← Quay lại trang sách

Chương 5

Trước khi rời khỏi tiệm ăn nơi mà Christine đã làm việc, Thomas tìm gặp người quản lý tiệm hỏi xem tiệm ăn này có máy thu hình trong và ngoài tiệm không. Câu trả lời là có. Tuy nhiên vì từ 4 tháng trước nên hiện tại trong tiệm không còn giữ. Nhưng tất cả những băng hình đó đều được người chủ tiệm cất và lưu trữ.

Viên quản lý còn cho biết người chủ tiệm đi nghỉ 1 tuần, còn 3 ngày nữa ông ta mới về lại.

Thomas lái xe về lại Houston ngay sau khi đã nói chuyện với Danna và Jax, hai người đồng nghiệp của nạn nhân Christine Baker cũng như viên quản lý tiệm ăn.

Đến Houston, Thomas đến thẳng văn phòng của nơi mình làm việc và báo cáo với xếp của mình về những tìm hiểu thu thập được.

Ông Aviel Lewis, xếp của Thomas có vẻ hài lòng trước những trình bầy và phân tích của thuộc cấp mình.

- Tốt lắm! Cứ tiếp tục! Bây giờ cậu có thể gọi cho luật sư Tâm được rồi!

Thomas đứng lên:

- Vậy, tôi liên lạc với luật sư Tâm ngay. Chào xếp!

Ông Aviel Lewis gật đầu.

Ra khỏi văn phòng của cấp trên mình, Thomas gọi điện thoại cho luật sư Tâm.

Tâm bắt máy ngay khi thấy tên của Thomas. Chàng hỏi ngay:

- Công việc điều tra thế nào?

- Cũng có manh mối! Nhưng tôi vẫn đang tìm hiểu.

Tâm đề nghị:

- Muộn rồi, anh ăn tối chưa? Chúng ta cùng đi ăn rồi nói chuyện!

Thomas vui vẻ nhận lời.

- Được! Tôi từ Tyler về! Mình gặp nhau ở đâu?

- Ăn gì?

- Cái gì cũng được!

Tâm đề nghị:

- Tiệm Nhật, Mỹ, Ý hay Tầu?

Thomas thành thực trả lời:

- Suốt ngày hôm nay, từ sáng đến giờ trong bụng tôi có mỗi 10 miếng gà nhỏ xíu ở McDonald’s! Đang đói lắm rồi, kiểu gì cũng được!

- Tôi gửi cho anh địa chỉ tiệm ăn!

- OK!

*

Thomas vào tiệm ăn Trattoria Sofia và nhìn thấy luật sư Tâm ngay. Anh ta chưa hề đến đây bao giờ. Đang đói nên ăn gì cũng chắc sẽ ngon miệng.

Tâm vui vẻ hỏi:

- Không xa chỗ anh quá chứ? Nơi đây mở tới 10 giờ tối và thức ăn cũng được lắm!

- Tường trình kiểu này với tôi thật tốt quá! Chưa có khách hàng nào như vậy! Anh hay đi ăn tiệm lắm sao?

Tâm cười lớn:

- Độc thân mà! Phải thế thôi! Anh thì sao?

- Tôi cũng chưa hề có ý định lấy vợ vào lúc này!

Tâm đề nghị:

- Mình vừa ăn vừa nói chuyện!

Khi nghe Thomas kể về chuyến đi Tyler và những gặp gỡ với gia đình Christine, những người quen của cô ấy, Tâm chú ý ngay khi nghe anh ta kể về cuộc trò chuyện với Danna.

Tâm ngừng ăn hỏi ngay:

- Có hy vọng tìm ra người đàn ông bí mật gặp gỡ Christine những 3 lần không?

Thomas gật đầu:

- Đương nhiên! Tiệm ăn có camera chụp trong và ngoài. Christine Baker vào xe của người đó ngay trước cửa tiệm vào đúng đêm mà cô ta bị giết. Nhưng vì đã qua 4 tháng rồi nên những cuộn phim cũ đều được người chủ cất giữ. Điều này cũng may! Tuy nhiên người chủ 3 ngày nữa mới trở về. Tôi sẽ lên Tyler sau đó.

- Tốt lắm! Nhưng.. trong hồ sơ vụ án thứ nhất này mà anh được đọc ở sở cảnh sát có nhắc gì đến chuyện này không?

