← Quay lại trang sách

Chương 10

Walker đi cùng với một cảnh sát. Thêm một xe nữa theo sau với 2 cảnh sát. Họ lái xe nhanh đến địa chỉ của Son Nguyễn ngay sau khi nhận được hình chụp bản lý lịch từ Thomas Brown.

Lúc này đã quá trưa. Walker Cox sắp xếp cho hai cảnh sát chia nhau chặn hai đầu cầu thang. Người cảnh sát còn lại đi cùng với thám tử Walker Cox lên tầng thứ nhì đến địa chỉ của Son Nguyễn.

Ông ta hất hàm ra hiệu cho viên cảnh sát đi cùng bấm chuông cửa.

Không thấy động tĩnh gì, người cảnh sát lại bấm chuông lần nữa. Nhưng vẫn không thấy gì.

Người cảnh sát đập cửa mạnh. Cả Walker Cox và thuộc hạ của ông ta nhìn nhau.

Viên cảnh sát há miệng định nói với xếp của mình nhưng vừa lúc đó cửa mở.

Người thò đầu ra chính là Son Nguyễn. Anh ta có vẻ giật mình khi nhìn thấy cảnh sát nhưng vẫn đứng đó nhìn trân trối. Cửa cũng không mở hẳn, chỉ vừa đủ cho một nửa thân người.

Mặc dù trong trang phục cảnh sát nhưng nhân viên của Walker Cox vẫn giơ thẻ cá nhân của mình cho Son Nguyễn nhìn và hỏi:

- Anh là Son Nguyễn?

Son gật đầu:

- Phải! Có chuyện gì?

- Mời anh theo chúng tôi về trung ương vì cần anh hợp tác trong điều tra một vụ án mạng.

Người cảnh sát đó đã nói một cách lịch sự nhưng quả quyết với ẩn ý nếu không chịu hợp tác thì sẽ bắt giữ.

Walker Cox chăm chú nhìn Son Nguyễn và theo dõi mọi phản ứng của anh ta. Nhưng thật bất ngờ, Son Nguyễn ngoan ngoãn nói:

- Chờ tôi một chút!

Khi Son quay lưng đi thì viên cảnh sát đẩy hẳn cánh cửa ra và bước hẳn vào trong nhà.

Cả ông Walker Cox và viên cảnh sát đi cùng được dịp nhìn hết mọi chỗ ở trong phòng khách. Họ chưa có lệnh lục soát nhà của kẻ tình nghi này.

Rất bừa bộn! Ông Walker Cox nghĩ thầm trong đầu!

Khi Son quay trở ra, ông Walker Cox lần đầu lên tiếng:

- Anh ở đây một mình?

Mặc dù ông Walker Cox mặc thường phục nhưng với dáng vẻ của ông ta, Son đoán ông ta là cấp trên của viên cảnh sát đang đứng cạnh đó.

Son Nguyễn trả lời ngắn gọn:

- Chỉ có mình tôi!

Walker Cox gật gù không nói gì.

Son khóa cửa rồi đi theo hai người ra xe.

Bây giờ ông Walker Cox lái xe, để cho Son và thuộc hạ của mình ngồi sau.

Mọi sự dễ dàng và êm ả hơn mình tưởng! Ông Walker Cox nghĩ như vậy.

Về đến nơi, họ đưa Son Nguyễn vào phòng thẩm vấn.

Ông Walker Cox là người phụ trách thẩm vấn và điều tra kẻ tình nghi thứ nhì này.

Nhìn Son Nguyễn ngồi với dáng vẻ đầy cam chịu, hai vai co lại, đầu cúi xuống. Mái tóc đen hơi dài và trông rất cẩu thả, luộm thuộm, Son nhìn khác hẳn người em sinh đôi của mình là Liam!

Ông Walker Cox bắt đầu ngay:

- Anh có quen biết với nạn nhân tên Olivia Ramirez?

Son ngửng đầu lên nhìn trả lời:

- Tôi và Olivia là bạn!

Walker Cox nhìn như muốn soi thấu qua gương mặt gầy, râu ria không cạo, của Son khi hỏi anh ta:

- Chỉ là bạn thôi sao?

