← Quay lại trang sách

Chương 6

Đậu xe ở khu vực chợ HEB ngay gần nơi Olivia làm. Quanh đây toàn là thành phần khá giả nên chợ cũng lớn. Hy vọng Son làm việc ở nơi này!

Thomas vào thẳng văn phòng quản lý chợ HEB. Anh ta gõ cửa.

Có tiếng một người đàn ông vọng ra từ bên trong:

- Vào đi!

Thomas xoay quả đấm cửa và đẩy nhẹ, bước vào bên trong. Văn phòng nhỏ. Người đàn ông lên tiếng trước đó đang bận rộn làm việc trước computer. Ông ta nhìn lên và có vẻ ngạc nhiên khi thấy người lạ trước mặt.

Không để ông ta phải hỏi, Thomas tự giới thiệu mình khi xuất trình thẻ cá nhân.

Ông ta giơ tay mời Thomas ngồi vào chiếc ghế duy nhất đối diện với bàn làm việc của ông ta rồi hỏi với vẻ nghiêm trọng:

- Tôi là quản lý của chi nhánh này. Tôi có thể giúp gì được đây?

- Chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng! Chỉ là điều tra thôi. Nhưng lý do tôi đến đây vì một trong những người quen của nạn nhân làm việc tại HEB. Tôi không biết người đó làm việc ở chi nhánh nào nhưng tôi cần sự giúp đỡ của anh ta. Cũng cần sự hợp tác của ông trong việc điều tra.

Khi hỏi Thomas, giọng viên quản lý còn nghiêm trọng hơn lúc trước:

- Người mà ông muốn tìm tên gì?

- Tôi chỉ biết anh ta tên là Son. Không biết họ là gì?

- Chữ Son viết như thế nào?

- S O N!

Ông ta gõ vào computer tìm. Không đầy 3 phút sau, viên quản lý ngửng đầu lên nhìn Thomas nói:

- Son Nguyễn là nhân viên của HEB, nhưng không phải chi nhánh này!

- Vậy thì là chi nhánh nào? Ở đâu?

Ông ta viết địa chỉ và đưa cho Thomas nhưng không nói lời nào.

Thomas đứng dậy cám ơn. Họ không bắt tay nhau. Thomas đi ra. Viên quản lý vẫn ngồi ở vị trí cũ sau bàn làm việc, không đứng lên. Ông ta nhìn theo lưng của Thomas và cũng tự hỏi đây là vụ án mạng nào? Nhưng mừng thầm là nhân viên mà người thám tử này đang tìm kiếm không thuộc chi nhánh mình! Giả dụ như nhân viên tên Son đó mà là thủ phạm thì thật là một tin xấu cho chuỗi siêu thị HEB đang phát triển! Hy vọng người tên Son đó vô tội và không dính líu gì đến vụ án mạng!

Chỉ vài phút sau ông ta lắc đầu, tiếp tục làm việc.

\

Thomas google tìm xem chi nhánh HEB mà Son đang làm nằm ở đâu. Ngay gần chỗ nhà của Olivia Ramirez! À thế này là đúng rồi! Nhưng còn lại 3 người bạn trai của Olivia nữa thì sao? Mình sẽ tìm đến họ sau! Ngay trước mặt có một cái gì đó làm Thomas chỉ chú tâm đến Son. Son Nguyễn! Họ Nguyễn bây giờ thấy rất nhiều! Việt Nam? Đúng rồi! Lúc còn ở trong quân đội, Thomas có quen với một người bạn cũng cùng cái họ này, Nguyễn!

*

Tới nơi, Thomas đi nhanh vào bên trong chợ HEB. Chợ này ở khu dân cư nghèo nên chợ nhỏ hơn. Anh ta hỏi một trong những nhân viên trong chợ xem văn phòng quản lý ở đâu.

Mỗi bước chân tiến về văn phòng quản lý là tim của Thomas đập nhanh hơn với sự háo hức của một khám phá rất gần trong tầm tay.

Thomas gõ cửa. Không có ai trả lời. Thomas nhìn quanh rồi hỏi một nhân viên khác:

- Tôi muốn gặp quản lý ở đây!

- Ông ta không có trong văn phòng sao?

- Tôi gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời!

- Vào bên trong chưa?

- Chưa!

- Theo tôi!

Người thanh niên đó nhanh nhẩu đi về phía văn phòng quản lý. Anh ta cũng gõ cửa nhưng rồi chờ một hai phút bèn đẩy cửa vào sau khi ra hiệu cho Thomas theo mình.

