên cũng vì sự yếu mềm này. Trước khi lên đường, Quỳnh Dao đã long trọng đánh cuộc với nữ trưởng ban Thu Thu. Tri dị, hành nan, giờ đây nàng có cảm tưởng là sớm muộn sẽ bị thua cuộc…thua cuộc trước nhà bác học khôi ngô và khả ái.

Lita nhường cho Bôlin ra trước:

-Ông là thượng khách nên chúng tôi phải đi sau. Xin ông xuống bằng cầu thang bên trái. Lữ quán Hina này có hai cầu thang. Từ nhà dưới lên lầu bằng cầu thang gỗ. Cầu thang xuống sân sau bằng xi-măng. Trời đã khuya, nhân viên khách sạn đã đi ngủ. Họ không thức suốt đêm như ở nơi khác đâu. Dân chúng ở hòn đảo dừa này lười lắm. Chập tối đã rủ nhau trèo lên giường. Để ngủ hoặc để làm ái tình.

Rồi quay sang Quỳnh Dao:

-Xin lỗi cô em về những lời nói sống sượng. Ông Bôlin coi đó là thường vì đã sống ở đây. Người Tahiti coi vấn đề ái tình là chuyện quá thường như ăn uống.

Gió biển thổi rào rào. Cầu thang xi-măng le lói một ngọn đèn 25 nến. Quang cảnh lữ quán làm mọi người buồn ngủ.

Như Lita nói, khách sạn vắng tanh, vắng ngắt. Xuống đến sân sau, Quỳnh Dao thấy loáng thoáng trong bóng tối một đôi trai gái. Cô gái mặc xiêm sặc sỡ nên đập mạnh vào mắt nàng. Bên trên cô gái không mặc gì hết. Gã đàn ông đang dính vào thân thể cô gái.

Quỳnh Dao mừng rơn. Kế hoạch của Lita có thể bị cản trở vào phút chót. Nhưng Lita đã tươi cười:

-Không sao, cô em cứ thản nhiên đi vòng sang bên phải. Ban đêm là thời khắc của tình yêu, cô em quên rồi ư?

Quỳnh Dao bước qua chỗ hai người đứng. Cô gái ngóc đầu ra khỏi ngực đàn ông, miệng cười khúc khích. Lita buông một tiếng chào thân mật bằng thổ ngữ. Đôi trai gái ôm cứng lấy nhau và cười to hơn.

Cửa hông ra đường mở hé. Lita đẩy ra. Một chiếc xe hơi trắng đậu sát lề.

Lita ra lệnh cho Quỳnh Dao:

-Phiền cô làm tài xế. Ông Bôlin và tôi sẽ ngồi ở phía sau.

Quỳnh Dao lẳng lặng mở cửa, ngồi trước vô-lăng. Từ tối đến giờ, nàng đã hai lần phải làm tài xế bất đắc dĩ. Nàng mở máy rồi hỏi:

-Chạy thẳng chứ?

Lita gật đầu:

-Phải. Đến ngã tư thứ nhì, yêu cầu cô em rẽ sang trái. Rồi tiếp tục lái thẳng ra bờ biển. À, dọc đường, cô em nên lái cho đàng hoàng. Tôi sẽ trả tự do cho cô em sau khi đến nơi, nhưng nếu cô em có cử chỉ kháng cự, bắt buộc tôi phải bắn hạ.

Xe hơi chạy từ từ. Nhìn kiếng hậu, Quỳnh Dao thấy Bôlin dựa đầu vào nệm trong khi Lita rút súng để trên đùi.

Bỗng nàng rợn người.

Con đường rộng thênh thang không vắng tanh vắng ngắt như nàng lầm tưởng. Mà là có người. Họ ngồi trong một chiếc xe hơi Nhật, hiệu Datsun 1000 sơn màu sẫm. Họ lái sau nàng chừng 100 thước. Tuy trời tối, nàng vẫn khám phá ra dễ dàng vì đường thẳng tắp.

Quỳnh Dao liếc nhìn Lita. Như bị điện giật, Lita ngồi phắt dậy, giọng hơi gắt:

-Cô em làm gì thế?

Quỳnh Dao cười khẩy:

-Ngắm nghía khuôn mắt diễn lệ của bà chị.

Lita hừ một tiếng rồi nói:

-Cám ơn. Tôi cứ đinh ninh là cô em quan sát phía sau kia.

Quỳnh Dao nín lặng. Lita quả là con ma xó. Vậy mà Quỳnh Dao đinh ninh Lita ngồi thu hình trong góc xe.

Giọng nói Lita đượm vẻ trào lộng sâu cay:

-Hừ…cô em khôn ngoan lắm, nhưng trứng khôn hơn gà sao được? Cô em nhìn kiếng chiếu hậu không phải để ngắm nghía khuôn mặt mĩ miều của tôi mà là theo dõi chiếc Datsun đen. Đúng hay sai, cô em thân mến?

Quỳnh Dao đành nuốt nước miếng:

-Dạ.

Lita điểm tiếng cười ròn rã:

-Thành thật khen ngợi cô em. Nhân tiện, để nói cô em khỏi thắc mắc rằng chiếc Datsun 1000 kiểu mới đang chạy lẽo đẽo phía sau không phải là xe của Sở Mật Vụ Nam Việt hoặc của Phản gián Tahiti đâu. Mà là xe của Tình báo Sở. Xe của tôi, cô em nghe rõ chưa? Trên xe có hai người. Họ có nhiệm vụ hộ tống tôi, và sẽ can thiệp trực tiếp nếu an ninh của bác sĩ Bôlin bị đe dọa.

Quỳnh Dao nhún vai:

-Tình báo Sở chu đáo ghê!

Lita đáp:

-Dĩ nhiên. Bây giờ cô em sang số 3, và chạy với tốc độ 30 cây số giờ.

Quỳnh Dao hơi ngạc nhiên:

-Chạy số 3 với tốc độ 30 cây số giờ thì xe sẽ bị giật. Hẳn bà chị đã biết rằng loại xe Fiat 1500L này là một trong những chiếc xe quen chạy nhanh. Và chạy chậm dở ẹt. Không ai lái Fiat 30 cây số giờ với số 3. Mà là gài số 2.

Lita vẫn cười:

-Cô em phê bình rất đúng. Những tay chơi xe hơi đều khoái số 2 của xe Fiat vì nó vọt kinh khủng, nhưng lại không khoái số 3 trong thành phố.

Quỳnh Dao ngắt lời:

-Tôi hiểu rồi. Bà chị sợ tôi lái số 2 vọt nhanh, dễ bỏ trốn hoặc gây tai nạn chư ứì? Bà chị yên tâm, tôi sẽ lái xe đàng hoàng đến nơi đến chốn. Tuy nhiên, xin bà chị hiểu rằng sở dĩ tôi không tìm cách phá rối là vì tôi còn trách nhiệm chu toàn tính mạng của bác sĩ Bôlin.

Lita đáp, chua chát:

-Hiểu lắm chứ!

Bàn chân của Quỳnh Dao đang đạp ga bỗng nhấc lên, đạp vào thắng. Dưới ánh đèn đường, một chướng ngại vật vừa hiện ra. Đó là một chiếc cam-nhông lớn n