- Phải!

Thám tử Walker Cox nhìn xuống tập hồ sơ của vụ án mạng mà Olivia Ramirez là nạn nhân đã bắt đầu hơi dầy, lật tìm ngày rồi hỏi Son:

- Lần cuối cùng anh và Olivia gặp nhau là lúc nào?

- Tôi không nhớ!

- Ngày 12 tháng 11 anh có gặp cô ta không?

- Không thể nhớ được!

Walker Cox đổi câu hỏi:

- Anh nghỉ không làm việc ở siêu thị HEB ngày 20 tháng 11, điều này chắc anh nhớ chứ?

- Tôi không còn làm việc ở đó nữa nhưng cũng chẳng để ý đó là ngày nào!

- Tại sao anh lại nghỉ việc ở đó? Có chuyện gì sao?

- Chẳng có chuyện gì cả, không muốn làm thì xin nghỉ!

- Anh có đi tìm việc làm ở chỗ khác chưa?

Son lắc đầu:

- Chưa!

- Tại sao?

Son ngửng đầu lên nhìn viên thám tử đang điều tra anh ta rồi trả lời:

- Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.

- Có tính dọn đi đâu không?

- Chắc là không! Tôi còn hợp đồng thuê nhà!

- Anh quen biết Olivia Ramirez lâu chưa?

Cái tên Olivia Ramirez vang lên trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp như một nguồn sáng êm ả bất ngờ làm gương mặt Son chợt dịu lại khi anh ta trả lời Walker Cox:

- Không tới 1 năm… Tôi không bao giờ có thể ngờ cô ấy lại ra đi như vậy…

Walker Cox xoi mói nhìn Son tìm xem sự chân thành và tiếc nuối của anh ta là thật hay giả?

- Do đâu anh và Olivia quen nhau? Có gặp nhau thường xuyên không?

- Tôi quen cô ấy ở bãi đậu xe của siêu thị HEB.

Walker Cox lập lại câu hỏi:

- Anh và cô ta có gặp nhau thường xuyên không?

- Không! Chỉ thỉnh thoảng!

- Có sex với nhau nhiều lần không?

Thái độ Son thay đổi hẳn sang giận dữ. Son nói to tiếng:

- Ông nói gì vậy? Cô ấy không phải là bạn gái của tôi! Chúng tôi chỉ là bạn!

- Đâu cần phải là bồ bịch mới có sex chứ? Điều này bình thường thôi mà tại sao anh lại tức giận như vậy chứ?

Son như nén giận:

- Không có!

Walker Cox nghiêm giọng nói thẳng:

- Olivia Ramirez trước khi bị giết chết đã có thể là bị hãm hiếp hay chuyện sex đó là một sự đồng thuận thì vẫn trong vòng điều tra. Chúng tôi cần thử DNA của anh!

- Tại sao?

- Tất cả những nghi phạm đều phải thử DNA!

- Tôi muốn có luật sư!

- Đương nhiên là anh có thể mướn luật sư và nếu như anh không đủ khả năng tài chánh để thuê luật sư thì anh cũng vẫn có thể có một luật sư được chỉ định miễn phí! Nhưng cần gì phải có luật sư trong lúc này? Hiện tại chúng tôi chỉ thẩm vấn những người có quen biết với nạn nhân. Anh có điều gì phải che dấu hay sao mà cần đến luật sư?

Son nói ngay:

- Tôi không có gì phải giấu diếm cả!

Walker Cox điềm nhiên nói:

- Chuyện thử DNA là rất bình thường. Khi anh lái xe có uống chút đỉnh rượu khi bị cảnh sát chặn lại thì những nhân viên công lực này cũng có thể bắt buộc anh thử DNA.

Son có vẻ suy nghĩ.

Walker Cox hỏi:

- Tại sao anh lại muốn từ chối thử nghiệm này?

- Được rồi, thử thì thử!

- Tốt!

- Thử ở ngay đây sao?