Thomas lắc đầu:

- Không có! Tôi thấy họ làm việc có thể nói là cẩu thả! Không lạ gì qua 4 tháng rồi mà không tìm thấy thủ phạm.

Tâm có vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Thomas lại kể tiếp:

- Những người tôi phỏng vấn và tìm hiểu thì theo như tôi thấy, cảnh sát chỉ hỏi những người trong gia đình nạn nhân và nói chung là những người nơi cô ta làm việc. Nhưng có lẽ họ không đào sâu tìm hiểu. Mia là cô bạn thân nhất của nạn nhân, cảnh sát Tyler cũng không hề biết nên không liên lạc.

- Còn những người cùng làm việc với cô gái đó thì sao?

- Cảnh sát hỏi mọi người trong tiệm ăn đó nhưng không hề biết Danna là người thân thiết với nạn nhân nhất. Họ đã để lỡ cơ hội! Nếu không do Danna kể thì chúng ta cũng không hề biết sự có mặt của người đàn ông khả nghi đó!

- Anh có định nói cho cảnh sát ở Tyler biết về chuyện này không?

- Không! Ngay chuyện tôi từ Houston lên chõ mũi vào một vụ án mà 4 tháng nay vẫn dậm chân tại chỗ, không có một nghi phạm nào, là chuyện họ không vui rồi! Bây giờ mình lại tìm ra một nghi phạm ngay trước mắt họ trong có 1 ngày thì ai mà chịu nổi!

- Nhưng thực sự tôi không hiểu chuyện lục soát máy thu hình của tiệm ăn là chuyện đương nhiên cảnh sát Tyler phải làm chứ?

Thomas giải thích:

- Họ chỉ chú ý đến chung quanh hiện trường của vụ án nơi mà phát hiện ra xác của Christine. Cảnh sát Tyler không hề biết sự có mặt của người đàn ông đến đón nạn nhân. Đâu có ai nhắc đến?

Tâm nhún vai:

- Phải moi móc, phải hỏi thì mới biết chứ!

Thomas thở dài:

- Vì vậy tôi mới nói với anh là họ làm việc cẩu thả!

- Nhưng khi xem camera thu hình, liệu mình có tìm ra người đó là ai không?

- Chưa biết được! Còn tùy thuộc vào mọi góc cạnh thu hình và cả phẩm chất của máy thu hình nữa. Nhiều khi chỉ nhìn thấy từ sau lưng thì cũng khó! Nhưng mà những lần trước đó, Danna đã nhìn thấy người đàn ông này. Cô ta còn nói với tôi người này trạc 30 tuổi và có lẽ là người Mễ.

- Vậy thì anh phải xem cả những cuộn phim trước đó nữa chứ không phải chỉ đúng ngày đó.

- Tôi cũng đã định như thế.

Tâm không nói gì.

Thomas vừa ăn vừa hỏi tiếp:

- Đã có kết quả DNA lần thứ nhì chưa?

- Ngày mai mới có!

- Nhưng anh không lạc quan về kết quả lần thứ nhì phải không?

Tâm gật đầu thay cho câu trả lời.

Thomas kể với luật sư Tâm:

- Tôi có vào nơi tạm giam và gặp thân chủ của anh!

Tâm ngạc nhiên:

- Hồi nào?

- Trước ngày tôi đi Tyler! Tôi muốn tìm hiểu xem thân chủ của anh là người như thế nào.

Tâm nhìn Thomas với chút vẻ hiếu kỳ:

- Rồi anh thấy như thế nào? Cho tôi nghe nhận xét của anh!

- Tôi nghĩ thân chủ của anh không thể là hung thủ của cả hai vụ án. Nhưng còn chuyện nạn nhân thứ hai bị hãm hiếp thì.. không nói được!

Tâm thở dài:

- Điều này làm tôi rất đau đầu! Tôi cũng có thể nói với anh, Liam Wright không những là thân chủ của tôi nhưng còn là bạn thân nhất của tôi từ hồi còn đi học. Tôi biết bạn mình, anh ta không làm những chuyện như vậy đâu! Nhưng cái kết quả DNA thì.. không thể giải thích được!

Thomas gật gù trước những điều luật sư Tâm vừa thố lộ.

Nhìn đồng hồ, Tâm nói với Thomas:

- Sắp đến giờ họ đóng cửa!

