← Quay lại trang sách

Chương 7

Thomas theo địa chỉ trong tờ lý lịch của Son để tìm đến địa chỉ anh ta.

Đó là một khu chung cư bình dân, bên ngoài có thể nói là tồi tàn. Những thùng rác chất đống, không kể đến những túi rác vất bên ngoài đây đó mà có lẽ không ai quan tâm đến sự có mặt của những thứ rác rưởi này.

Thomas đậu xe và đi loanh quanh tìm vì khu này rất rộng lớn, bên ngoài lại giống y hệt như nhau.

Chẳng bao lâu Thomas nhìn thấy địa chỉ mình muốn tìm! Giờ này đã về chiều, nhiều người đã trở về nhà sau một ngày làm việc suốt bao nhiêu tiếng đồng hồ mệt mỏi.

Căn nhà trọ mà Son thuê nằm trên tầng thứ nhì, ngay gần cầu thang lên xuống. Thomas gõ cửa. Không thấy ai trả lời. Có thể anh ta đi làm đâu đó chưa về?

Thomas gõ cửa mạnh hơn thêm vài lần nhưng những tiếng động do gõ cửa đó chỉ vang lên trong đơn lẻ và cánh cửa vẫn đóng im ỉm như đang ngủ say.

Phải làm gì bây giờ? Thomas nghĩ đến chuyện sẽ chờ ở sân dưới nhà và canh chừng xem bao giờ thì Son đi ra hoặc giả anh ta không có nhà nhưng rồi sẽ trở về. Chờ đợi thôi!

Trong lúc chờ đợi Thomas nghĩ đến phía cảnh sát trong vụ án này. Cảnh sát đã tin chắc rằng họ đã bắt được hung thủ nên không điều tra gì thêm. Chỉ có mình mới hy vọng tìm ra manh mối gì mới mẻ thôi, Thomas nghĩ như vậy.

Thomas đứng chán rồi đi lòng vòng trong một chu vi rất nhỏ để mắt vẫn dõi nhìn vào căn gác trọ của Son.

Hơn một tiếng trôi qua. Lúc mặt trời đã lặn mất tăm nhưng trời vẫn còn tranh sáng tranh tối cũng là lúc Thomas nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng khá cao đi lên cầu thang. Linh tính bén nhậy trong nghề cho Thomas nghĩ ngay đây là con mồi của mình chờ nẫy giờ nên đi theo ngay.

Lên đến tầng thứ nhì, người đàn ông nọ dừng ngay trước cửa căn gác trọ theo địa chỉ của Son. Hắn ta tra chìa khóa vào ổ khóa mà không để ý là Thomas theo sau và đứng đợi gần đó.

Khi người đàn ông đó rút chìa khóa ra và đẩy cửa vào thì Thomas tiến rất nhanh lại gần và nói:

- Xin lỗi anh! Anh có thể giúp tôi..

Người đàn ông nọ hơi giật mình và quay lại.

Đúng là Son! Không khác gì trong ảnh là bao nhiêu! Sự vui mừng hiện rõ ra mặt khi Thomas nói với anh ta:

- Anh là Son Nguyễn phải không?

Anh ta nhìn Thomas với ánh mắt nghi ngại và hơi có vẻ khẩn trương nhưng không trả lời ngay. Chỉ nhìn thôi! Cái nhìn dò hỏi.

Thomas lại nói:

- Tôi cần sự giúp đỡ của anh! Cho tôi vài phút thôi! Chỉ vài phút thôi!

Giọng của Son rất trầm, Thomas phải cố gắng nghe vì anh ta lại còn nói nhỏ:

- Anh… cần gì?

Thomas hơi phân vân vì không biết nếu đưa thẻ cá nhân là thám tử liệu Son có bỏ chạy hay không? Thay vì vậy, Thomas cười thân thiện:

- Tôi đang giúp một người bạn của anh..

Son tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi hỏi lại:

- Bạn của tôi? Là ai chứ?... Bạn nào vậy?

Thomas đề nghị:

- Tôi có thể vào bên trong rồi chúng ta cùng nói chuyện được không?