Walker Cox lắc đầu:

- Chúng tôi sẽ gửi đi lab. Sẽ có kết quả sớm! Nếu anh với nạn nhân chỉ là bạn thì chẳng có gì phải lo ngại. Nhất là anh đã khai rằng giữa hai người không có chuyện sex thì có gì mà phải lo lắng chứ!

Son nói với viên thám tử:

- Được rồi!

Cảnh sát đưa Son ra bên ngoài, lấy một mẫu tóc và cả chút nước bọt của anh ta để gửi đi lab thử nghiệm. Họ còn lấy dấu vân tay của Son và chụp hình đầy đủ như Son là một nghi phạm.

Sau mọi thủ tục, cảnh sát viên lại đưa Son vào gặp lại Walker Cox.

Walker Cox đứng lên sau bàn giấy khi nói với Son:

- Trong lúc đang trong vòng điều tra, tốt nhất là anh không nên đi đâu xa. Chuyện anh rời khỏi nơi đây chỉ đem lại sự bất lợi nhiều hơn cho anh mà thôi. Hãy hợp tác! Chờ kết quả DNA rồi sẽ biết thôi!

Son gật đầu không nói gì.

- Sẽ có người đưa anh về nhà!

Walker Cox nhìn theo Son Nguyễn. Kết quả DNA chỉ để xác định thêm chứ như theo lời Thomas Brown, Son và Liam là anh em sinh đôi thì dù Son có không ngủ với Olivia thì kết quả cũng sẽ như vậy! Cả Son và Liam đều phải bị tra hỏi nhiều hơn xem ai là người đã có sex với nạn nhân! Có thể là 1 ngày trước ngày Olivia bị giết chết! Hay cũng có thể là vài tiếng đồng hồ trước đó?

*

Đóng và khóa cửa nhưng đầu óc Sơn để đâu đâu. Cuộc phỏng vấn vừa qua và hình ảnh Olivia cứ quanh quẩn, không chỉ trong đầu nhưng dường như Sơn còn có cảm tưởng Olivia đang hiện diện trong căn gác trọ của mình như hôm nào! Mới đây nhưng sao thấy như thật xa vời!

Ngồi phệch xuống ghế sofa, ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại. Nhưng khi nhắm mắt lại Sơn còn nhìn thấy gương mặt hóm hỉnh của Olivia càng rõ hơn.

Sơn chưa hề gặp một người con gái tốt bụng như Olivia. Sự chân thành thật đáng yêu phát xuất từ trái tim rất cởi mở luôn luôn sẵn sàng cho đi những dịu ngọt bằng những cử chỉ hay lời nói săn sóc đến cho người khác. Chỉ nhớ đến nàng cũng đủ xoa dịu đi những cay đắng mà cuộc đời cứ liên tục ném vào cuộc đời của Sơn như những nguyền rủa không tên và vô lối không nương tay! Tại sao cuộc đời lại thù hận Sơn như vậy? Sơn đã có lần hỏi câu hỏi đó với Olivia với nhiều ngậm ngùi thương hại cho bản thân mình! Olivia đã làm gì nhỉ khi nghe câu hỏi đó từ Sơn? Vòng tay ấm áp kèm với những cái vỗ nhẹ nhàng trên lưng Sơn và lời thầm thì nhẹ nhàng phả vào tai Sơn: “Không sao nữa rồi! Hãy quên đi! Quên hết đi!”.

Olivia! Em thật sự đã không còn nữa sao? Bây giờ em đang ở đâu? Anh nhớ những vỗ về của em. Nhớ ánh mắt dịu dàng và những lời nói ngọt ngào xoa dịu mọi quá khứ u buồn cay đắng của anh Olivia ơi!

Thomas Brown gọi điện thoại cho tiệm ăn ở Tyler để hỏi xem người chủ đã về lại chưa. Được biết ông ta vừa mới về, Thomas quyết định trở lại Tyler ngay.

Trước khi đi, Thomas gọi cho xếp của mình là Aviel Lewis và báo cáo về một nghi phạm mới là Son Nguyễn, anh em sinh đôi của Liam Wright.