Bên trong chẳng có ai.

Quay sang nhìn Thomas, anh ta nói:

- Ông ấy không có đây! Có thể ông ta đang ở bên ngoài!

Thomas đưa thẻ cá nhân của mình cho anh ta xem rồi nói:

- Anh giúp tôi tìm ông ta được không?

Anh ta gật đầu.

Cả hai đi lòng vòng trong chợ. Thomas nhiều lần định hỏi người nhân viên này xem có biết Son hay không nhưng rồi lại thôi! Đi như vậy đến gần mười phút cũng chẳng thấy ông ta đâu. Thomas ái ngại nói với anh ta:

- Thôi anh đi làm việc đi! Hay là ông ấy đi đâu ra ngoài rồi!

Vừa lúc đó anh ta chợt chỉ về phía trước:

- Ông ấy kia rồi!

Thomas nhìn theo hướng anh ta chỉ.

- Đó! Ông ta đang đứng nói chuyện với một nhân viên! Người đầu hói là ông Sanchez đó!

Thomas mừng rỡ:

- Cám ơn anh nhiều nhé!

- Không có chi!

Thomas rảo bước vội tiến về phía viên quản lý đang đứng nói chuyện với một nhân viên.

Người đàn ông đầu hói này hẳn nhiên là nổi bật trong đám đông! Thomas nghĩ thầm như thế.

Đến ngay chỗ ta ông đứng, Thomas nói liền:

- Chào ông Sanchez!

Thomas đưa thẻ cá nhân cho ông ta nhìn và nói ngay:

- Tôi biết ông đang bận nhưng tôi chỉ xin vài phút thôi!

Thomas nghĩ thầm cái thẻ của mình làm nhiều người không thoải mái! Làm sao được!

Ông ta có vẻ suy nghĩ nhưng gật đầu và nói với Thomas:

- Được!

- Chúng ta nói chuyện trong văn phòng ông được không?

Ông ta gật đầu. Thomas đi theo.

Thomas theo ông ta vào bên trong văn phòng rồi đóng cửa lại.

Ông ta ra hiệu cho Thomas ngồi. Văn phòng này cũng không khác gì văn phòng viên quản lý đầu tiên.

Thomas ngồi xuống chưa kịp nói gì thì ông Sanchez nói ngay:

- Tôi giúp gì được cho anh?

- Theo như tôi được biết ở chi nhánh này, ông có một nhân viên tên là Son, đúng không? Son Nguyễn!

- Son Nguyễn có làm việc ở đây nhưng anh ta nghỉ rồi!

Thomas sững sờ! Nhưng rồi hỏi:

- Son nghỉ làm ở đây bao lâu rồi?

- Tôi không nhớ chắc nhưng khoảng 2, 3 tuần. Nhưng cho tôi biết lý do vì sao anh cần tìm Son?

- Son Nguyễn là một trong những người quen của nạn nhân một vụ án mạng mà chúng tôi đang điều tra.

Ông ta gật gù không nói gì.

Thomas gặn hỏi:

- Anh ta làm việc ở đây lâu chưa và là người như thế nào ông có biết không?

- Để tôi xem lại lý lịch của Son!

Ông ta lúi húi tìm trên computer.

- Son Nguyễn làm ở đây được 11 tháng. Không có vấn đề gì.

- Vì sao nghỉ việc?

- Không nói rõ lý do!

Thomas thất vọng quá đỗi! Nhưng anh ta chợt hỏi ông Sanchez:

- Tôi có thể xem hình và lý lịch của người này không?

Ông ta gật đầu.

Thomas đứng lên, đi về phía ông Sanchez đang ngồi. Ông ta quay computer cho Thomas nhìn rõ hơn.

Nhìn thấy hình Son Nguyễn, điều đầu tiên là Thomas nghĩ ngay mình đã gặp anh ta ở đâu rồi!

Khuôn mặt Son rất quen thuộc! Lạ thật! Thomas tự hỏi mình đã gặp người này ở đâu? Càng suy nghĩ và lục lọi ký ức thì càng không thể nhớ được!

Thomas hỏi ông Sanchez:

- Tôi có thể có 1 bản sao lý lịch của Son được không?

Không đợi ông Sanchez từ chối, Thomas nói ngay:

- Ông vui lòng hợp tác trong cuộc điều tra này. Đây là một vụ giết người, nạn nhân là một cô gái hãy còn trẻ!

- Được rồi!