- Ok! Có gì tôi cho anh biết sau! Nhưng ngày mai khi có kết quả DNA lần thứ nhì, anh cho tôi biết kết quả nhé? Trước khi trở lại Tyler, ngày mai tôi sẽ điều tra vụ ở đây.

- Tốt lắm!

Khi ra bên ngoài, Thomas nói với luật sư Tâm:

- Cám ơn vì bữa ăn tối rất ngon!

Tâm giơ tay từ giã:

- Không có chi!

*

Sáng hôm sau vừa đến văn phòng, Tâm gọi cho thám tử Walker Cox ngay. Chàng muốn biết về kết quả DNA lần thứ nhì.

Ông ta không trả lời. Có lẽ đang bận gì đó.

Tâm cố đè nén sự nôn nao của mình và làm việc như thường ngày.

Đến gần buổi trưa, ông Walker Cox gọi lại cho Tâm.

Luật sư Tâm bắt máy ngay:

- Tôi nghe! Tôi chỉ muốn biết kết quả DNA của thân chủ tôi lần thứ nhì ra sao thôi!

- Vẫn như lần trước! Không sai chút nào!

Tâm thất vọng nói với viên thám tử dù chàng đã nghi ngại kết quả sẽ như vậy:

- Cám ơn ông!

Thám tử Walker Cox cúp điện thoại.

Tâm ngồi thẫn thờ suy nghĩ. Làm sao để gỡ cho Liam ra khỏi án giết người? Nhưng.. chuyện hãm hiếp Olivia Ramirez thì nó rành rành ra đó với xét nghiệm DNA!

Chàng hy vọng Thomas sẽ tìm ra những tin tức gì có lợi cho Liam.

Tâm đang phân vân có nên nói cho Jane và gia đình Liam biết về kết quả xét nghiệm thứ nhì hay không thì Jane đã gọi cho chàng. Phải thẳng thắn thôi! Tâm quyết định như vậy.

Chàng cố nói với giọng ngọt ngào như không có chuyện gì xẩy ra.

- Jane khỏe không?

Giọng nàng hơi khàn khi trả lời:

- Cũng tạm được! Đã có kết quả xét nghiệm DNA lần thứ nhì chưa anh Tâm?

Tâm nuốt nước bọt vì hình như cổ họng chàng đang khô lắm.

- Có rồi! … Cũng như lần trước thôi!

Bên kia đầu giây chỉ có sự im lặng.

Tâm cũng không biết phải nói gì với Jane vì chính chàng cũng đang quá bối rối!

Sự im lặng của Jane còn làm Tâm thấy ngột ngạt hơn là những tiếng khóc của nàng.

Tâm gọi khẽ:

- Jane!

- Vậy bây giờ anh tính làm gì?

Sự bình tĩnh của Jane khi hỏi lại Tâm làm chàng ngỡ ngàng.

- Người thám tử tư đã tìm được vài manh mối để tìm ra nghi phạm thứ hai. Chuyện kết tội Liam là hung thủ sát hại những nạn nhân đó xem ra có nhiều đường thoát.

- Nhưng chuyện hãm hiếp thì không? Tôi nói đúng không?

Tâm chép miệng:

- Đúng như thế! Gỡ được chuyện này không phải dễ!

- Tôi sẽ nói cho gia đình Liam biết chuyện này!

Càng lúc Tâm càng bỡ ngỡ trước sự bình tĩnh của Jane nhưng chàng nói gì thêm. Bây giờ tất cả chỉ kỳ vọng vào kết quả những tìm kiếm của Thomas thôi!

Luật sư Tâm gọi cho Thomas và nói cho anh ta biết kết quả DNA lần thứ nhì. Thomas không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nói với Tâm:

- Tôi đang trên đường đến nhà của gia đình Olivia Ramirez. Mẹ của cô ta ở nhà.

- OK! Chúc anh may mắn!

Nói lời chúc may mắn đến Thomas nhưng cũng là tự chúc mình và cho cả Liam!

*

Trên đường đi, Thomas suy nghĩ. Cũng như Christine Baker, Olivia không có bạn trai và vẫn còn độc thân! Nhưng chuyện Christine gặp gỡ và lên xe một người đàn ông nào đó chỉ có mỗi Danna biết! Vậy thì Olivia có thể cũng như thế! Gia đình không thể biết tất cả mọi chuyện về cô ta được. Nhưng thôi cũng cứ ghé đến nhà Olivia coi sao!