Son nhìn Thomas như có vẻ suy xét rồi mở rộng cửa và hất hàm ra hiệu cho Thomas vào bên trong.

Son có cùng chiều cao với Thomas nhưng gầy gò hơn nhiều.

Son nói với Thomas:

- Sao anh biết tên tôi và địa chỉ này. Ai cho anh địa chỉ này?

Thomas nghiêm nghị khi trả lời Son. Nụ cười thân thiện không còn nữa:

- Tôi đến tìm anh vì Olivia Ramirez!

Cái tên Olivia Ramirez trong căn phòng khách bừa bộn và không nhiều ánh sáng lắm từ chiếc đèn có chụp đèn mầu tối để ngay trên chiếc bàn nhỏ sát sofa làm ánh sáng vàng vọt càng tối thêm! Anh ta nói như ra lệnh:

- Ngồi xuống đi! Anh là người quen của Olivia?

- Không phải! Tôi chưa bao giờ gặp cô ta! Tôi… là thám tử tư điều tra về vụ Olivia Ramirez!

Son khựng lại nhìn quanh trong phòng khách. Đã quá trễ cho bất cứ hành động nào!

Son ngồi xuống sofa vì thấy Thomas vẫn đứng:

- Ngồi đi rồi nói chuyện!

Thomas ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ngay gần đó đối diện với sofa.

Thomas lúc đó mới đưa thẻ cá nhân của mình cho Son nhìn.

Son lên tiếng với vẫn giọng trầm như lúc trước nhưng lớn tiếng:

- Hỏi đi!

- Anh là bạn trai của Olivia Ramirez?

- … Tôi chỉ là bạn của Olivia!

- Anh gặp cô ta lần cuối cùng là lúc nào anh có nhớ không?

Son nhìn Thomas rồi lắc đầu trả lời:

- Không nhớ!

- Anh và Olivia có hay gặp gỡ nhau không?

- Chỉ thỉnh thoảng!

- Tình cờ gặp hay hẹn hò?

- Đã nói tôi không phải là bạn trai của Olivia! Thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau đi ăn tối khi có ngày nghỉ! Chỉ có vậy thôi!

Thomas nhìn Son. Với khoảng cách khá gần, lúc này Thomas mới nhận thấy Son rất giống với người bị tình nghi là Liam! Luật sư Tâm đã phải kêu lên “giống đến phát sợ!”. Rất giống, chỉ gầy gò hơn thôi!

Không chỉ quan sát Son mà Thomas còn muốn tìm tòi xem có điểm nào khả nghi ở con người đang ngồi đối diện hay không? Son có đang nói dối hay nói thật?

Ánh mắt của Son rất buồn thảm và u tối, khác hẳn với Liam Wright! Không lạ gì mà Olivia đã nói với cô bạn làm cùng chỗ là hoàn cảnh của Son rất tội nghiệp!

- Người bạn gái làm cùng chỗ với Olivia kể với tôi là Olivia hay nói chuyện với bạn về anh. Xem ra Olivia có cảm tình với anh nhiều.

Bỗng dưng thấy Son ôm mặt cúi đầu. Thomas thầm nghĩ hay Son đang đóng trò thương cảm? Thật hay giả?

Thomas nói luôn:

- Tôi là thám tử tư do gia đình nghi phạm đang bị bắt giữ thuê để điều tra về cái chết của Olivia Ramirez!

Son ngửng phắt đầu lên. Có vệt ướt ở hai bên má của anh ta. Không nhiều, chỉ chút ánh lên nhưng nhìn thấy rõ vì hai người ngồi đối diện nhau rất gần.

- Bắt được nghi phạm rồi sao? Tại sao nghi phạm đó lại hãm hại Olivia?

Với câu hỏi đó và gương mặt kia khi hỏi Thomas, liệu Son có phải là hung thủ giết Olivia hay không? Thomas không chắc chắn lắm nhưng nhất định không thể khẳng định Son là thủ phạm! Tại sao?