Ông Aviel Lewis rất hài lòng về những thành quả nhanh chóng mà Thomas đã thu thập được:

- Cậu làm việc tốt lắm!

- Tôi đi Tyler hôm nay!

- Ừ! Đi đi rồi về báo cáo!

- Vâng!

Tắt điện thoại, Thomas nhắn tin cho luật sư Tâm: “Tôi đi Tyler hôm nay!”

Đến địa điểm tiệm ăn ở Tyler cũng vào giữa trưa. Mọi chi phí luật sư Tâm sẽ hoàn trả, Thomas không ngần ngại vào tiệm ăn như dự tính.

Tiệm cũng khá đầy người. Thomas lại nhìn thấy những khuôn mặt làm việc trong tiệm mà chàng đã gặp lần trước khi đến đây.

Thomas đưa mắt tìm cô gái hầu bàn tên Danna, người mà mẹ nạn nhân Christine Baker nhắc đến. Hy vọng hôm nay không phải là ngày nghỉ của cô ta.

Danna kia rồi! Thomas mừng thầm và đưa tay ra hiệu. Danna cũng nhìn thấy Thomas bước vào trong tiệm ăn. Có lẽ cô ta còn nhớ Thomas nên hơi mỉm cười và tiến đến phía anh ta đang đứng.

Mặc dù không nhớ tên Thomas nhưng Danna nhớ mặt viên thám tử đã đến đây vì vụ án của Christine Baker.

Danna cười thân thiện khi nói với người thám tử:

- Anh khỏe không? Đến ăn trưa hay vì vụ Christine?

Thomas vui vẻ nói:

- Cô nhớ tôi sao? Đến đây vừa ăn trưa vừa có việc gặp người chủ tiệm.

- Mời anh theo tôi!

Danna đưa Thomas đến bàn hơi khuất trong góc vì chỗ này nhỏ dành cho 1 hay 2 người khách.

Cô ta nói với Thomas:

- Chỗ này được chứ? Ngồi đây anh có thể ngồi lâu thoải mái hơn.

- Cám ơn cô, Danna!

Nhoẻn miệng cười với người thám tử trẻ tuổi trông cũng khá bảnh bao:

- Anh nhớ tên tôi sao?

Thomas cười thoải mái:

- Công việc của tôi đòi hỏi trí nhớ tốt! Còn Danna thì đương nhiên là tôi nhớ chứ!

- Vậy mà tôi chỉ nhớ anh là thám tử đang điều tra vụ án của Christine nhưng lại…

Thomas hiểu và nói ngay:

- Thomas! Tên tôi là Thomas!

Danna giơ ngón tay cái lên nói đùa với Thomas:

- Nhớ rồi! Thomas!.. À anh muốn ăn gì cho bữa trưa? Hãy nhìn thực đơn đây đi nhé!

- Hay Danna chọn dùm tôi đi! Mọi chi phí này luật sư đều trả cho tôi cả!

Danna ngửa cổ lên cười thích thú:

- Vậy để tôi chọn cho anh món ăn ngon nhất ở đây!

Thomas cười gật đầu.

Trong lúc chờ đợi Thomas lướt nhanh những tin nhắn. Không có gì lạ hay quan trọng.

Khi Danna đem thức ăn đến, Thomas hỏi cô ta ngay:

- Hôm nay tôi có thể gặp ông chủ tiệm chứ?

- Thường thường 1 giờ trưa thì ông ta đến!

Thomas gật gù thầm nghĩ mọi chuyện có vẻ suông sẻ:

- Vậy tốt! Cám ơn!

Thỉnh thoảng Danna lại đến hỏi xem Thomas có cần gì thêm không.

Lúc Thomas ăn xong bữa trưa và trả tiền thì Danna nói khẽ với anh ta:

- Chủ tiệm đến rồi!

Thomas nháy mắt cười với Danna:

- Tốt lắm! Cám ơn cô!

Thomas hỏi nhỏ Danna:

- Tiền tip cô được lấy hay nhà hàng thu và chia cho mọi người?

Danna liếc mắt nhìn anh ta:

- Tôi được giữ!

Thomas đã để tiền thưởng kha khá cho Danna như một lời cám ơn.