Ông Sanchez in ra một bản sao lý lịch của Son như Thomas yêu cầu nhưng đồng thời cũng nói với anh ta:

- Tôi cần chụp hình thẻ cá nhân của anh để lưu lại trong hồ sơ của người nhân viên này.

Thomas đưa thẻ cá nhân của mình do công ty Lewis & Sons cung cấp cho ông ta chụp hình.

- Cám ơn ông!

Ông Sanchez gật đầu không nói gì.

Thomas gấp tờ giấy in lý lịch của Son rồi cất vào cặp-táp của anh ta.

*

Vào xe chưa đi ngay, Thomas lại mở bản lý lịch của Son Nguyễn ra xem. 34 tuổi! Bằng tuổi mình, Thomas nghĩ như thế! Nhưng cho dù Son đã không còn làm việc ở siêu thị HEB nữa nhưng có địa chỉ nơi anh ta đang ở là được rồi!

Nhìn lại tấm hình của Son, Thomas lại suy nghĩ: Mình đã nhìn thấy người này rồi! Nhưng ở đâu nhỉ? Không thể nhớ ra được!

Chuyện đến gặp 3 người bạn còn lại của Olivia dường như không được Thomas quan tâm cho lắm. Không hiểu sao lại như vậy! Tại sao nhỉ? Tất cả 4 người này đều có thể là nghi phạm cả! Ai là người đã giết Olivia? Động cơ là gì?

Còn chuyện hiếp dâm nữa? Có khi nào là một sự đồng thuận chứ không phải Olivia bị cưỡng hiếp không? Mẫu tinh dịch trong cơ thể của nạn nhân đều ăn khớp với Liam! Nếu là một sự thỏa thuận thì phải là người quen! Liam đã khẳng định không quen biết Olivia cho đến khi tới tiệm ăn nơi nạn nhân làm việc. Chà, thật khó hiểu!

Đầu óc đang rối ren với bao nhiêu câu hỏi mà chưa có lời giải đáp thì chuông điện thoại reo.

Thomas nhìn trên màn hình điện thoại và trả lời ngay:

- Tôi nghe đây? Luật sư Tâm hả?

- Mọi chuyện có gì tiến triển khả quan không?

Thomas cười:

- Anh nóng ruột quá rồi phải không? Nhưng có nhiều manh mối mới!

- Tốt! Mình gặp nhau đi! Đến văn phòng tôi được không?

Thomas nhanh nhẹn đáp:

- Anh chờ ở văn phòng, tôi đến ngay trong khoảng từ 20 đến 30 phút!

- OK!

*

Cô thư ký đưa Thomas vào văn phòng luật sư Tâm.

Tâm vui vẻ nói với Thomas:

- Uống gì không? Ở văn phòng tôi chỉ có trà và cà phê!

- Được chút cà phê thì tốt!

Luật sư Tâm bấm nút ra lệnh cho cô thư ký pha cà phê cho Thomas.

- Sao? Tôi chờ nghe tin mới của anh đây!

Thomas mở cặp-táp lấy bản sao lý lịch của Son đưa cho Tâm:

- Olivia có tất cả 4 người bạn: Larry, Enzo, Hunter và Son. Larry, Enzo, Hunter là 3 người bạn quen lâu rồi và họ chia phiên đi đón Olivia. Còn anh chàng Son mới quen sau này.

Tâm chưa nhìn bản lý lịch mà Thomas đưa nhưng chỉ hỏi lại:

- Vậy phải có 4 bản tất cả chứ?

- Ba người kia tôi chưa gặp nhưng.. tôi chú ý đến người thứ tư tên là Son và đó là bản sao lý lịch của anh ta mà tôi có được!

Vẫn không nhìn bản sao lý lịch của Son, Tâm ngạc nhiên:

- Tại sao anh lại chú ý đến người này? Phải có lý do chứ?

Thomas cười lắc đầu:

- Không thể giải thích được! Chỉ là linh tính hay trực giác nghề nghiệp mà thôi! Nghe thì có vẻ kỳ lạ nhưng… không thể giải thích được!

Câu nói đó của Thomas làm Tâm tò mò. Nhìn xuống tờ giấy Thomas đưa cho mình, Tâm sững sờ không nói được lời nào!

Thomas cười cười hỏi luật sư Tâm:

- Sao hả?

Không thấy Tâm trả lời mình nhưng thái độ của anh ta thật kỳ lạ! Thomas chăm chú nhìn người luật sư trước măt mình:

- Có chuyện gì? Anh sao vậy?

Tâm nhìn lại bức ảnh trong tờ lý lịch của Son rồi hỏi Thomas:

- Nhìn hình người này anh thấy… thế nào?