Khi đứng trước cửa nhà của gia đình Olivia Ramirez, Thomas mới nghĩ đến một chuyện là chuyện rào cản ngôn ngữ! Lỡ ra bà mẹ của Olivia không nói được tiếng Anh thì sao?

Người đàn bà với nước da nâu sạm nắng, tóc hoe hoe vàng có chút đám bạc, người tầm thước ra mở cửa.

- Cần gì?

Bà ta nói tiếng Anh lơ lớ.

Thomas mỉm cười với vẻ thân thiện khi đưa thẻ cá nhân có hình cho bà ta xem rồi nói:

- Tôi là Thomas Brown, thám tử điều tra vụ cô Olivia Ramirez.

Quả đúng là bà Ramirez không hiểu tiếng Anh cho lắm nhưng nhìn thẻ có hình của Thomas đồng thời nghe nhắc đến tên con gái mình, bà ta chỉ biết lắc đầu nói với Thomas:

- Tôi không nói tiếng Anh!

Không để cho Thomas có cơ hội nào, bà ta đóng sập cửa lại.

Thomas thở dài thầm. Thật đúng như đã nghĩ!

Thomas đã xem hồ sơ vụ án của Olivia ở sở cảnh sát nên mới biết địa chỉ nhà cô ta và gia đình. Đành phải trở lại vào buổi chiều vậy!

Gia đình Ramirez cũng thuộc thành phần lao động. Theo trong hồ sơ, cha của cô ta làm cho một công ty nhỏ chuyên sửa nhà và nhiều dịch vụ vặt vãnh khác. Người anh cả đã lập gia đình và ra ở riêng. Olivia còn hai người em, một trai, một gái còn nhỏ đang học trung học.

Thomas đến nơi Olivia đã làm việc trước đây. Tiệm ăn đó cũng là chỗ Liam Wright đến ăn tối và mọi chuyện rắc rối cũng đến từ đó.

Vào tiệm ăn, thay vì tìm người quản lý, Thomas quyết định ngồi ăn trưa ở đây và cũng để quan sát.

Cũng đã sau 1 giờ trưa nên tiệm không bận rộn cho lắm. Ngoài viên quản lý là nam giới, còn 2 nhân viên nữ phục vụ. Hai thiếu nữ này còn trẻ, một da trắng, người kia có lẽ là Mễ. Cô da trắng phục vụ bàn của Thomas rất nhanh nhẹn và cởi mở. Thực khách cũng không nhiều, chỉ có 3 bàn có người.

Thomas ăn chậm rãi để câu giờ. Thức ăn cũng được, giá trung bình. Ông quản lý hay đây chính là chủ tiệm, da trắng, trạc ngoài 40 tuổi. Thấy Thomas ngồi ăn hơi lâu, ông ta thỉnh thoảng lại nhìn với vẻ tò mò. Khi thấy Thomas giơ tay ra hiệu với cô phục vụ mang hóa đơn lại, viên quản lý có vẻ thoải mái hơn.

Sau khi thanh toán bữa ăn trưa, Thomas đứng lên lại gần viên quản lý rồi đưa thẻ cá nhân cho ông ta xem và tự giới thiệu:

- Tôi là Thomas Brown, thám tử tư của công ty Lewis & Sons phụ trách điều tra vụ án cô Olivia Ramirez.

Nghe đến tên Olivia Ramirez, viên quản lý như có vẻ hơi sốc nhưng chỉ thoáng qua. Ông ta hơi nhếch mép nhưng đó không hẳn là một nụ cười thực sự.

Thomas nói tiếp:

- Ông có thể cho tôi chút thì giờ được không?

Ông ta gật đầu:

- Được chứ! Nhưng…

Thomas nói ngay:

- Chỉ vài phút thôi!

Viên quản lý mời Thomas ngồi:

- Được thôi!

- Olivia Ramirez làm ở đây bao lâu rồi?

- Chưa tới 1 năm!

- Cô ta là người như thế nào?

- Chăm chỉ, chịu khó và không lôi thôi gì!

Thomas có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời này:

- Không lôi thôi nghĩa là sao?