Đứng lên ra quầy bên ngoài Thomas giơ thẻ cá nhân công vụ khi nói với người quản lý:

- Tôi là thám tử tư phụ trách điều tra vụ án của cô Christine Baker đã từng làm việc ở đây. Cách đây không lâu tôi đã đến đây nhưng lúc đó ông chủ tiệm ăn vắng mặt. Bây giờ tôi có thể gặp ông ta được không?

Viên quản lý gật đầu:

- Để tôi đi nói với ông ta!

Thomas đứng chờ.

Chỉ vài phút sau viên quản lý đi ra cùng với người chủ tiệm.

Người đàn ông trung niên hơi mập đứng trước mặt Thomas chính là người chủ tiệm ăn. Nhiều phần ông ta là người Mễ.

Thomas chưa kịp tự giới thiệu và nói về mục đích tìm gặp ông ta thì người đàn ông này đã lên tiếng trước. Và giọng nói đó xác định rõ ràng ông ta là người Mễ.

- Tôi là Antonio Martinez chủ tiệm ăn này!

Thomas cười cởi mở giơ tay ra bắt tay ông ta.

- Thomas, thám tử tư điều tra vụ Christine Baker! Mong ông hợp tác giúp chúng tôi trong việc điều tra.

Ông ta gật đầu:

- Mời anh vào bên trong này!

Thomas đi theo người chủ vào văn phòng của ông ta.

Vừa ngồi xuống ghế, Thomas nói ngay:

- Tôi cần xem lại những đoạn phim thu ở trong và ngoài tiệm, thời gian càng xa càng tốt. Thời gian sau khi cô Christine… đã bị thiệt mạng thì không cần xem.

Người chủ chỉ vào kệ sau lưng ông ta:

- Đây là tất cả những băng thu hình trong năm nay. Có gắn từng tháng một, rất dễ để tìm. Một năm trước đó thì không còn lưu giữ vì không có chỗ!

- Tốt quá rồi!

- Nhưng anh chỉ có thể ngồi đây xem thôi! Tôi không thể để anh mang đi đâu cả trừ khi có trát tòa.

Thomas gật đầu. Người chủ này hiểu chuyện và cũng hiểu biết về luật pháp!

- Tôi sẽ không làm mất nhiều thì giờ của ông đâu.

Ông ta nhún vai:

- Không sao! Để tôi chỉ sơ sơ cho anh cách xử dụng máy này.

Người chủ có vẻ cẩn thận, Thomas nghĩ như vậy.

- Được rồi nhé? Cứ tự nhiên tìm tòi! Xin lỗi tôi còn việc phải làm.

Thomas ngồi xuống và bắt đầu xem lại những đoạn phim thu hình từ đầu năm. Anh ta chú trọng vào những hình ảnh bên ngoài nhiều hơn là bên trong.

Xem hết phim thu hình tháng giêng một cách kỹ lưỡng cũng mất gần 15 phút! Chà, như vầy đến bao giờ mới xong!

Thomas nhìn sang cuộn phim của tháng hai cũng không có thấy gì khác lạ. Nạn nhân Christine đi làm và về bằng xe riêng. Vậy thì theo Danna, Christine Baker vội vã lên xe của một người đàn ông khác chắc là hẹn hò?

Đến cuộn thu hình tháng ba mới thấy khác lạ vì không theo tuần tự những thời gian như mọi ngày!

Lúc đó là buổi chiều nhưng tan làm là buổi tối. Có thể là break time? Christine đi ra ngoài không phải ở cửa trước nhưng là cửa sau.

Thomas nhìn thấy cô ta đeo xắc tay trên vai. Một chiếc xe trờ tới ở bãi đậu xe phía sau dành cho nhân viên phục vụ.

Không nhìn thấy rõ người ngồi bên trong lái xe nhưng chắc chắn là đàn ông! Christine tiến đến chiếc xe đó và mở cửa bước lên xe.

Đó là một chiếc xe không có gì đặc biệt. Camera chỉ thu được hình ảnh chiếc xe ở một phía, không thể xác định đây là xe hiệu gì!