Nhìn mặt Son kìa! Trông anh ta như là một nạn nhân nhiều hơn là một kẻ giết người! Hai cánh tay gầy guộc đầy sẹo mà bây giờ Thomas mới nhìn thấy. Trông Son không ra vẻ một kẻ dao búa hay thuộc băng đảng. Toàn thân anh ta không toát ra chút nào gọi là những tiềm ẩn của đen tối tội ác, cũng không có nét cứng cỏi lạnh lẽo của một kẻ sẵn sàng hạ thủ người khác, nhất là một cô gái, mà không ngần ngại! Vậy những vết sẹo để lại này từ đâu, do đâu?

Thay vì trả lời câu hỏi của Son, Thomas lại chuyển hướng câu hỏi của mình:

- Những vết sẹo ở hai cánh tay anh do bởi đâu vậy?

Son hơi ngỡ ngàng nhìn Thomas. Anh ta có vẻ ngạc nhiên với câu hỏi rất kỳ lạ đó.

- Tại sao anh lại hỏi tôi như vậy?

- Tôi chỉ tò mò! Anh không cần phải trả lời!

Son nhún vai:

- Có sao đâu! Lúc nhỏ tôi bị đánh nhiều lắm!

- Thích đánh nhau sao?

- Bị đánh thì đúng hơn! Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Câu trả lời để giải thích về những vết sẹo trên hai cánh tay của Son nghe rất hợp lý. Thái độ của anh ta cũng phù hợp.

- Cảnh sát bắt được nghi phạm đó không lâu ngay sau khi Olivia bị giết. Còn động cơ thì chưa có gì rõ rệt.

- Nhưng điều gì làm cảnh sát xác quyết đấy là thủ phạm? Tôi hỏi điều đó được không?

- Tôi không thể cho anh biết được vì vụ án đang điều tra, không thể tiết lộ.

Son có vẻ đỡ căng thẳng hơn khi nghe những câu trả lời của viên thám tử tư.

Thomas lại hỏi:

- Tôi được biết trong bản lý lịch anh từng là trẻ mồ côi đúng không?

- Phải, tôi là trẻ mồ côi!

- Cha mẹ anh đều mất khi anh còn nhỏ sao?

- Lúc đã lớn tôi mới biết mẹ tôi mất vì bị bệnh. Còn cha tôi… bỏ đi đâu không biết nữa..

- Anh thành trẻ mồ côi từ khi mấy tuổi?

Son nhìn Thomas. Ánh mắt buồn rầu của anh ta lúc này còn buồn hơn nữa. Mọi thứ đều đen nghịt trong đôi mắt xa vắng đó.

- Chắc khoảng 2 hay 3 tuổi.. còn nhỏ lắm nên chẳng còn nhớ gì… Nhưng chuyện của tôi thì dính líu đến vụ án của Olivia?

Thomas phân vân khi nói với Son:

- Trong cuộc điều tra thì những chi tiết dù là nhỏ nhất nhiều khi cũng trở nên quan trọng! Đối với anh không có nghĩa lý gì nhưng đối với tôi và công việc của tôi thì lại là chuyện khác.

Son không nói gì. Thomas tiếp tục tìm hiểu:

- Vậy là anh được nuôi dưỡng ở viện mồ côi hay ở nhiều foster home khác nhau hay chỉ ở cố định một nơi?

Son thật không hiểu vì sao người thám tử này lại hỏi những điều này!

- Tôi đã được chuyển đi nhiều nơi, ở với nhiều gia đình khác nhau cho đến khi 18 tuổi.

Thomas suy nghĩ rồi nói với Son:

- Anh cố nhớ xem lần cuối cùng anh gặp Olivia là lúc nào? Điều này rất quan trọng.

Son nói gọn lỏn:

- Tôi không thể nhớ được!

Hỏi dồn dập quá sẽ làm Son hoảng sợ và trốn mất. Nghĩ như vậy nên Thomas đưa danh thiếp có số phone của mình cho Son:

- Nếu anh nhớ ra, anh gọi cho tôi! Hôm nay vậy là đủ rồi. Cám ơn anh nhiều.

Câu nói của Thomas hình như làm Son nhẹ hẳn người khi nói:

- OK!

Thomas đứng dậy chìa tay bắt tay Son:

- Hy vọng anh sẽ nhớ ra!