- Tôi nghĩ đã gặp anh ta ở đâu rồi.. nhưng mãi không thể nhớ ra!

Tâm nói nhỏ:

- Anh không thấy là người này rất giống thân chủ của tôi là Liam Wright sao?

Câu nói đó của Tâm như luồng sáng chiếu rọi vào đầu óc phân vân của Thomas!

Thomas kêu lên:

- Đúng rồi! Trừ bộ râu! Hèn gì tôi cứ nghĩ là mình đã gặp người này ở đâu rồi!... Nhưng tôi mới gặp thân chủ của anh có một lần! Bộ giống lắm sao?

Tâm gật đầu:

- Rất giống!... Giống đến phát sợ!

Thomas bật cười pha trò:

- Chắc đây là anh em sinh đôi của thân chủ anh!

Giọng Tâm rất nghiêm nghị khi nói với Thomas:

- Rất có thể lắm!

Thomas vẫn còn cười khi nói:

- Tôi chỉ nói đùa!

- Nhưng tôi không đùa! Anh đã gặp Son chưa? Họ anh ta là gì?

- Son họ Nguyễn, người Việt Nam đúng không? Tôi không gặp được anh ta vì Son Nguyễn đã xin nghỉ làm ở chỗ đó!

- Nghỉ từ bao giờ?

- Khoảng 2, 3 tuần trước. Người quản lý ở chợ HEB nói với tôi như vậy.

- Người này làm việc ở chợ HEB? Làm sao nạn nhân quen anh ta?

- Nghe nói nạn nhân Olivia trong một lần đẩy xe mua hàng ở chợ HEB bị ngã tại bãi đậu xe và được Son giúp đỡ. Họ quen nhau từ đó. Chợ này gần nhà Olivia.

Tâm suy nghĩ trước những điều Thomas vừa nói nhưng điều làm luật sư Tâm hoang mang nhất là vì nghi phạm này giống Liam một cách lạ lùng! Tâm nói với Thomas:

- Phải tìm cho ra người này!

- Đương nhiên! Nhưng tôi có một suy nghĩ hơi khác với phía cảnh sát!

- Về chuyện gì?

- Về kết luận là nạn nhân bị hãm hiếp! Tôi nghĩ có thể có sự đồng thuận giữa nạn nhân và nghi phạm! Mà nếu là đồng thuận thì phải là người quen.

- Anh nói vậy nghĩa là sao?

- Theo như lời người bạn cùng làm với Olivia thì nạn nhân có cảm tình với Son nhiều hơn 3 người bạn còn lại.

- Tại sao Son nghỉ làm ở HEB? Bị đuổi sao?

- Không, anh ta xin nghỉ mà không nói lý do! Cần tìm Son ngay càng sớm càng tốt!

Vừa lúc đó có chuông reo. Luật sư Tâm nhấc lên nghe vì biết cô thư ký gọi mình.

- Sao đấy?

- Thưa luật sư có ông Willam Wright đang chờ bên ngoài muốn gặp luật sư mà không có hẹn trước.

Cha của Liam đang có mặt ở đây? Vì chuyện của Liam? Tâm trả lời ngay:

- Nói ông ấy đợi một chút.

Nói xong Tâm đặt điện thoại xuống.

Thomas nói ngay:

- Còn gì nữa không? Tôi biết anh bận!

- Tìm ra Son Nguyễn bằng mọi giá!

Thomas bật cười trước câu nói của luật sư Tâm:

- Bằng mọi giá sao? Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể! Yên tâm đi! Nhưng mà khoan đã tôi cần bản lý lịch của Son trong việc điều tra.

Luật sư Tâm nói ngay:

- Để tôi làm một bản copy đã!

Thomas bỏ bản sao lý lịch của Son Nguyễn vào file hồ sơ rồi cất vào trong cặp táp của anh ta.

Đứng lên, Thomas nói với luật sư Tâm:

- Gặp anh sau!

Không bắt tay từ giã như mọi lần, Thomas đi ra ngoài.

Tâm ra mở cửa văn phòng mình, đưa mắt tìm cha của Liam. Thay vì bảo cô thư ký đưa ông William Wright vào bên trong văn phòng, Tâm muốn đích thân đến với ông ấy.

Luật sư Tâm hơi mỉm cười tiến về phía người đàn ông đứng tuổi đang ngồi chờ ở phòng đợi.

- Chào bác! Mời bác vào!