- Ý tôi muốn nói là cô ấy không đòi hỏi gì, nếu ngày nào vì lý do cá nhân cô ta đến trễ thì cũng tự động nói với tôi để ở lại muộn hơn để làm bù hay có lần vì lý do sức khỏe gì đó, Olivia phải nghỉ làm trong khi ngày nghỉ trong năm của cô ấy đã hết thì không cần tôi phải nói, cô ấy nói tôi trừ vào tiền lương. Có nghĩa là cô ta rất hiểu chuyện. Đối với đồng nghiệp cũng vậy!

Không muốn làm mất thì giờ của viên quản lý, Thomas hỏi ngay:

- Ông còn nhớ tối cuối cùng mà Olivia còn làm việc ở đây không?

Viên quản lý có vẻ lưỡng lự rồi mới trả lời:

- Tôi cũng không nhớ rõ lắm! Mọi chuyện có lẽ cũng bình thường nên tôi không nhớ!

- Olivia có thái độ gì khác lạ không?

- Không để ý! Nhưng chắc cũng không có gì lạ nên tôi không để ý! Tôi nghĩ anh nên hỏi những người cùng làm việc với cô ấy thì tốt hơn! Họ biết về Olivia nhiều hơn tôi!

- Cám ơn ông nhé! Tôi có thể hỏi những nhân viên khác của ông được không?

- Cứ tự nhiên! Để tôi giới thiệu anh với những người khác.

Cô nhân viên da trắng đang đứng gần đó tiến đến khi viên quản lý giơ tay ngoắc.

- Đây là Carol! Carol, đây là thám tử điều tra vụ Olivia. Ông ta cần hỏi cô vài điều.

Carol cũng chính là nữ nhân viên phục vụ Thomas lúc nãy. Thomas cười và hỏi cô ta:

- Cô quen biết Olivia lâu chưa?

Cô gái nhoẻn miệng cười trả lời:

- Từ khi cô ấy vào làm ở đây!

- Cô làm ở đây trước cô ta?

Carol gật đầu.

- Hôm trước khi Olivia gặp nạn, cô có thấy cô ta có gì khác lạ không?

Carol trả lời ngay:

- Cũng bình thường thôi!

- Cô có thân với Olivia không?

- Chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp! Không có gì khác! Tracy thân với Olivia hơn tôi nhiều!

- Tracy là ai?

Carol đưa tay chỉ một cô phục vụ khác mà Thomas đã thấy khi ngồi ăn ở đây. Cô gái có lẽ là người Mễ! Cô ta đang dọn dẹp những bàn ăn trong tiệm.

Thomas hơi băn khoăn:

- Cô ta đang bận quá!

Carol nhanh nhẩu nói:

- Để tôi nói với Tracy! Tôi sẽ làm thay cho cô ấy! Anh chờ đây!

Carol lại gần Tracy nói gì đó. Chỉ thấy Tracy gật đầu. Carol thu dọn tiếp.

Tracy tiến đến gần chỗ Thomas đang đứng chờ.

Đó là một cô gái mang giòng máu Mễ Tây Cơ, Thomas có thể khẳng định như vậy. Tracy có đôi mắt to và sáng trên khuôn mặt xương xương với làn da nâu khỏe mạnh.

Tracy là người cười với Thomas trước. Nụ cười tươi với hàm răng trắng bóc làm rạng rỡ khuôn mặt cô ta.

Thomas thấy có cảm tình với cô gái này. Chàng nói với Tracy:

- Tracy! Tôi là Thomas Brown, thám tử tư điều tra vụ Olivia Ramirez!

Tracy gật đầu.

Thomas nói tiếp:

- Carol nói với tôi cô thân với Olivia?

- Chúng tôi khá thân nhau và cũng vì vào làm ở đây cùng một lúc, cũng cùng tuổi nữa! Chắc vậy nên hiểu nhau hơn!

Thomas hỏi ngay:

- Olivia có bạn trai không?

Tracy lắc đầu:

- Bạn thì có chứ bạn trai thì chưa!

- Cô có biết những người đó không?

- Có nghe Olivia kể nhưng chưa thực sự gặp những người đó bao giờ.

- Nhiều không? Và tại sao cô lại nói là chưa thực sự gặp những người đó?

- Không có nhiều, để tôi nhớ xem.. Larry.. Enzo.. Hunter.. À mấy người này thay phiên nhau đến đón Olivia. Tôi có nhìn thấy họ ở xa khi họ đến đón Olivia chứ chưa hề tiếp xúc với mấy người đó bao giờ.

- Chỉ có vậy thôi sao? Tại sao 3 người đó lại luân phiên đi đón Olivia?