Vẫn là luật sư Tâm gọi cho Thomas trước:

- Này Thomas! Có gì lạ không? Đã tìm được Son chưa?

Vừa lái xe Thomas vừa trả lời điện thoại:

- Gặp rồi!

Tâm nôn nóng:

- Như thế nào?

- Tôi nói chuyện với anh ta khá lâu. Tuy chưa có thể khẳng định rằng người này vô tội hay có tội nhưng Son không phải là kẻ máu lạnh! Tôi chắc chắn như vậy!

Tâm chán nản:

- Vậy thì chẳng ăn thua gì!

Thomas cười trong điện thoại:

- Đừng nản lòng! Duy chỉ một nghi vấn là khi tôi hỏi anh ta là gặp nạn nhân lần cuối cùng là khi nào thì anh ta cứ một mực nói rằng không nhớ!

- Son nói dối?

- Có thể như vậy!

- Nhưng tại sao?

- À, câu hỏi này cứ chạy tới chạy lui trong đầu tôi mà chưa tìm được câu trả lời. Nhưng mà…

Không thấy Thomas nói tiếp, luật sư Tâm nóng ruột vặn hỏi:

- Nhưng mà sao?

- Ở bên ngoài Son giống thân chủ anh y như hệt!

- Thật sao?

- Giống như anh nói là giống đến phát sợ! Giống vô cùng!

Tâm tò mò hỏi:

- Son là người như thế nào?

- Là trẻ mồ côi từ lúc 2, 3 tuổi. Mẹ chết vì bị bệnh, cha bỏ đi biệt tích hay vì lo không nổi nên trốn? Son đã qua tuổi thơ ở với nhiều foster home cho đến khi 18 tuổi. Anh ta gầy gò như kẻ thiếu ăn và trông đáng thương hơn là một kẻ tội phạm đáng ngờ!

Bỗng dưng Tâm nói với Thomas:

- Liam Wright cũng là trẻ mồ côi nhưng được gia đình Wright giầu có nhận nuôi từ nhỏ. Anh thấy có lạ không?

Vừa nghe Tâm kể như vậy, Thomas nói ngay:

- Tôi có thể gặp cha mẹ nuôi của Liam Wright không?

- Được chứ!

Thomas giải thích với Tâm:

- Vì biết đâu nói chuyện với họ chúng ta sẽ tìm ra được những ngạc nhiên không ngờ và lại hữu ích cho việc điều tra.

- Được rồi để tôi text cho anh số phone và địa chỉ của họ.

- Tốt!

Tự dưng Thomas thấy như đã có thêm nhiều manh mối dù hiện tại mọi thứ đều chồng chéo lên nhau và có thể nói là hỗn độn! Nếu Thomas có thể tìm tòi và xếp đặt riêng biệt từng thứ rồi phân biệt và nối kết để tìm ra kết luận thì hay quá! Không thể chờ đến ngày mai!

Tâm hỏi Thomas:

- Nhưng anh có tìm ra liên hệ giữa Son và nạn nhân Olivia như thế nào không?

- Theo như lời người bạn của Olivia nói với tôi thì Olivia hay kể chuyện về Son và có vẻ chú tâm đến anh ta nhiều hơn những người quen khác.

- Không phải là bồ bịch chứ?

- Chuyện này mình không biết rõ! Có thể chỉ là bạn nhưng cũng có thể là người yêu bí mật! Nếu Son là người tình của Olivia thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ! Nhưng càng suy nghĩ và phân tích thì tôi càng thấy là Son nói dối khi bảo là không nhớ đã gặp Olivia lần cuối là lúc nào! Tại sao? Điều này rất khả nghi! Có khi nào chính cái đêm mà Olivia bị giết, Son đã gặp gỡ cô ta?

- Cứ tìm hiểu đi! Nhưng mà.. anh sẽ lại đi Tyler chứ?

- Chờ người chủ tiệm ăn trên đó về rồi tôi sẽ đi! Nội trong ngày hôm nay tôi sẽ tìm gặp cha mẹ của Liam Wright!

- OK! Có gì cho tôi biết!

- Được thôi!