Khi Christine vào ngồi trong xe và đóng cửa lại thì xe lùi ra sau, không để cho cơ hội nhìn thấy người đàn ông lái xe!

Thomas điều khiển để phóng to hơn nhưng vẫn không thể giúp nhận ra diện mạo của người đàn ông đó! Người này là ai mà ngay cả Mia, bạn thân của Christine, cũng không biết?

Thời gian Christine đi với người đàn ông đó không lâu. Khoảng chừng 40 phút sau, chiếc xe đó ngừng ở cửa trước tiệm ăn. Christine mở cửa đi ra, giơ tay như vẫy chào.

Camera thu hình phía trước rõ ràng hơn đủ để cho Thomas có thể có một cái nhìn khá hơn về người đàn ông đó.

Thomas để cho đoạn phim dừng lại rồi phóng cho hình ảnh này lớn hơn. Người đàn ông đó không hề quay mặt lại nên chỉ nhìn thấy một nửa mặt. Còn trẻ! Chắc chắn như vậy! Nhiều râu. Mặc áo thung, hai tay dường như khá vạm vỡ!

Với những kỹ thuật tân tiến ở sở cảnh sát chắc chắn là sẽ nhận diện người này rõ nét hơn nhiều! Nhưng hiện tại chưa có chứng cứ nào để có thể thu hồi những cuộn phim này!

Danna đã nói với Thomas là đã nhìn thấy Christine và người đàn ông đó 3 lần.

Thomas miệt mài xem những cuộn phim kế tiếp mà không hề biết thỉnh thoảng người chủ tiệm lại hé cửa nhìn vào xem xét.

Cuộn phim tháng 4 không thấy gì. Sang đến cuộn phim tháng 5, cũng vào khoảng sau 3 giờ Christine xách ví đi ra cửa trước, đứng chờ trên lề đường ngay trước tiệm ăn. Danna có lẽ đã nhìn thấy là vì vậy. Thomas không thể nói chắc là người đàn ông đó lái cùng một chiếc xe hay không sau khi đã xem qua quá nhiều hình ảnh!

Trong cuộn phim này, hình ảnh rõ hơn. Christine mở cửa xe nhưng chưa vào mà lại mở cửa xe phía sau để tìm hay lấy một vật gì. Cánh cửa xe trước mở toang cho Thomas nhìn thấy một điểm đáng chú ý. Cánh tay người đàn ông đó có hình xâm. Cánh tay phải!

Thomas cho cuộc phim ngừng ở đoạn đó và phóng lớn để tìm xem hình ảnh xâm đó là gì?

May mắn thay hình ảnh rất rõ. Thomas nhận diện được ngay hình xâm trên cánh tay phải của người đàn ông đó! The Battlefield Cross! Chữ Thập Chiến Trường hay còn được gọi là Chữ thập Chiến binh Sa ngã, Chữ thập Chiến Binh, hay chỉ là Chữ thập Chiến Đấu, là sự thay thế mang tính biểu tượng của một cây thánh giá hoặc điểm đánh dấu tưởng niệm phù hợp với tôn giáo của một cá nhân quân nhân, trên chiến trường hoặc tại trại căn cứ cho một người lính đã hy sinh.

Vậy người đàn ông này là một quân nhân! Chẳng lẽ đây là người anh đang trong quân ngũ của Christine Baker? Không phải! Cô ta đã nói với Thomas người đàn ông này có lẽ là một thanh niên Mễ vào khoảng 30 tuổi.

Thomas chợt nhớ một chi tiết khác! Anh của Christine Baker có người bạn cùng trong quân ngũ! Ai là người đã nói cho Thomas biết điều này nhỉ? Mia! Cô bạn thân của Christine đã nói như vậy! Là người này chăng? Có thể lắm! Phải trở lại nhà của Christine để tìm ra danh tính của người đó! Nhưng làm sao có thể khẳng định người đàn ông trong cuộn phim này không phải là anh của Christine?