- Họ đều ở gần nhà của Olivia và hình như cũng quen biết với gia đình cô ta. Olivia không có xe. Cô ấy muốn tiết kiệm. Olivia nói với tôi như vậy.

- Cô nhớ xem có còn ai khác nữa không?

Tracy suy nghĩ rồi chợt kêu lên:

- À.. còn một người nữa! Một người nữa gốc Á tên Son. Đúng rồi Son! S.. O.. N. Chứ không phải S.. U… N..

Trực giác làm Thomas chú ý đến tên người bạn thứ tư của Olivia tên Son.

- Olivia kể gì với cô về những người bạn đó?

- À.. chỉ là những người bạn đó thường hay giúp đỡ cô ấy!

- Olivia gặp khó khăn sao?

- Gia đình Olivia không khá giả nên Olivia luôn luôn tìm đủ mọi cách để giúp đỡ gia đình.

- Olivia chú ý hay kể chuyện người nào nhất trong 4 người đó?

- À là Son!

- Vì sao? Olivia có cảm tình với anh ta nhiều hơn so với những người kia sao?

- Tôi không biết nữa nhưng khi nhắc đến anh ta, thái độ của cô ấy khác. Có lẽ cô ta có cảm tình với Son nhiều hơn những người kia.. Olivia là một cô gái tốt bụng và có lòng thương người! Một lần cô ấy kể với tôi Son có hoàn cảnh đáng thương và mồ côi cha mẹ từ nhỏ! Olivia có vẻ đồng cảm với Son nhiều hơn so với những người khác.

- Với tất cả những người đó, Olivia chỉ xem họ là bạn thôi sao? Nhưng những người này có quen biết nhau không?

- Điều này tôi không rõ! Không nghe Olivia nói đến!

- Cảnh sát có đến đây điều tra và hỏi như tôi không?

Tracy bật cười:

- Thám tử tư và cảnh sát thì có khác gì nhau chứ? Nhưng những câu hỏi thì có hơi khác. Chắc vậy nên anh mới đến đây phải không?

Thomas chợt hỏi:

- Anh chàng tên Son đó có tới đây bao giờ không?

- Tôi nghĩ là không vì tôi chưa hề thấy anh ta bao giờ.

- Tối hôm đó Olivia có gì khác lạ không?

- Cũng bình thường thôi, không có gì khác thường ngày cả.

- Gia đình Olivia có biết những người bạn này của cô ấy không?

Tracy mau mắn trả lời:

- Biết chứ vì theo lời Olivia kể với tôi họ hay đến nhà cô ấy chơi.

- Kể cả Son?

Tracy có vẻ trầm ngâm trước khi trả lời

- Tôi không chắc chắn lắm vì cô ấy quen với Son mới đây thôi. Tốt hơn hết anh hãy hỏi gia đình Olivia.

- Cô có biết Olivia quen người tên Son trong hoàn cảnh nào? Cô ấy có kể cho cô nghe không?

Tracy không nói gì. Thomas nói tiếp:

- Cố nhớ xem! Mọi chi tiết tuy nhỏ nhưng nhiều khi quan trọng!

Mặt Tracy chợt sáng lên:

- Tôi nhớ rồi! Olivia quen với Son ở chợ! Có lần cô ấy kể cho tôi như vậy!

Thomas nhíu mày:

- Ở chợ? Tình cờ gặp gỡ hay anh ta làm việc nơi đó?

- Son làm ở đó! Có một lần Olivia đẩy xe khi đi chợ HEB, rồi không biết sao cô ta khuỵu chân ngã ngay ở ngoài chỗ đậu xe. Son đang đi thu thập những xe đẩy để mang vào bên trong, anh ta nhìn thấy Olivia ngã nên đến giúp. Họ quen nhau từ đó.

Thomas hỏi Tracy:

- Olivia có nói là chợ đó ở đâu không?

- Chắc là ngay gần đây hay gần chỗ cô ta ở.

- Cám ơn Tracy nhiều lắm! Cô đã giúp rất nhiều trong việc điều tra này!

Tracy gật đầu mỉm cười.

Thomas đi nhanh ra ngoài với sự phấn khởi lạ thường!

Ngồi vào xe, Thomas tìm những địa điểm của chợ HEB chung quanh đây và ngay cả gần nơi nhà Olivia nhất.