Ông Wright ngửng đầu lên. Nhìn thấy luật sư Tâm, ông ta vui vẻ đứng dậy vồn vã bắt tay Tâm:

- Lâu ngày không gặp luật sư Tâm! Cậu chắc bận rộn lắm? Vẫn khỏe chứ?

- Bác khỏe không? Cháu bình thường. Xin lỗi để bác phải đợi. Mời bác vào trong.

Ông William Wright đi cùng với luật sư vào bên trong.

Đóng cửa lại, Tâm đưa tay nói:

- Mời bác ngồi! Chắc bác đang lo lắng về chuyện của Liam?

Ngồi xuống ghế đối diện với luật sư Tâm, ông ta nói ngay:

- Thật tình mà nói tôi lo lắng cho Liam quá! Cậu quen biết nó lâu chắc hiểu là Liam không thể nào làm những chuyện tồi tệ như vậy được! Nhưng làm sao để chứng minh là nó vô tội? Tất cả trông cậy vào cậu!

Tâm trấn an ông Wright:

- Bác đừng lo âu quá, cháu đang tìm đủ mọi cách để giải oan cho Liam. Người vừa rồi ra khỏi phòng cháu là thám tử tư mà cháu thuê để điều tra vụ này. Đã có những manh mối tốt hơn.

Mặt ông Wright bừng sáng hẳn lên khi nhìn Tâm:

- Ngày hôm nay tôi đến đây gặp luật sư Tâm để nói về chuyện này. Không thể vì là chỗ người quen thân mà không nhắc đến những chi phí điều tra cho vụ án để cứu con trai tôi. Tôi muốn trả trước phần nào cho những chi phí theo đúng như những thủ tục cần thiết!

Luật sư Tâm nói liền:

- Không sao đâu bác!

- Không được! Chuyện gì ra chuyện đó! Tôi đã viết sẵn chi phiếu 50 ngàn đô la cho văn phòng luật sư Tâm. Những phần còn lại tùy theo thời gian điều tra tiến hành tốn kém ra sao, tôi sẽ đưa thêm! Chi phí bao nhiêu tôi cũng trả hết miễn sao Liam được thả ra.

Tâm kêu lên:

- Bác đưa nhiều quá! Cháu không dám nhận như vậy! Liam với cháu như anh em ruột thịt!

- Tôi đã nói những điều hợp lý, cậu phải nhận số tiền này. Chẳng lẽ cậu bỏ tiền túi ra để mướn thám tử tư sao? Luật sư Tâm làm ăn chứ đâu phải làm việc từ thiện? Tôi chỉ có mình Liam, mai này chết đi thì mọi sự đều để lại cho Liam. Dù chúng tôi không sinh ra nó nhưng Liam là con của chúng tôi, cậu phải hiểu như vậy!

Tâm thở dài:

- Vâng! Bác nói thế thì cháu phải nhận.

Ông William Wright lấy trong chiếc ví nhỏ ra tấm chi phiếu đã viết sẵn và đưa cho Tâm.

Luật sư Tâm nhận và nói với ông Wright:

- Cháu cám ơn bác. Bác đừng lo âu quá. Liam sẽ được minh oan sớm thôi.

Hài lòng vì đã đưa tấm chi phiếu cho luật sư Tâm, ông ta hỏi:

- Tôi mong sẽ nhận được tin vui sớm từ luật sư Tâm. Tôi biết luật sư bận rộn. Thôi tôi đi đây.

Nói xong ông Wright đứng dậy bắt tay Tâm rất chặt:

- Gia đình chúng tôi nhờ vào luật sư hết đấy. Nếu cần gì thêm để cứu Liam thì cứ chi tiền, tôi sẽ hoàn trả cho cậu sau.

- Bác yên tâm mà. Bác đã đưa quá nhiều rồi. Cháu mong bác đừng bận tâm mấy.

Khi ông Wright ra khỏi phòng, Tâm ngồi xuống ghế ở bàn làm việc của mình thừ người ra.

\

Mắt Tâm dừng lại ở tấm hình trong bản lý lịch của Son. Bây giờ nếu bảo người trong hình là Liam, bạn chàng, cũng được! Tại sao có thể giống nhau đến như vậy được! Dĩ nhiên trừ bộ râu!

Tâm mong cho Thomas tìm thấy người này, Son Nguyễn. Anh ta là ai mà lại giống Liam đến như vậy được. Cũng là người Việt Nam! Nhưng có hàng bao nhiêu người Việt Nam họ Nguyễn hay cùng tên Son! Trong bản lý lịch, Son Nguyễn là trẻ mồ côi… như Liam Wright?