Tạm dừng những câu hỏi này ở đây đã! Thomas xem tiếp cuộn phim thu vào tháng 6. Không có gì lạ và cũng không thấy người đàn ông với cánh tay có xâm hình Chữ Thập Chiến Trường xuất hiện.

Sang đến cuộn phim thu hình của tháng 7 hai mắt của Thomas bắt đầu thấy mệt mỏi vì quá chăm chú trong một thời gian khá dài, chắc phải ngừng chừng 5 hay 10 phút!

Khi trở lại màn hình, đầu óc và mắt của Thomas nhanh nhậy hơn. Người đàn ông đó lại xuất hiện!

Thomas xem lại tập hồ sơ của vụ án Christine Baker. Nạn nhân bị giết trong khoảng thời gian đó, 16 tháng 7!

Trong cuộn phim này cũng nhìn thấy Christine Baker lên xe ở cửa trước dù lúc đó trời đã tối. Chắc là trước giờ tiệm ăn đóng cửa. Đèn đàng trước cửa tiệm không sáng lắm, nhưng Thomas nghĩ chính là người đàn ông này!

Xem lại ngày trong cuộn phim. Đúng là ngày 16 tháng 7! Đây chính là thủ phạm đã giết Christine Baker sao? Tự dưng Thomas thấy phấn khởi một cách khác thường! Phải liên lạc với người bạn gái thân thiết của Christine Baker ngay là Mia! Sau đó chiều tối phải ghé lại nhà nạn nhân Christine nữa! Cần phải có tên tuổi của người thanh niên bạn của anh nạn nhân!

Thomas đứng lên đi ra khỏi văn phòng của người chủ tiệm.

Ra bên ngoài vào bên trong tiệm ăn, Thomas nhìn thấy người chủ tiệm ngay. Anh ta lại gần nói với ông ta:

- Cám ơn ông nhiều lắm. Tôi đã làm mất quá nhiều thì giờ của ông.

- Không sao! Anh tìm được điều muốn tìm chứ?

Thomas cười hoan hỉ:

- Tốt lắm! Cám ơn sự hợp tác tích cực của ông. Những cuộn phim này rất quý báu mong ông giữ gìn chúng cẩn thận. Có thể sau này khi tiến sâu hơn vào cuộc điều tra, cảnh sát sẽ yêu cầu thu nạp những cuộn phim này như dữ liệu làm nhân chứng.

Ông Antonio Martinez trầm ngâm gật gù rồi trả lời Thomas:

- Đương nhiên là tôi giữ gìn cho đến sang năm. Như anh đã nói thì có thể tôi lưu trữ lâu hơn nữa.

- Cám ơn ông rất nhiều.

- Không có chi. Bất cứ lúc nào!

Thomas nhìn đồng hồ rồi gọi điện thoại cho Mia. Anh ta hy vọng cô ấy sẽ nghe điện thoại. Nhưng Mia có lẽ đang làm việc và không nghe điện thoại. Thomas để lại lời nhắn:

“Tôi là Thomas Brown, thám tử tư đang điều tra vụ án của Christine Baker. Tôi cần nói chuyện với cô. Rất quan trọng trong việc tìm manh mối thủ phạm. Khi nào có thì giờ cô gọi điện thoại lại cho tôi. Hiện tôi đang ở Tyler”

Bây giờ trong lúc chờ đợi phải làm gì, Thomas nghĩ thầm như vậy. Hay ghé lại sở cảnh sát Tyler tìm hiểu xem họ có manh mối gì thêm khác không?

Nghĩ như thế và Thomas thực hiện ngay.

Vừa lái xe Thomas vừa suy nghĩ. Người lo vụ án của Christine Baker ở đây tên gì nhỉ?... Long? Đúng rồi! Một thám tử không mấy thân thiện và cởi mở gì! Không được như thám tử Walker Cox của vụ án Olivia Ramirez! Liệu thám tử Long có chia sẻ những điều họ biết về vụ này không? Cứ đến đó rồi sẽ biết!

Không may cho Thomas, thám tử Long không có mặt. Chờ ông ta thì không biết đến bao giờ! Nhiều phần là Thomas sẽ phải ở lại đây tối nay vì đường quá xa!